.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1449" class="block_" lang="en">Trang 725# 1
Chương 1450: Ma đế lâm thế (thượng)
Lời của Phạm Thiên thần đế chính là suy nghĩ của mọi người.
Đã sớm biết chân tướng, vì sao không công khai sớm chút, để sớm đi chuẩn bị và bàn kế sách ứng đối.
Trụ Thiên thần đế than thở nói
- Bởi vì, đây là một chân tướng mà một khi truyền bá ra một chút, sẽ dẫn đến náo động thật lớn.
Lời vừa nói ra, kể cả các đại thần đế đều thay đổi sắc mặt.
Vân Triệt thu liễm tâm thần, yên lặng nghe. Nơi này chỉ có hắn và Mộc Huyền Âm chân chính rõ ràng những lời này của Trụ Thiên thần đế là trầm trọng cỡ nào.
- Trụ Thiên, mời nói rõ ràng.
Long hoàng trầm giọng nói, hắn nhìn bốn phía:
- Người có mặt hôm nay, đều là chúa tể đứng đầu một phương trời đất, quyết sẽ không có ai truyền ra một chữ một lời.
(Vân Triệt:???)
Trụ Thiên thần đế ngẩng đầu nhìn trời, trầm giọng mà nói:
- Chân tướng về vết nứt đỏ ửng, phải ngược dòng đến thời đại chư thần. Thời gian như vậy đã thuộc về hậu kỳ của thời đại chư thần, nhưng cách bây giờ vẫn vô cùng xa xôi.
- Năm đó, đế vương cao nhất thần tộc, Tru Thiên thần đế đứng đầu tứ đại sáng thế thần lấy mảnh nhỏ của thủy tổ thần quyết làm mồi dẫn, dẫn Kiếp Thiên ma đế một trong bốn ma đế ma tộc đến cực đông hỗn độn, sau đó tế xuất ra thần khí hạng nhất hỗn độn Tru Thiên Thủy Tổ kiếm, mọt kiếm đánh mở vách tường hỗn độn, một kiếp đánh Kiếp Thiên ma đế và Kiếp Thiên ma tộc cùng dẫn tới về lỗ hổng của hỗn độn, trục xuất bọn họ ra ngoài hỗn độn...
Giọng nói như chuông đồng, lay động tâm hồn, lại bị kết giới cách âm bên cạnh khu vực phong thần đài hoàn toàn ngăn cách, không truyền ra một chút nào.
Dự tính của Vân Triệt không sai, lúc công khai chân tướng, Trụ Thiên và băng hoàng thần linh đều giống nhau, đều lấy thời điểm Tru Thiên thần đế trục xuất Kiếp Thiên ma đế ở thời đại viễn cổ làm khởi điểm.
Đó là khởi nguyên của thần ma ác chiến chân chính, cũng là căn nguyên chân chính của kiếp nạn đỏ ửng!
Đoạn lịch sử này đều được ghi chép lại rất kỹ càng ở trên rất nhiều điển tịch từ thời thượng cổ lưu lại, mọi người ở đây đều biết được, bọn họ nghi hoặc vì sao Trụ Thiên thần đế lại đề cập đến chuyện thượng cổ này, nhưng đều ngưng thần lắng nghe, không một ai đặt câu hỏi.
- Hành động năm đó của Tru Thiên thần đế, là vì hắn ghét ma như thù, càng tuyệt đối không tiếp nhận được chuyện một trong những mảnh nhỏ của thủy tổ thần quyết bị rơi vào trong tay ma tộc. Thủ đoạn tuy có vẻ “Ti tiện” nhưng thân là đế của thần tộc, đối mặt với đế vương của ma, thủ đoạn gì đều không quá, cho nên trong thần tộc cũng không có lời nói khiển trách, chỉ có Nguyên Tố sáng thế thần nổi giận mà dẫn tới một trận chiến...
Trụ Thiên thần đế kỹ càng thuật lại đoạn lịch sử mà cho dù viễn cổ hay là đương thời đều biết rõ kia, sau đó giọng nói đột nhiên thay đổi:
- Những điều này, tin tưởng chư vị ngồi ở đây đều sớm biết được. Nhưng mà... đoạn quá khứ này, cho dù bây giờ hay ở thời đại viễn cổ, hiểu biết của chúng sinh cũng chỉ là quan niệm giả dối, sau lưng của nó ẩn một chân tướng khác.
- Một chân tướng mà ở thời đại xa xưa chỉ có sáng thế thần và Trụ Thiên thần linh mới biết được.
Câu nói này không thể nghi ngờ lập tức treo cao trái tim tiếng lòng của mọi người lên.
Chỉ có sáng thế thần và Trụ Thiên thần linh biết được... có ý nghĩa, lời Trụ Thiên thần đế sắp nói ra là một bí mật lớn mà ngay cả chư thần thượng cổ đều không biết được, ngay cả ở thời đại kia đều phải chết cũng mang theo!
- Sở dĩ Tru Thiên thần đế sử dụng thủ đoạn như vậy với Kiếp Thiên ma đế, sở dĩ Nguyên Tố sáng thế thần giao chiến với Tru Thiên thần đế, là vì đã sớm phát sinh cấm kỵ dính dáng đến cấp bậc tối cao của hai tộc thần ma -- Nguyên Tố sáng thế thần với Kiếp Thiên ma đế, hai bên sinh tình, kết hợp với nhau.
Xôn xao --
Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh sợ.
- Ở thời đại đó, cho dù ở giai đoạn nào, thần tộc và ma tộc đều trái ngược bài xích nhau, hai tộc không hợp tính, cuối cùng thậm chí liều mạng tới hai tộc diệt hết. Nhưng sáng thế thần và ma đế, theo thứ tự là tồn tại tối cao của hai tộc... thế mà lại có thể phát sinh chuyện này?
Thanh Long đế tây vực nói.
Nàng khó có thể tin nổi lời Trụ Thiên thần đế nói, tất cả mọi người đều khó có thể tin.
Trụ Thiên thần đế trầm giọng nói:
- Đây thật sự làm cho người ta khó có thể tin được, ở thời đại đó có lẽ sẽ càng khó khiến cho người ta tin được. Nhưng mà đây là sự thật. Một sự thật xúc phạm cấm kỵ, xé rách cấm kỵ. Chính sự thật xé rách cấm kỵ này, hơn nữa dính dáng đến sáng thế thần, Tru Thiên thần đế mới có thể không tiếc làm ra cử chỉ kinh thế kia... Cũng dẫn đến một chuỗi hậu hoạn mà ngay cả hắn đều không ngờ tới, cũng vẫn kéo dài đến tận kiếp này.
- Sau đó Nguyên Tố sáng thế thần bỏ qua cho cái tên sáng thế thần, tự phong Tà thần, lánh đời không ra, cũng vì nguyên nhân này.
Đây là bí mật thượng cổ mà ở thời thượng cổ đều giấu kín, từng chữ kinh tâm. Nhưng đây do chính miệng Trụ Thiên thần đế nói ra, mà báo cho Trụ Thiên thần đế biết là Trụ Thiên thần linh!
Làm huyền thiên chí bảo làm bạn bên cạnh Trật Tự sáng thế thần năm đó, nó thật sự cực kỳ có tư cách biết được bí mật giấu kín của thời đại đó.
- Cho dù tất cả đều là sự thật, lại có liên quan gì đến vết nứt đỏ ửng hôm nay muốn bàn luận chứ?
Thương Thích Thiên lên tiếng nói.
Trụ Thiên thần đế liếc nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Hậu kỳ của thần ma ác chiến, hai tộc đều điêu linh, mà tạo thành hai tộc diệt hết là do Tà Anh vạn kiếp luân sau khi thoát khỏi phong ấn đã phóng thích ra ma độc diệt thế “Vạn kiếp vô sinh”.
Vạn kiếp vô sinh... cái tên đáng sợ hủy diệt hai tộc thần ma này, mãi cho đến hôm nay đều vẫn được người người biết đến, nghe thấy mà kinh hãi.
- Lúc vạn kiếp vô sinh phóng thích, phong tỏa tất cả khí tức mệnh hồn của thần ma, thần ma gì đều không có chỗ trốn đi, nhưng mà, lại có một khí cho dù đối mặt với “Vạn kiếp vô sinh’ cũng có thể dễ dàng trốn đi. Đó chính là... Càn khôn thứ của Huyền Thiên chí bảo!
- Mà theo lời Trụ Thiên thần linh nói, thời đại kia, nguyên chủ của Càn khôn thứ chính là Nguyên Tố sáng thế thần... cũng là Tà thần sau này.
- Nhưng mà! Kiếp nạn diệt thế cuối cùng, Tà thần lại cũng thân trúng độc vạn kiếp vô sinh, cuối cùng ngã xuống.
- Những năm của thời đại chư thần sau này, Trụ Thiên thần linh luôn luôn nghi hoặc một chuyện, đó chính là vì sao Tà thần có được Càn khôn thứ lại cũng thân trúng vạn kiếp vô sinh.
- Cho đến bốn năm trước, nó mới biết được đáp án... Đáp án giống với sự xuất hiện của vết nứt đỏ ửng.
- Rốt cuộc là cái gì?
Hai mắt Nam Minh thần đế nheo lại, ngay cả hắn cũng không nhịn được lên tiếng đặt ra câu hỏi.
Lời của Trụ Thiên thần đế càng ngày càng mơ hồ, cũng treo ngược trái tim của mọi người càng cao.
Có lẽ bình tĩnh nhất ngược lại là Vân Triệt có tu vi thấp nhất.
Không khác với dự đoán của băng hoàng thần linh, bởi vì sự tồn tại của Trụ Thiên châu, theo khí tức đỏ ửng càng lúc càng thêm rõ ràng, Trụ Thiên châu cảm giác được sự tồn tại của Càn khôn thứ, tiến tới biết được chân tướng đáng sợ này.
Nhưng mà có lẽ Trụ Thiên châu cũng không biết rằng Tà thần để lại truyền thừa bản mạng. Có lẽ mơ hồ biết được Tà thần và Kiếp Thiên ma đế có một nữ nhi, nhưng tuyệt đối sẽ không biết được vận mệnh sau này của nữ nhi hắn, cùng với chuyện “Các nàng” vẫn còn tồn tại ở trên đời này.
- Vết nứt đỏ ửng ở cực đông hỗn độn phóng thích ra chính là... khí tức của Càn khôn thứ!
Câu nói này của Trụ Thiên thần đế vừa ra, tất cả mọi người đều mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời khó có thể phản ứng kịp.
- Càn khôn thứ, là khí có không gian cường đại nhất trên đời này. Lực lượng không gian mạnh mẽ này không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng được. Trụ Thiên thần linh chính miệng nói, lấy lực lượng không gian cường đại của Càn khôn thứ, có lẽ, ở ngoài hỗn độn, đều đủ để mở lấy không gian, khiến sinh linh còn sống lâu dài.
Trụ Thiên thần đế nói xong, cuối cùng có người kịch liệt thay đổi sắc mặt. Nguyệt Thần đế đứng dậy, hai hàng chân mày ngưng tụ lại kinh hãi thật sâu:
- Chẳng lẽ... là...
Trụ Thiên thần đế thở dài một hơi:
- Phù... Tà thần không thể thoát khỏi kiếp nạn diệt thế, nói rõ vào thời điểm kia, Càn khôn thứ vô cùng có khả năng đã không ở trên người hắn.
- Càn khôn thứ Huyền Thiên chí bảo bậc này, có được không gian thần lực tối cao đồng thời cũng có lực lượng bảo mệnh mạnh nhất. Nếu như hắn muốn cho người khác, chỉ có khả năng cho người thân cận nhất, thương yêu nhất. Như vậy... sẽ là ai chứ?
Trụ Thiên thần đế nói tới đây, đáp án kia, cái tên kia giống như ma chú, rõ ràng xuất hiện trong đầu mọi người.
Trụ Thiên thần đế tiếp tục nói:
- Lúc này, khí tức của Càn khôn thứ đương nhiên đó là đến từ vết nứt đỏ ửng... đến từ bên ngoài hỗn độn!
- Tại sao nó lại ở bên ngoài hỗn độn? Là ai mang tới bên ngoài hỗn độn?
- Mà tất cả toàn bộ, đều chỉ có một cái tên phù hợp, phù hợp đến làm cho người ta không rét mà run.
Giọng nói của hắn thoáng dừng lại, sau đó nói ra đáp án là cái tên chính xác khiến mọi người không rét mà run:
- Kiếp... Thiên... ma... đế!
Không gian của phong thần đài đông lạnh trong khoảnh khắc, lại run rẩy kịch liệt tỏng đông lạnh đáng sợ... run run đến sắp sụp đổ.
- Chẳng lẽ... bên ngoài vết nứt đỏ ửng... là... Kiếp Thiên ma đế!?
Những lời này đến từ Phạm Thiên thần đế! Thân là thần đế hạng nhất đông vực, một câu nói ngắn ngủi, hắn chính là nói có phần lắp bắp.
Giống như chính hắn cũng không dám tin tưởng từng lời bản thân mình nói ra.
Không có ai nói tiếp, kinh hãi hiện lên trên mặt tất cả bọn họ, nhìn Trụ Thiên thần đế, cùng đợi câu trả lời của hắn.
- Lực lượng Càn khôn thứ, ở thời đại thượng cổ đều hiếm khi hiện thế, hiện thế càng không có ghi chép lại rõ ràng. Mà Trụ Thiên thần linh nói cho lão hủ, lúc thứ nguyên thần lực của Càn khôn thứ hoàn toàn bộc phát, đó mà màu đỏ ửng nồng đậm giống như máu!
- Bốn năm trước, lần đầu tiên Trụ Thiên thần linh phát hiện còn có điều may mắn. Nhưng trong bốn năm này, khí tức của Càn khôn thứ càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến không lưu lại một chút hy vọng xa vời. Mà những năm gần đây, đông thần vực ta đột nhiên bùng nổ huyền thú náo động, vả lại phạm vi càng lúc càng lớn, cấp bậc huyền thú chịu ảnh hưởng cũng càng ngày càng cao, mà có thể tạo thành ảnh hưởng như thế, vốn không phải lực lượng tồn tại đời này.
Ánh mắt của Trụ Thiên thần đế quét nhìn bốn phía. Trên phong thần đài, cường giả chí tôn ngạo thị thiên hạ này, chúa tể một phương trời đất này, bên trong tròng mắt của bọn họ đều là vẻ kinh hãi rung chuyển thật sâu... giống như năm đó khi hắn biết được “Chân tướng” này.
Nhưng mà cho đến hôm nay, hắn không thể không vạch trần hoàn toàn chân tướng vô cùng đáng sợ, vô cùng tàn khốc kia:
- Năm đó, khi Tà thần còn là Nguyên Tố sáng thế thần, đưa Càn khôn thứ cho Kiếp Thiên ma đế. Mà Kiếp Thiên ma đế bị Tru Thiên thần đế trục xuất ra ngoài hỗn độn, dựa vào lực lượng của Càn khôn thứ, sinh tồn bên ngoài hỗn độn cùng với tộc nhân bị trục xuất cùng nàng, cũng ngược lại bởi vì vậy mà tránh thoát khỏi kiếp nạn thần ma ác chiến và “Vạn kiếp vô sinh”.
- Trên đời có thể phá vỡ được vách tường hỗn độn chỉ có Tru Thiên thủy tổ kiếm và Tà Anh vạn kiếp luân. Nhưng còn có một khí có thể can thiệp lên vách tường hỗn độn, đó chính là Càn khôn thứ có được thứ nguyên thần lực cực hạn!
- Mấy trăm vạn năm đi qua. Dựa vào thứ nguyên thần lực của Càn khôn thứ... Kiếp Thiên ma đế và rất nhiều ma thần mà nàng dẫn dắt, cuối cùng muốn trở về!
Mấy trăm vạn năm, đối với tuổi thọ của chân thần chân ma mà nói, cũng không phải là đoạn năm tháng quá dài.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, phong thần đài thật lâu không có người lên tiếng.
Một hoàng hai đế tây thần vực, hai thần đế nam vực... tuy rằng bọn họ rất coi trọng sự tồn tại của vết nứt đỏ ửng nhưng vẫn chưa đến mức coi trọng như vậy, bởi vì đây dù sao cũng là chuyện phát sinh ở đông thần vực, có lẽ không ảnh hưởng đến thần vực chỗ bọn họ. Mà lúc này, ánh mắt của bọn họ đã không còn lạnh nhạt như lúc trước, trầm trọng đến làm cho người ta sợ hãi.
Đây không thể nghi ngờ là tin tức đáng sợ nhất mà đời này bọn họ từng nghe được.
Cố tình nói ra những lời này đến từ Trụ Thiên thần đế của đông thần vực... Không, là người đức cao vọng trọng nhất, sẽ không nói bừa nhất thần giới to lớn!
Yên tĩnh, yên tĩnh đáng sợ.
Một tình huống long trọng gần như toàn là đại lão Thần Chủ, tất cả động tĩnh lại toàn là tiếng trái tim đập kinh hoàng và tiếng hút khí lạnh.
Bên người Trụ Thiên thần đế, tất cả người thủ hộ cũng đều đầy mặt kinh hãi, bởi vì kể cả bọn họ đều đến hôm nay mới biết được tất cả.
Đến giờ phút này bọn họ đã hoàn toàn rõ ràng vì sao Trụ Thiên thần đế đã sớm biết được tất cả, nhưng lại thủy chung không hề lộ ra chút nào.
Kể cả bọn họ sau khi nghe được đều kinh hãi đến mức độ này, nếu như truyền ra... SẼ dẫn đến khủng hoảng náo động bao lớn, vốn không cách nào tưởng tượng được.
Long hoàng đứng dậy, trầm giọng nói:
- Trụ Thiên, lời nói hôm nay của ngươi, có thể tin mấy thành?
Trụ Thiên thần đế nói:
- Lão hủ kế thừa chí nguyện Trụ Thiên, cả đời không dám nói lời vô căn cứ nói bừa, chứ đừng nói đến đại sự như thế. Lời lão hủ nói... khó có may mắn.
Yên tĩnh, yên tĩnh càng thêm đáng sợ.
Nếu như tất cả thật sự phát sinh, nếu như một ma đế thượng cổ lâm thế, sẽ có ý vị như thế nào...
- Nếu như thế... có thể có kế sách ứng đối?
Long hoàng nói.
Trụ Thiên thần đế thở dài một hơi, ánh mắt trở nên đặc biệt âm u, giọng điệu cũng nặng nề thêm vài phần:
- Nếu như Tà Anh cường địch họa thế như vậy, có thể tập hợp lực lượng của chúng giới, lực lượng khó đạt đến còn có thể dùng trí. Nếu là thiên tai, cũng có thể hợp lực mà chống đỡ... Nhưng mà, lực lượng ở cấp bậc ma đế thượng cổ kia, nếu như thật sự lâm thế, kia cũng không phải bất cứ lực lượng gì đương thời có thể chống lại, mưu kế, thủ đoạn, ở trước mặt lực lượng cấp bậc ma đế với chân ma kia, càng là trò đùa vô vị.
Lời nói của Trụ Thiên thần đế, từng câu tàn khốc. Mà người ngồi ở đây, lấy cấp bậc chỗ bọn họ, õ ràng hiểu được khái niệm lực lượng chân thần ra sao... đó là một cấp bậc thần thoại mà phàm linh bọn họ thủy chung ngay cả đụng chạm cũng không thể, bọn họ rất rõ ràng, lời Trụ Thiên thần đế nói tuyệt đối không có nửa chữ khoa trương.
- Bị tính kế, bị trục xuất mấy trăm vạn năm, thế giới bên ngoài hỗn độn, cho dù có không gian do Càn khôn thứ mở ra, cũng tất nhiên là một thế giới xơ xác, thiếu hụt, tàn khốc, lúc bọn họ trở về sẽ mang theo oán hận với thù hận tích lũy mấy trăm vạn năm. Hơn nữa bọn họ vốn chính là ma trời sinh tính tình tàn bạo đáng sợ...
- Khi vết nứt đỏ ửng hoàn toàn hỏng mất, đó là lúc ma thần quay về hỗn độn, hạ xuống chính là một trận... kiếp nạn phủ thế.
Bi thương với tuyệt vọng... những cảm xúc này theo lời nói của Trụ Thiên thần đế giống như ôn dịch truyền tới chỗ sâu trong linh hồn mỗi một người.
Sau khi thành Thần Chủ, bọn họ đều đã dần dần quên mất sợ hãi là như thế nào, tuyệt vọng là như thế nào. Bởi vì bọn họ đã đứng ở đỉnh lực lượng đương thời, nhìn xuống vạn linh thế gian, trở thành chúa tể đứng đầu... Đây cũng là lý do vì sao bọn họ được gọi là “Thần Chủ”.
Mà khi bọn họ biết được trên thế giới này sẽ lập tức giáng xuống lực lượng đủ để dễ dàng xóa bỏ bọn họ, bọn họ kinh hãi và sợ hãi, thậm chí còn hơn cả phàm linh.
Toàn bộ tâm thần của Nguyệt Thần đế đều luôn luôn chú ý lên chỗ Vân Triệt, tất cả một đám Thần Chủ, thần đế đều khiếp sợ khó yên, hắn trái lại lạnh nhạt quá đáng. Nàng suy nghĩ ngắn ngủi, đứng lên nói:
- Trụ Thiên thần đế, những năm gần đây ngươi tụ tập lực lượng đông vực, xây dựng lên thứ nguyên đại trận thông đi cực đông hỗn độn, hôm nay lại tụ tập chúng ta ở đây... thật sự không có kế sách ứng đối sao?
Trụ Thiên thần đế chua xót lắc đầu:
- Chẳng qua chỉ là giãy giụa duy nhất có thể làm, cùng với... một chút hy vọng cực kỳ bé nhỏ.
- Hy vọng gì?
Trụ Thiên thần đế chậm rãi nói:
- Thứ nhất, cầu nguyện lực lượng của ma đế với các ma thần đã trải qua mấy trăm vạn năm ngoài hỗn độn đã giảm bớt đi, giảm bớt đến trình độ chúng ta có thể miễn cưỡng chống lại, ngăn cản bọn họ phủ thế.
Hy vọng này xa vời đến vốn ngay cả “Hy vọng” đều không được tính.
Trong đôi mắt u ám của Trụ Thiên thần đế cuối cùng lóe lên chút ánh sao:
- Thứ hai... tập hợp lực lượng của mọi người chúng ta, cố gắng phủ kín vết nứt đỏ ửng!