.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1451" class="block_" lang="en">Trang 726# 1
Chương 1452: Ma đế lâm thế (hạ)
Ở trong tai mọi người nghe vào, tiếng hô của Trụ Thiên thần đế giống như tiên âm.
Lực lượng của Càn khôn thứ hao hết, mà vách tường hỗn độn cũng chưa hoàn toàn nứt toác, sau khi không có lực lượng của Càn khôn thứ, vách tường hỗn độn sẽ cấp tốc khôi phục. Mà đợi đến khi lực lượng của Càn khôn thứ khôi phục tới đủ để lại phá vỡ vách tường hỗn độn, không biết cần bao nhiêu năm nữa.
Thậm chí có khả năng các ma ở bên ngoài hỗn độn đã không chống đỡ được đến lần tiếp theo.
Mà đây chính là kết quả tốt nhất “Gần như không có khả năng có thể xuất hiện” theo như lời Trụ Thiên thần đế nói lúc trước!
Sau khi đến hơn mười trượng, tốc độ vết nứt đỏ ửng co rút lại chậm đi, nhưng vẫn đang giảm bớt. Ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào, quang hoa đỏ ửng vốn nồng đậm đến dọa người cấp tốc ảm đạm đi ở trong mắt bọn họ, giống như biểu thiij một trận nguy cơ còn chưa bùng nổ đã trôi đi.
- Xem ra, là trời phù hộ đông vực ta.
Phạm Thiên thần đế nói.
- Không, là trời chiếu cố đương thời.
Tam phạm thần Thiên Diệp Vô Ai nói.
- Hay cho một phen sợ bóng sợ gió.
Kỳ Lân đế lắc đầu, trên gương mặt già nua lộ ra nụ cười.
Gió lốc vũ trụ dừng lại, ánh sáng đỏ ửng trôi đi, tất cả đều đang chứng minh trận kiếp nạn này đã đi xa.
- Xem ra xuất hiện kết quả tốt nhất kia.
Mộc Huyền Âm nói, nàng cũng liên tục thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người đều thả lỏng thần sắc, như tiêu tan vạn quân... nhưng chỉ có Vân Triệt, chân mày nhíu chặt của hắn thủy chung không thả lỏng.
Vân Triệt thấp giọng nói:
- Không, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Băng hoàng thần linh đã nói với ta, đây là một trận tai họa nhất định “Bùng nổ”, hơn nữa không chỉ nói một lần. Với sự tồn tại của nàng, ta không cảm thấy nàng sẽ nói bừa.
Mộc Huyền Âm: “...”
Vân Triệt nâng tay, đặt dưới lồng ngực, hô hấp dần dần hỗn loạn:
- Hơn nữa... Huyền mạch của ta... rung chuyển cực kỳ lợi hại, hơn nữa... càng ngày càng kịch liệt.
Mười trượng... năm trượng... ba trượng... hai trượng...
Sáng rọi đỏ ửng liên tiếp co lại, khoảnh khắc khi nó hoàn toàn biến mất, có lẽ đã chứng minh trận kiếp nạn này hoàn toàn trừ khử.
Cuối cùng, hồng mang co rút lại đến chỉ có một trượng, sau đó lại không tiếp tục biến mất mà đứng yên lại ở đó.
Sau đó quang hoa đỏ ửng bắt đầu xuất hiện rung động, tiếp theo trong chậm rãi sáng rọi đã xảy ra dị biến dễ thấy, từ nồng đậm dần dần trở nên trong suốt, tiếp theo nữa lại mơ hồ trở nên càng ngày càng trong sáng...
Từ sáng rọi, một chút đã gần như thực chất.
Vẻ kích động trên mặt Trụ Thiên thần đế bắt đầu rút đi, thay vào đó là nghi hoặc thật sâu.
Cuối cùng, tại một khắc nào đó, quang hoa đỏ ửng dừng biến hóa.
Vết ngấn đỏ rực biến mất, phía trước tầm mắt là một thủy tinh đỏ ửng hiện lên hình dáng củ ấu hẹp dài dài chừng một trượng được khảm lên trên vách tường hỗn độn.
Vẻ mặt Vân Triệt thay đổi... không chỉ có huyền mạch của hắn, vào lúc này trái tim của hắn cũng kinh hoảng nhảy lên giống như điên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn mở rộng miệng, định nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện, bản thân không cách nào thốt ra lời.
Đây rốt cuộc là... Trụ Thiên thần đế mở miệng, nhưng trong miệng hắn mở ra, lại cũng không có chút âm thanh nào.
Mà thế giới, không biết từ lúc nào đã biến thành yên lặng như tờ vô cùng đáng sợ.
Gió lốc vũ trụ hoàn toàn biến mất.
Huyền khí lúc trước các Thần Chủ bắt đầu khởi động như bị hư không vô hình cắn nuốt, toàn bộ biến mất vô ảnh vô tung.
Ngôi sao dừng xoay tròn và dao động...
Tất cả âm thanh, tất cả nguyên tố đều hoàn toàn yên lặng..
Trật tự... pháp tắc... thiên đạo... toàn bộ biến mất.
Rầm!
Rầm!!
Thế giới tĩnh mịch, trong ánh mắt của mỗi một người không biết từ khi nào đã trợn đến lớn nhất, lại thật lâu không ai lên tiếng, cũng không ai có thể phát ra âm thanh. Bọn họ có khả năng nghe được chỉ có tiếng trái tim nhảy lên vô cùng nặng nề.
Toàn bộ thế giới giống như hoàn toàn triệt để đóng băng lại.
Mà yên lặng như tờ này kéo dài thật lâu, cũng không có ai phá vỡ nó... cũng không cách nào phá vỡ.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, thế giới trong tầm mắt xuất hiện biến hóa.
Trong thủy tinh đỏ ửng được khảm trên vách tường hỗn độn chiếu ra một bóng dáng tối đen.
Bóng dáng của một người!
Bóng dáng trong thủy tinh đỏ ửng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng... Cuối cùng, giống như phá vỡ bức tường cản trở của thứ nguyên, bóng người màu đen chậm rãi bước ra từ trong thủy tinh.
Tiếng trái tim nhảy lên hoàn toàn dừng lại, rõ ràng có ánh sáng nhưng bọn họ lại giống như rơi vào trong không gian hắc ám vô tận... đó là một kiểu run rẩy với đè nén không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Đây cũng không phải là một bóng dáng cao lớn, một thân hắc y rách rưới tả tơi, làn da lộ ra, còn có gương mặt này hiện lên màu xanh đen vô cùng khiến cho người ta sợ hãi, hơn nữa phủ kín vết chạm trổ tỉ mỉ đến cực điểm... Giống như ác quỷ trải qua thiên đao vạn quả, từ trong chín tầng địa ngục đi ra.
Từ thân hình này có thể mơ hồ nhìn ra đây chắc là một nữ tử. Trên thân thể nàng bốc lên hắc khí u ám, ánh mắt nàng còn hắc ám hơn cả bóng đêm sâu thẳm nhất, trên tay nàng cầm một vật nhọn hình dạng không hề khác lạ, trên mũi nhọn tràn đầy quang hoa đỏ ửng đã đặc biệt ảm đạm.
Nhưng cho dù ảm đạm, chút quang mang đỏ ửng trên mũi nhọn kia vẫn còn chói mắt hơn quang mang của bất cứ ngôi sao nào.
Tuyết thủ giữ trên cánh tay Vân Triệt chậm rãi bóp chặt, đang run rẩy rất nhẹ... Hai mắt Vân Triệt trợn trừng, hàm răng cắn chặt, toàn thân giống như bị gắt gao đóng băng trong không gian, không cách nào phát ra bất cứ âm thanh gì, không cách nào làm ra động tác gì.
Đôi mắt của Trụ Thiên thần đế co rúm lại như muốn nứt ra, toàn thân run run đến gần như sụp đổ...
Bọn họ chưa bao giờ run rẩy như thế, sợ hãi như thế, tuyệt vọng như thế.
Tròng mắt hắc ám nhìn thẳng vào thế giới vì nàng đến mà đóng băng, đảo qua những sinh linh đến “Nghênh đón” nàng, nàng chậm rãi nâng tay, đụng chạm lên thế giới đã xa cách hồi lâu...
- Mạt... Ách... lão... tặc... Kiếp Uyên ta... đã trở lại!
Giọng nói của nàng còn khàn khàn đáng sợ hơn cả ác quỷ, như có vô số gai độc nhiễm độc đâm vào trong linh hồn của mọi người.
Mà giọng nói giống như ác mộng tỉnh lại giam cầm toàn bộ hỗn độn, không gian vắng lặng hồi lâu cuối cùng chấn động, ngôi sao xa xa một lần nữa bắt đầu chuyển động, nhưng toàn bộ chệch hướng khỏi quỹ tích vốn có.
Nguyên tố khôi phục sinh mệnh và tồn tại, lại trở nên vô cùng bạo loạn... chúng nó không có ý thức, lại đang run rẩy sợ hãi.
Một trận gió lốc không gian bắn ra, còn đáng sợ hơn gió lốc vũ trụ lúc này, thần đế phía trước, Thần Chủ phía sau, tất cả thần khu chấn động, bị cuốn ra xa xa, hơn mười thân thể Thần Chủ nứt toác, toàn thân nhuốm máu.
Mà nàng... từ đầu đến cuối ngay cả bước chân đều không nhúc nhích, gần như chính là khí tức khi nàng hiện thân thay đổi.
Trụ Thiên thần đế hốt hoảng lui lại, máu toàn thân giống như điên sôi trào lên, nhưng máu trong sôi trào lại vô cùng lạnh như băng. Hắn nâng mắt nhìn về phía trước, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng mới phát ra âm thanh sợ hãi run rẩy nhất cả đời này của hắn:
- Kiếp Thiên... ma đế!
Sợ hãi... sợ hãi không cách nào hình dung, giống như một đầu ác ma thức tỉnh, điên cuồng nảy sinh, bành trướng trong chỗ sâu nhất của tâm hồn tất cả mọi người.
Ngay không đến nửa canh giờ trước, bọn họ mới biết được chân tướng về vết nứt đỏ ửng, bọn họ vốn còn chưa kịp hồi hồn từ trong chân tướng kia, “Kiếp Thiên ma đế” trong miệng Trụ Thiên thần đế lại cứ... xuyên qua hỗn độn với thứ nguyên ngoài hỗn độn, hiện thân ở trước mặt bọn họ.
Hiện thân ở thế giới này.
Đây là ác mộng tàn khốc cỡ nào, hoang đường cỡ nào!
Tròng mắt hắc ám rơi vào trên người Trụ Thiên thần đế, chỉ trong một khoảnh khắc đã để cho hắn cảm thấy thân thể và linh hồn của mình đều bị xé nứt thành vô số mảnh nhỏ:
- Thần tộc dơ bẩn, lại phái các ngươi lũ phàm linh ti tiện này đến đón tiếp bản tôn!?
Nàng, một trong bốn ma đế ma tộc viễn cổ, Kiếp Thiên ma đế Kiếp Uyên, sau khi bị trục xuất ra ngoài hỗn độn mấy trăm vạn năm, cuối cùng quay về hỗn độn!
Chính là khí tức của thế giới này thay đổi, đã hoàn toàn thay đổi. Trở nên đục ngầu không chịu nổi như thế.
Nàng vốn tưởng rằng trong những năm vách tường hỗn độn này dị động, sẽ khiến cho thần tộc làm xong đầy đủ chuẩn bị đến “Nghênh đón” nàng trở về, thật không ngờ nghênh đón nàng lại chỉ là một đám phàm linh hèn mọn đến không chịu nổi!
Thủy Thiên Hành che chắn ở trước người hai nữ nhi, hai tay hắn nắm chặt, đôi tròng mắt phủ kín tơ máu, kinh hãi muốn nứt ra.
- A... a... a...
Tiếng rên rỉ run rẩy tràn ra từ chỗ sâu trong yết hầu các Giới Vương thượng vị... Uy áp không cách nào hình dung này, đè nén gần như muốn hoàn toàn nghiền nát thân thể với linh hồn bọn họ này, lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ biết được thế nào là sợ hãi với tuyệt vọng chân chính.
Kiếp Thiên ma đế... ma đế thượng cổ chân chính!
Từ thời thượng cổ đã là tồn tại mạnh nhất, ma đế chí cao vô thượng còn hơn tất cả thần linh trong thần thoại truyền thuyết đời này!
Ác mộng... Bọn họ hy vọng đây là một cơn ác mộng cỡ nào.
Long hoàng... chí tôn hỗn độn đương thời, thân thể của hắn cũng đang khẽ run, mỗi một đốt ngón tay trên hai tay đều trắng bệch.
Sợ hãi chân chính cũng không phải ý chí có khả năng kháng cự. Uy áp đến từ một ma đế, chỉ cần ngay lập tức đã có thể dễ dàng xé rách ý chí của bất cứ một phàm linh nào.
Kiếp nạn ma đế cuối cùng chân chính buông xuống, hy vọng xa vời, kỳ tích không xuất hiện. Mỗi một bộ phận, mỗi một sợi lông trên dưới toàn thân Trụ Thiên thần đế đều đang run rẩy, tuy rằng hắn đã sớm có giác ngộ, còn có chuẩn bị tâm lý nhiều hơn người khác mấy năm, nhưng khi chân chính đối mặt, vẫn không chịu được như thế.
Không phải hắn quá yếu đuối, nhưng mà ma đế hàng thế thật sự quá mức đáng sợ.
Đáng sợ đến vượt qua cực hạn linh hồn có thể thừa nhận xa.
Hắn cắn chặt đầu lưỡi, đau đớn và huyết khí tràn ngập khoang miệng để cho hắn mạnh mẽ khôi phục một chút tỉnh táo, hắn ngẩng đầu, dùng hết toàn lực hét lên:
- Ma đế... đại nhân... xin nghe... một lời của ta... chúng ta... không phải thần tộc... trên đời này... cũng đã sớm... không còn thần tộc rồi!
- Không còn... thần tộc?
Ánh mắt Kiếp Uyên hơi đổi, đôi mắt tối đen giống như ma uyên vô tận có thể cắn nuốt vạn linh.
Ma đế hiện thế, nhưng tình hình có chỗ khác biệt với dự đoán của Trụ Thiên thần đế.
Ở trong dự đoán của hắn và “Lão tổ”, lúc ma đế và ma thần tích lũy thù hận mấy trăm vạn năm trở về, chắc chắn sẽ điên cuồng phóng thích, phát tiết oán hận và thù hận, hủy diệt, dẫm lên tất cả sinh linh tử linh...
Hận đầy càn khôn cuối cùng được trở về, sao còn có thể có lý trí và kiềm chế!
Ma đế về thế, lại không thấy ma thần khác.
Nhưng mà, ma đế trở về còn “Bình tĩnh”, “Lý trí” hơn dự tính của hắn, ít nhất khi nhìn thấy bọn họ, cũng không trực tiếp ra tay, phá diệt toàn bộ bọn họ.
Giống như từ trong vực sâu tuyệt vọng thấy được một chút hy vọng như vậy, Trụ Thiên thần đế kiệt lực nói:
- Vâng! Ma đế đại nhân vừa mới trở về hỗn độn, có điều không biết, thần tộc với ma tộc đã tuyệt diệt từ trăm vạn năm trước, thế giới hiện giờ... chỉ có phàm linh... lấy linh giác của ma đế đại nhân nhất định cảm giác được hỗn độn bây giờ... không giống với thời đại kia!
Một đoạn thoại không dài nhưng lại giống như vét sạch tất cả lực lượng của Trụ Thiên thần đế, ngực hắn phập phồng kịch liệt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Kiếp Uyên nhìn phương xa, chậm rãi lẩm bẩm:
- Tuyệt diệt... Tuyệt... diệt...
Thế giới này trở nên vô cùng yếu ớt. Tàn phá ngoài hỗn độn khiến cho lực lượng ma đế của nàng không bằng năm đó xa xa, nhưng linh giác của nàng lại vẫn có thể kéo dài xa hơn ở thế giới này...
Lại không tìm thấy khí tức của thần với ma gì.
Chỉ là thế giới đục ngầu không chịu nổi, cùng với sinh linh hèn mọn không chịu nổi.
- Mạt Ách... cũng đã chết rồi sao?
Nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói như ma ngâm.
Trụ Thiên thần đế vội vàng nói:
- Vâng! Mạt Ách... đã chết từ rất nhiều năm trước rồi. Hắn là truyền thuyết viễn cổ từ lâu trước kia... Hỗn độn hiện giờ là một thế giới của thời đại khác.
Không gian đột nhiên lại một lần nữa rơi vào yên lặng như tờ lạnh như băng.
Nàng đột nhiên nở nụ cười, cười đặc biệt lạnh như băng và khủng bố:
- A... ha ha... đã chết... đã chết rồi! Sao hắn có thể chết... sao hắn có thể chết! Bản tôn còn chưa tự tay hủy thi diệt hồn hắn, sao hắn có thể chết!!
Thù hận, oán giận, lệ khí, không cam lòng... Hắc vụ bốc lên trên người Kiếp Uyên, ma tức hắc ám mang theo cảm xúc tiêu cực cuối cùng bùng nổ mãnh liệt phóng thích, không gian phát ra tiếng gầm tuyệt vọng bi thương.
Vào lúc này ánh mắt của Kiếp Uyên chợt chuyển qua, nhằm về một phương hướng... Nơi đó, là chỗ của bốn người Phạm Đế thần giới.
Thiên Diệp Phạm Thiên, Thiên Diệp Vô Sinh, Thiên Diệp Vô Bi, Thiên Diệp Vô Ai!
- Phạm... Thiên... thần... tộc!
Nàng than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt đen phóng thích ra ý hận khắc cốt:
- Tay sai của lão tặc Mạt Ách!!