.
._728__1" class="block_" lang="en">Trang 728# 1
Chương 1456: Thần tử cứu thế
Thiên Diệp Phạm Thiên khởi đầu quá tốt, tất cả các thần chủ có tôn nghiêm rất nặng này bị biểu hiện của Thiên Diệp Phạm Thiên làm kinh sợ, sau đó như từ trong mộng mới tỉnh, tất cả câu nệ bị xé nát tan tành, gần như phía sau tiếp phía trước phủ phục dưới đất, lớn tiếng tuyên thệ nguyện trung thành.
Trụ Thiên thần đế quỳ lạy, Nam Minh thần đế quỳ lạy... Long hoàng cũng cúi đầu quỳ xuống thật sâu.
Tôn nghiêm của Thần Chủ? Tôn nghiêm của Giới Vương? Tôn nghiêm của thần đế?
Uy lăng với lực lượng của bọn họ, là “Thần” của vạn linh thế gian trước mắt cần cả đời ngưỡng vọng, không thể xúc phạm làm trái.
Nhưng ở trước mặt ma đế thượng cổ, chính là trò cười!
Chỉ có Vân Triệt còn đứng ở đó, giống như còn hơi ngơ ngác.
Hắn không phải bị hù đến, mà là..
Như vậy... vậy đã thành?
Kiếp Thiên ma đế quyết định sẽ không làm hại hiện thế rồi?
Phẫn nộ với thù hận mấy trăm vạn năm, chính... bởi vì một vài lời nói vừa rồi của hắn, cứ bỏ qua như vậy??
Vô số lo lắng, vô số không yên, còn có sợ hãi với u ám không có cách nào xua đi được trước đó... Không chỉ có hắn, tuy rằng băng hoàng thần linh đủ loại cổ vũ khuyên giải an ủi hắn, nhưng thật ra Vân Triệt vẫn luôn có thể cảm nhận được bi quan trong khí tức với giọng nói của nàng.
Linh hồn băng hoàng cũng từng thật xác định nói, chỉ cần Tà thần thần lực ở trên người hắn sẽ tạo thành xúc động đối với Kiếp Thiên ma đế, nhưng gần như không có khả năng có thể chân chính thao túng ý chí của nàng và giải trừ mối thù hận của nàng, mà Hồng nhi với U nhi tồn tại chân thật mới là hy vọng lớn nhất.
Nhưng... từ đầu đến cuối hắn đều không hề nói ra đến sự tồn tại của Hồng nhi và U nhi!
Mà giờ khắc này, cách Kiếp Thiên ma đế đi ra khỏi vết rách hỗn độn cũng mới qua không đến một khắc đồng hồ ngắn ngủi mà thôi!
Thời gian không đến một khắc đồng hồ, làm cho nàng cứ bỏ qua cho thù hận hàng mấy trăm năm như vậy...
Cái này...
Sững sờ đầy đủ một hồi lâu, Vân Triệt mới bỗng nhiên hồi hồn, vội vàng bái xuống, trong lòng phức tạp và kinh dị còn trầm trọng hơn vui sướng rất xa.
Kiếp Uyên đứng ở đó, ánh mắt của nàng nhìn lên “Thủy tinh đỏ ửng” có hình dáng củ ấu khảm lên trên vách tường hỗn độn, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, sắc mặt của nàng không hề biến hóa, nhưng trong tròng mắt tối đen của nàng lại không ngừng chớp động lên hắc mang phức tạp.
Bị trục xuất ra ngoài hỗn độn mấy trăm vạn năm, nàng vẫn không chết, giờ phút này cuối cùng trở về... nàng muốn báo thù, muốn gặp lại hắn, muốn gặp được nữ nhi của nàng và hắn.
Nhưng mà tất cả đều đã thay đổi, tất cả mọi người đều đã chết...
Cùng một thế giới, lại là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Chỉ có lực lượng trên người Vân Triệt mang theo dấu vết của “Hắn”, nghênh đón nàng trở về.
“...” Kiếp Uyên nhắm mắt lại, hàm răng khẽ cắn, hai tay siết thật chặt lại, không tiếng động run rẩy.
Người đời đều biết nàng là ma đế, nhất là đối với sinh linh đương thời mà nói, nàng là một tồn tại vô cùng khủng bố... Tuy nhiên đều đã quên nàng cũng là một sinh linh có thất tình lục dục và tình cảm hoàn chỉnh.
Một sinh linh mà bản tính, ý chí đều không bị vặn vẹo cho dù ở ngoài hỗn độn mấy trăm vạn năm.
Nàng không lên tiếng, tất cả mọi người quỳ rạp trên đất, ngay cả đầu đều không dám ngẩng lên.
- Vân Triệt!
Bên tai của bọn họ cuối cùng truyền đến giọng nói của Kiếp Uyên, lại đang gọi tên Vân Triệt.
Vân Triệt ngẩng đầu, sau đó, cánh tay kể cả thân thể của hắn đã bị Kiếp Uyên trực tiếp ôm lên.
Nàng nhìn hư không phương xa, lạnh lùng nói:
- Theo ta đi một chỗ.
- Dạ.
Vân Triệt đương nhiên không có khả năng cự tuyệt.
Trên cánh tay phải của Kiếp Uyên, vật nhọn gai dài kia đột nhiên chớp động lên quang hoa màu đỏ mỏng manh... Lúc này, Kiếp Uyên đột nhiên liếc mắt, nói một câu nói hơi kỳ quái:
- Chuyện bản tôn trở về, các ngươi tốt nhất che miệng lại! Khi nào nên báo cho người đời biết ai là chúa tể mới của thế giới này, bản tôn sẽ tự mình đi nói, hiểu không!?
- Dạ... dạ dạ, không có mệnh lệnh của ma đế đại nhân. Chúng ta sẽ tuyệt đối không nhiều lời nửa câu.
Mọi người vội vàng lên tiếng phụ họa.
Hòa cùng tiếng động chưa dứt, một chút hồng quang mỏng manh chớp động, Kiếp Uyên đã mang theo Vân Triệt biến mất ở đó.
Không ai biết bọn họ đi đâu... bởi vì không để lại dấu vết không gian nào có thể tìm ra, ngay cả một chút gợn sóng không gian đều không có.
Bởi vì đó là thứ nguyên thần lực đến từ Càn khôn thứ!
Kiếp Thiên ma đế rời đi, ma áp hắc ám này cũng theo đó biến mất, nhất thời bọn họ giống như thoát khỏi vô số hắc ám gông xiềng nặng hàng tỷ quân, trên dưới toàn thân thoải mái nói không nên lời.
Giống như đã hẹn trước, bọn họ đều không lập tức đứng lên từ trên mặt đất mà ngồi sững trên đất. Nặng nề thở ra, trên dưới toàn thân mỗi một chỗ đều bị mồ hôi lạnh như băng hoàn toàn thấm ướt.
Thiên Diệp Phạm Thiên là người đầu tiên đứng dậy, tổn hại nặng nề ba phạm thần, suýt chút nữa bị Kiếp Uyên hủy diệt, lại là người đầu tiên bỏ đi tôn nghiêm quỳ xuống đất, lúc này vẻ mặt lại bình thản, nhìn mọi người, trên mặt hắn còn lộ ra nụ cười rất nhạt, giống như than thở, giống như bất đắc dĩ thở dài:
- Thay đổi rồi.
Mọi người cũng từng người đứng dậy, trên mặt mỗi người đều mang theo trầm trọng và phức tạp ở cấp bậc khác nhau.
Đúng vậy, ma đế lâm thế, hỗn độn thay đổi... thế giới này nhiều thêm một chúa tể chân chính!
Vả lại là chúa tể tuyệt đối.
- Thế mà lại sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần ngoan độc hút một ngụm khí lạnh, hai tay vẫn còn hơi run run.
Một luồng u ám, cảm xúc bi ai cấp tốc lan tràn.
Trụ Thiên thần đế nâng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau khi thở phào mấy hơi cũng nở nụ cười:
- Không, các ngươi sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi, chúng ta nên thấy vạn phần may mắn. Bởi vì... đã không có kết quả nào tốt hơn cái này.
Lời hắn nói khiến tất cả mọi người chuyển mắt.
- Ma đế về thế, hận đầy càn khôn, lão hủ vốn đã tuyệt vọng chờ chết... Nhưng mà, lời nói mới vừa rồi của ma đế rõ ràng nhớ đến di chí của Tà thần, sẽ không xả hận tới sinh linh, kể cả... chúng ta đây làm người kế thừa lực lượng thần tộc lưu lại đều vẫn chưa ra tay.
Lời hắn nói mang theo vui vẻ từ tận đáy lòng, làm người biết chân tướng sớm nhất, gần như mang theo tuyệt vọng đợi đến ngày hôm nay, đối với Trụ Thiên thần đế mà nói, kết quả hiện giờ đã giống như mộng trên thiên đường.
- Nhưng mà, lấy sự đáng sợ của Kiếp Thiên ma đế, nếu nàng muốn giết ai, muốn thay đổi chủ ý vào thời điểm nào, chẳng qua chỉ là một ý niệm của nàng, nào có ai có thể ngăn cản được nàng.
Kỳ Lân đế tây vực nói.
Trụ Thiên thần đế vuốt râu mỉm cười:
- Ha ha, chẳng lẽ các ngươi đã quên, là ai khiến tâm niệm của ma đế thay đổi, tiêu tán toàn bộ căm hận?
Mọi người đều ngớ ra.
Trụ Thiên thần đế chậm rãi nói:
- Đột nhiên nghe thấy Kiếp Thiên ma đế với Tà thần là phu thê, nói vậy các vị kinh hãi trong yên tâm. Nhưng mà có thể để cho bọn họ không tiếc phá vỡ cấm kỵ kết hợp, vả lại trao đổi chí bảo, tình cảm của hai người không thể nghi ngờ sâu đến cùng cực.
- Bị trục xuất mấy trăm vạn năm, mối hận của ma đế nặng tận trời, mà có thể để cho nàng cam nguyện buông bỏ như vậy, người có thể ảnh hưởng đến ý chí và quyết định của nàng, trong thiên hạ cũng chỉ có Tà thần... không, là Vân Triệt kế thừa thần lực và ý chí của Tà thần, còn thân mang Thiên Độc châu!
- Cũng chính là Vân Triệt... chẳng qua chỉ vài câu ngắn ngủi, khiến ma đế buông tha cho chúng ta, cũng... ít nhất tạm thời buông xuống mối hận này.
Trụ Thiên thần đế vừa xúc động lại tán thưởng:
- Năm đó khi Vân Triệt ở Long Thần giới, được Long hậu Thần Hi truyền thụ Quang Minh huyền lực, chuyện này do lão hủ truyền ra, tin tưởng các vị chắc đã sớm có nghe thấy. Mà căn cứ vào viễn cổ ghi lại, muốn tu luyện Quang Minh huyền lực, nhất định phải có được “Thánh tâm” lòng mang thiên hạ, thương mến vạn sinh.
- Vân Triệt có thể tu luyện Quang Minh huyền lực, đã chứng minh hắn có thánh tâm thương thế. Hắn chắc chắn sẽ vì cứu vớt thế nhân mà không lưu dư lực, dùng phương pháp của mình dần dần khiến ma đế chân chính hoàn toàn buông bỏ tất cả thù hận, sẽ không phát sinh hậu quả mà chúng ta sợ nhất... Hắn nhất định có thể làm được! Mà ngay mới vừa rồi, ở ngay trước mặt chúng ta, hắn đã rất dễ dàng làm được.
Trụ Thiên thần đế vừa nói, đột nhiên xoay người, chuyển sang phía Mộc Huyền Âm:
- Ngâm Tuyết Giới Vương, ngày đó lệnh đồ Vân Triệt đề nghị với lão hủ muốn tham gia đại hội Trụ Thiên này, lão hủ còn tưởng rằng hắn chỉ nhất thời quật khởi. Không nghĩ tới hắn chính là lòng mang cứu thế, cũng mang theo lực lượng cứu thế đến đây!
- Hôm nay nếu như không có Vân Triệt, lão hủ đã sớm chết dưới sự phẫn nộ của ma đế. Nếu như không có Vân Triệt, thần giới cũng chắc chắn gặp phải kiếp nạn rất lớn. Hành động cao quý của Vân Triệt, nhận vạn linh kính ngưỡng bái tạ. Ngâm Tuyết Giới Vương dạy ra trò này... Xin nhận lão hủ cúi đầu!
Mộc Huyền Âm nhíu băng mi lại, nhanh chóng nói:
- Trụ Thiên thần đế tuyệt đối không thể...
- Không, cho dù là đại ân cứu lão hủ, hay là đại ân cứu thế, Ngâm Tuyết Giới Vương đáng được nhận vái lạy của bất cứ kẻ nào!
Trụ Thiên thần đế cũng không phải a dua, từng lời phát ra từ phế phủ linh hồn, lời nói vừa dứt, hắn đã cúi đầu thật sâu về phía Mộc Huyền Âm.
Mộc Huyền Âm: “...”
Thủy Thiên Hành tiến lên trước nói:
- Trụ Thiên thần đế nói không sai. Uy thế của ma đế, các vị đã tận mắt nhìn thấy. Dưới cơn thịnh nộ của ma đế, vạn linh đều là con kiến, nếu như hôm nay không có Vân Triệt, nói không chừng đã bùng nổ một trận kiếp nạn che thế, sau này cũng chỉ có Vân Triệt mới có thể ảnh hưởng đến ý chí của ma đế, để cho nàng dần dần chân chính buông bỏ tất cả thù hận phẫn nộ, khiến ma đế giáng xuống đương thời cũng có thể bảo vệ bình an trọn đời.
Thủy Thiên Hành nói từng chữ vang dội, trịnh trọng bái xuống thật sâu, thân thể Thần Chủ cao quý gần như cong thành một góc vuông tiêu chuẩn:
- Mà nếu như không có Ngâm Tuyết Giới Vương năm đó thu lưu với bồi dưỡng, sao sẽ có Vân Triệt ngày hôm nay. Ngâm Tuyết Giới Vương, xin nhận cúi đầu của Thủy mỗ. Nếu như sau này hỗn độn yên ổn, ơn cứu thế lần này chắc chắn vĩnh viễn ghi vào sử sách thần giới, Lưu Quang giới ta càng ghi chép lại vào giới điển, trọn đời không quên.
Thủy Mị Âm lè lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Cha lại tới nữa.
Thủy Ánh Nguyệt ở bên người nàng nói nhỏ:
- Không, một lần này phụ thân không sai. Nếu như sau này ma đế trở về không họa thế, như vậy, Vân Triệt... chính là đứng đầu cứu thế chân chính.
Tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận sự đáng sợ của Kiếp Thiên ma đế đều sẽ vô cùng rõ ràng biết được một điểm này -- lực lượng của thần trong nháy mắt có thể diệt sát ba phạm thần, muốn lật đổ thế giới hiện giờ thật sự quá dễ dàng.
Kẻ kế thừa thần lực của Tà thần... chủ nhân của Thiên Độc châu... Thủy Ánh Nguyệt khẽ lắc đầu, trong lòng ngược lại có phần thoải mái. Khó trách năm đó huyền lực của mình còn hơn hắn một đại cảnh giới lại hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, quái thai như vậy, mình sẽ lần đầu tiên bị đánh bại ở đại cảnh giới, lần này xem ra đã không còn không thể tiếp nhận.
Trụ Thiên thần đế đầu tiên, Lưu Quang Giới Vương tiếp theo, cường giả chí tôn ở đây ai là kẻ ngốc chứ? Sau khi đầu óc tỉnh lại từ trong kinh hãi cực độ, bọn họ nhanh chóng phản ứng kịp, sau đó vội vàng tiến đến gần Mộc Huyền Âm.
Đều là Thần Chủ, Mộc Huyền Âm là Giới Vương trung vị, là người có địa vị thấp nhất trong tất cả mọi người... nhưng vào lúc này, trong giây lát lại trở thành tiêu điểm của mọi người, lần lượt, từng đám Giới Vương thượng vị khen ngợi vái lạy với nàng, vả lại phía sau tiếp trước, tư thái lộn xộn, giống như đã hoàn toàn không hề để ý đến Thần Chủ thận trọng.
- Ngâm Tuyết Giới Vương, làm ơn nhận cúi đầu của Lục mỗ!
- Ngày khác, bổn vương nhất định tự mình bái phỏng Ngâm Tuyết giới, lấy chút biểu hiện vạn tạ trong lòng.
- Ơn cứu mạng cứu thế, mười kiếp cũng khó mà báo đáp. Sau này nếu như Ngâm Tuyết Giới Vương có chút chuyện khó giải, thông báo bất cứ lúc nào, Phi Tinh giới ta muôn lần chết không từ chối!
- Thế gian có Ngâm Tuyết giới và Ngâm Tuyết Giới Vương, mới có thần tử cứu thế Vân Triệt. Sau này, Ngâm Tuyết giới làm thánh địa thế gian, ai dám có xúc phạm, đó là kẻ địch trọn đời của Thăng Dương thánh giới ta!
- Đông thần vực cực kỳ may mắn, có thể có được Ngâm Tuyết Giới Vương, có thể có được Vân thần tử!
....
....
Chung quanh Mộc Huyền Âm, trình diễn một cảnh tượng mà bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ kinh hãi như gà gỗ.
Bản tính của con người rất khó thay đổi, nhưng phương thức hành vi lại không phải đã hình thành thì không thay đổi.
Mạnh với yếu đối lập. Một người ở vị diện hạ đẳng có lực lượng vô địch, đế uy lăng thế, chỉ có thể nhìn xuống mà chưa từng được ngưỡng mộ. Nhưng ném kẻ đó đến vị diện thượng đẳng, có lẽ sẽ vì sinh tồn mà chỉ có thể như chó vẫy đuôi mừng chủ.
Thần Chủ là tồn tại tối cao của vị diện thượng đẳng, cũng sẽ không có Thần Chủ nào sẽ làm ra thái độ a dua như thế, bởi vì đến cấp bậc này của bọn họ, chỉ có bọn họ tùy ý quyết định sinh tử của người khác, mà không có người nào có thể tùy ý quyết định sinh tử của bọn họ.
Nhưng hiện giờ lại xuất hiện một người như vậy.
Người này có thể dễ dàng nắm trong tay tồn vong của bọn ọ, có thể tùy tay giết chết tất cả tộc của bọn họ... mà có thể ảnh hưởng đến người này, chỉ có Vân Triệt, còn Mộc Huyền Âm lại là sư tôn của Vân Triệt.
Vì thế một màn nhìn như không thể tưởng tượng nổi này, lại có phần châm chọc cứ vô cùng tự nhiên... lại có thể nói là tất nhiên mà trình diễn.