.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1459" class="block_" lang="en">Trang 730# 1
Chương 1460: Hai nữ nhi
Nhi nữ thừa nhận một phần thống khổ, đến trên người phụ mẫu thường thường sẽ lớn hơn gấp mười lần. Sau khi Vân Triệt tìm được nữ nhi mới chính thức rõ ràng.
Một điểm này kể cả là ma đế cũng không ngoại lệ... không, đối với Kiếp Uyên mà nói có lẽ còn sâu hơn. Bởi vì từ trên thân thể nàng, Vân Triệt cảm nhận được áy náy với tực trách sâu nặng tới cực điểm.
Mà cảm giác này, Vân Triệt quá rõ ràng.
- Năm đó sau khi tiền bối bị Mạt Ách trục xuất, Tà thần với Mạt Ách chiến một trận, mà trận chiến này đã quyết định vận mệnh của nữ nhi của tiền bối với Tà thần. Mà kết quả, theo phỏng đoán, chắc là Mạt Ách bại trước, sau đó không tiếc vận dụng Thủy Tổ kiếm do đó thắng ngược.
Vân Triệt thuật lại chút suy đoán do linh hồn băng hoàng nói cho hắn biết cho Kiếp Uyên nghe, nhưng Kiếp Uyên cũng không hề hoài nghi suy đoán này chút nào.
Bởi vì nàng biết được Mạt Ách chính là hạng người nào hơn bất cứ ai.
Hắn là một vị thần nghiêm chỉnh, cố chấp tới cực điểm. Bởi vì biết được Tà thần với nàng kết duyên phu thê, còn có một đời sau cấm kỵ, mới không tiếc sử dụng Thủy Tổ kiếm, và sử dụng thủ đoạn ti tiện mà lấy bản tính của hắn vốn tuyệt đối khinh thường ám toán nàng.
Hắn tuyệt đối không có khả năng cho phép đời sau của nàng với Tà thần tồn tại... Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình chiến bại.
- Đại khái là Mạt Ách tự biết thắng có ngượng, do đó không cho phép hoàn toàn hủy diệt nữ nhi của tiền bối với Tà thần, nhưng phải gạt bỏ phần “Ma” của nàng, hơn nữa... vĩnh viễn không thể để cho người đời biết được đây là nữ nhi của hai người.
Kiếp Uyên: “...”
- Vì thế, thân thể của nàng bị hủy đi, linh hồn bị xé nhỏ... Nhưng cuối cùng Tà thần vẫn không đành lòng thấy ma hồn của nàng bị phá hủy, vì thế mạo hiểm phiêu lưu thật lớn, dùng phương pháp đặc thù nào đó giấu giếm được Mạt Ách, giấu kín ma hồn của nàng ở chỗ này. Nhưng bởi vì vậy, khiến cho nàng tránh thoát khỏi kiếp nạn phủ thế kia, tồn tại đến ngày hôm nay.
“...” Kiếp Uyên không nói gì hồi lâu, ngơ ngác nhìn nữ nhi chỉ còn lại tàn hồn, cũng không biết có nghe thấy lời Vân Triệt nói hay không.
- Chắc bởi vì linh hồn bị thiếu hụt, nàng không có năng lực nói chuyện, cảm xúc dao động và biểu đạt cũng rất yếu ớt, nhưng có thể nghe hiểu được lời của người khác.
- Mặt khác, dường như nàng rất thích màu sắc sặc sỡ, mỗi lần nhìn thấy đồ gì màu sắc sặc sỡ, tình cảm dao động của nàng lộ ra rõ nhất.
Vân Triệt tiếp tục nói:
- A đúng rồi. Ta không biết tên của nàng, cho nên tự lấy cho nàng cái tên “U nhi”.
- U... nhi...
Kiếp Uyên cuối cùng có phản ứng với lời Vân Triệt nói, tên này không thể nghi ngờ cũng là một loại tàn khốc đối với nữ hài tử này.
Vân Triệt lấy tên cho nàng là U nhi, ý tứ trong này tự nhiên bởi vì... nàng là một u hồn.
- Con bé tên Nghịch Uyên.
Kiếp Uyên không vì cái tên này mà tức giận với Vân Triệt, nàng khẽ nói, lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn U nhi, thế giới trong tầm mắt không còn gì khác.
Nghịch Uyên...
Tên này, lấy một chữ từ “Nghịch Huyền” với “Kiếp Uyên”, mà thâm ý lớn hơn nữa đó là hy vọng nàng có thể phá được kiếp nạn, cả đời bình an... Dù sao, nàng ra đời là cấm kỵ lớn nhất đương thời.
Đúng lúc này, nữ hài trong biển hoa âm u chậm rãi mở mắt ra, cũng tăng thêm ánh sáng nhẹ bốn màu cho thế giới này.
Nàng cảm nhận được Vân Triệt đến.
Toàn thân Kiếp Uyên run lên, sau đó cứ cứng đờ ở đó... Ma đế thượng cổ khiến một đám Thần Chủ thần đế sợ đến tè ra quần vào một khắc này lại chính là hoảng loạn đến không biết nên làm như thế nào.
U nhi chậm rãi đứng dậy, thấy được bóng dáng của Vân Triệt. Nhất thời, đôi mắt vốn mông lung như lưu ly nhiều màu, trên mặt tràn ra tình cảm rất cạn, nhưng đủ để nhận ra là “Vui mừng”.
Thân hình bé bỏng bay lên, nàng rất vội vàng bay về phía Vân Triệt, vẫn luôn vô cùng thân thiết chạm vào trước ngực hắn... Sau đó mới phát hiện ra sự tồn tại của người khác, đôi mắt chuyển qua, nhìn về phía Kiếp Uyên, cũng lộ ra cảm xúc chắc là nghi hoặc.
Nhưng sau nghi hoặc, đôi mắt nàng lại không dời đi mà đột nhiên ngơ ngác nhìn, nghi hoặc dần dần chuyển thành mông lung.
Đột nhiên gần trong gang tấc, Kiếp Uyên càng triệt để cứng đờ, nàng nhìn U nhi, U nhi nhìn nàng... Đối với hai mẹ con ly biệt mấy trăm vạn năm, cuối cùng lại sum vầy.
Nhưng lần sum vầy này lại quá xa xôi, còn mang theo chia cách chết hồn với không trọn vẹn.
- Con... con còn... nhớ ta không?
Đối mặt với ánh mắt giật mình của nữ hài, Kiếp Uyên nhẹ nhàng hỏi.
Môi Vân Triệt mấp máy... Linh hồn chia tách, tất cả ký ức cũng theo đó mà tán loạn, U nhi không có khả năng nhớ rõ được Kiếp Uyên. Còn Kiếp Uyên, thân là tồn tại cấp bậc cao nhất thế gian, càng có thể rõ ràng một điểm này hơn bất cứ sinh linh nào.
Hóa ra ma đế cũng sẽ muốn lừa mình dối người.
U nhi không cách nào trả lời, vào lúc này tay nàng đột nhiên nâng lên, chậm rãi chìa về phía Kiếp Uyên, chạm lên trên thân thể Kiếp Uyên... Giống như muốn cảm giác được sự tồn tại của Kiếp Uyên.
Nàng thật sự không nhớ ra được Kiếp Uyên, không nhớ được tất cả.
Nhưng mà, nàng do Kiếp Uyên sinh ra, quan hệ mẹ con bén rễ trong từng góc linh hồn này là vĩnh viễn không có khả năng bị thay thế được, cũng vĩnh viễn không có khả năng ma diệt.
“...” Tay nữ nhi xuyên qua trên người mình, nàng cảm nhận được U nhi đang mê man, còn có một chút thân cận vốn đến từ bản năng, thân thể nàng chậm rãi ngồi xuống, bàn tay chìa ra, muốn đi chạm vào khuôn mặt của U nhi... Nhưng lúc tới gần, lại như thế nào đều không thể đưa về trước nữa, khóe miệng run run càng hồi lâu đều không thể phát ra âm thanh.
Giống như năm đó Vân Triệt tìm được nữ nhi, bàn tay khựng lại trong không trung, như thế nào đều không dám duỗi về phía trước.
Bởi vì hắn sợ tất cả là bọt nước chạm vào sẽ vỡ, sợ bàn tay tràn đầy máu tanh tội ác của mình sẽ làm ô uế trong sạch của con bé, càng vì áy náy vô tận trong lòng...
Vân Triệt quay đầu sang chỗ khác... Hóa ra người cũng thế, ma đế cũng vậy, khi mang thân phận phụ mẫu ở trên người đều giống nhau.
Vân Triệt dùng giọng nói rất nhẹ nói:
- U nhi, về sau ngươi sẽ không còn cô đơn một mình nữa. Bởi vì nàng là...
- Đừng nói!
Kiếp Uyên đột nhiên kêu lên một tiếng, cắt ngang lời Vân Triệt định nói ra, Vân Triệt ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Kiếp Uyên nhìn U nhi, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói trở nên rất thấp:
- Đừng nói... đừng nói cho con bé biết.
“...” Vân Triệt gật gật đầu, nhìn dáng vẻ lúc này của Kiếp Uyên, trong khoảng thời gian ngắn chắc không còn cách nào liên hệ nàng với hai chữ “Ma đế”.
Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng hơi phức tạp, Vân Triệt ngẫm nghĩ, khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn phải nói:
- Tiền bối, thật ra một phần linh hồn khác của “Nàng” năm đó bị tách ra, vẫn còn ở trên đời này.
Ánh mắt của Kiếp Uyên chợt đảo qua:
- Ngươi nói cái gì?
Vân Triệt khẽ hít vào một hơi, nói:
- Năm đó, sau khi “Nàng” bị tách nhỏ, một bộ phận là thần hồn “Được phép tồn tại”, Tà thần đã phó thác cho Kiếm Linh thần tộc trong thần tộc. Hình như tộc trưởng của Kiếm Linh thần tộc đã lấy thần hồn của mình nặn hoàn chỉnh linh hồn cho nàng, sau đó lại trùng tố thân thể cho nàng.
“...?” Chân mày Kiếp Uyên khẽ giật giật, bởi vì lời nói này của Vân Triệt ngược lại với nhận thức của nàng, nhưng nàng vẫn không cắt ngang.
- Sau đó, nàng lưu lại Kiếm Linh thần tộc, ở trong nhận thức của thần tộc, nàng là nữ nhi của Kiếm Linh tộc trưởng, Kiếm Linh tộc trưởng đối xử rất tốt với nàng, coi như thân sinh, toàn tộc cũng đều đặc biệt cưng chiều nàng, cho nên những năm này chắc nàng vẫn luôn sống rất vui vẻ. Kể cả... bây giờ nàng cũng vẫn luôn không buồn không lo.
- Sau này kiếp nạn bùng nổ, Kiếm Linh thần tộc trở thành thần tộc đầu tiên bị ma tộc hủy diệt, còn nàng được Kiếm Linh thần tộc đưa vào thái cổ... ý, càn khôn linh giới, trốn vào trong khe hở không gian, do đó tránh thoát được trận kiếp nạn diệt thế kia.
- Càn khôn linh giới? Ngươi nói là càn khôn linh giới?
Phản ứng của Kiếp Uyên hơi kịch liệt.
Nàng biết càn khôn linh giới, đó là thật lâu trước kia, Tà thần vẫn là Nguyên Tố sáng thế thần đã tặng cho Kiếm Linh thần tộc. Không gian thần lực chứa đựng trong đó, khắc ấn Càn khôn thứ trong đó thật sự có thể trốn trong khe hở không gian thời gian dài.
Cũng ý nghĩa Vân Triệt cũng không phải đang nói bừa!
- Bây giờ con bé đang ở đâu?
Không đợi Vân Triệt trả lời, Kiếp Uyên đã vội vàng hỏi.
U nhi đảo mắt qua, trên mặt hoàn toàn mờ mịt, không biết có nghe hiểu cái gì không.
Vân Triệt chìa cánh tay trái, trong lòng vẫn rất không yên. Theo kiếm ấn trên cánh tay hắn chợt lóe, một chút sáng rọi màu son bị hắn cưỡng ép phóng thích.
Phịch phịch!
Vân Triệt không điều chỉnh tốt tư thế triệu hồi, Hồng nhi đang trong ngủ say, dưới hồng quang, mông Hồng nhi chấm đất, nàng kêu đau một tiếng, có vậy mới tỉnh lại:
- A... đau quá đau quá! Ôi?
Nàng vừa định hung ác lên án Vân Triệt cố tình quấy rầy giấc ngủ của nàng, đột nhiên chú ý tới hắc ám với tử mang nơi này, lại thấy được U nhi, nhất thời chân mày của nàng cong lên, vẫy tay với U nhi:
- U nhi chào ngươi, ta lại đây tìm ngươi chơi.
Nói xong, đôi mắt màu đỏ thắm của nàng “Vèo” chuyển lên trên người Kiếp Uyên, sau đó... hơi ngây ngốc nhìn Kiếp Uyên hồi lâu.
Kiếp Uyên cũng giật mình nhìn nữ hài này... Khác với U nhi, nữ hài trước mắt có sinh mệnh hoàn chỉnh, thân thể với linh hồn hoàn chỉnh, lại còn có khuôn mặt giống với U nhi như đúc, cùng với khí tức mà nàng vĩnh viễn đều không quên đi được.
Khí tức của nữ nhi.
Hồng nhi và U nhi, nữ nhi của Tà thần với Kiếp Thiên ma đế.
Sự ra đời với tồn tại của “Các nàng” là cấm kỵ không cho phép của thế gian, “Các nàng” gặp phải mẫu thân bị trục xuất, linh hồn bị xé nhỏ, phụ thân nản lòng thoái chí. Một nửa sống không buồn không lo, lại vĩnh viễn không thể biết được phụ mẫu thân sinh của mình là ai, một nửa chỉ có thể núp ở trong vực sâu hắc ám, cô tịch vĩnh hằng...
Có thể nói vận mệnh của “Các nàng” nhiều sai lầm, lại đều kỳ dị tránh thoát khỏi kiếp nạ phủ thế mà tất cả thần ma đều mất mạng kia.
- Đại tỷ tỷ, ngươi là ai vậy?
Nàng nhìn Kiếp Uyên trong giật mình, đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói thanh thúy linh hoạt kỳ ảo có vẻ đặc biệt trong trẻo ở nơi thế giới u ám này.
Đại... tỷ... tỷ... Khóe miệng Vân Triệt hung hăng nhếch lên.
Nhìn thần thái phấn khởi của nàng, đôi mắt màu son như ngôi sao của nàng, giọng nói giống như nước suối nguồn trong u cốc của nàng, linh hồn Kiếp Uyên như bèo trôi, chính là không cách nào nói gì.
- Hả?
Đôi mắt Hồng nhi chớp chớp, rất chân thành nhìn Kiếp Uyên một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười:
- Đại tỷ tỷ, tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng mà dáng dấp của ngươi rất đẹp mắt nha.
Trên mặt Kiếp Uyên phủ kín vết thương làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa vĩnh viễn đều không thể xóa đi. Bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều sinh lòng sợ hãi. Nhưng Hồng nhi lại nói “Đẹp mắt”, hơn nữa đôi mắt của nàng, ánh nhìn của nàng khiến bất cứ sinh linh nào đều không thể hoài nghi bất cứ câu nói nào của nàng.
Khóe miệng Kiếp Uyên khẽ động, giống như nở nụ cười:
- Con cảm thấy ta... Đẹp mắt?
Hồng nhi rất chân thành gật đầu:
- Đúng vậy! Tuy rằng dáng vẻ của ngươi hơi kỳ quái, nhưng Hồng nhi cảm thấy rất đẹp mắt.
“...” Cánh môi Kiếp Uyên khẽ nhếch, nàng nở nụ cười, nước mắt cũng theo ý cười không khống chế được mà rơi.
Đầu Hồng nhi ngoẹo sang, hỏi:
- Chủ nhân, đại tỷ tỷ đẹp mắt này là ai vậy? Là lão bà chủ nhân mới tìm sao?
“~!@#$%...” Dưới chân Vân Triệt chợt mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống ngay trên đất.
“...” Vào lúc này Kiếp Uyên cũng chậm rãi đảo mắt, giọng nói đột nhiên trầm xuống:
- Chủ nhân?