.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1453" class="block_" lang="en">Trang 727# 1
Chương 1454: Hy vọng duy nhất
Vân Triệt đột nhiên đứng ra cùng với lời nói của hắn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng theo sát tới là vẻ đùa cợt và thương hại...
Trụ Thiên thần đế nhân vật bậc này, chẳng qua chỉ một lời ngăn cản đã bị liên đới tử tội. Mà làm người yếu nhất trong này, một người không hiểu sao lại đi theo đến, người không có tư cách nói chuyện nhất, hắn lại dám nhảy ra... là ngu xuẩn không ai bằng hay là chê bản thân đã sống quá lâu rồi?
Có nghe một lời của ngươi không? Đối mặt với ma đế, theo bọn họ câu nói này ngu xuẩn thật đáng buồn cỡ nào.
- Vân Triệt ca ca!
Thủy Mị Âm kinh hãi kêu lên.
- Ngươi...
Thủy Thiên Hành trợn trừng hai mắt, lòng nóng như lửa đốt, nhưng toàn thân dưới kinh hãi cực độ lại khó có thể nhúc nhích.
Nhưng lập tức tất cả vẻ mặt dần dần bị kinh hãi thay thế.
Bởi vì, dưới câu nói này của Vân Triệt, Kiếp Thiên ma đế... thế mà lại khựng lại ở đó như vậy, bàn tay chìa ra cũng dừng lại ở giữa không trung, hắc khí trên mặt không ngưng tụ và phóng thích nữa, ngược lại đột nhiên trở nên mơ hồ bất định.
Mà đôi ma đồng như vực sâu của nàng lại khóa chặt ở trên người Vân Triệt...
Một giây... hai giây... ba giây... đều không dời đi.
“...?” Trụ Thiên thần đế vốn đã lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết mở to mắt ra, trong lờ mờ ngơ ngác nhìn hình ảnh đột nhiên trở nên hơi quỷ dị, không biết làm sao.
Tình huống trở nên vô cùng quái dị, hô hấp của mọi người tĩnh lặng, thở mạnh cũng không dám thở ra.
Sao... sao lại thế này?
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ... ma đế này ở ngoài hư không hỗn độn mấy trăm vạn năm, sau đó vừa liếc mắt đã coi trọng tiểu bạch kiểm này!?
Lúc này, giống như một trận gió bão đột nhiên cuốn lấy, hắc khí trên tay Kiếp Uyên tan đi, hắc ám ma tức áp chế ở trên người Trụ Thiên, Thiên Diệp, tinh thần, nguyệt thần cũng biến mất toàn bộ. Trong gió lốc, thân thể của Kiếp Uyên đi ngang qua không gian, đột nhiên hiện lên ở trước người Vân Triệt, năm ngón tay xanh đem xuyên qua huyền khí huyết sắc chụp lên trên cổ Vân Triệt...
Lại chần chừ sau khoảnh khắc, ngón tay chuyển xuống phía dưới, chụp lên trên cổ áo hắn.
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vân Triệt, đôi hắc đồng mơ hồ rung động dưới huyền quang trên người hắn phóng thích ra:
- Ngươi... tại sao lại có lực lượng của “Hắn”!?
Với lực lượng của nàng, muốn xóa bỏ huyền khí Vân Triệt phóng thích ra, ngay cả xuất thủ đều không cần, chẳng qua chỉ là một ý niệm. Nhưng mà, gần như thế, bàn tay đã chộp vào trên người hắn, lại giống như không phai mờ đi huyền khí ở trên người hắn, mặc kệ huyền quang huyết sắc đó đụng chạm vào thân thể và vào ánh mắt của nàng.
Bởi vì, đó là lực lượng của “Diêm hoàng” cảnh giới tầng thứ năm của Tà thần quyết!
Vân Triệt không giãy giụa, kể cả bất an và sợ hãi vốn có đều ngược lại tiêu tán đi vài phần, bởi vì hắn sợ không phải là cử động như vậy của ma đế, ngược lại là nàng không vì thế mà thay đổi, nhưng phản ứng của Kiếp Thiên ma đế lại còn kịch liệt hơn dự tính của hắn rất xa.
- Bởi vì, ta là người kế thừa lực lượng và ý chí của “Hắn”.
Ở dưới cái nhìn chăm chú gần trong gang tấc của Kiếp Thiên ma đế, hắn tỏ vẻ bình tĩnh nói... tuy rằng trong lòng thật ra cực kỳ sợ hãi.
(Bởi vì chỉ cần Kiếp Thiên ma đế không cẩn thận một giây thở gấp quá mạnh đều có thể trực tiếp giết hắn rồi.)
Lúc Kiếp Thiên ma đế hiện thân, những đại lão thần giới này đều giật mình đến tim mật như muốn vỡ ra, chỉ có Vân Triệt vẫn luôn ôm lấy vài phần lạc quan. Nếu là một ma đế nào khác, Vân Triệt chắc chắn u ám tuyệt vọng giống như những người khác, nhưng Vân Triệt biết chắc rằng, nàng là ma đế đồng thời còn có một thân phận khác..
Người thương yêu của Tà thần.
Làm “Thần linh vĩ đại nhất” trong miệng băng hoàng thần linh, kết thúc sự hiện hữu của mình trước thời gian mà lưu lại hy vọng cho đời sau, hắn tin tưởng, có thể được Tà thần không tiếc phá vỡ cấm kỵ mà dốc tình cảm cho, ngay cả Càn khôn thứ đều tặng cho, về bản tính Kiếp Thiên ma đế cũng không phải là một ma tàn bạo tuyệt tình.
Mà với sinh mệnh và ý chí cấp bậc ma đế của nàng, hắn cũng tin tưởng, sinh tồn ngoài hỗn độn mấy trăm vạn năm, sẽ khiến cho nàng hận tràn đầy tâm hồn, nhưng không đủ để thay đổi bản chất linh hồn của nàng!
Hắn tin tưởng... cũng phải tin tưởng mình có thể làm cho nàng xúc động.
Thế giới còn vắng lặng hơn bất cứ một khoảnh khắc nào, mọi người ngây ra như phỗng, bọn họ không biết đây là có chuyện gì, lại không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Huyền khí ở dưới trạng thái “Diêm hoàng” là màu sắc giống như máu tươi, có vẻ vô cùng chói mắt nơi không gian âm u, đè nén, lạnh lẽo này.
Thế giới lại một lần nữa dừng hình trong ngắn ngủi, chỉ có bàn tay của Kiếp Uyên chộp lên trên cổ áo của Vân Triệt dần dần bóp chặt, gương mặt và tầm mắt của hai người chỉ cách nhau không đến nửa thước, Vân Triệt nhìn thấy rõ ràng, trên gương mặt xanh đen tràn đầy vết thương của nàng đang run rẩy rất nhỏ... giống như đang thừa nhận thống khổ rất lớn.
- “Hắn”... cũng đã chết sao?
Kiếp Uyên lên tiếng, chỉ năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại nói ra vô cùng khó khăn.
Phản ứng của Kiếp Uyên khiến trong lòng Vân Triệt kích động. Hắn vô cùng rõ ràng như này có ý vị như thế nào...
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu:
- Ở trăm vạn năm trước, thần tộc và ma tộc cuối cùng toàn bộ tuyệt diệt... Nguyên Tố sáng thế thần, là thần linh cuối cùng ngã xuống.
Lúc Kiếp Uyên và Kiếp Thiên ma tộc bị trục xuất, trên đời còn chưa có Tà thần, chỉ có Nguyên Tố sáng thế thần.
Câu nói này của Vân Triệt, ngoài Kiếp Uyên ra, tất cả mọi người đều nghe được rành mạch.
Làm tồn tại cao nhất đương thời, lại đã biết được chân tướng đỏ ửng, vào lúc này trong lòng tất cả bọn họ đều chấn động mạnh, tròng mắt phóng đại nhìn chằm chằm vào huyền quang màu đỏ ở trên người Vân Triệt... trong đầu cũng đồng thời hiện lên hắn khống chế ba loại nguyên tố lực ở trên đại hội huyền thần, còn có hành động kinh thế lấy Thần Kiếp đánh bại Thần Linh, Thần Linh đánh bại Thần Vương...
- Chẳng... chẳng lẽ...
Trụ Thiên thần đế thì thào than nhẹ.
Bàn tay Kiếp Uyên chợt bóp chặt, cổ áo Vân Triệt nhất thời hóa thành một đám mảnh vụn tối đen.
Tròng mắt hắc ám đang run run hỗn loạn, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được một luồng thống khổ với bi thương sâu đậm lan tràn ra từ trên người Kiếp Uyên, tay nàng chộp lên trán, hàm răng gắt gao cắn chặt:
- A... a a a... a...
Giống như một đầu dã thú đột nhiên tuyệt vọng, phát ra rên rỉ vặn vẹo tối nghĩa... đây là bi thương đến từ ma đế, một loại đánh tan ý chí của ma đế...
- Đã chết... chết... rồi... chết... rồi...
. Rắc... rắc... rắc... rắc... đó là tiếng cắn răng muốn nát.
Mọi người đứng ở đó, cho dù Vân Triệt cũng kinh ngạc đến ngây người. Phản ứng của Kiếp Uyên còn mãnh liệt hơn kết quả tốt nhất mà hắn tưởng tượng đến rất nhiều.
Tách rời mấy trăm vạn năm, đầy hận mấy trăm vạn năm, Kiếp Thiên ma đế trở về đối với Tà thần, lại...
Không phải nói địa vị càng cao, lực lượng càn mạnh, tuổi thọ càng dài càng sẽ lạnh nhạt tất cả tình cảm sao, giống như Tinh Tuyệt Không vậy... Vì sao phản ứng của Kiếp Thiên ma đế lại gần như còn mãnh liệt hơn cả một phàm nhân mất đi tình cảm chân thành chứ?
- Nghịch Huyền... vì sao chàng lại chết... vì sao... không đợi ta trở về...
Ngón tay nàng ở trong vặn vẹo gần như đâm vào đầu, thân thể càng run run giống như lục bình...
Tầm mắt, tâm hồn của mọi người đều xuất hiện hoảng hốt kịch liệt, bọn họ không thể tin, nàng chính là Kiếp Thiên ma đế mới vừa rồi uy lăng hãi thế, trong nháy mắt hủy diệt ba phạm thần, làm cho bọn họ kinh hãi tuyệt vọng.
Nghịch Huyền... Vân Triệt lẩm bẩm trong lòng: Đây là tên thật của Tà thần đi?
Tà thần chẳng những bỏ qua thần danh Nguyên Tố sáng thế thần, giống như ngay cả tên thật đều bỏ qua. Trong điển tịch thượng cổ không hề có bất cứ một bộ nào ghi lại tên thật của Tà thần.
- Ta ở... ngoài hỗn độn... không cam lòng chết đi... không phải chỉ vì báo thù... còn... tuân thủ ước định với chàng... vì sao... vì sao người thất tín lại là chàng... vì sao... vì... vì... sao...
Từ trong kẽ ngón tay của nàng, Vân Triệt chợt nhìn thấy giọt lệ chợt lóe lên.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, đau thương trầm trọng trong một nháy mắt lại hóa thành uy áp hắc ám giống như vực sâu vô tận:
- Hắn đã chết... ngươi... không phải là hắn! Ngươi chính là... phàm linh được ơn trạch của hắn, được lực lượng của hắn! Dựa vào ngươi... cũng xứng xen vào bản tôn!
- Dựa vào ngươi... một phàm linh hèn mọn... cũng xứng kế thừa lực lượng của hắn!!
Lời của nàng vẫn mang theo run run rất khẽ... Nguyên Tố sáng thế thần, trượng phu của nàng đã chết, chuyện này đánh sâu vào đối với nàng cũng không phải bất cứ kẻ nào, bất cứ sinh linh nào có khả năng lý giải và cảm nhận.
Nàng nói xong như thế, nhưng mà ma tức đáng sợ trên người nàng lại đang không tự chủ được thu liễm lại, lại thu liễm... Giống như e sợ thương tổn đến phàm linh yếu ớt trước mắt này.
Vân Triệt nói:
- Vãn bối rõ ràng. Vãn bối thật sự chỉ là một phàm linh nhỏ bé, lại cả đời được đại ân của Nguyên Tố sáng thế thần, cuộc đời này không gì báo đáp. Vãn bối lại càng không hy vọng xa vời gì có thể được ma đế tiền bối nhìn thẳng dù chỉ một lần, nhưng mà, thỉnh cầu ma đế tiền bối nể tình lực lượng ở trên người vãn bối, cho phép vãn bối nói vài lời với tiền bối.
Lời nói của Vân Triệt đang nói cho Kiếp Uyên, nhưng lại khiến trong lòng mỗi người ở đây đều vang lên tiếng sét kinh thiên.
Nguyên Tố sáng thế thần... Tà thần...
Một trận chiến kinh thế ở trên cuộc chiến phong thần đài của Vân Triệt, trên người hắn không ngừng triển lộ bùng nổ ra lực lượng đặc thù, dẫn tới vô số người suy đoán, vô số người mơ ước.
Hôm nay bọn họ mới biết được, trên người Vân Triệt chính là truyền thừa thần lực của Tà thần!
Truyền thừa của sáng thế thần chưa bao giờ xuất hiện!
Sáu tinh thần của Tinh Thần giới cũng đều lộ vẻ mặt khiếp sợ... Năm đó ở Tinh Thần giới, Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi một phát kêu lên Vân Triệt rất có khả năng có được truyền thừa thần lực của Tà thần, nhưng mà khi đó dù sao cũng chỉ là suy đoán, bất cứ kẻ nào đối mặt với suy đoán như vậy đều khó chân chính tin tưởng được. Nhưng bây giờ... quan hệ giữa Kiếp Thiên ma đế và Tà thần, phản ứng của Kiếp Thiên ma đế, Vân Triệt đã chính miệng thừa nhận... không còn ai có thể hoài nghi gì.
Khó trách... khó trách Vân Triệt có thể khống chế đến xuất thần nhập hóa ba hệ thần lực hỏa, băng, thủy, hắn có thể ở thần đạo, đều vượt qua một đại cảnh giới đánh bại đối thủ... Hắn kế thừa chính là lực lượng của sáng thế thần, là truyền thừa của chân thần, còn là lực lượng cao hơn một cấp bậc!
Nếu như chuyện này bị vạch trần trước hôm nay, dẫn đến chấn động đồng thời tất nhiên còn có thể đưa tới vô số mơ ước và tham lam... Giống như Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Nhưng hiện giờ, bọn họ khiếp sợ rất nhiều đồng thời nảy sinh chính là kích động... còn có chờ đón chính là ao ước.
Bọn họ đột nhiên hiểu ra được nguyên nhân Vân Triệt đứng ra, càng rõ ràng được phản ứng dị thường của Kiếp Thiên ma đế khi đối mặt với lực lượng ở trên người Vân Triệt đến làm cho người ta khó có thể tin.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vân Triệt đã hoàn toàn thay đổi, giống như ở trong thế giới hắc ám đột nhiên nhìn thấy ánh rạng đông sáng ngời. Trụ Thiên thần đế giơ tay lên, môi mấp máy, lại không dám phát ra âm thanh, ánh mắt hắn nhìn Vân Triệt tràn đầy hy vọng... cùng với thỉnh cầu.
Hoặc nói là cầu xin...
Cuối cùng, Kiếp Uyên cho Vân Triệt câu trả lời:
- Nói cho ta, “Hắn” chết như thế nào?
Câu nói này của Kiếp Uyên không thể nghi ngờ đã cho Vân Triệt một cơ hội nói chuyện với nàng!
Ánh mắt của mọi người bỗng chốc đều sáng lên vài phần.
Không cách nào hình dung được trong lòng bọn họ chấn động và phức tạp như thế nào... Bọn họ là chúa tể đương thời, chỉ có bọn họ có tư cách ứng đối với kiếp nạn này.
Nhưng nghênh đón bọn họ chính là vô lực với tuyệt vọng triệt để. Mà hy vọng đột nhiên tới lại treo ở trên người một tiểu bối “Xen” vào đại hội Trụ Thiên, cấp bậc còn thấp hơn bọn họ xa xa, tuổi tác cũng mới không quá nửa giáp.
Vân Triệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Năm đó, sau khi tiền bối gặp phải ám toán, quan hệ giữa ma tộc với thần tộc càng ngày càng ác liệt, sau này, Tru Thiên thần đế Mạt Ách vì sử dụng Thủy Tổ kiếm quá độ mà hết tuổi thọ ngã xuống, Tru Thiên Thủy Tổ kiếm thành vật vô chủ... Coi đây là kíp nổ, hai tộc triển khai ác chiến, vô số ma tộc, thần tộc lần lượt ngã xuống trong ác chiến đáng kể này...
Vân Triệt thuật lại hơi khôn khéo, dùng hai chữ “Ám toán”, khi đề cập tới hai tộc thượng cổ cũng đều nhắc tới ma tộc trước.
-... Cuối cùng ma tộc dưới tan tác, đã cởi phong ấn của Tà Anh vạn kiếp luân, mà Tà Anh vạn kiếp luân không chịu khống chế của bất cứ kẻ nào, bắt cóc ma quân của Vĩnh Dạ ma tộc làm vật dẫn cho mình, kết hợp với lực lượng của Thiên Độc châu, phóng xuất ra ma độc “Vạn kiếp vô sinh” cực hạn, chôn diệt tất cả ma với thần, bao gồm cả... Nguyên Tố sáng thế thần.
Tuổi của Vân Triệt dù sao còn quá ít, điển tịch thượng cổ từng lật xem cũng rất ít. Nhưng vẫn dốc hết khả năng kỹ càng thuật lại kiếp nạn diệt thế mà ở thần giới người người đều biết kia.
Kiếp Uyên im lặng lắng nghe, luôn luôn không nói lời nào. Mà khi Vân Triệt nói xong lời nói sau cùng, đôi mắt của nàng chợt giật giật, xuất hiện phản ứng ngoài ý muốn của Vân Triệt.
Kiếp Uyên lắc đầu, mắt trầm như vực sâu:
- Không, không đúng! Hắn đứng đầu Thiên Độc, Thiên Độc châu của hắn sao có thể bị Tà Anh cướp đi được!
-... Hả?
Vân Triệt sửng sốt.