Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1453 - Chương 1455: Vận Mệnh Hỗn Độn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1454" class="block_" lang="en">Trang 727# 2

 

 

 

Chương 1455: Vận mệnh hỗn độn



Hắn là... đứng đầu Thiên Độc?

Mà “Hắn”, chỉ có khả năng chỉ Tà thần.

Điều này thật sự khiến Vân Triệt ngây ngốc.

Ghi chép lại về Thiên Độc châu hiện giờ rất ít, ghi chép lại rõ ràng nhất, Thiên Độc châu là vật thuộc về ma tộc ở thời đại thượng cổ, nhưng chủ nhân là ai, lại không có ghi chép lại và tin đồn.

Mà Tà thần đứng đầu Thiên Độc châu, một điểm này càng không hề có một chút dấu vết nào. Kể cả băng hoàng thần linh biết được hắn có Thiên Độc châu trong người cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.

Chủ nhân của Thiên Độc châu năm đó là Tà thần? Sao có thể... cũng không thể là Tà thần đi!

Chờ đã, chẳng lẽ là...

Trong lúc Vân Triệt kinh nghi, một chút quang hoa màu xanh lục chợt lóe lên trong lòng bàn tay hắn, sau đó một viên châu xanh biếc như hư như thật chậm rãi hiện lên...

Thiên Độc châu... chính là tự động hiện lên bản thể của nó.

Hắn nghe được tiếng thét kinh hãi của Hòa Lăng.

Ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng Thiên Độc châu, trong đôi mắt u ám của Kiếp Uyên lại nổi lên gợn sóng, nàng cúi đầu nói:

- Hắn thế mà lại... cho ngươi cả Thiên Độc châu.

Không hề nghi ngờ, ba chữ “Thiên Độc châu” từ trong miệng Kiếp Uyên nói ra giống như ba cây chùy lớn đánh vào chỗ sâu trong tâm hồn các Thần Chủ, cả kinh đến bọn họ đều trố mắt.

- Thiên... Độc... châu...

Không ít Thần Chủ thất thanh lẩm bẩm.

Trên người Vân Triệt lại có một món Huyền Thiên chí bảo!

Trước Thiên Độc châu, sau Tà Anh luân, hóa ra đã sớm có một món Huyền Thiên chí bảo khác hiện thế, hơn nữa lại ở trên người Vân Triệt... một thanh niên xuất thân hạ giới!

Đây là tin tức làm cho người ta sợ hãi khiếp hồn thế nào... nhưng giờ phút này, bọn họ lại không cách nào phát ra một chút âm thanh khiếp sợ.

Huyền Thiên chí bảo, bất cứ một món gì đều là tồn tại cao nhất. Trụ Thiên giới vì được Trụ Thiên châu mà thành Vương giới nhìn xuống vạn linh. Ngày đầu tiên Tà Anh vạn kiếp luân thức tỉnh đã hủy đi một Vương giới, dẫn tới toàn bộ thần giới hoảng loạn...

Hiện giờ, bọn họ lại tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của một món Huyền Thiên chí bảo!

Hơn nữa ai cũng sẽ không quên, năm đó “Vạn kiếp vô sinh” hủy diệt thời đại chư thần cũng không phải là lực lượng của Tà Anh vạn kiếp luân, mà là lực lượng của Thiên Độc châu!

Dưới Thiên Độc, vạn linh không tồn tại!

Ngay cả chân thần đều có thể chôn diệt, sinh linh hiện giờ vốn không cách nào tưởng tượng và lý giải độc lực của Thiên Độc châu rốt cuộc đáng sợ đến trình độ nào, mà nghĩ đến cái tên “Thiên Độc châu” này, mọi người sẽ nghĩ đến thời đại chư thần kết thúc, sẽ vì vậy mà kinh hãi run rẩy.

- Xem ra, cảm giác của “Lão tổ”, cũng không phải sai.

Trụ Thiên thần đế thì thầm nói.

Ánh mắt Vân Triệt giật giật trong ngắn ngủi... Kiếp Thiên ma đế vừa liếc mắt đã nhận ra được trên người hắn có Thiên Độc châu đã khiến cho hắn kinh ngạc, lại còn trực tiếp gọi ra bản thể của Thiên Độc châu!?

Hắn cuối cùng nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói:

- Tiền bối, tiền bối có phải từng là chủ nhân của Thiên Độc châu không... hoặc là, tiền bối có phải là chủ nhân đầu tiên của Thiên Độc Châu không?

- Không sai.

Kiếp Uyên nhìn Thiên Độc châu, lạnh như băng đáp lại.

- Năm đó, khi tiền bối và Tà... và Nguyên Tố sáng thế thần kết làm phu thê, Nguyên Tố sáng thế thần đưa Càn khôn thứ của hắn cho tiền bối, còn tiền bối có phải đưa Thiên Độc châu của mình cho hắn không?

Vân Triệt tiếp tục nói.

“...” Ánh mắt Kiếp Uyên liếc xéo, không phủ nhận.

Giọng Vân Triệt nhẹ đi:

- Ta hiểu được. Ta nghĩ, năm đó sau khi tiền bối gặp phải ám toán, Nguyên Tố sáng thế thần lòng mang tự trách và áy náy, do đó... lựa chọn trả Thiên Độc châu lại cho ma tộc. Mà thời kỳ đó, chưa từng có ai biết được Nguyên Tố sáng thế thần từng là chủ nhân của Thiên Độc châu, trong ghi chép lại về Thiên Độc châu vẫn luôn là vật của ma tộc, xuất hiện cuối cùng của nó trong ghi chép lại cũng vẫn là ma tộc.

Nếu như Vân Triệt biết được năm đó Mạt Lỵ tìm ra được Tà Anh vạn kiếp luân ở chỗ nào, có lẽ có thể đoán được năm đó ma tộc mà Tà thần “Trả lại” Thiên Độc châu, có khả năng nhất đó là Vĩnh Dạ ma tộc.

Nếu tất cả đây là sự thật, nếu năm đó Tà thần không trả Thiên Độc châu lại cho ma tộc, Thiên Độc châu sẽ không bị Tà Anh vạn kiếp luân uy hiếp, cũng sẽ không có “Vạn kiếp vô sinh” phủ thế. Thời đại chư thần có lẽ sẽ không kết thúc.

Không biết vào điểm cuối sinh mệnh, Tà thần có vì thế mà vô cùng áy náy không.

- Áy náy? Vì sao hắn phải áy náy? Tất cả chuyện này... có liên quan gì đến hắn đâu!?

Giọng nói của Kiếp Uyên mang theo lạnh lẽo thật sâu.

- Hắn áy náy vì bản thân không bảo vệ tốt cho tiền bối, áy náy vì bản thân không cách nào báo thù và lấy lại công đạo cho tiền bối, càng áy náy vì bản thân...

Hắn định nói “Càng áy náy vì bản thân không bảo vệ tốt cho con của hai người”, nhưng nói đến bên miệng lại bị hắn cứng rắn nuốt xuống, tiếp tục nói:

- Vì thế, hắn chẳng những lặng yên trả Thiên Độc châu lại cho ma tộc, còn bỏ qua cả cái tên sáng thế thần, mà tự phong là “Tà thần”, mặc dù vẫn thuộc về thần tộc như trước, nhưng mà... lại không hỏi đến chuyện của thần tộc.

- Kể cả trận chiến ác chiến cuối cùng giữa hai tộc, hắn cũng không trợ giúp thần tộc, mà lựa chọn ai cũng không giúp.

- Tà thần... Tà thần...

Kiếp Uyên khẽ lẩm bẩm, đột nhiên cười giá lạnh, ánh mắt cũng phủ kín một tầng buồn bã mà người khác vĩnh viễn không cách nào lý giải được.

Trên đời, trừ bỏ bản thân Tà thần ra, cũng chỉ có nàng chân chính hiểu được hàm nghĩa của hai chữ “Tà thần”.

Lúc Vân Triệt nói chuyện vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Kiếp Thiên ma đế, hắn giơ cánh tay lên, huyền quang màu đỏ tươi để cho thân thể của hắn đã dần dần đến bên cạnh cực hạn thừa nhận:

- Ma đế tiền bối, lực lượng kế thừa trên người vãn bối, cũng không phải là huyết mạch thần lực đơn giản, mà là... Tà thần nguyên lực hoàn chỉnh, một điểm này, tiền bối nhất định cảm giác được.

Kiếp Uyên: “...”

Tà thần... nguyên lực?

Bốn chữ này khiến một đám Thần Chủ đang câm như hến lại chấn động trong lòng.

- Tà thần là thần cuối cùng ngã xuống. Sau khi thời đại chư thần kết thúc., hăn vốn còn có thể sinh tồn thời gian rất dài, nhưng mà hắn không tiếc lấy kết thúc sự hiện hữu của mình trước thời gian làm cái giá để lại một giọt máu bất diệt... Khoảng thời gian trước vãn bối mới chân chính biết được lý do hắn làm như thế, k phải lưu lại thần lực truyền thừa cũng đủ cường đại, mà là vì... ma đế tiền bối.

Vân Triệt vốn còn từng nghi hoặc vì sao cũng thân trúng vạn kiếp vô sinh, Tà thần lại còn có thể tiếp tục sống lâu như vậy, lúc này xem ra, khả năng lớn nhất là vì hắn đã từng đứng đầu Thiên Độc châu.

- Tà thần biết tiền bối có Càn khôn thứ, hoặc là... chắc chắn một ngày nào đó sẽ bình an trở về từ ngoài hỗn độn. Mà một thế giới đã không còn thần, vốn không cách nào thừa nhận nổi oán hận và lửa giận của tiền bối. Cho nên... đây là lực lượng hắn lưu lại, cũng là ý chí mà hắn lưu lại.

- Thần ma đã diệt, người tiền bối hận, chủng tộc tiền bối hận đều đã hóa thành bụi bặm trong lịch sử. Hy vọng tiền bối có thể nhớ tới tình cảm phu thê cùng hắn, cũng hóa thù hận trước kia thành bụi bặm, đối xử tử tế với thế giới hiện giờ, ít nhất có thể đừng phát tiết phẫn nộ với oán hận mấy trăm vạn năm này lên thế giới vô tội và yếu ớt này.

- Đây là ý chí mà Tà thần chấp nhất lưu lại. Vãn bối nghĩ, ma đế tiền bối nhất định có thể cảm nhận được rõ ràng.

Vân Triệt nói đặc biệt thong thả bình thản, không gian vũ trụ mênh mông, không có bất cứ tiếng vang nào quấy nhiễu cắt ngang lời hắn nói, sắc mặt của cường giả thần giới chung quanh đều khác nhau, nhưng giống nhau chính là từ đầu đến cuối bọn họ đều không phát ra một chút âm thanh.

Mọi ánh mắt đều dừng lại ở trên người Vân Triệt.

Bọn họ đều rõ ràng hơn bất kỳ ai lời nói phen này của Vân Triệt có ý vị như thế nào... đây dù sao chính là vận mệnh tiếp theo của toàn bộ thần giới, toàn bộ hỗn độn.

Kiếp Uyên không cắt ngang lời hắn, hờ hững nghe.

Vẫn chờ cho đến khi Vân Triệt nói xong, nàng cũng thật lâu không lên tiếng... những người khác lại càng không dám lên tiếng.

Vân Triệt cách Kiếp Thiên ma đế chỉ có khoảng cách không đến hai thước, khoảng cách này tuyệt đối đủ để khiếp sợ một thần đế tới mức tim gan run rẩy. Vân Triệt cố hết sức đè nén nhịp tim của mình, cùng đợi Kiếp Thiên ma đế đáp lại... Dần dần, thân thể của hắn bắt đầu phát run, sắc mặt cũng trở nên đỏ đậm như máu.

Cho dù hắn đã thành Thần Vương, cũng khó mà chống đỡ được ở dưới trạng thái Diêm hoàng quá lâu.

Khí tức trên người Vân Triệt thay đổi khiến Kiếp Uyên cuối cùng có phản ứng, ánh mắt nàng khẽ chuyển, lạnh lùng nói:

- Không chịu được đừng gắng gượng chống đỡ tiếp!

Nói xong, nàng tiện tay điểm nhẹ, nhất thời huyền quang trên người Vân Triệt lập tức tắt. Cảnh quan Tà thần, Tà phách... Phần tâm... Luyện ngục... Oanh thiên... Diêm hoàng, vào một nháy mắt kia toàn bộ khép kín.

Có thể áp chế lực lượng của hắn trong một chớp mắt, Vân Triệt không hề ngoài ý muốn. Nhưng mà nàng chính là trực tiếp phong bế cảnh quan Tà thần của hắn... thật sự khiến Vân Triệt chấn động.

Bởi vì do cấp bậc Tà thần thần lực cực cao, Tà thần thần lực của hắn có thể bị áp chế, nhưng lại không thể nào bị phong tỏa can thiệp, cho dù thần giới hay hạ giới, đủ loại huyền công, huyền trận hệ phong tỏa đều vô dụng đối với hắn.

Mà Kiếp Thiên ma đế chính là tiện tay điểm nhẹ đã can thiệp tới căn nguyên nhất!

Nàng đối với Tà thần huyền mạch... không, là Tà thần quyết, thật quen thuộc đến không ngờ!?

Giọng nói của Kiếp Uyên lạnh lùng như băng đâm vào hồn:

- Đối xử tử tế với thế giới này? Hừ, thế giới này, đã từng đối xử tử tế với chúng ta sao!

Nàng chìa tay, dưới hắc y rách nát, vết thương trên cánh tay phủ đầy vết thương, chằng chịt, khủng bố đến những huyền giả thần đạo này đều không dám nhìn thẳng:

- Những năm này, chúng ta thừa nhận khuất nhục, thống khổ, tuyệt vọng, tử vong... lại nên do ai đến hoàn lại!

Toàn thân Vân Triệt lạnh lùng, nhưng lại lập tức mở miệng, vẻ mặt thành thật nói:

- Vậy... dùng muôn đời của thế giới này để đền bù mấy trăm vạn năm của tiền bối.

Chân mày Kiếp Uyên nhíu lại, nhìn về phía Vân Triệt.

- Tàn sát vạn linh để xả hận, giết chúng sinh để trả thù... So với như thế, vì sao không phải trở thành chúa tể mới của thế giới mới sinh này, để vạn linh thế gian sợ tiền bối, nhưng kính tiền bối, để cho bọn họ thuận theo ý nguyện của tiền bối, tuân theo quy tắc tiền bối chế định, sẽ không có bất cứ ai có thể gây tổn thương và ám toán tiền bối, tiền bối cũng không cần sợ hãi và kiêng kỵ bất cứ kẻ nào.

- Rơi vào thù hận khiến chúng sinh đồ thán và chúa tể chúng sinh, muôn đời làm chủ, vãn bối nghĩ, không thể nghi ngờ vế sau càng thích hợp với tiền bối. Đây cũng nhất định là ý chí và mong muốn của Tà thần.

Kiếp Uyên: “...”

Mọi người yên lặng nghe, trái tim khi thì thắt chặt, khi lại kinh hoàng. Bọn họ rất rõ ràng, thậm chí vì vậy mà kinh dị... đối mặt với Kiếp Thiên ma đế, Vân Triệt lại vẫn có thể bình tĩnh như thế, khuyên bảo theo lý rõ ràng như thế.

Lời nói của Vân Triệt dẫn dắt tới là kết quả tốt nhất mà bọn họ có khả năng nghĩ đến vào lúc này.

Có thể bảo trụ được mạng của bọn họ, cũng có thể bảo trụ được thần giới hiện giờ.

- Hai tộc ma thần đều đã bị giết, mặc dù ma đế tiền bối vì bị ám toán mà chịu kiếp nạn rất lớn, nhưng cũng bởi vì vậy mà tránh được kiếp nạn bị giết, hiện giờ trở về, tiền bối thoải mái trở thành chúa tể vạn vật vạn linh đương thời... Mặc dù lời ấy có phần không ổn, nhưng mà đây chẳng phải là một kiểu bù lại đối với vận mệnh của tiền bối, là một kiểu bù lại cho tiền bối có thể bình yên nhận lấy sao.

Vân Triệt nói xong, thở ra một hơi rất dài rất nhẹ, sau đó tim đập, hô hấp đều hoàn toàn ngừng lại.

Mà sắc mặt của Kiếp Uyên từ đầu đến cuối đều không hề có một chút thay đổi.

Trầm mặc, trầm mặc đáng sợ... Thần giới xa xôi, hạ giới mênh mông, không ai biết được, phía cực đông hỗn độn giờ phút này đang quyết định vận mệnh của toàn bộ hỗn độn.

Rất có thể ngay tại câu nói tiếp theo của Kiếp Thiên ma đế.

Cuối cùng, Kiếp Uyên có phản ứng, nàng lại nở nụ cười, đó là một ý cười rất nhạt rất nhẹ, bất cứ kẻ nào đều nhìn không hiểu, ánh mắt của nàng dời khỏi trên người Vân Triệt, mang theo mỉm cười khác thường, phát ra giọng nói cũng mang theo khác thường:

- Ngươi tên là gì?

Một ma đế thượng cổ hỏi tên một phàm linh... Chỉ với một điểm này, Vân Triệt đã có thể kiêu hãnh cả đời.

Vân Triệt nói:

- Vãn bối họ Vân, tên một chữ Triệt.

Không biết vì sao, nàng lại lẩm bẩm lại cái tên này, sau đó ý cười càng sâu:

- Vân... Triệt... rất tốt, vô cùng tốt... ngươi nói một chút không sai, Mạt Ách lão tặc đã chết, thần tộc cũng đã chết sạch sẽ, còn những người này chẳng qua chỉ là phàm nhân nhặt được một chút thần lực truyền thừa của bọn chúng, người như vậy, cho dù lại tàn sát hơn hàng ngàn hàng tỷ người cũng không tiết được mối hận năm đó!

Lời nói này mang theo khinh bỉ sâu tới xương cốt đối với “Phàm linh”, nhưng đám người Thiên Diệp Phạm Thiên lại quá đỗi vui mừng, có người thậm chí kích động đến toàn thân phát run.

Ánh mắt Kiếp Uyên chậm rãi đảo qua trên người bọn họ, nhàn nhạt nói:

- Tuy rằng các ngươi đều kế thừa huyết mạch và lực lượng của chó săn thần tộc, nhưng lời Vân Triệt nói quá được lòng bản tôn, bản tôn có thể không giết các ngươi. Còn các ngươi... về sau đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng... không?

Chưa từng có bất cứ kẻ nào dám nói ra lời nói như thế đối với một Thần Chủ... Huống chi, trong những người này còn có mấy thần đế, thậm chí... cả Long hoàng được công nhận là chí tôn hỗn độn.

Nhưng mà khi Kiếp Uyên nói ra lời ấy, tất cả những cường giả đứng ở cấp bậc cao nhất đương thời này giống như nghe thấy tiên âm, Thiên Diệp Phạm Thiên vốn đang hiện lên tư thế quỳ nghiêng bằng tốc độ nhanh nhất chuyển thành quỳ thẳng, thân trên càng vô cùng khiêm tốn gục xuống thật sâu:

- Tiểu vương Thiên Diệp Phạm Thiên, nguyện dẫn dắt Phạm Đế thần giới trọn đời nguyện trung thành theo ma đế đại nhân, nếu như có nửa phần làm trái, nhất định để cho Thiên Diệp Phạm Thiên ta, để cho toàn tộc Phạm Thiên ta bị ngũ lôi oanh đỉnh, trời tru đất diệt!

Thần đế hạng nhất đông thần vực, vào một khắc này chứng minh bốn chữ “Co được dãn được” đến cực hạn.

Chúng Giới Vương thượng vị đông vực đều ở đây, mấy thần đế ở bên cạnh, hắn thế mà lại là người đầu tiên hoàn toàn vứt bỏ tất cả vinh quang tôn nghiêm, không hề có bất cứ do dự chần chừ nào, trước tiên tuyên thệ nguyện trung thành.

Thân thể hắn phủ phục vô cùng hèn mọn, lời hắn nói chân thành đến gần như thành kính, lời thề của hắn độc đến người ngoài đều có phần lạnh hồn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment