.
._729__1" class="block_" lang="en">Trang 729# 1
Chương 1458: Kiếp nạn chân chính
Kiếp Thiên ma đế mờ mịt tự nói, thậm chí vẫn luôn không chú ý tới, ánh mắt của Vân Triệt ở bên người nàng luôn luôn biến hóa rất nhỏ.
Tinh cầu đầu tiên mà Tà thần sáng tạo ra?
Đợi chút! Năm đó linh hồn kim ô từng cố ý đề cập tới, tinh cầu đầu tiên mà Tà thần sáng tạo ra là...
Kiếp Uyên hoàn hồn, nàng nhận thấy được khí tức và ánh mắt của Vân Triệt đều đang thay đổi, lạnh giọng nói:
- Muốn nói cái gì, muốn hỏi cái gì cứ trực tiếp nói ra, đừng nhìn trước ngó sau, che đậy, hắn năm đó không phải có dáng vẻ giống như ngươi!
Một câu nói nghe có vẻ lạnh lùng cứng ngắc của Kiếp Uyên nhưng trong lúc vô tình lại bộc lộ ra... nàng thật sự ở một mức độ nào đó coi Vân Triệt thành bóng dáng của Tà thần Nghịch Huyền.
Tất cả đều quy về bụi bặm, kể cả thời đại kia đều đã kết thúc. Mà Vân Triệt là dấu vết duy nhất hắn lưu lại... cũng là quyến luyến duy nhất mà nàng có thể tìm được.
Vân Triệt nói:
- Ma đế tiền bối, tiền bối hoàn toàn không giống với dự tính trước đó của ta.
Kiếp Uyên lạnh lùng cười:
- Dự đoán của ngươi? Có phải ngươi cảm thấy sau khi ta trở về sẽ dốc sức phát tiết phẫn nộ, oán hận, ma lâm thiên hạ, vạn linh đồ thán, sinh vật tử vật hóa hết thành phế tích... Như vậy mới đúng là chuyện mà chúng ta nên làm, đúng không?
- Vãn bối... thật sự nghĩ như vậy.
Vân Triệt thành thật nói.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều cho là như thế, còn có hơn chứ không có kém... Bởi vì ở trong mắt người đời, ma chính là tồn tại hung ác nhất tội ác nhất, huống chi là ma thần ma đế đầy hận mấy trăm vạn năm.
- Nhưng mà, vãn bối nghĩ như vậy, đều không phải vì tiền bối là ma, sinh linh gì nhận phải ám toán như vậy, lại thừa nhận tai nạn nhiều năm như vậy đều sẽ trở nên...
Vân Triệt tạm khựng lại:
- Mặc dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng vãn bối đã cảm giác ra, tiền bối thật ra là một người rất tốt, cũng khó trách được Tà thần tiền bối sẽ có tình như thế.
Kiếp Uyên lạnh nhạt cười:
- A... Người tốt? Cái gì là người tốt? Cái gì là kẻ ác? Thần chính là người tốt, ma chín là ác nhân không nên tồn tại trên thế gian... năm đó như thế, hiện giờ, cũng là như thế đi. Bằng không, một mảnh ma lưu lại trước mắt sao lại trở nên hèn mọn như thế!
Vân Triệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn phía trước... nơi này, quả nhiên là chỗ bắc thần vực!
Cũng là chỗ ma tộc ở lại năm đó.
Vân Triệt nói:
- Không dám lừa gạt tiền bối, thế giới hiện giờ thật sự vẫn như thế. Ở thời đại hiện giờ, sinh linh tu luyện Hắc Ám huyền lực vẫn được gọi là “Ma”. Cho dù ma nhân, ma thú, ma linh đều bị sinh linh không phải ma căm ghét bài xích, bị coi là dị đoan không nên tồn tại trên thế gian.
- Cũng bởi vì vậy, một mảnh bắc thần vực này -- cũng là nơi ma tộc năm đó ở, so với nói đây là một mảnh tinh vực thần giới, còn o bằng nói... là một lồng giam thuộc về “Ma”. Bởi vì một khi bọn họ rời đi, bị người ngoài phát hiện ra sẽ rơi vào toàn lực tiêu diệt, không có may mắn gì.
- Ma là tồn tại phải không tiếc tất cả diệt sát... Đây thủy chung là thường thức đơn giản, ăn sâu bén rễ ở trong nhận thức của vạn linh hỗn độn, giống như nước có thể dập được lửa. Kể cả lúc vãn bối còn trẻ cũng như thế... Căm ghét bài xích đối với ma, nói không chừng còn sâu hơn thời đại của tiền bối.
Kiếp Uyên: “...”
- Mặt khác, tin tưởng tiền bối nhất định cảm thấy, khí tức của hỗn độn đã sớm thay đổi. Vì thần tộc và ma tộc bị giết, cấp bậc lực lượng của toàn bộ hỗn độn đã trở nên yếu ớt đục ngầu. Những người mà tiền bối mới vừa thấy đó là người đứng ở đỉnh của thế giới hiện giờ.
- Vị có khí tức chân long kia, là người có thực lực mạnh nhất... có lẽ ở trong mắt tiền bối không đáng để nhắc đến, nhưng hắn là người mạnh nhất của đương kim hỗn độn.
Hắn cố ý nhắc tới Long hoàng, tôn sư hỗn độn đương thời, như thế có thể dễ dàng để cho Kiếp Uyên sáng tỏ cấp bậc hỗn độn hiện giờ hơn.
- Khí tức hỗn độn còn một biến hóa khác, đó là âm khí hỗn độn vẫn liên tục giảm xuống... đại khái bởi vì sinh linh tu luyện Hắc Ám huyền lực càng ngày càng ít. Bản đồ tinh vực của bắc thần vực cũng bởi vì vậy mà giảm bớt từng năm. Có lẽ cuối cùng có một ngày bắc thần vực sẽ vĩnh viễn biến mất.
Vân Triệt nói cực kỳ trực tiếp, mà đây vẫn luôn là kiến thức thông thường của thần giới hiện giờ.
- Ngươi nói những điều này với ta, là vì dẫn đi lực chú ý của ta sao?
“...” Cánh môi Vân Triệt khẽ nhếch, một câu nói của Kiếp Uyên đã đâm rách tâm tư của hắn.
- Hừ, thế giới hiện giờ, là kẻ kế thừa của thần cũng được, là kẻ kế thừa của ma cũng thế, bọn họ sống hay chết, là tồn tại hay diệt vong có liên quan gì đến ta chứ?
Ánh mắt Kiếp Uyên chuyển qua, lạnh lùng nhìn Vân Triệt:
- Có một việc ngươi thủy chung sai lầm rồi. Ngươi nói là hắn hao phí cái giá thật lớn lưu lại nguyên lực truyền thừa là sợ sau khi ta trở về sẽ họa thế sao?
-... Xin tiền bối chỉ rõ.
Vân Triệt ngạc nhiên trong lòng. Chẳng lẽ... không phải?
- Hắn là người hiểu rõ ta nhất, tin tưởng ta nhất trên thế giới này. Hắn biết, nếu quả thật có một ngày ta còn sống trở về, cho dù có hận bằng trời cao, giận bằng trời cao cũng sẽ chỉ giết người đáng chết!
- Nếu không phải Mạt Ách lão tặc đã chết, chư thần đã diệt, ta đều sẽ không nhất thời mất tâm, ra tay giết ba kẻ kế thừa Phạm Thiên thần lực vừa rồi!
Vào lúc này vẻ mặt của Kiếp Uyên không tự chủ được trở nên nhu hòa, ánh mắt cũng mềm nhũn đi vài phần:
- Bởi vì, đây là năm đó... ta đã hứa với hắn.
Vân Triệt:
- Lời... lời hứa?
- Hắn hy vọng hai tộc thần ma vứt bỏ thành kiến đã giữ vững nhiều năm, có thể chung sống hòa bình... hắn hy vọng có thể cho thần tộc dần dần thay đổi nhận thức đối với ma tộc. Năm đó ta đây nguyện theo ý nguyện của hắn, ta hứa hẹn với hắn, tuyệt đối không vô cớ diệt sát thần tộc và phàm linh... cũng đã hứa hẹn với hắn, đến kiếp này ta cũng sẽ không vi phạm.
Vân Triệt: “...”
Nhận thức của Vân Triệt về “Ma” vẫn luôn phát sinh đủ loại biến hóa. Mà hôm nay không thể nghi ngờ đã long trời lở đất.
Năm đó Tà thần đã từng muốn hai tộc thần ma buông bỏ thành kiến, chung sống hòa bình? Thật hiển nhiên, hắn đã thất bại, hơn nữa lòng như tro tàn... Bởi vậy trên đời đã không có Nguyên Tố sáng thế thần, mà nhiều thêm một Tà thần.
- Hắn sở dĩ lưu lại truyền thừa là vì nhắc nhở ta đối xử tử tế với đời sau. Bởi vì sau khi trở về, tuy rằng ta sẽ không họa thế, nhưng mà... tộc nhân của ta sẽ có.
- Tộc nhân... của tiền bối?
Chân mày Vân Triệt khẽ nhếch.
Kiếp Uyên thong thả mà trầm thấp nói:
- Thế giới bên ngoài hỗn độn có bao nhiêu đáng sợ, không phải ngươi có khả năng tưởng tượng được. Tuy rằng ta và tộc nhân của ta dựa vào Càn khôn thứ sống tạm, nhưng mà, ngươi biết chúng ta sống sót như thế nào không?
Nàng chìa cánh tay... Vô số vết thương kia, mỗi một vết nhìn thấy mà ghê người.
Vết thương là thứ mà cả đời này Vân Triệt nhìn thấy rất nhiều. Nhưng mà! Những vết thương này không phải xuất hiện trên thân thể phàm nhân, mà trên người của một ma đế.
Vả lại là vết thương cho dù ma đế đều không thể xóa đi...
Vân Triệt chỉ liếc nhìn một cái đã dời ánh mắt đi chỗ khác, hỏi:
- Trở về chỉ có một mình ma đế tiền bối, tộc nhân của tiền bối, có phải cũng đã...
- Mấy trăm vạn năm này, bọn họ lần lượt chết đi, nhưng cũng có một phần sống đến ngày hôm nay. Chính là... chỉ còn lại không đủ trăm người.
Năm đó tính cả Kiếp Thiên ma đế cùng bị Mạt Ách trục xuất, còn có chín trăm ma thần của Kiếp Thiên ma tộc.
Không đủ trăm người, ý nghĩa sống đến lúc này chỉ có chừng một thành, nhưng bốn chữ này vẫn khiến cho Vân Triệt âm thầm cả kinh.
Không đủ trăm người, cũng gần đến trăm người.
Gần trăm ma thần còn sống!?
Tuy rằng bọn họ không cách nào so sánh được với Kiếp Thiên ma đế, nhưng mà... dù sao cũng chính là chân ma thượng cổ!
- Vậy... vì sao bọn họ lại không theo tiền bối cùng trở về?
Trong lòng Vân Triệt chợt căng thẳng.
- Càn khôn thứ mở ra đó là [thông đạo không gian] nối liền trong ngoài hỗn độn. Lối đi kia dưới không chịu trạng thái ngoại lực can thiệp, có thể tồn tại thật lâu.
Trong đầu Vân Triệt hiện lên thủy tinh đỏ ửng hình dáng củ ấu được khảm trên vách tường hỗn độn. Kia hóa ra là thông đạo, mà không phải là vết rách như suy nghĩ của mọi người.
Dù sao Càn khôn thứ can thiệp lên vách tường hỗn độn đều không phải như Thủy Tổ kiếm và Tà Anh luân lấy lực lượng ở cấp bậc cực cao phá ra, mà là can thiệp không gian!
Tương đương với thay một phần lực lượng không gian của vách tường hỗn độn thành thứ nguyên thần lực của Càn khôn thứ!
Cũng ý nghĩa, chỉ cần lối đi kia không biến mất, sinh linh gì đều có thể thông qua nó tự do ra vào thế giới trong ngoài hỗn độn!
- Hoàn cảnh ngoài hỗn độn vô cùng phức tạp đáng sợ. Muốn lấy Càn khôn thứ mở ra thông đạo trên vách tường hỗn độn từ tiểu thế giới mà chúng ta sinh tồn, cần nặn lấy một thông đạo không gian. Ta lấy lực lượng Càn khôn thứ, có thể trực tiếp tới, còn bọn họ... tập hợp lực lượng của tất cả bọn họ, cũng cần thời gian mấy tháng mới có thể nặn thành.
- Vậy... vì sao tiền bối không lấy lực lượng Càn khôn thứ cùng đưa bọn họ về?
Vân Triệt hỏi lại.
Câu nói “Tập hợp lực lượng của bọn họ cũng cần thời gian mấy tháng mới có thể nặn thành”... khiến trong lòng Vân Triệt lại căng thẳng.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ xuất hiện một mình Kiếp Thiên ma đế, nói rõ các ma thần khác đều đã chết... Hóa ra không phải như thế. Hơn nữa, lại thêm mấy tháng, cho dù Kiếp Thiên ma đế không quay về “Đón” bọn họ, bọn họ cũng có thể tự động đi vào!
Kiếp Thiên ma đế hừ lạnh:
- Hừ! Ta vốn tưởng rằng, vì thời gian mở ra thông đạo ở trên vách tường hỗn độn mất nhiều năm như vậy, thần tộc nhất định phát hiện ra, cũng sớm làm xong chuẩn bị “Nghênh đón”, nếu như dũng mãnh lao ra, rất có thể sẽ toàn quân bị diệt... Không nghĩ tới bọn họ thế mà lại chết sạch trước rồi!
Vân Triệt: “...”
Kiếp Uyên nâng tay lên, nhìn mũi nhọn tràn đầy ánh sáng đỏ có hình dáng không khác bình thường trong tay:
- Hơn nữa... lực lượng của Càn khôn thứ đã không còn thừa lại mấy.
- Vốn còn tưởng rằng có thể cấp tốc khôi phục, nhưng khí tức hỗn độn hiện giờ, đừng nói mấy tháng, sợ rằng mấy ngàn năm đều không thể khôi phục đến lực lượng dẫn bọn họ ra. Xem ra chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.
- Bọn họ, cũng đã sớm không chờ đợi được.
Kiếp Uyên nhìn phương xa, giọng điệu lạnh lẽo.
Mà Vân Triệt lại hết hồn một trận, nỗ lực bình ổn khí tức:
- Đến lúc đó, nếu như các vị ma thần trở về, kính xin Kiếp Uyên tiền bối cần phải... cần phải trấn an được bọn họ. Bằng không... bằng không thế giới này nhất định nổi lên tai họa bốn phía.
Nếu như đây mới là nguyên nhân Tà thần lưu lại truyền thừa và ý chí muốn biểu đạt, hắn tin tưởng Kiếp Uyên sẽ không nên cự tuyệt mới đúng.
Nhưng mà Kiếp Uyên lại lạnh lùng lên tiếng:
- Trấn an? Hừ! Ngươi cảm thấy ta trấn an được sao?
- Tiền bối là ma đế, càng là đế vương của Kiếp Thiên ma tộc, cũng bởi vì Càn khôn thứ của tiền bối, bọn họ mới có thể sinh tồn và trở về... Cho nên, chỉ cần ma đế tiền bối mở miệng, bọn họ không có lý do gì không tuân theo!
Vân Triệt lại đặc biệt cường điệu thêm:
- Như lời tiền bối nói, đây cũng là ý nguyện của Tà thần.
Kiếp Uyên lạnh lẽo nhàn nhạt nói:
- Ngây thơ! Ngươi biết oán hận, tra tấn, thống khổ, tuyệt vọng, tử vong... mấy trăm vạn năm có ý vị như thế nào không?
Vân Triệt: “...”
- Nó thật sự không cách nào vặn vẹo được bản tính của ta... nhưng lại đủ để vặn vẹo ý chí và linh hồn của bất cứ chân thần và chân ma nào! Để cho bọn họ biến thành ác ma chân chính!
“...” Vân Triệt không hề nghi ngờ chút nào lời nói phen này của Kiếp Uyên.
- Thần tộc đã diệt hết, nhưng mà căm hận của bọn họ phải phát tiết ra ngoài! Trước khi bọn họ hoàn toàn phát tiết hết, bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng ngăn cản bọn họ! Kể cả ta!
- Mà làm ma đế của bọn họ, vài năm này ta đây nhìn bọn họ thống khổ, nhìn bọn họ oán hận, nhìn bọn họ điên cuồng, nhìn bọn họ lần lượt chết đi... sao ta có thể ngăn cản được bọn họ!
- Mà ta cũng là đầu sỏ liên lụy khiến cho bọn họ cùng bị trục xuất! Ta nào có tư cách ngăn cản bọn họ!
Thân thể nàng xoay đi, lạnh lùng nhìn Vân Triệt:
- Ta có thể quản khống chỉ có bản thân ta. Ngươi có lực lượng của hắn, ta có thể che chở cho ngươi, cũng có thể che chở cho người bên cạnh ngươi. Nhưng mà sau khi bọn họ trở về phải làm cái gì, muốn làm cái gì, ta đều sẽ không can thiệp! Cũng không thể can thiệp! Không xứng để can thiệp! Kể cả hắn... cũng không thể.
- Nhưng mà...
Giọng Kiếp Uyên lạnh hơn:
- Không nhưng nhị gì cả! Làm được như thế đã là cực hạn của ta. Huống chi thế giới này đã sớm không phải là thế giới thuộc về ta, tất cả ta để ý đều đã quy về tro tàn và hư vo, tất cả đều không liên quan gì đến ta.... Mà sinh tử của người khác cũng không liên quan gì đến ngươi! Những lời hôm nay của ngươi đã không làm thất vọng người đương thời rồi, đừng nhiều lời nữa!
Vân Triệt thong thả mà kiên định lắc đầu:
- Không! Ma đế tiền bối, thế giới này không phải đã không còn liên quan gì với tiền bối.