.
._726__2" class="block_" lang="en">Trang 726# 2
Chương 1453: Lực lượng tuyệt đối
Tuy rằng cách xa mấy trăm vạn năm, tuy rằng chỉ có khí tức cực kỳ mỏng manh, nhưng Kiếp Uyên tuyệt đối sẽ không nhận sai!
Bởi vì đó là thần tộc dưới tay Tru Thiên thần đế Mạt Ách!
Thô bạo và thù hận tìm được cửa ra phát tiết, hắc khí trên người Kiếp Uyên đột nhiên vặn vẹo bốc lên, mà bốn người Thiên Diệp... trong nháy mắt tròng mắt của bọn họ trợn lên lớn nhất, giống như bị ác ma gắt gao siết chặt yết hầu, cấp tốc kéo về phía vực sâu tử vong không đáy.
Kiếp Uyên chậm rãi nâng tay, chính là một động tác cực kỳ đơn giản này lại khiến cho bốn người Thiên Diệp như thân đè tỷ quân, từ thân thể đến nội tạng đều sắp nổ tung.
Phạm Thiên thần đế tối nghĩa lên tiếng:
- Ma đế đại nhân... chúng ta... đều không phải...
Hắn còn chưa dứt lời, một luồng khí tức tử vong đã đột nhiên chụp xuống.
- A... a a!
Lực lượng thoáng phóng thích, uy áp đã khủng bố đến không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung. Ba phạm thần dưới run rẩy không cách nào khống chế, toàn bộ mắt nứt âm quang, trong e ngại sinh ngoan độc, đồng thời thét lên một tiếng, cùng bổ nhào về phía Kiếp Thiên ma đế!
- A!!
Biến động lớn này dẫn tới lượng lớn Thần Chủ thất thanh gầm to.
Ba Phạm Đế phạm thần, ba Thần Chủ cấp mười, ở trong nhận thức của người đời là Thần Chủ trong Thần Chủ, ba người bọn họ đồng thời ra tay, lực lượng bùng nổ trong nháy mắt khiến Giới Vương thượng vị đều là Thần Chủ này cũng cảm giác thân thể của mình gần như trực tiếp bị phá thành mảnh vụn.
Đại đa số mọi người vẫn là lần đầu tiên thấy ba phạm thần ra tay, kể cả thần đế khắp nơi cũng cơ bản đều là lần đầu tiên thấy ba phạm thần hợp lực ra tay... Bởi vì trừ bỏ thần đế ra, đông thần vực vốn không tồn tại thứ gì xứng để cho ba người bọn họ hợp lực.
Đối mặt với lực lượng của ba phạm thần, Kiếp Uyên không hề động, vẻ mặt càng không có dù chỉ một chút thay đổi, chỉ chìa bàn tay... ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Rắc!
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, trong một khoảnh khắc, lực lượng Thần Chủ vừa mới dâng lên của ba phạm thần đột nhiên biến mất không tung tích.
Lực lượng Thần Chủ cấp mười ở cấp bậc cao nhất đương thời, còn là ba luồng... toàn bộ lập tức tiêu tán!
Giống như lực lượng mới vừa rồi khiến cho các Giới Vương thượng vị đều có phần kinh hãi chẳng qua chỉ là bọt nước thuận tay có thể lau đi.
Còn ba đại phạm thần... bọn họ đồng thời phát ra một tiếng hét thảm, trên người bùng nổ mảng lớn máu tươi, bay về phía không gian vũ trụ phía sau.
Trong nháy mắt ba Phạm Đế phạm thần có thể hủy diệt ngôi sao... dưới hợp lực, lại dưới một cái búng tay của Kiếp Thiên ma đế bị thương nặng trong khoảnh khắc!
- Còn... dám... phản... kháng...
Năm ngón tay của Kiếp Uyên chậm rãi xòe ra, bốn chữ lạnh lùng lại giống như lời nguyền rủa đáng sợ nhất mà kiếp này bọn họ từng nghe thấy vang lên ở chỗ sâu trong tâm hồn mọi người.
Một luồng hắc quang chợt lóe lên ở trong lòng bàn tay của nàng.
Nhất thời, trên người ba Phạm Đế phạm thần đồng thời sáng lên một luồng hắc mang, hắc mang nuốt hết thân thể bọn họ vào trong đó...
Ba tiếng kêu gào thảm thiết giữa hoảng sợ vỡ hồn, thân thể Thần Chủ của bọn họ -- thân thể cứng cỏi nhất mạnh nhất đương thời, hủy diệt còn khó hơn lên trời giống như vải vóc yếu ớt không chịu nổi, bị hắc mang xé thành vô số mảnh nhỏ hắc ám...
Thịch...
Hắc mang tan hết, trong chốc lát quy về hư vô.
Ba Phạm Đế phạm thần, triệt để tan biến trong hắc ám như vậy, bị hoàn toàn xóa đi khỏi thế giới, không còn để lại chút dấu vết gì.
Thời gian đang chảy xuôi trong tĩnh lặng lạnh như băng đáng sợ, lại hồi lâu đều không hề có một chút âm thanh.
Sợ hãi vô tận khiến mọi người run run, gan mật như muốn nứt ra. Một vài gương mặt hiện vẻ tái nhợt, không nhìn thấy một chút huyết sắc thuộc về nhân loại.
Thiên Diệp Vô Sinh, Thiên Diệp Vô Bi, Thiên Diệp Vô Ai...
Bọn họ không phải là người thường, ngược lại, đây là ba cái tên mà bất cứ kẻ nào nghĩ tới đều sẽ kinh hãi trong lòng.
Cứ... chết đi như vậy...
Đơn giản giống như xóa đi ba hạt tro bụi!
Một màn này đã không phải hai chữ “Kinh hãi” có khả năng hình dung được, hoảng sợ nổ tung khắc vào trong lồng ngực bọn họ khiến những Thần Chủ ngạo thế này đột nhiên biết được như thế nào là tâm hồn hỏng mất, tín niệm sụp đổ...
Cũng vô tình phá diệt một chút may mắn cuối cùng ở trong lòng bọn họ.
Lời nói lúc trước của Trụ Thiên thần đế, hy vọng “Cầu nguyện ma đế trở về từ ngoài hỗn độn lực lượng đã giảm bớt... có thể chống lại” cũng hoàn toàn triệt để vỡ vụn.
Ba phạm thần... cơ bản có thể đại biểu cho sinh linh mạnh nhất đương thời, lại bị ma đế vừa trở về gạt bỏ đi trong một chớp mắt!
Đây là chênh lệch giữa phàm linh với thần...
Ở đương thời bọn họ giống như “Thần linh”, nhưng ở trước mặt một thần chân chính, chính là hèn mọn nhỏ bé như thế, không thể chịu nổi một kích như thế.
Ba phạm thần đã chết... Thiên Diệp Phạm Thiên giật mình đứng ở đó, giống như hóa đá, hồi lâu mới thoáng động.
Không thể nghi ngờ hắn là người rõ ràng nhất thực lực của ba phạm thần ở trên đời này.
Nhưng hắn vẫn không cách nào lý giải nổi rốt cuộc là lực lượng như thế nào có thể gạt bỏ ba phạm thần chỉ trong một chớp mắt...
Tam đại phạm thần chẳng những là huynh đệ ruột thịt của hắn, càng là ba hòn đá tảng lớn của Phạm Đế thần giới, là có thể xếp vào ba trụ cột lớn ở Vương giới hạng nhất đông thần vực -- vả lại ở trong mắt hắn, ở trong mắt người nào khác đều là ba trụ cột lớn đều tuyệt đối không thể rung chuyển.
Cứ chết đi như vậy, vỡ vụn...
Bao nhiêu thần thoại truyền thuyết, thượng cổ ghi lại so ra đều kém một phần vạn rung động do một màn này mang đến. Giết ba Thần Chủ cấp mười như bẻ gãy rơm rạ, một lần này bọn họ dùng hai mắt của mình tận mắt nhìn thấy lực lượng của ma đế viễn cổ đáng sợ cỡ nào, tự mình cảm nhận được... bản thân có được lực lượng Thần Chủ, ở trước mặt ma đế thượng cổ chính là hèn mọn như con kiến!
Lạnh lẽo thấu xương đâm vào hồn ở nơi không gian này, điên cuồng luồn vào từng khe hở của thân thể với linh hồn các Thần Chủ. Kiếp Uyên chậm rãi lật tay, lòng bàn tay hướng thẳng về phía Thiên Diệp Phạm Thiên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, giống như mất hồn mất vía:
- Còn... có... ngươi...
Đối mặt với lòng bàn tay của Kiếp Uyên cùng với tròng mắt hiện lên hắc quang tử vong của nàng, thân thể của Thiên Diệp Phạm Thiên chậm rãi hạ xuống... chính là quỳ gối xuống đất.
- Ma đế đại nhân, bỉ nhân... chính là phàm nhân kế thừa một chút thần lực, cũng không phải... Phạm Thiên thần tộc... ma đế đại nhân hiện giờ vinh quang trở về hỗn độn, chắc chắn hiệu lệnh vạn giới, thiên hạ thần phục, bộ tộc Thiên Diệp ta có chút uy danh ở đông thần vực... Nguyện về dưới trướng ma đế đại nhân, cống hiến sức lực đi theo làm tùy tùng... ma đế đại nhân có lệnh, đều tuyệt đối vâng theo... tuyệt đối không hai lòng...
Nếu không có ai đích thân nhìn thấy đích thân nghe thấy, sợ rằng đương thời không có bất cứ một người nào tin tưởng nổi thần đế hạng nhất đông vực sẽ làm ra hành động hèn mọn như thế, nói ra lời nói hèn mọn như thế.
Nhưng mà, không có ai hèn mọn và trào phúng hắn.
Đối mặt với một người có thể quyết định sinh tử của bản thân trong chớp mắt, đây là lựa chọn khuất nhục mất tôn nghiêm nhất, nhưng cũng là... sáng suốt nhất, lý trí nhất.
Mà có thể hoàn chỉnh nói ra những lời này ở dưới ma uy của Kiếp Thiên ma đế, đương thời đều không có vài người có thể làm được.
Mà có Thiên Diệp Phạm Thiên thần đế hạng nhất đông vực này dẫn đầu, không ít người hai chân run rẩy, gần như không nhịn được muốn lập tức quỳ gối, tỏ vẻ nguyện trung thành.
Không có bất cứ lực lượng nào có khả năng phản kháng hoặc ngăn được...
Chúa tể của thế giới sắp sửa triệt để thay đổi.
Tử vong với khúm núm, tuyệt đại đa số sinh linh đều sẽ không chút do dự lựa chọn vế sau.
Chính là bọn họ chưa bao giờ từng gặp phải lựa chọn như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày gặp phải lựa chọn như thế.
Nhưng đáng tiếc, cho dù vứt bỏ tôn nghiêm, khúm núm cũng không nhất định có thể đổi lấy cứu mạng, bởi vì quyền quyết định... thủy chung đều ở trên tay Kiếp Uyên.
Khóe miệng của nàng chậm rãi nhếch lên, đó là một độ cong vô cùng khinh miệt, vô cùng trào phúng, mỗi một người ở đây đều rõ ràng cảm nhận được vẻ khinh thường với hèn mọn này:
- Đồ hậu duệ của chó săn Mạt Ách này, hậu duệ của thần tộc miệng đầy chính đạo này... ha ha ha... ha ha ha ha... ha ha ha ha ha ha...
Nàng đột nhiên bật cười điên cuồng, cười vô cùng tùy ý, nhưng mà... lại như mang theo bi ai với bi thương vô tận. Tiếng cười vừa dứt, thế tay của nàng cũng vào lúc này chợt thay đổi, một luồng uy áp tối đen đột nhiên áp chế xuống theo bàn tay của nàng.
- A!
- A!!
Tiếng rên nặng nề, kinh hãi khẽ vang lên, luồng uy áp hắc ám này không chỉ đè lên trên người Thiên Diệp Phạm Thiên, còn có sáu tinh thần của Tinh Thần giới với Nguyệt Thần giới... kể cả Hạ Khuynh Nguyệt trong năm nguyệt thần!
Dưới uy áp của ma đế, trong nháy mắt bọn họ đã bị áp chế từng người quỳ đầu gối xuống đất, không có biện pháp nào đứng lên.
- Tay sai của Mạt Ách, cho dù chính là hậu duệ, cũng toàn bộ đáng chết!!
Phạm Thiên thần tộc, tinh thần, nguyệt thần... ở thời đại xa xưa đều ở dưới trướng của Tru Thiên thần đế Mạt Ách!
Mạt Ách đã chết, chư thần đã diệt, mối thù hận với phẫn nộ của nàng không thể nghi ngờ chỉ có thể phát tiết ở trên người những hậu duệ này... không, là ở trên người những kẻ kế thừa lực lượng mà ngay cả hậu duệ đều không được tính này.
Mọi người đồng loạt hoảng hốt, hốt hoảng lui về phía sau, trong kinh hãi lại có vài phần may mắn như vậy... Giống như Trụ Thiên thần đế, bọn họ cũng đều phát hiện ra, ma đế hiện thế dường như cũng không mất trí tàn bạo giống như trong dự đoán, nàng có lý trí, có tỉnh táo, nàng rõ ràng có thể xóa bỏ toàn bộ bọn họ, nhưng lại tập trung mục tiêu lên trên người những kẻ kế thừa của thần tộc thuộc về Mạt Ách.
Có lẽ... người khác có thể tránh được một kiếp?
Bọn họ trong kinh hãi cùng lui về phía sau, đều nghĩ như vậy.
Dáng vẻ của ba phạm thần chết đi còn ở ngay trước mắt, uy áp che thế kia kiến Thiên Diệp Phạm Thiên cùng với chúng tinh thần nguyệt thần không cách nào sinh ra một chút kháng cự, chỉ có tuyệt vọng đang cấp tốc lan tràn toàn thân.
- Nguy rồi!
Mộc Huyền Âm than nhẹ một tiếng.
Thiên Diệp chết, tinh thần chết đều không liên quan gì đến nàng, nhưng nguyệt thần... Hạ Khuynh Nguyệt lại đang ở trong đó!
Trụ Thiên thần đế run giọng quát:
- Chờ... chờ chút! Ma đế đại nhân... bọn họ... đều không phải là thần tộc, chính là... a a!
Trừ bỏ Trụ Thiên thần đế ra, không có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản hay cầu tình. Bọn họ cảm giác có lẽ mình có khả năng tránh được một kiếp, sao lại có thể vì người khác mà mạo hiểm phiêu lưu bị diệt trong chớp mắt được.
Trụ Thiên thần đế còn chưa dứt lời, một đường hắc quang đã đột nhiên đè lên người, đột nhiên áp chế giọng nói và thân thể của hắn, giọng nói còn khủng bố hơn tử thần gấp trăm ngàn lần của Kiếp Uyên cũng vang lên ở sâu trong linh hồn của tất cả mọi người:
- Xem ra, ngươi cũng rất muốn chết!
- Tay sai của Tịch Kha... cũng đáng chết!!
- Chủ... chủ thượng!
Đám người thủ hộ nhất thời kinh hãi muốn chết... nhưng mà, lực lượng của ma đế, mối hận của ma đế, ai có thể cứu!
Ở thế giới hiện giờ, thần là tồn tại không nên xuất hiện.
Khí tức hỗn độn hiện giờ cũng vốn không có khả năng lại thai sinh ra một chân thần. Kể cả một vài khí của chân thần lưu lại từ thời đại viễn cổ cũng theo khí tức hỗn độn biến hóa mà cấp tốc suy nhược... Kể cả Trụ Thiên châu Huyền thiên chí bảo bậc này.
Thế giới hiện giờ tồn tại “Lực lượng tuyệt đối” sao?
Không hề có. Mỗi một Vương giới đều cường đại cực đoan, nhưng mà sẽ có Vương giới khác tới quản thúc được.
Long hoàng chí tôn hỗn độn cũng tuyệt đối không thể ngang nhiên tùy ý làm gì ở đương thời.
Mà nếu như một chân thần lâm thế... kia chính là một lực lượng tuyệt đối, tồn tại tuyệt đối không nên xuất hiện.
Cũng như Kiếp Thiên ma đế trở về từ ngoài hỗn độn!
Lực lượng mà nàng có được vượt ra khỏi giới hạn đương thời, vượt ra khỏi thiên đạo và pháp tắc của hỗn độn này. Nàng có thể tùy tiện quyết định sinh tử của bất cứ sinh linh nào, có thể quyết định sự tồn vong của bất cứ chủng tộc nào.
Thế giới hỗn độn sau này, trật tự, pháp tắc đều do một mình nàng chế định, vạn linh đều làm nô... vốn không có lực lượng gì, khả năng gì tới chống lại. Mà chỉ cần nàng nguyện ý, nàng thậm chí có thể đồ diệt tất cả sinh linh và tử vật đương thời đến để phát tiết oán hận và tàn bạo của nàng, hoặc khiến hỗn độn một lần nữa thay đổi như vậy, trở thành thế giới chỉ thuộc về nàng.
Thế giới tương lai, vạn linh của hỗn độn tương lai đều phải phủ phục dưới chân của một mình Kiếp Thiên ma đế... đây là tương lai mà bọn họ có thể nhìn thấy, còn là tương lai tốt nhất.
Thế giới phát sinh biến đổi bắt đầu từ hôm nay...
Bọn họ nghĩ như vậy, cho dù ánh mắt hay là trong lòng đều hoàn toàn trầm trọng với âm u... còn phạm đế, tinh thần, nguyệt thần, Trụ Thiên.. ngược lại chỉ có tuyệt vọng.
Vào lúc này, một luồng huyền khí dữ dằn đột nhiên nổ tung dưới ma áp mà ngay cả Thần Chủ đều không thể chống cự, cũng phóng xuất ra huyền quang màu đỏ tươi.
Tuy rằng luồng huyền khí này mạnh, nhưng ở đây đều là nhân vật như thế nào, dưới cấp bậc lực lượng của bọn họ, dây chỉ là một luồng huyền khí có thể nói là hèn mọn.
Nhưng chính là luồng huyền khí nhỏ yếu đến không thể chịu nổi ở trong mắt bọn họ này lại khiến cho tròng mắt đen của Kiếp Thiên ma đế đột nhiên run run, lệ khí, hận ý, sát ý, còn có lực lượng ma đế sắp phóng thích, toàn bộ như ngừng lại ở đó.
Vân Triệt chậm rãi đi ra từ phía sau Mộc Huyền Âm, huyền khí huyết sắc trên người vẫn nồng đậm chói mắt dưới uy áp của ma đế, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt đột nhiên phóng tới của Kiếp Thiên ma đế, chậm rãi nói:
- Ma đế tiền bối, có thể nghe một lời của vãn bối không?