.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1456" class="block_" lang="en">Trang 728# 2
Chương 1457: Ma đế mê man
So sánh ra, tư thái của Mộc Huyền Âm ngược lại bình thản nhất, nàng đứng yên ở đó, đối mặt với các Giới Vương thượng vị, thậm chí các chúng tôn Vương giới đang đủ loại bái tạ thậm chí tán thưởng nịnh hót, nàng đều không hề có biến hóa cảm xúc quá lớn.
Từ khi Vân Triệt nói tất cả cho nàng biết, nàng đã nghĩ tới nếu như Vân Triệt thật sự có thể “Trấn an” ma đế quay về thế, trường hợp này sẽ có khả năng xuất hiện.
Mà bây giờ thật sự xuất hiện, nàng vẫn có phần không biết làm như thế nào.
Những người này, mỗi người đều có được lực lượng cường đại, mỗi người đều thân ở địa vị cực cao, đủ loại bái tạ cứu mạng cứu thế của bọn họ thật sự bởi vì cảm kích sao?
Có lẽ có, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt giống như bọn họ biểu hiện.
Càng nhiều hơn là thuận theo ma đế lâm thế, bởi vậy theo đó mà thay đổi pháp tắc sinh tồn.
Nam Minh thần đế đi tới, kèm theo khí tức khiến các Thần Chủ khác không tiếng động tránh ra, hắn cúi đầu thật sâu với Mộc Huyền Âm, nói:
- Ngâm Tuyết Giới Vương chẳng những tiên tư tuyệt thế, càng dạy dỗ ra một thần tử cứu thế. Lần này Nam Minh đến tìm hiểu đông vực, có thể thấy được mặt của Ngâm Tuyết Giới Vương đã là chuyến đi này không tệ, càng là may mắn suốt đời.
Giờ phút này đối mặt với Mộc Huyền Âm, hắn nào còn có một chút ngạo nghễ lỗ mãng giống như lúc trước, tư thái nho nhã lễ độ, giọng nói thanh nhã như gió, cho dù là cảm kích hay là ca ngợi đều làm cho bất cứ kẻ nào đều không thể chất vấn lòng chân thành.
- Nam Minh thần đế khen trật rồi.
Mộc Huyền Âm nói.
Nam Minh thần đế lập tức nói:
- Không, mấy lời ít ỏi, khó tỏ rõ một phần vạn kính ý trong lòng. Nam Minh mặt dày, chân thành mời Ngâm Tuyết Giới Vương lúc nhàn hạ mang Vân thần tử đi tới nam vực ngao du, Nam Minh nhất định đi theo toàn bộ quá trình, mong rằng Ngâm Tuyết Giới Vương và Vân thần tử nhất định nể mặt.
- Nể mặt nói quá lời. Nếu có chút cơ duyên sẽ bái phỏng.
Mộc Huyền Âm không lạnh không nhạt, không ỷ không kiêu, cũng không đánh mặt mũi người ta.
Đối mặt với “Cách sinh tồn” thay đổi sau khi Kiếp Thiên ma đế về thế mang đến, thần đế hạng nhất có khác gì phàm linh?
Dù sao trên bản chất đều là người. Ở trước mặt kẻ yếu, bọn họ là cường giả cao nhất. Mà ở trước mặt cường giả, bọn họ lại đều là kẻ yếu.
Sau hai thần đế nam vực, Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần cuối cùng chen chúc vào, chính là ánh mắt hắn có phần né tránh, bước chân cũng hơi phù phiếm.
Trong tay kéo Lạc Trường Sinh.
Lạc Thượng Trần khẽ khom người, ý cười đầy mặt:
- Hôm nay nếu như không có Ngâm Tuyết Giới Vương, nếu như không có Vân thần tử, sợ rằng đã sớm tai họa lâm thế, Ngâm Tuyết Giới Vương công đức cứu thế, xứng ghi nhớ thần giới muôn đời.
- Hồi tưởng lại năm đó, khuyên tử Trường Sinh từng có một trận chiến với Vân thần tử ở Trụ Thiên, Vân thần tử kế thừa Tà thần lực, lại có Ngâm Tuyết Giới Vương ân sư bậc này, khuyển tử nào có tư cách đánh đồng, cũng khó trách sẽ thảm bại không địch nổi. Nhưng mà có thể có một trận chiến cùng với Vân thần tử đã là may mắn suốt đời khuyển tử.
Lạc Trường Sinh vái nói:
- Phụ vương nói rất đúng. Năm đó một trận chiến với Vân thần tử, vãn bối Trường Sinh suốt đời khó quên.
Lạc Thượng Trần giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, kinh sợ nói:
- A đúng rồi. Vài ngày trước Lạc mỗ ngẫu nhiên biết được, xá muội Cô Tà dường như đã từng vì căm phẫn cá nhân, làm ra hành vi mạo phạm Ngâm Tuyết giới, may nhờ Ngâm Tuyết Giới Vương ra tay giáo huấn. Mặc dù Cô Tà rời khỏi Thánh Vũ giới, nhưng dù sao cũng là muội muội của Lạc mỗ, sư phụ của Trường Sinh, Lạc mỗ khó chối tội này, trong lòng vô cùng ngượng ngùng, trong vòng mười ngày, Lạc mỗ chắc chắn đích thân đi Ngâm Tuyết giới bồi tội, sau này nếu có chỗ nào phải dùng đến Thánh Vũ giới, Ngâm Tuyết Giới Vương một lời là đủ.
Mộc Huyền Âm gật đầu:
- Được, bổn vương nhớ kỹ.
Trụ Thiên thần đế không có ý tứ để ý tới các Thần Chủ, hắn nghĩ lại từng màn năm đó sau khi Vân Triệt lần đầu tiên hiện thân ở Trụ Thiên giới, trong lòng cảm khái ngàn vạn, nhịn không được than thở nói:
- “Lão tổ” vẫn luôn luôn nói, kiếp nạn này chỉ có kỳ tích mới có thể cứu vớt được, thì ra kỳ tích đã sớm tồn tại.
- Trước khi Tà thần ngã xuống lại để lại hy vọng cứu thế. Mà Vân Triệt cũng hoàn mỹ dẫn cháy hy vọng này, xem ra vận mệnh thủy chung đều chiếu cố hiện thế. Thiên Cơ giới thật sự không lừa ta, Vân Triệt quả nhiên là “Thiên đạo chi tử” mà vận mệnh lựa chọn.
Long hoàng bên người hắn mỉm cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Xem ra, ánh mắt năm đó của chúng ta đều không sai.
Nghĩ lại năm đó Long hoàng muốn thu Vân Triệt làm nghĩa tử, mình và Thiên Diệp Phạm Thiên muốn thu Vân Triệt làm đệ tử thân truyền, Trụ Thiên thần đế vuốt râu mà cười:
- Ha ha, lão hủ cuối cùng đã rõ, vì sao năm đó hắn sẽ cự tuyệt toàn bộ mà cam tâm lưu lại tinh giới trung vị. Thân mang Tà thần lực, truyền thừa sáng thế thần duy nhất đương thời, hắn khi đó chắc đã ôm ý niệm cứu thế, thật đáng khen ngợi.
(Vân Triệt:...?)
Ở dưới cái nhìn của Trụ Thiên thần đế, lời nói tán tụng khen ngợi gì dùng ở trên người Vân Triệt đều không hề quá.
- Lại nói tiếp, kết cục hôm nay cũng phải đa tạ Long Thần giới các ngươi.
Trụ Thiên thần đế nói.
- Hả?
Long hoàng liếc mắt.
- Mặc dù không biết năm đó rốt cuộc Thiên Diệp đã làm gì Vân Triệt, nhưng mà Vân Triệt thật sự đã bởi vì vậy mà phải lưu lại ở Long Thần giới, không cách nào quay về đông thần vực.
Nói tới đây, Trụ Thiên thần đế hơi nhíu mày:
- May nhờ được Long hậu thu lưu.
Long hoàng: “...”
- Long hậu là kỳ nữ siêu thoát trần thế, không gần vạn linh, nhưng mắt sáng như sao, lưu lại Vân Triệt, còn truyền thụ Quang Minh huyền lực. Bằng không sợ rằng khó có được kết quả như hôm nay. Nhưng việc này trên đời lại có ít người biết được, lấy tính tình của Long hậu, cũng nhất định khinh thường lây dính loại hư danh này.
Trụ Thiên thần đế lại cảm thán một tiếng thật sâu:
- Ngày khác Long hậu hoàn thành bế quan, làm phiền Long hoàng chuyển đạt ý cảm kích của lão hủ.
-... Ha ha.
Long hoàng cười nhẹ, không thể cho ý kiến.
Bi quan âm u trong lòng đã chuyển thành lạc quan, Trụ Thiên thần đế nhìn vị trí Kiếp Uyên rời đi, xoay người lại nói:
- Vân Triệt nhận ơn sâu của Long hậu, vốn là may mắn của hắn. Mà lần này xem ra, có quan hệ giữa Vân Triệt và Long hậu như vậy, đối với Long Thần giới mà nói...
Giọng nói của hắn đột ngột dừng lại, chân mày vừa động, nghi hoặc nói:
- Long hoàng, ngươi... lại bị thương?
Hắn nhìn thấy khóe môi của Long hoàng chính là đang chậm rãi chảy ra một đường tơ máu.
Long hoàng nâng tay, lau máu đỏ tươi tràn ra giữa hàm răng đi, cười nhạt:
- Đại khái mới vừa rồi thừa nhận uy áp của ma đế, khí huyết có phần nghịch lưu, không cần để ý.
- Ừm.
Trụ Thiên thần đế không nghĩ gì khác.
- Chuyện ma đế lâm thế, mặc dù không thể công khai, nhưng phải nhanh chóng thông báo cho người cần biết, sớm nhắc nhở và chuẩn bị. Vậy Long mỗ trở về, bên chỗ đông vực phải làm phiền Trụ Thiên.
Nói xong, Long hoàng giống như thuận miệng nói:
- Đúng rồi, Thần Hi từng nói, lần bế quan này của nàng rất quan trọng, chậm thì mấy trăm năm, lâu thì mấy ngàn năm, ý tứ của Trụ Thiên, sợ rằng phải báo lại chậm một chút.
Trụ Thiên thần đế nói:
- Lời ấy của Long hoàng thật sự khiến lão hủ sợ hãi.
Hắn xoay người ngưng mắt, giọng mang uy lăng:
- Các vị, một khi tin tức ma đế về thế truyền ra, nhất định sẽ dẫn đến hoảng loạn thật lớn, cho nên chuyện này còn phải dốc hết khả năng giữ bí mật đến cuối cùng. Huống chi, mới vừa rồi ma đế cũng cố ý dặn dò chuyện này... Tuyệt đối không thể đụng chạm cấm kỵ, dẫn tới cơn tức giận của ma đế.
Tất cả mọi người ào ào lên tiếng trả lời.
Bọn họ cũng đều biết, tất cả giống như lời Phạm Thiên thần đế nói, hỗn độn triệt để thay đổi.
Từ hôm nay trở đi, quy tắc của thế giới này sẽ không còn do bọn họ đến chế định... mà là một chúa tể tuyệt đối bất cứ sinh linh gì, bất cứ lực lượng gì đều không thể ngỗ nghịch.
Một không gian khác.
Nơi này vẫn là không gian vũ trụ, nhưng khí tức lại hoàn toàn khác với lúc trước, đặc biệt âm trầm đè nén, kể cả ánh sáng cũng lộ ra âm u rõ ràng.
Hơn nữa nơi này đặc biệt trống trải, chỉ có hư không u ám tĩnh mịch, hiếm thấy ngôi sao nào.
Vân Triệt bị Kiếp Uyên đột nhiên đưa tới nơi này cấp tốc nhìn lướt qua bốn phía, sau đó trong lòng chợt động... Khí tức và bầu không khí nơi này, chẳng lẽ là khu vực chỗ bắc thần vực?!
- Tinh cầu kia, quả nhiên không thấy nữa.
Bên tai hắn, truyền đến giọng nói của Kiếp Uyên. Trầm thấp... lại mang theo cô đơn rõ ràng.
Vân Triệt nghiêng ánh mắt đi, thử thăm dò hỏi:
- Tiền bối, nơi này là?
Kiếp Uyên chưa trả lời Vân Triệt, sau một tiếng nỉ non kia, nàng nhắm hai mắt lại, trầm mặc thật lâu mới cuối cùng mở miệng nói:
- Ngươi được đến lực lượng của hắn như thế nào?
Vân Triệt thoáng ngẫm nghĩ, nói:
- Lúc ban đầu người nhận được “Giọt máu bất diệt” mà Tà thần lưu lại cũng không phải là ta, mà là... sư phụ huyền đạo đầu tiên của ta. Nàng ngẫu nhiên tìm được ở nam thần vực, sau khi thân trúng kịch độc gặp được ta, mới dùng nó ở trên người ta.
Chân mày Kiếp Uyên khẽ nhúc nhích:
- Nam thần vực? Vậy Thiên Độc châu thì sao? Lại từ đâu mà đến? Vì sao độc linh của nó lại hoàn toàn thay đổi?
Tuy rằng Thiên Độc châu hòa hợp cùng một khối với Vân Triệt, nhưng Kiếp Uyên vẫn vừa liếc mắt đã nhìn ra toàn bộ.
Bởi vì nàng là chủ nhân đầu tiên của Thiên Độc châu! Có liên hệ nguyên thủy nhất.
Chuyện này thật sự có phần khó có thể giải thích, Vân Triệt chỉ có thể thật miễn cưỡng giải thích:
- Thiên Độc châu là... là do sư phụ y đạo của ta ở thế giới mà ta xuất thân kia vô tình tìm được, sau đó vì ngoài ý muốn, ta nuốt nó vào, nó cứ tương dung với thân thể của ta như vậy. Về phần độc linh của nó, chắc sau khi bị Tà Anh vạn kiếp luân cướp đi, phóng thích ra vạn kiếp vô sinh rồi đã chết đi, vào ba năm trước mới có độc linh mới.
- Nuốt vào? Tương dung?
Kiếp Uyên liếc nhìn Vân Triệt, nàng xác định Vân Triệt không dám nói dối ở trước mặt mình, nhưng mà nàng không cách nào nghe hiểu được những lời này của hắn!
Nàng không hỏi tiếp, trực tiếp chìa tay ra, giọng lạnh lùng nói:
- Cho ta xem ký ức của ngươi!
-... Dạ.
Vân Triệt không cách nào cự tuyệt, nhắm mắt lại.
Kiếp Uyên xòe năm ngón tay ra, trực tiếp chộp lên trên thiên linh của Vân Triệt, một chút hắc khí chớp lên... Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên trong tâm hồn nàng, khiến cho bàn tay nàng rung động rất nhỏ, hai hàng chân mày cũng đột nhiên nhíu chặt.
Chậm rãi, nàng thu bàn tay đặt trên đầu Vân Triệt về, một lần nữa liếc nhìn Vân Triệt thật sâu:
- Chính là phàm linh, còn nhỏ tuổi, chẳng những có lực lượng của hắn, còn thân mang bốn loại thần hồn, ông trời đối với ngươi không khỏi quá tốt một chút đi!
Vân Triệt:
- A...
Kiếp Uyên chuyển ánh mắt lại:
- Thôi. Linh hồn của ngươi hiện giờ đã tự thành một thế giới, còn có Long thần thần hồn thủ hộ, nếu như ta cố tình dòm trộm, sẽ có khả năng suy giảm tới thần hồn, không nhìn cũng thế!
Lời nói phen này của Kiếp Uyên khiến trong lòng Vân Triệt nổi lên chấn động thật lâu.
Vì không thương tổn đến hắn... thần hồn một phàm linh, cứ bỏ qua dòm trộm ký ức của hắn như vậy.
Kiếp Thiên ma đế bên người, và ma thần đáng sợ mang đầy hận trở về trong ý tưởng trong khoảng thời gian này... vốn hoàn toàn không giống nhau.
Kiếp Uyên chậm rãi nói:
- Có thể nhận được lực lượng của hắn, là cơ duyên của ngươi. Có thể được đến Thiên Độc châu, cũng là số phận của ngươi. Hắn đã qua đời, Thiên Độc đã đổi chủ, ta cần gì phải nghiên cứu sâu hơn.
Nàng nhẹ nhàng nói, lan tràn trong không gian âm u là một loại mê man với thê lương khó có thể dùng lời miêu tả.
Nàng cuối cùng trở về... nhưng người yêu, người hận, tất cả đều đã không còn.
Vân Triệt không phải là Kiếp Uyên, hắn không cách nào trải nghiệm được đó là một loại cảm giác như thế nào.
Ma đế bên người đã không khiến Vân Triệt cảm thấy sợ hãi nữa. Hắn chủ động mở miệng nói:
- Ma đế tiền bối, tiền bối mang vãn bối đến nơi này là vì...?
Kiếp Uyên hơi giật mình nói:
- Nơi này, đã từng có một tinh cầu, một... tinh cầu mà ta và hắn cùng sáng tạo ra.
Vân Triệt: “...”
- Hắn là một trong những sáng thế thần của thần tộc, cũng là một thần trong bốn sáng thế thần không am hiểu “Sáng thế” nhất. Hắn sáng tạo ra tinh cầu đầu tiên vẫn dưới sự giúp đỡ của ta mới hoàn thành được... là hai chúng ta cùng hoàn thành.
- Cũng ở nơi đó, chúng ta kết làm phu thê, còn có một nữ nhi.
- Đáng tiếc, tinh cầu nho nhỏ kia, không có khả năng chống đỡ được ác chiến giữa hai tộc...
Kiếp Uyên nắm chặt hai tay, đối mặt với thế giới hoàn toàn xa lạ trước mắt, tất cả hận ý, phẫn nộ, chờ đợi, khát vọng trong lòng nàng đều không trông thấy, chỉ còn dư lại trống không với mê man...
Người yêu, người hận, người quen... kể cả ký ức trước kia toàn bộ quy về bụi bặm.
Rốt cuộc vì sao ta muốn trở về, những năm này vì sao lại liều mạng sống như thế...