Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1457 - Chương 1459: Nước Mắt Của Ma Đế

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1458" class="block_" lang="en">Trang 729# 2

 

 

 

Chương 1459: Nước mắt của ma đế



Kiếp Uyên không hề phản ứng đến lời nói của Vân Triệt, lời nàng nói với Vân Triệt thật sự đã là cực hạn của nàng. Bởi vì trừ bỏ Vân Triệt ra, thế giới này chỉ có xa lạ và trống không đối với nàng.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Bởi vì, trên thế giới này còn có nhà của tiền bối, cùng với... người nhà của tiền bối.

Câu nói này khiến trong lòng Kiếp Uyên vốn hoàn toàn vắng lặng mê man chợt chau mày, ánh mắt chuyển qua:

- Ngươi nói cái gì?

- Tiền bối từng nghe tới cái tên Lam Cực tinh này chưa?

Vân Triệt chậm rãi nói.

Chân mày Kiếp Uyên lại nhíu lại:

- Lam Cực tinh? Chưa từng nghe thấy. Câu nói mới vừa rồi của ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?

Vân Triệt nâng tay trái lên, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không kêu Hồng nhi ra, ngược lại nói:

- Tiền bối làm phiền dẫn ta đi một chỗ.

Vừa nói, đầu ngón tay hắn phóng xuất ra linh hồn ấn ký.

Đừng nói đụng chạm, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, linh giác của Kiếp Uyên trực tiếp đảo qua rồi đã nắm lấy Vân Triệt, Càn khôn thứ trong tay chợt lóe lên hồng mang.

Thoáng chốc, không gian trước mắt thay đổi.

Trước mắt đã không còn là thế giới âm trầm u ám, mà là một biển cả mênh mông.

Chuyển dời không gian ở khoảng cách cực dài, cho dù là huyền trận không gian mạnh nhất đương thời cũng phải xuyên qua một khoảng thời gian rất dài. Nhưng không gian thay đổi của Càn khôn thứ... lại ngắn đến chỉ là một chớp mắt không thể cảm nhận thấy!

Đây là một tinh cầu màu xanh lam, ở trong mắt bất cứ một người thần giới nào, là một tinh cầu hạ giới không thể bình thường hơn, phổ thông đến lười liếc mắt nhìn nhiều thêm.

Lam Cực tinh!

Cách lúc trước hắn rời khỏi đây đi đến thần giới mới đi qua không đến một tháng. Nghĩ tới lời lúc trước Kiếp Uyên đã nói, thế giới trước mắt nơi hắn sinh ra, hắn quen thuộc nhất, ở trong nhận thức của hắn lại đã xảy ra biến hóa cực lớn, không đợi Kiếp Uyên hỏi, hắn mở miệng nói:

- Nơi này, đó là “Lam Cực tinh” mà vừa rồi vãn bối nhắc đến.

- Nó là nơi vãn bối sinh ra. Toàn bộ tinh cầu gần như chín mươi chín phần đều là hải dương, chỉ có chừng một phần là lục địa, chia làm ba mảnh đại lục cách nhau rất xa. Cũng vì toàn bộ thế giới đều cơ bản bị hải dương xanh thẳm che phủ, cho nên được gọi là Lam Cực tinh.

Hắn nhìn về phía Kiếp Uyên:

- Tinh cầu này, tiền bối có ấn tượng gì không?

Kiếp Uyên hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Hừ! Khí tức của tinh cầu này rõ ràng từ rất xa xưa, nhưng đặc biệt mỏng manh, hiển nhiên từ lúc trước rất lâu đã từng bị ngoại lực đánh sâu vào, đã trải qua không chỉ một lần kiếp nạn hủy diệt, mới chỉ còn dư lại ba phần lục địa nhỏ bé...

Lời chưa nói hết, giọng nói của nàng đột nhiên dừng lại, giống như bị cái gì đó đột ngột cắt đứt.

Đôi mắt vốn hoàn toàn lạnh lùng âm u, vào lúc này đột nhiên bắt đầu rung chuyển... Nàng đột nhiên xoay người, ánh mắt điên cuồng quét nhìn bốn phía, linh giác ma đế của nàng càng giống như nước lũ đột nhiên không khống chế được, trong phóng thích che phủ toàn bộ tinh cầu màu xanh lam này.

Tròng mắt của nàng rung chuyển càng ngày càng kịch liệt, sau đó thân thể của nàng thế mà lại xuất hiện run run rất nhỏ.

Khí tức này... chẳng lẽ là... chẳng lẽ là...

Phản ứng lạ thường đột nhiên xuất hiện của ma đế khiến Vân Triệt không hoài nghi nữa, hắn chậm rãi nói;

- Tinh cầu này thật ra không có vẻ phổ thông giống như ngoài mặt. Tà thần thần lực mà vãn bối kế thừa, còn có Thiên Độc châu đều nhận được từ tinh cầu này. Còn có ba trong bốn loại thần hồn ở trên người vãn bối... Phượng hoàng thần hồn, Long thần thần hồn, kim ô thần hồn cũng đều nhận được từ nơi tinh cầu nhỏ này.

Kiếp Uyên đưa mắt nhìn phương xa, cảm giác tất cả của thế giới này, khí tức hơi loạn, giống như vốn không nghe thấy được Vân Triệt đang nói cái gì.

- Sau khi đến thần giới, vãn bối mới chính thức rõ ràng, một tinh cầu hạ giới bình thường, xuất hiện nhiều truyền thừa của chân thần như vậy là chuyện cực kỳ trái ngược với lẽ thường... Mà năm đó, linh hồn kim ô giao kim ô thần hồn cho vãn bối đã từng nói cho vãn bối biết, tinh cầu này là tinh cầu đầu tiên Tà thần sáng tạo ra ở thời đại xa xưa.

- Chính là vị trí của nó dường như chênh lệch rất xa cực kỳ xa với nhận thức của tiền bối.

Kiếp Uyên: “...”

- Vãn bối nghĩ, năm đó hai tộc ác chiến bùng nổ, kể cả thần ma đều từng đám bị chôn diệt dưới tai họa, tinh cầu tự nhiên vô cùng yếu ớt, không biết có bao nhiêu tinh cầu bị hóa thành bụi bặm. Mà tinh cầu này tuy rằng phổ thông nhỏ bé, nhưng nó là nơi Tà thần với tiền bối kết duyên phu thê, Tà thần tuyệt đối không cho phép nó bị hủy diệt. Vì thế Tà thần đã mạo hiểm nguy hiểm vĩ đại, hao phí lực lượng thật lớn bảo hộ nó, và sử dụng phương pháp nào đó mà vãn bối không cách nào tưởng tượng được, chuyển dời nó từ chiến trường sang một góc hỗn độn tương đối yên ổn này.

- Nó còn đây... nó còn ở đây...

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Tiền bối, không chỉ nhà của hai người vẫn còn tồn tại trên thế giới này, nữ nhi của tiền bối và Tà thần... cũng vẫn còn ở trên đời.

Câu nói này khiến Kiếp Uyên như bị một cây chùy lớn tận trời nện vào, ma tức không khống chế được trong khoảnh khắc khiến thân thể Vân Triệt lắc lư, suýt chút nữa hộc máu, trong nháy mắt tiếp theo tuyết y trước ngực hắn đã bị Kiếp Uyên túm chặt lấy, cặp tròng mắt tối đen kai cũng gắt gao dán sát trước mặt hắn:

- Ngươi... nói... cái gì!!

Vân Triệt hoàn toàn hít thở không thông, gần như dùng hết toàn bộ ý chí mới vô cùng gian nan nói:

- Nữ nhi... của tiền bối và Tà thần... vẫn còn trên đời! Hơn nữa... chính là ở trên tinh cầu này.

Một lần này Kiếp Uyên nghe được vô cùng rõ ràng, đôi tròng mắt của nàng gần như đột ngột phóng đại gấp đôi ở trước mắt Vân Triệt:

- Ở... ở đâu? Con bé ở đâu... không... không... ngươi đang gạt ta... con bé không có khả năng còn sống... ngươi đang gạt ta!!

Trục xuất mấy trăm vạn năm, lúc nàng trở về vẫn bình tĩnh đến làm cho lòng người ta sợ hãi.

Nhưng giờ phút này nàng lại tròng mắt thất sắc, khí tức hỗn loạn, thân thể run rẩy... giống như một đầu dã thú đột nhiên mất tâm.

“...” Vân Triệt cảm giác thân thể của mình sắp bị xé nát, hắn há to mồm nhưng đã không cách nào phát ra âm thanh.

Vào lúc này bàn tay chộp vào trên người hắn đột nhiên thả lỏng ra, Kiếp Uyên giống như tỉnh táo lại vài phần, nhưng khí tức vẫn còn hơi hỗn loạn, ánh mắt hiện hắc quang vẫn nhìn chằm chằm vào hắn:

- Nếu như con bé còn sống, ta không có khả năng không phát hiện ra... ngươi... nhất định... đang gạt ta!

Vân Triệt bụm ngực, thầm hít thở mấy hơi, nỗ lực bình tĩnh nói:

- Vãn bối không dám lừa gạt tiền bối, sở dĩ nàng có thể tránh thoát khỏi mối họa năm đó, sở dĩ tiền bối không phát hiện được ra sự tồn tại của nàng, đều vì có nguyên nhân đặc thù, sau khi tiền bối nhìn thấy nàng sẽ rõ ràng... vãn bối liền mang tiền bối đi gặp nàng.

Theo giọng nói và từ trong ánh mắt của Vân Triệt, nàng không nhìn thấy che giấu trốn tránh, điều này khiến trái tim nàng chấn động, nàng nặng nề nói:

- Nếu như ngươi dám gạt ta... ta lập tức... xé xác ngươi!

- Mời tiền bối đi theo vãn bối.

Phản ứng của Kiếp Uyên càng kịch liệt, trong lòng hắn càng yên ổn, hắn nhanh chóng tìm được phương hướng của Thương Vân đại lục, đứng dậy bay đi.

Vừa bay đi không lâu, cánh tay hắn đã bị Kiếp Uyên giữ lại, bên tai truyền đến giọng nói vội vàng gấp gáp của nàng:

- Tốc độ này của ngươi có khác nào con rùa bò đâu, nói phương hướng cho ta!

Vân Triệt vừa thi triển huyễn quang lôi cực, trong cùng cấp tốc độ tuyệt đối không ai có thể bằng, nhưng ở trong miệng Kiếp Uyên lại nhận được một đánh giá như “Rùa bò”.

Hắn bỏ hồn ấn ra, thông báo chỗ vực sâu Tuyệt Vân của Thương Vân đại lục, sau đó...

Xoẹt!!

Linh hồn của hắn vẫn dừng tại chỗ như trước, vốn luôn không kịp phản ứng, thân thể đã xuyên qua đến một không gian xa xôi...

Chờ hắn cuối cùng hồi phục lại tinh thần, hắn đã đứng ở bên vách đá vực sâu Tuyệt Vân, toàn thân mềm yếu run run còn giống như bị người đánh tơi bời mấy ngày mấy đêm.

Đây má nó có gì khác với “Xuyên qua không gian” chứ... Linh hồn của Vân Triệt cũng đang kịch liệt run run.

Nhìn vực sâu hắc ám không thấy đáy bên dưới, Kiếp Uyên khẽ nhíu mày, thấp giọng tự nói:

- Nơi này, tại sao lại có một tiểu thế giới...

- Khí tức này...

Nàng giống như bị sét đánh, đột nhiên không để ý tới gì khác, rơi thẳng xuống.

- Tiền bối!

Vân Triệt theo bản năng la lên một tiếng, giọng nói vừa mới ra khỏi miệng, bóng dáng của Kiếp Uyên đã triệt để biến mất trong bóng tối.

Vân Triệt do dự ngắn ngủi, cũng nhảy xuống, đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất.

Cấp tốc rơi xuống, xuyên qua từng tầng hắc ám, Vân Triệt lại một lần nữa tới thế giới hắc ám quen thuộc này.

Nhưng khác biệt chính là, một lần này đến đây hắn thế mà lại không nghe thấy được một chút âm thanh rít gào của ma thú, chỉ có một mảnh hắc ám tĩnh lặng.

Có lẽ là chúng nó mơ hồ đã nhận ra được khí tức của Kiếp Uyên, đều đang trong sợ hãi co rúc run run.

Vân Triệt thu liễm khí tức, bay về chỗ U nhi. Rất nhanh, hắn thấy được tử quang âm u quen thuộc... cũng nhìn thấy bóng dáng của Kiếp Uyên.

Nàng đứng thẳng trong bóng tối, im hơi lặng tiếng, đứng từ xa nhìn thiếu nữ bán hồn đang ngủ say trong biển hoa âm u.

Quang mang của u minh bà la hoa thần bí mà u lãnh, nhưng lại là người bạn duy nhất của nữ hài trong thế giới hắc ám này.

Trong biển hoa, hai tay nàng khoanh trước ngực, đôi chân co lại, cả người co rúc lại, giống như con mèo con ham ngủ lại hơi sợ lạnh, thật yên tĩnh, thật cô độc... lại khiến trong lòng người ta không tự chủ được mà đau đớn.

Kiếp Uyên không tới gần, cứ đứng ở đó như vậy, rất xa, không lên tiếng nhìn.

Không cần Vân Triệt báo cho biết, nàng biết nữ hài kia là ai... Bởi vì trên thế giới này không có người mẫu thân nào sẽ nhận sai nữ nhi của mình, cho dù cách xa bao nhiêu năm.

Chỉ nhìn mặt của nữ hài đã biết được rõ ràng tình huống hiện giờ của nữ hài... Không có thân thể, kể cả linh hồn cũng đều không trọn vẹn, phải dựa vào hắc ám nơi này mà sống tạm bợ, phải dựa vào lực lượng âm u của biển hoa bà la mới không tàn hồn ly tán.

Những thứ này đều đang rõ ràng nói cho nàng biết, nữ hài bán hồn trong tầm mắt không có cách nào rời khỏi thế giới hắc ám u lãnh cô tịch này, thậm chí không cách nào rời khỏi biển hoa âm u nơi nữ hài ngủ quá lâu.

Cũng có ý nghĩa... nữ hài thừa nhận hắc ám với cô độc vô cùng đáng kể.

- Tiền bối?

Vân Triệt khẽ gọi một tiếng.

Kiếp Uyên không hề có phản ứng.

Vân Triệt thả nhẹ bước chân, đi tới bên người Kiếp Uyên, vừa định mở miệng, lại đột nhiên khựng lại ở đó, vẻ mặt cũng trở nên dại ra.

Hắn thấy được... một màn để cho hắn khó có thể tin được.

Một giọt nước mắt đang chậm rãi trượt từ trên mặt Kiếp Uyên xuống, chiếu ra tử quang âm u, sau đó... không tiếng động rơi trên mảnh đất hắc ám.

Vân Triệt: “...”

Đây là một giọt... nước mắt của ma đế.

Hắn tận mắt nhìn thấy một màn mà chư thần chư ma thượng cổ đều chưa từng thấy, cũng sẽ không thể tin tưởng.

Kiếp Uyên chậm rãi đưa tay chạm lên dấu vết ẩm ướt trên mặt, có lẽ ngay cả nàng đều sẽ không thể tin nổi mình thế mà lại rơi nước mắt.

Mà ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nữ hài ở trong biển hoa, không có dời đi dù chỉ trong một khắc.

Nàng giật mình nói nhỏ, giống như thống khổ nói mê sảng:

- Kể cả chúng ta thật sự sai lầm rồi... kể cả phá vỡ cấm kỵ của thần với ma bị trời phạt... Nữ nhi của chúng ta lại có tội gì?

- Nữ nhi... của chúng ta... lại... có... tội... gì...

Đứng ở bên người Kiếp Uyên, từng chữ trong miệng nàng thì thầm cũng khiến cho Vân Triệt rõ ràng cảm nhận được một loại thống khổ như vạn tên xuyên hồn.

Cái nhìn đầu tiên nàng đã biết đó là nữ nhi của mình.

Xa cách mấy trăm vạn năm mất mà được lại, vốn nên mừng rỡ như điên.

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy nữ nhi đồng thời nhìn thấy một tàn hồn cô tịch mấy trăm vạn năm trong bóng đêm...

Kinh hỉ và kích động bị nhấn chìm, chờ đón chính là hình phạt tàn khốc trong tâm linh còn thống khổ hơn cả mấy trăm vạn năm ở ngoài hỗn độn kia.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment