Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1447 - Chương 1449: Nam Minh Thần Đế

. ._724__2" class="block_" lang="en">Trang 724# 2

 

 

 

Chương 1449: Nam Minh thần đế



Chỗ ngồi chỉ thuộc về Nguyệt Thần giới, thần nguyệt hiện ra trên bầu trời, tử mang đầy trời, Nguyệt Thần đế từ trên trời giáng xuống, không tiếng động ngồi vào chỗ, tư thế này, uy nghiêm này đều làm cho trong lòng người hít thở không thông.

Người đời đều biết sau khi Nguyệt Vô Nhai chết, bởi vì cố tình để cho nghĩa nữ kế thừa Tử Khuyết thần lực và Nguyệt Thần đế vị, cũng bắt đầu từ khi đó, Nguyệt Thần giới rơi vào náo động thật lớn.

Người người đều cho rằng trận náo động này nhất định sẽ kéo dài thật lâu. Mặc dù có di mệnh Nguyệt Vô Nhai lưu lại, nhưng bất cứ phương diện nào Hạ Khuynh Nguyệt muốn kêu Nguyệt Thần giới thần phục đều là chuyện cơ bản không có khả năng... Nhưng mà mới ba năm ngắn ngủi, bạo loạn ở Nguyệt Thần giới đã bình ổn tất cả, người ngoài không cách nào tưởng tượng được trong đó xảy ra chuyện gì, chỉ có kinh ngạc.

Những năm này, Nguyệt Thần tân đế cũng chưa bao giờ rời khỏi Nguyệt Thần giới.

Hôm nay là lần đầu tiên Nguyệt Thần đế hiện thân ở trước mặt mọi người. Những chí tôn đông vực này vốn tưởng rằng một thần đế mới trèo lên đế vị, còn trẻ đến dọa người, lại còn là nữ tử nhất định vô cùng non nớt, ngay cả đế uy đều vốn không kịp hình thành.

Nhưng mà khoảnh khắc khi Hạ Khuynh Nguyệt hiện thân, tao nhã khuynh thế và uy lăng không tiếng động kia khiến những chí tôn đông vực này đều không khỏi nghiêm túc trong lòng, muốn đi nhìn chăm chú vào lại không dám nhìn thẳng.

Phía sau Nguyệt Thần đế, bốn nguyệt thần đi theo, tính cả Nguyệt Thần đế trong đó, Nguyệt Thần giới hiện giờ có mười nguyệt thần đã đến đây một nửa. (Kiếp nạn Tà Anh đã hao tổn hai người).

- Wow! Đẹp quá, còn đẹp mắt hơn năm đó.

Mắt Thủy Mị Âm hiện lên ánh sao, không tự kìm hãm được thở dài, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, thân thể mềm mại dựa về phía Vân Triệt:

- Vân Triệt ca ca, trước kia nàng ấy thật sự là thê tử của ca ca sao?

- Đúng.

Vân Triệt gật đầu.

Thủy Mị Âm nhìn Hạ Khuynh Nguyệt như vầng trăng tím giáng thế, lại liếc nhìn Vân Triệt, nhỏ giọng nói:

- Cảm giác... một chút cũng không giống.

-... Dù sao chúng ta từng ngủ trên cùng một cái giường, không tin ngươi đi hỏi nàng!

Vân Triệt hơi cắn răng, tràn đầy tự tin nói.

Thủy Mị Âm thở nhẹ một tiếng:

- Wow! Lại từng ngủ với thần đế, Vân Triệt ca ca rất lợi hại nha!

Vân Triệt: (^)

Tiểu nữ hài tử này tuyệt đối đang chế nhạo ta!

Bên chỗ Phạm Đế thần giới kia, lại chỉ tới đây có bốn người.

Nhưng bốn người giá lâm lại khiến cho khí tức của phong thần đài này vì thế mà thay đổi mạnh.

- Ba phạm thần!

Thủy Thiên Hành kêu lên một tiếng!

“...” Vân Triệt cũng chuyển mắt qua, cái tên ba phạm thần Phạm Đế, hắn cũng như sấm bên tai.

Bởi vì đây là ba tên Thần Chủ cấp mười!

Thần Chủ cấp mười tượng trưng cho lực lượng cấp bậc thần đế. Cường đại như Tinh Thần giới và Nguyệt Thần giới cũng đều chia ra chỉ có Tinh Thần đế với Nguyệt Thần đế đạt tới cấp bậc này. Trụ Thiên thần giới có hai người, chia ra là Trụ Thiên thần đế và Thái Vũ tôn giả đứng đầu người thủ hộ.

Còn Phạm Đế thần giới, trừ bỏ Thiên Diệp Phạm Thiên và Thiên Diệp Ảnh Nhi ra, còn có ba đại phạm thần này!

Đông thần vực đã sớm có lời đồn đại, sự cường đại của ba phạm thần này so ra chỉ kém Tinh Thần đế với Nguyệt Thần đế, còn kém không xa!

Mà ba phạm thần liên hợp, nghe nói đủ để còn hơn bất cứ một thần đế nào của đông thần vực! Quả nhiên khiến cho người ta nghe thấy mà run rẩy.

Trong bốn Vương giới ở đông vực, số người của Phạm Đế thần giới ra sân ít nhất, nhưng lại là “Lớn lao” nhất. Phạm Thiên thần đế thêm ba phạm thần... bốn Thần Chủ cấp mười, một luồng lực lượng khủng bố đến khiến cho đều là đại lão Thần Chủ này cũng không dám nhìn thẳng, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi đã tim đập rộn lên.

Vân Triệt nâng mắt nhìn lại, cho dù tướng mạo của ba phạm thần này không làm cho người ta sợ hãi giống như thanh danh của bọn họ, đều là dung mạo bình thản lạnh nhạt, hơn nữa... không biết có phải là ảo giác hay không, diện mạo giữa bọn họ có có vài phần tương tự.

Mộc Huyền Âm đột nhiên cúi đầu lên tiếng:

- Ba Phạm Đế phạm thần, còn vượt trên cả phạm vương, ở Phạm Đế thần giới, cùng với ở đông vực đều là tồn tại gần với thần đế. Ba người bọn họ cùng với Thiên Diệp Phạm Thiên đều là huynh đệ cùng cha cùng mẹ.

- Huynh đệ... cùng cha cùng mẹ?

Trong lòng Vân Triệt giật thột.

Cùng cha cùng mẹ... một người là thần đế hạng nhất, ba người là Thần Chủ cấp mười!?

Đây là huyết mạch yêu nghiệt gì!?

Tên của ba phạm thần chia ra là Thiên Diệp Vô Sinh, Thiên Diệp Vô Bi, Thiên Diệp Vô Ai. Còn Thiên Diệp Phạm Thiên có tuổi đời lớn nhất, trước khi hắn phong đế tên là Thiên Diệp Vô Thiên, sau khi phong đế mới đổi tên thành Thiên Diệp Phạm Thiên.

- Thần đế mỗi một thế hệ của Phạm Đế thần giới đều gọi là “Thiên Diệp Phạm Thiên”, niên hiệu cũng đều là “Phạm Thiên thần đế”. Bởi vì Phạm Đế thần giới kế thừa là lực lượng của “Phạm Thiên thần tộc” thời đại chư thần. Phạm Thiên thần tộc lệ thuộc dưới trướng Tru Thiên thần đế, là một thần tộc hiếu chiến nhất, vương này đó là “Phạm Thiên đế” viễn cổ.

Vân Triệt gật đầu, ghi nhớ từng lời trong lòng.

Vô Thiên, Vô Sinh, Vô Bi, Vô Ai... bốn huynh đệ một mẹ, bốn Thần Chủ cấp mười!

Mà nữ nhi của Thiên Diệp Phạm Thiên Thiên Diệp Ảnh Nhi càng là một người đáng sợ đến làm cho người ta không rét mà run.

Bộ tộc Thiên Diệp... quả nhiên khủng bố đến khó có thể lý giải.

Nhưng mà cho dù như vậy... lại một luồng khí tức từ trên trời giáng xuống, chính là cứng rắn áp chế khí tức của bốn người phạm đế!

Mà uy lăng khiến trời đất ngưng kết trong nháy mắt, khiến vạn linh muốn quỳ gối xuống đất này...

Long hoàng!

Long hoàng, Thanh Long đế, Kỳ Lân đế cùng hiện thân.

Nơi này là sân nhà của đông thần vực, tụ tập cường giả chí tôn của đông thần vực, nhưng thần uy của một hoàng hai đế tây thần vực này lại gần như đảo khách thành chủ, vượt trên bất cứ một Vương giới nào của đông vực.

Long hoàng đã đến, tất cả cường giả, bao gồm các đại thần đế đều đứng dậy đón chào.

Mà lúc này, một trận cười bình thản vang lên trên trời cao, sau đó truyền đến một giọng nói nam tử trong ôn nhã mang theo kiêu ngạo, lại cực kỳ có sức hút:

- Ha ha, Nam Minh vì có chuyện đến muộn, mong rằng chư hùng đông vực đừng trách móc.

Người chưa hiện thân, nhưng hai chữ “Nam Minh” truyền vào trong tai, mọi người nhất tề chấn động trong lòng, chân mày của Vân Triệt giật giật... Thủy Mị Âm như có nhận biết, đảo mắt liếc nhìn Vân Triệt.

Giọng nói vừa dứt, hai bóng dáng đã hiện ra ở bên cạnh chỗ ngồi của Long hoàng, một người tướng mạo lười nhác kiêu căng, ngay cả dung mạo đều có phần nghiêng ngả xiêu vẹo, rx ràng là Thích Thiên thần đế Thương Thích Thiên của nam thần vực đã từng đến xem vào thời kỳ đại hội huyền thần.

Mà nam tử bên cạnh hắn, một thân ngân y, dáng người có vẻ rất gầy yếu, tuổi giống như chỉ chừng mười bảy mười tám, sắc mặt trắng nõn, mơ hồ hiện bệnh trạng. Mà diện mạo của hắn lại khiến cho người ta liếc mắt khó quên.

Đó là một vẻ tuấn mỹ đến làm cho người ta líu lưỡi, đủ để khiến cho một nữ tử xinh đẹp nhìn thấy đều sinh lòng ghen tỵ.

Trụ Thiên thần đế đứng dậy một lần nữa, nói tự đáy lòng:

- Nam Minh thần đế đích thân đến, là vạn hạnh của đông vực ta, sao lại nói trách móc, mau mời!

Nam Minh thần đế quét mắt khắp toàn trường, cúi đầu thật sâu với Long hoàng:

- Nhiều năm không gặp, phong thái của Long hoàng càng hơn năm đó, đợi đại sư hôm nay xong xuôi, Nam Minh lại đi bái phỏng.

Long hoàng khẽ gật đầu, cười như không cười:

- Đúng là đã rất nhiều năm, nghe nói cơ thiếp của ngươi đã qua vài vạn, xem ra cuối cùng hoàn thành ý nguyện năm đó.

Nam Minh thần đế nghe vậy chẳng những không hề tỏ vẻ quẫn bách, ngược lại thoải mái cười to:

- Ha ha ha ha! Nam Minh thích sắc như mạng, thiên hạ đều biết. Chính là, người khác nói ra lời ấy, Nam Minh sẽ đắc ý vạn phần. Chỉ riêng Long hoàng...

Nam Minh thần đế lắc đầu mà cười:

- Tuy rằng cơ thiếp của Nam Minh nhiều, nhưng so sánh với Long hậu, chẳng qua chỉ là một đống dép cũ mà thôi.

Long hoàng: “...”

Thủy Mị Âm nói nhỏ bên tai Vân Triệt:

- Có nghe thấy không, người ta có hơn một vạn người cơ thiếp, ca ca có xấu hổ không vậy.

“...” Vân Triệt khẽ hít một hơi. Cái tên Nam Minh thần đế này, hắn đã sớm ghi nhớ trong lòng.

Bởi vì năm đó chính là Nam Minh khiến Mạt Lỵ trúng ma độc “Thí thần tuyệt thương độc”. Nếu không phải gặp được hắn, Mạt Lỵ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Chính là hình tượng và diễn xuất của Nam Minh, hoàn toàn khác một trời một vực với trong suy nghĩ của hắn.

Ánh mắt của Nam Minh thần đế chuyển sang chỗ ngồi của Phạm Đế thần giới, sau đó lộ vẻ thất vọng rõ ràng... mà tất cả mọi người đều biết hắn đang thất vọng cái gì.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chưa đến!

Chuyện Nam Minh thần đế “Mê luyến” Thiên Diệp Ảnh Nhi cả thiên hạ đều biết, tuy rằng hắn là thần đế hạng nhất nam thần vực, nhưng thường xuyên đi tới đi lui đến đông thần vực, mỗi lần vì cái gì, cơ bản đều là vì Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Dù sao đối với thần đế hạng nhất thích sắc như mạng này mà nói, “Long hậu” và “Thần nữ” là hai theo đuổi cực hạn suốt đời hắn. Long hậu hắn đã không chạm vào được, còn thần nữ... hắn không tiếc tất cả cũng muốn được đến.

Mà chuyện hắn mê luyến thần nữ không hề để ý khiến cho các giới biết rõ, cảm giác chẳng phải đang nói cho người đời biết rằng ai dám chạm vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, trước cân nhắc nghĩ kỹ xem mình có thể chịu đựng được lửa giận của Nam Minh thần đế hay không sao.

Năm đó Mạt Lỵ bị ám toán ở nam thần vực, Nam Minh thần đế tự mình ra tay, còn không tiếc vận dụng ma độc cực kỳ trân quý... cũng chẳng qua chỉ vì một lời truyền âm của Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Thần nữ chưa đến, hứng thú của Nam Minh thần đế nhất thời rã rời, tùy ý chào một tiếng về phía Phạm thiên thần đế, sau đó ngồi vào vị trí. Lập tức, Vân Triệt cảm giác được một ánh mắt bình thản lại mang theo khí tức đáng sợ đột nhiên dừng lại ở trên người hắn, hơn nữa kéo dài thật lâu.

- Chính là hắn?

Nam Minh thần đế nhìn Vân Triệt, cười nhẹ.

- Kẻ này, đó là người năm đó thần nữ điện hạ muốn “Gả cho”, tin tưởng ngươi khẳng định cảm thấy hết sức hứng thú.

Thương Thích Thiên cười híp mắt nói.

Nam Minh thần đế cười nhạt một tiếng:

- Ảnh Nhi sẽ coi trọng hắn? Ha ha ha ha, kia chẳng qua là món đồ chơi cá biệt có mục đích, nhất thời quật khởi thôi.

Thương Thích Thiên nói:

- Tuy rằng nói như thế, nhưng chuyện kẻ này đưa tới chín tầng thiên kiếp, bổn vương lại tận mắt nhìn thấy. Tương lai của hắn rất có thể mong mỏi, Trụ Thiên thần đế đặc biệt đề nghị hắn tới tham gia hôm nay, hiển nhiên cũng cực kỳ coi trọng.

Nhìn chung quanh toàn trường, đều là Thần Chủ... chỉ có một mình Vân Triệt là Thần Vương.

Lực lượng Thần Vương tuyệt đối là phạm trù cường giả ở thần giới, có thể làm một Giới Vương ở tinh giới hạ vị. Nhưng ở trong đại hội Trụ Thiên tất cả đều là đại lão này... hiển nhiên như một con muỗi trà trộn vào trong một đám cự ưng.

Nam Minh thần đế vẫn mỉm cười như trước:

- Nói không sai. Nhưng mà... cũng phải có thể sống đến tương lai mới được.

- Nam Minh thần đế, tên Nam Vạn Sinh, đứng đầu bốn thần đế nam thần vực.

Mộc Huyền Âm nói nhỏ.

Nam Vạn Sinh... tên người này kèm theo một luồng khí tức với ngạo nghễ coi rẻ vạn sinh.

- Vẻ ngoài là một người thiếu niên tuấn tú, nhưng huyền lực cường đại tuyệt luân, kỳ chiêu ngàn vạn, đặc biệt chuyên dùng độc. Là thần đế có vẻ ngoài vô hại nhất, nhưng cực kỳ âm độc đáng sợ nhất ba phương thần vực.

Mộc Huyền Âm nói đến chỗ này, giọng nói thay đổi:

- Mặt khác, hắn có một chút cực kỳ tương tự với ngươi.

- Cái gì?

Vân Triệt theo bản năng tiếp lời.

- Thích sắc như mạng!

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói.

- Khụ... khụ khụ...

Vân Triệt lại một lần nữa bị sặc nước miếng.

Thủy Mị Âm đột nhiên xoay mặt qua, cười tủm tỉm nói:

- Cũng sẽ không đâu. Vân Triệt ca ca chính là... có một chút mà thôi.

- Hừ, ngươi và hắn mới tiếp xúc vài lần, mới hiểu biết được hắn mấy phần?

Mộc Huyền Âm lạnh giọng nói.

Thủy Mị Âm suy nghĩ, khiêm tốn thụ giáo:

- A... Ừm! Một phương diện này, Mị Âm khẳng định không hiểu biết hơn Mộc tiền bối, ta sẽ nỗ lực nhiều hơn.

“...” Mộc Huyền Âm lại không hé răng.

Vân Triệt vô cùng lý trí ngậm miệng.

Shhh... Hôm nay đây là có chuyện gì? Sao cứ luôn cảm thấy không khí bên trái bên phải tương đối không thích hợp.

- Khách quý đều tới, nên bàn luận đại sự hôm nay.

Trụ Thiên thần đế đứng dậy, lời nói ra khỏi miệng từng chữ nặng nề như vạn nhạc đánh vào tâm, cũng khiến cho không khí của phong thần đài đột nhiên ngưng trọng lên.

Những Thần Chủ này đều có thực lực với linh giác hạng nào, một câu nói ngắn ngủi của Trụ Thiên thần đế, bọn họ lại nghe ra được bi thương thật sâu, tất cả bọn họ đều vì vậy mà cau chặt chân mày, trong lòng đột nhiên nặng nề... Có thể khiến cho Trụ Thiên thần đế như thế, sao bọn họ lại không tưởng tượng được, lời nói sau này của hắn còn có đại sự hôm nay nhất định không giống tầm thường.

- Bốn năm trước, lão hủ lấy tiên đoán của Thiên Cơ làm chỉ dẫn, công khai sự tồn tại của vết nứt đỏ ửng trên vách tường hỗn độn, cũng cường điệu đề cập đến, sự xuất hiện của vết nứt đỏ ửng vô cùng có khả năng kèm theo một đại kiếp nạn hạo thế. Mà thật ra...

Trụ Thiên thần đế hơi ngừng lại, giọng nói càng thêm trầm trọng:

- Thật ra, cách nói “Kiếp nạn”, cũng không phải gần như đến từ tiên đoán của Thiên Cơ, mà đến từ... Trụ Thiên thần linh!

Ong --

Khí tức của phong thần đài rung chuyển rất nhỏ... nhưng chính là rung chuyển rất nhỏ này lại dẫn tới không gian ngàn dặm sợ run một trận.

Trụ Thiên thần linh, cũng chính là châu linh của Trụ Thiên châu!

- Trận đại hội huyền thần dùng để lựa chọn thiên tài tuyệt đỉnh trong lứa trẻ tuổi đông vực kia cũng là ý tứ của Trụ Thiên thần linh. Chắc trong lòng các vị đã sớm biết được, “Trụ Thiên ba ngàn năm” loại thời gian thần tích kia cũng không phải Trụ Thiên thần giới ta có thể quyết định.

Trong lòng các cường giả cấp bậc tối cao chính xác đều biết rõ một điểm này. Bởi vì sau khi Trụ Thiên châu hiện thế, chỉ từng có một chút nhân, đó chính là Trụ Thiên thái tổ! Sau khi Trụ Thiên thái tổ đi về cõi tiên, Trụ Thiên châu chính là cho Trụ Thiên giới sử dụng, chứ không phải nhận chủ. Loại thời gian thần tích “Trụ Thiên ba ngàn năm” này đủ để cạn kiệt thần lực trước mắt của Trụ Thiên châu, cũng tự nhiên không phải do Trụ Thiên giới có thể quyết định.

- Khi đó, Trụ Thiên thần linh cảm giác được một khí tức cực kỳ bất an đến từ vết nứt đỏ ửng, lại cũng không biết đây là khí tức gì. Vì ứng đối với kiếp nạn chưa rõ, liền quyết định lấy “Trụ Thiên ba ngàn năm”, đề cao ra một đám lực lượng cường đại. Tuy rằng kia có lẽ chính là như muối bỏ biển, nhưng dù sao cũng là một phần hy vọng... Một phần hy vọng có khả năng ẩm chứa hoặc kết hợp kỳ tích không biết.

- Nhưng mà, ngay sau đại hội huyền thần, Trụ Thiên thần linh cuối cùng hiểu rõ khí tức mà vết nứt đỏ ửng phóng thích ra rốt cuộc là cái gì... cũng bởi vì vậy mà đoán được “Chân tướng” vô cùng đáng sợ này.

Trụ Thiên thần đế nói tới đây, thở ra một hơi thật dài.

Thiên Diệp Phạm Thiên nhíu mày nói:

- Sau đại hội huyền thần? Nói như vậy, chân tướng về vết nứt đỏ ửng, bốn năm trước đã biết được? Vậy vì sao ngươi thủy chung im miệng không nói, ngược lại kéo dài đến hôm nay?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment