.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1450" class="block_" lang="en">Trang 725# 2
Chương 1451: Ma đế lâm thế (trung)
Nửa câu đầu của Trụ Thiên thần đế miễn cưỡng còn có thể được xưng tụng là hy vọng. Mà nửa câu sau... mọi người nghe được ngược lại cảm thấy giống như câu chuyện cười.
Phủ kín... vết nứt đỏ ửng?
Phản ứng của mọi người, Trụ Thiên thần đế không hề cảm thấy kỳ quái, hắn tiếp tục nói:
- Từ khi vết nứt trên vách tường hỗn độn bắt đầu xuất hiện, đã đi qua hơn nhiều năm. Những năm này, vết nứt hỗn độn vẫn luôn luôn mở rộng, ánh sáng đỏ ửng càng ngày càng mạnh lên, như vậy có ý nghĩa rằng trong những năm này Càn khôn thứ vẫn liên tục phóng thích ra thứ nguyên thần lực.
- Mà... Càn khôn lực duy trì không gian độc lập ở ngoài hỗn độn vốn kèm theo tiêu hao liên tục. Muốn cắn nát vách tường hỗn độn, Càn khôn thứ phải phóng thích ra thứ nguyên thần lực đến mức tận cùng, ánh sáng đỏ ửng nồng đậm kia chính là chứng minh cho thứ nguyên thần lực đang toàn lực phóng thích.
- Tuy rằng không cách nào đoán trước được tốc độ khôi phục lực lượng của Càn khôn thứ trong hoàn cảnh ngoài hỗn độn, nhưng toàn lực phóng thích liên tục nhiều năm như vậy, mạnh như Càn khôn thứ, đến hôm nay cũng có khả năng đã gần kề đến thiên lực khô cạn.
Lời nói này khiến nội tâm trầm trọng của mọi người lập tức sáng tỏ, Phạm Thiên thần đế nói:
- Ý tứ của ngươi chẳng lẽ là...
Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu:
- Không sai. Kết quả tốt nhất là trước khi vách tường hỗn độn hoàn toàn vỡ ra, lực lượng của Càn khôn thứ đã khô kiệt. Như thế vách tường hỗn độn bị vỡ ra sẽ cấp tốc tự động khôi phục, trận kiếp nạn phủ thế này cũng tạm thời biến mất, ít nhất trong vòng ngắn hạn sẽ không tái hiện nữa.
- Nhưng khả năng xuất hiện tình huống này... cực kỳ bé nhỏ.
Giọng nói của Trụ Thiên thần đế tăng cao lên vài phần:
- Mà cái gọi là “Phủ kín vết nứt đỏ ửng”, đó là khả năng phóng đại “Cực kỳ bé nhỏ” này lên. Tập hợp lực lượng cấp bậc tối cao của toàn bộ đông thần vực, lại có thể các vị thần đế của tây thần vực, nam thần vực tương trợ, dưới liên hợp, cho dù đối mặt với vách tường hỗn độn và Càn khôn thứ, chính là một luồng lực lượng vô cùng khổng lồ, đủ để tạo thành một chút can thiệp, lùi lại thời gian Càn khôn thứ phá vỡ vách tường hỗn độn.
- Ở dưới hiện trạng lực lượng của Càn khôn thứ chắc đã gần kề tới khô kiệt, một chút can thiệp kéo dài này có lẽ có khả năng... trở thành cọng rơm rạ đè ngã lạc đà.
- Đây cũng là nỗ lực với giãy giụa duy nhất mà chúng ta có thể làm ra khi đối mặt với trận kiếp nạn này.
Nguyên nhân... chân tướng... kiếp nạn... hy vọng... giãy giụa.
Những điều này, Trụ Thiên thần đế đã nói rõ từng điều.
Phong thần đài lúc này giống như bị trùm vào trong một cái nồi lớn, vô cùng nặng nề.
Đến giờ phút này mọi người đã triệt để rõ ràng vì sao Trụ Thiên giới lại phải cố tình hội tụ lực lượng của đông thần vực đến xây dựng lên một thứ nguyên đại trận xuyên suốt gần nửa hỗn độn.
Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần nói:
- Chúng ta hiểu. Như vậy, khi nào sẽ “Phủ kín vết nứt hỗn độn”?
- Hôm nay, hiện giờ.
Trụ Thiên thần đế chậm rãi nói.
- Hiện giờ?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Trụ Thiên thần đế nhìn bốn phía, than thở nói:
- Không sai. Như thế thật sự quá mức đột ngột. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên không cách nào sớm nhắc nhở. Khi thứ nguyên đại trận cuối cùng hoàn thành, lão hủ đã vội vàng định ra kỳ hạn ngày hôm nay.
Trụ Thiên thần đế quay đầu, nhìn về phía đông:
- Càng vì... Trụ Thiên thần linh báo cho biết, khí tức của Càn khôn thứ đã rõ ràng đến khiến cho nó run rẩy, như vậy có ý nghĩa vách tường hỗn độn đã đến trạng thái nứt toác ra “Bất cứ lúc nào”, không chấp nhận được lại có trì hoãn do dự gì nữa.
Long hoàng đứng dậy, giọng nói trầm như biển:
- Đã như thế, không cần tiếp tục bàn bạc vô nghĩa nữa! Hiện giờ liền đi phủ kín vết nứt đỏ ửng!
Lời Long hoàng từng chữ vạn quân, như chuông lớn kinh thiên chấn vang trong tâm hồn tất cả mọi người, cũng khiến cho bọn họ vì thế mà tỉnh lại, ào ào đứng lên.
Nếu như ma đế thượng cổ thật sự lâm thế, hậu quả như thế nào, có thể nghĩ.
Trước đại hội Trụ Thiên, bọn họ từng có rất nhiều suy đoán về vết nứt đỏ ửng.
Nhưng sau khi nhận được chân tướng, kết quả còn đáng sợ hơn dự tính tệ nhất của bọn họ ngàn vạn lần.
Đó là một kiếp nạn phủ thế một khi bùng nổ ra, bọn họ tuyệt đối không có khả năng có bất cứ một lực lượng chống đỡ nào!
Kiếp nạn Tà Anh ở thời đại xa xưa vẫn chỉ hủy diệt hai tộc thần ma, không hề dính líu đến phàm nhân. Nhưng lần này, ma đế ma thần mang theo thù hận mấy trăm vạn năm... toàn bộ hỗn độn đều sẽ biến thành luyện ngục đáng sợ nhất!
Tập hợp lực lượng của tất cả Thần Chủ thử phủ kín vết nứt đỏ ửng... Có lẽ hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, hy vọng xa vời không chịu nổi, nhưng chính như lời Trụ Thiên thần đế nói, đây là giãy giụa duy nhất mà bọn họ có thể làm ra! Cũng là giãy giụa phải làm ra!
Vả lại đã không thể có bất cứ do dự nào nữa!
- Được...
Trụ Thiên thần đế chậm rãi gật đầu, khí tức của phong thần đài, khí tức của toàn bộ Trụ Thiên thần giới cũng vào lúc này phát sinh biến động lớn.
Không có nhiều thêm nửa chữ vô nghĩa nữa, ánh mắt của hắn liền ngưng lại, gầm nhẹ nói:
- Thái Vũ, khai trận!
Tiếng hô vừa dứt, trên phong thần đài nhất thời huyền quang đầy trời, một luồng thứ nguyên thần khí cường đại đến bên cạnh nhận thức của thần đế mãnh liệt phóng thích, dưới thứ nguyên khí tức, trung tâm của phong thần đài hiện ra thứ nguyên đại trận rộng đến mười dặm, bạch quang mịt mù.
Một đầu của huyền trận này chính là ở trên phong thần đài, mà đầu kia chính là chạy thẳng đến cực đông hỗn độn.
Là thứ nguyên huyền trận cường đại nhất, vượt qua không gian xa xôi nhất trong lịch sử thần giới.
Huyền trận này ngưng tụ tất cả lực lượng của tinh giới thượng vị và Vương giới của đông thần vực, mà Trụ Thiên thần đế và mười lăm người thủ hộ bên cạnh hắn đều biết Trụ Thiên thần giới vì vậy mà gần như vét sạch tất cả.
- Các vị mời trực tiếp vào trận đi.
Trụ Thiên thần đế nâng tay, bóng dáng bản thân lóe lên, đã đứng vào trong trận trước.
Lập tức, trên phong thần đài liên tục chớp động lên quang ảnh, tất cả những Thần Chủ ngạo thế này đều tiến vào trong trận, không ai do dự chần chừ... cũng không dám do dự chần chừ.
- Đi!
Mộc Huyền Âm mang theo Vân Triệt, tiến vào trong trận.
Nhất thời, một luồng khí tức không gian còn mênh mông hơn biển cả bao vây Vân Triệt vào trong đó.
Vừa thấy Vân Triệt, Thủy Thiên Hành trừng mắt, bật thốt lên nói:
- Sao ngươi cũng vào được! Khí tức của vết nứt đỏ ửng bên kia tuyệt đối không giống tầm thường, rất có thể còn có khả năng tràn đầy một ít lực lượng ngoài hỗn độn, vốn không phải ngươi có thể thừa nhận, nhanh đi ra ngoài!
Vân Triệt còn chưa trả lời, Mộc Huyền Âm đã lạnh lùng lên tiếng:
- Không cần. Ta sẽ che chở cho hắn.
- Con cũng sẽ bảo hộ tốt cho Vân Triệt ca ca.
Thủy Mị Âm nói ngay sau đó.
- Ặc...
Thủy Thiên Hành đành phải không lên tiếng nữa.
Vì sao trận đại hội Trụ Thiên này chỉ cho phép Thần Chủ tham dự? Bởi vì chỉ có lực lượng ở cấp bậc này mới có thể có khả năng tạo thành một chút can thiệp rất nhỏ đối với vết nứt đỏ ửng, thứ hai... gió lốc vũ trụ bên cạnh vết nứt đỏ ửng, cơ bản cũng chỉ có Thần Chủ mới có khả năng chống đỡ.
Rất nhiều người đều lộ vẻ mặt kinh dị đối với chuyện Vân Triệt cũng đi vào trong trận, nhưng hiện giờ trong đầu tất cả mọi người đều là chấn động và hoảng sợ do “Kiếp nạn phủ thế” và “Kiếp Thiên ma đế” mang đến, nào còn có tâm tư quan tâm đến gì khác.
Tất cả mọi người đều theo vào trong trận, theo thứ nguyên đại trận khởi động, huyền quang chói tận trời, mang theo lực lượng mạnh nhất tập hợp cả đông thần vực với ngũ đại thần đế của hai bên tây, nam thần vực, biến mất ở trên phong thần đài.
“Xuyên qua không gian” đáng kể, không ai nói gì.
Vốn mọi thứ yên ổn, đột nhiên một kiếp nạn diệt thế đập ngay lên đầu, đổi lại là ai tâm tính đều sẽ sụp đổ.
Không biết xuyên qua bao lâu, Trụ Thiên thần đế ở phía trước luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, thấp giọng nói:
- Đến rồi.
Thế giới trước mắt đột nhiên thay đổi, biến thành màu đỏ ửng vô cùng, kèm theo một luồng gió bão hủy diệt đáng sợ tuyệt luân tới ngay mặt.
Tay của Mộc Huyền Âm thủy chung không rời khỏi cánh tay Vân Triệt, chớp mắt đầu tiên, một luồng lực lượng đã chặt chẽ bao phủ ở trên người Vân Triệt, nhanh chóng che chở hắn vào trong đó.
Nơi này là bên cạnh cực đông hỗn độn.
Lúc tới, đừng nói Vân Triệt, một đám Thần Chủ cũng đều cả kinh, gió lốc vũ trụ đột nhiên đánh úp lại kia đánh sâu vào thân thể hơn phân nửa Thần Chủ không đứng vững, hồi lâu mới miễn cưỡng hòa hoãn.
Tu vi tiến vào thần đạo, cho dù là Thần Nguyên cảnh tầng cấp thấp nhất cũng có thể sinh tồn ngao du trong không gian vũ trụ. Mà gió lốc vũ trụ thiên tai đáng sợ này cực hiếm khi tự động xuất hiện, bởi vì cấp bậc này... cũng chỉ có thể xuất hiện ngắn ngủi khi Thần Chủ cấp bậc cao cấp này giao thủ.
Nhưng nơi này lại chung quanh đầy rẫy gió lốc vũ trụ, không gian nơi này, tất cả của nơi này, mỗi một nháy mắt đều bị phá hủy xoắn diệt... Dưới hoàn cảnh như vậy, cho dù mạnh như Thần Quân đều khó có thể chống đỡ lâu dài.
- A... lại sẽ có nơi đáng sợ như vậy.
Thủy Mị Âm khởi động lưu quang hộ tráo (hộ tráo = vòng bảo hộ), kinh hãi nói.
Thủy Thiên Hành nói:
- Trước đây nơi này cũng không phải như thế. Vì ở bên cạnh hỗn độn, nơi này vốn là nơi bình yên nhất. Hiện giờ lại toàn bộ đều là gió lốc vũ trụ, nhất định có liên quan đến vết nứt đỏ ửng. Rất có thể là vì theo khí tức ngoài hỗn độn tràn vào trong vết nứt đỏ ửng mà sinh ra.
Bên ngoài hỗn độn là khí tức hủy diệt, tràn vào đây tự nhiên cũng là khí tức hủy diệt.
Vết nứt chưa hoàn toàn rách ra đã tràn vào khí tức bên ngoài hỗn độn hiển nhiên chỉ có một chút, lại tạo nên gió lốc vũ trụ khổng lồ như thế, đáng sợ như thế... Thế giới bên ngoài hỗn độn có bao nhiêu khủng bố, không cách nào tưởng tượng.
Mà đáng sợ hơn gió lốc vũ trụ chính là vết tích đỏ ửng kia!
Vách tường hỗn độn... màu sắc không cách nào hình dung, trạng thái không cách nào hình dung, tồn tại càng không cách nào hình dung này, nhưng mà lại có thể rõ ràng cảm giác được nó đang tồn tại ở đó. Mà một đường quang mang màu đỏ ửng đang khắc ở trên đó, nứt ra mấy trăm dặm... hoặc ngàn dặm... hoặc dài hơn.
Sáng rọi đỏ ửng đến từ vết rách chiếu rọi trên người một đám Thần Chủ, lại xuyên qua trên người bọn họ, cũng không hề bị cản trở chút nào, không hề suy giảm đi chút nào. Mà tất cả mọi người trong này đều rõ ràng, chính là một chút ánh sáng đỏ này lại đã xuyên thấu gần một nửa hỗn độn, ở đông thần vực cũng có thể thấy.
Sáng rọi này là thần mang thứ nguyên chỉ thuộc về Càn khôn thứ, cũng không phải theo lẽ thường có thể nói rõ.
Trụ Thiên thần đế ở phía trước, mắt nhìn vết đỏ trên vách tường hỗn độn, râu tóc của hắn phấp phới, trong mắt ngưng tụ trầm trọng với quyết tuyệt không gì sánh được.
Các Thần Chủ cũng đi theo về phía trước, kiếp nạn trước mặt, bọn họ phải tập trung tất cả tâm tư, cho dù trước kia từng có khoảng cách thậm chí thù hận, vào giờ phút này cũng nên hoàn toàn đẩy sang.
Chỉ có Mộc Huyền Âm cầm lấy Vân Triệt vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
Mà lúc này, một ánh mắt cũng rơi vào trên người Mộc Huyền Âm, không hề kiêng nể gì nhìn chăm chú hồi lâu.
Băng mi của Mộc Huyền Âm thoáng nhíu lại.
Mà chủ nhân của ánh mắt đã nở nụ cười:
- Ha ha, đông thần vực ngược lại thật sự là nơi bảo hoa, không nghĩ tới trừ bỏ Ảnh Nhi và Nguyệt Thần đế ra, lại vẫn còn tồn tại nữ tử tao nhã diệu thế như vậy, sợ rằng đệ nhất mỹ nhân của nam thần vực chúng ta nhìn thấy đều phải xấu hổ ba phần.
Vân Triệt nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó trong lòng chợt nhảy dựng.
Rõ ràng là Nam Minh thần đế... Nam Vạn Sinh!
Nam Minh thần đế khép hờ hai mắt, trong ánh mắt nhìn chăm chú vào Mộc Huyền Âm phóng thích ra thần quang sáng quắc. Nhưng cuối cùng hắn vẫn còn chú ý tới tình huống và hiện trạng, sau khi cười tà dị đã thu hồi ánh mắt lại, lại rơi vào trên người Vân Triệt:
- Hả? Đây chẳng phải là món đồ chơi năm đó Ảnh Nhi coi trọng sao? Lại cũng dám tới nơi này, không sợ đột nhiên gãy rụng sao?
Vân Triệt cười như không cười:
- Rốt cuộc ai mới là đồ chơi, ta nghĩ Nam Minh thần đế chắc còn rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Đệ nhất thần đế Nam Minh lại chủ động nói chuyện với hắn... xem ra kẻ này thật sự coi trọng Thiên Diệp Ảnh Nhi tới cực điểm.
Ánh mắt Nam Minh thần đế nheo lại, sau đó nở nụ cười:
- Hả? Thú vị, thú vị, ha ha ha ha.
Hắn xoay người sang chỗ khác, ngân ảnh lóe lên, đã đứng ở phía trước nhất vết rách đỏ ửng.
Mộc Huyền Âm khẽ trách:
- Không được nói loạn, hắn còn đáng sợ hơn ngươi nghĩ vạn lần.
- Đã biết.
Vân Triệt đáp, giống như hơi thất thần.
Trước vết nứt đỏ ửng, Trụ Thiên thần đế luôn trầm mặc hồi lâu mới cuối cùng xoay người lại, nói:
- Trực tiếp bắt đầu đi.
Long hoàng gật đầu, trầm giọng nói:
- Sớm biết như thế, Long mỗ đã mang theo một đám long thần tiến đến. Hôm nay có thể tạm làm thử. Nếu có một chút hiệu lực, Long mỗ sẽ lập tức truyền âm về tây vực, hiệu lệnh cường giả các giới tiến đến.
- Nam Minh cũng sẽ như thế.
Nam Vạn Sinh mỉm cười nói.
- Ừm.
Trụ Thiên thần đế chậm rãi gật đầu, hai tay chìa ra, huyền quang hiện động, một huyền trận có khí tức kỳ dị chậm rãi mở ra sau lưng hắn, hắn thong thả nói:
- Các vị xin đánh lực lượng vào trong trận... hành động lần này liên quan đến sinh tử tồn vong đương thời, cho dù là ai tuyệt đối không thể có bất cứ giữ lại gì.
- Về phần kết quả như thế nào, chỉ có thể nhìn mệnh trời.
Sự tình cho tới bây giờ, lời Trụ Thiên thần đế nói vẫn mang theo u ám rất nặng.
Dù sao, đây không phải là kế sách ứng đối mà là giãy giụa duy nhất dưới không có kế sách.
Theo giọng nói của hắn vừa dứt, huyền trận cũng hoàn toàn thành hình. Toàn bộ các Thần Chủ đều ánh mắt sáng quắc, huyền khí bắt đầu khởi động.
Mà đúng lúc này thế giới đột nhiên chợt âm u.
Gió lốc không gian cũng vào lúc này đột nhiên dừng lại.
Biến hóa bất thình lình khiến cho tất cả mọi người ngẩn ra, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trên vách tường hỗn độn, vết rạn màu đỏ khổng lồ kia đang co rút lại cực nhanh, từ ngàn dặm thu lại đến mấy trăm dặm, lại trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi lui tới hơn mười dặm... cũng mang theo hồng mang vốn vô cùng nồng đậm cấp tốc trôi đi.
- Này... này sao lại thế này?
Mười mấy dặm... vài dặm... trăm trượng... Vết nứt đỏ ửng vẫn đang co rút lại, dần dần thu ngắn lại chỉ dài mấy trượng, toàn bộ quá trình, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh sợ.
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Trụ Thiên thần đế than nhẹ một trận, sau đó trên mặt đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ như điên, thất thanh kêu lên:
- Lực lượng của Càn khôn thứ đã tiêu hao hết!