.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1460" class="block_" lang="en">Trang 730# 2
Chương 1461: Là ta nợ ngươi
Vân Triệt lui về phía sau một bước nhỏ, nơm nớp lo sợ nói:
- Vãn bối sẽ không quấy rầy mọi người đoàn tụ, trước... trước ra ngoài đợi.
Nói còn chưa xong, Vân Triệt đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai điên cuồng rời đi, đảo mắt đã chạy không thấy.
Kiếp Uyên không ngăn hắn lại, đôi mắt Hồng nhi chớp chớp, nhìn Kiếp Uyên, thật thần kỳ lại không tung tăng đuổi theo.
Hồng nhi tỏ vẻ tò mò:
- Đại tỷ tỷ, ngươi là ai vậy? Hình như chủ nhân có dáng vẻ rất sợ ngươi. Hơn nữa, trên người ngươi... hình như có một cảm giác rất kỳ quái rất quái lạ, giống như là... giống như là... Ừm...
Nàng đột nhiên quay đầu, có phần không hiểu ra làm sao nhìn về phía U nhi nói:
- U nhi, ta nói có đúng không?
“...” Cánh môi U nhi nhếch lên, ánh mắt lại đuổi về hướng Vân Triệt trốn đi.
Kiếp Uyên mỉm cười, vẻ mặt, ánh mắt đều vốn không tìm thấy dù chỉ một chút u ám âm lệ lúc trước, chỉ có một vẻ... nhu hòa đến có lẽ ngay cả chính nàng đều khó mà tin được:
- Con tên là... Hồng nhi?
Mi nhỏ của Hồng nhi khẽ cong lên:
- Đúng đó! Đây là tên mà chủ nhân lấy cho ta! Đúng rồi, tên của U nhi cũng do chủ nhân lấy nữa, đều rất rất đáng yêu đúng không... A! Ta muốn đuổi theo chủ nhân, chạy thôi!
Nói xong, thân thể của nàng “Vèo” cái chuyển qua, tóc đỏ bay múa, đã định đuổi theo... Dù sao, nàng chưa từng rời khỏi bên người Vân Triệt.
Kiếp Uyên vội vàng đưa tay túm lấy tay nhỏ bé của Hồng nhi:
- Hồng nhi, con lại cùng ta... nói chuyện với U nhi có được không?
Hồng nhi nhìn nàng, lại nhìn U nhi, do do dự dự nói:
- Hả? Nhưng mà, chủ nhân đột nhiên chạy mất, người ta không thể rời khỏi chủ nhân.
Nhìn Hồng nhi, vào lúc này chân mày của Kiếp Uyên khẽ giật giật, thì thầm:
- Tinh thần... hồn mệnh tinh di?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng nhi lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Hôn mênh tinh di? Đây là cái gì? Đại tỷ tỷ, ngươi nói thật kỳ quái. Chẳng lẽ đây là tên của đại tỷ tỷ sao?
- Con không biết?
Kiếp Uyên hơi kinh ngạc.
- Đương nhiên! Tên khó nghe như vậy, người ta mới không cần biết.
Hồng nhi vừa nói, lại quay đầu thoáng nhìn về phương hướng Vân Triệt chạy đi, sắc mặt lộ ra mất tự nhiên càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Vân Triệt mới rời đi thời gian mười giây ngắn ngủi, nhưng nàng đã rất không quen.
- Hồng nhi, con... thật thích tiểu tử kia?
Kiếp Uyên hỏi.
- Đại tỷ tỷ hỏi chính là chủ nhân sao? Đương nhiên thích rồi!
Bị hỏi vấn đề này, đôi mắt của Hồng nhi bỗng chốc sáng rực lên rất nhiều lần.
- Nhưng mà, hắn lấy một thuật hồn mệnh tinh di của tinh thần nào đó bắt cóc sinh mệnh và linh hồn của con, khiến cho con phải phụ thuộc vào hắn, đồng sinh cộng tử với hắn, vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi bên người hắn, con chẳng lẽ... một chút cũng không bởi vì vậy mà chán ghét hắn sao?
Nghe lời Kiếp Uyên nói, Hồng nhi trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Kiếp Uyên một hồi lâu, mới tràn đầy nghi hoặc không hiểu nói:
- Đại tỷ tỷ, lời của ngươi thật kỳ quái nha, chủ nhân là người đối xử với Hồng nhi tốt nhất trên đời này... mặc dù có lúc cũng rất chán ghét, nhưng cả đời người ta đều không muốn rời khỏi chủ nhân!
Kiếp Uyên: “...”
Hồng nhi không ngừng nhìn về phía sau:
- Rời khỏi chủ nhân lâu như vậy, trong lòng trở nên rất kỳ quái. Người ta đuổi theo chủ nhân đây, hẹn gặp lại đại tỷ tỷ nha.
Nói xong, nàng hóa thành một đường quang hoa màu son, nháy mắt biến mất trong bóng tối.
Lần này Kiếp Uyên không ngăn cản, bàn tay khựng lại giữa không trung, sắc mặt trở nên phức tạp khó có thể hình dung.
Trước người nàng, U nhi cũng nhìn theo phương hướng Vân Triệt rời đi, tình cảm mà nàng biểu đạt rõ ràng rất nhạt, nhưng Kiếp Uyên vừa liếc mắt đã nhìn ra được đó là một cảm xúc không nỡ.
Tay nàng buông rơi, trong bóng tối, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tồn tại của nữ nhi, chỗ sâu trong tâm hồn, từng khoảnh khắc đều đang lay động lên gợn sóng hỗn loạn.
Tất cả mọi người, người yêu, kẻ hận, tộc nhân, kẻ thù... tất cả đều đã chết.
Thời đại kia đã sớm kết thúc, tất cả đều hóa thành bụi bặm, kể cả toàn bộ hỗn độn đều đã xảy ra thay đổi.
Chỉ có... nhà của chúng ta, nữ nhi của chúng ta vẫn còn ở trên đời này.
Tay nàng đặt trước ngực, trong hốc mắt, dòng nước ấm xa lạ đang rung động... Bên trong lồng ngực với tâm hồn, oán với hận tích trữ hàng mấy trăm vạn năm kia lại biến mất... hoàn toàn biến mất, kể cả chính nàng đều không cảm thấy chút nào.
Ta từng cho rằng thù hận từng khắc vào xương cốt, đến chết đều sẽ không phai nhạt nửa phần, hóa ra chính là hèn mọn không chịu nổi như vậy.
Tất cả đều diệt, chỉ còn dư lại tinh cầu của chúng ta, nữ nhi của chúng ta...
Ta còn có cái gì có thể oán, cái gì có thể hận...
Bên bờ Tuyệt Vân nhai, Vân Triệt hiện ra, đạp trên vách đá, liên tiếp thở gấp vài hơi, lại đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nên tới cuối cùng vẫn phải tới!
Nữ nhi của mình trở thành kiếm khế ước của người khác... đổi thành phụ mẫu nào đều sẽ phát điên!
Huống chi, Hồng nhi chính là nữ nhi của Kiếp Thiên ma đế và Tà thần a a a!
Nghĩ tới ánh mắt của Kiếp Uyên khi nhắc đến hai chữ “Chủ nhân”, Vân Triệt liên tiếp run cầm cập... Quá xúc động quá xúc động rồi! Vẫn là quá xúc động, phải làm đủ giảm xóc làm nền rồi nói sau, hoặc là trước hết nghĩ biện pháp giải trừ “Khế ước” đã, tình thế này xem ra không ổn.
Một chút ấn tượng tốt mới vừa kiếm được có thể trực tiếp biến thành số âm!
Trong lúc Vân Triệt thấp thỏm bất an trong lòng, trước mắt chợt lóe lên hồng quang, Hồng nhi đã “Vèo” trở lại thân thể hắn, hồng mâu trợn trừng, tức giận nhìn hắn.
Cái mông của Vân Triệt vừa mới định ngồi xuống giống như ngồi lên lò xo, đột ngột đứng bật dậy, hắn vừa định mở miệng, Hồng nhi đã cả giận nói:
- Chủ nhân! Mới vừa rồi vì sao ngươi lại bỏ lại Hồng nhi một mình chạy trốn!
Vấn đề này, Vân Triệt thật sự không tiện trả lời, chỉ có thể nói quanh co:
- A... vừa rồi đại tỷ tỷ kia... a không đúng, a di kia, không cảm thấy thật thân cận sao? Cho nên ngươi có thể chơi nhiều thêm một lúc với nàng.
Hồng nhi càng thêm tức giận:
- Nói sạo! Về sau không thể lại bỏ lại người ta đột nhiên chạy trốn, cảm giác này thật không tốt có biết không! Nếu còn như vậy nữa, người ta sẽ... sẽ...
Suy nghĩ một lát, lại không nghĩ ra được thủ đoạn gì có thể uy hiếp được hắn, thật dùng sức dẫm dẫm chân, thở phì phò nói:
- Lần sau trước khi ăn gì đều không để ý đến ngươi!
- Hừ! Ngủ đây!
Nói xong, không đợi Vân Triệt đáp lại một chữ, nàng đã hóa thành kiếm quang màu son, về tới trong người Vân Triệt, lưu lại một mình Vân Triệt đứng ở đó liên tục ngây người.
Bây giờ là... tình huống như thế nào?
Vừa mới miễn cưỡng hoàn hồn, trước mắt Vân Triệt đột nhiên tối sầm, hiện lên bóng dáng của Kiếp Uyên.
Nàng đứng trước người Vân Triệt, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi mắt hiện lên hắc quang u ám.
- Tiền bối.
Thân thể của Vân Triệt theo bản năng rụt lại, kiên trì nói.
Không nhìn thấy Hồng nhi, thật hiển nhiên đã bị Vân Triệt “Thu vào”, trên mặt Kiếp Uyên thoáng hiện vẻ thât vọng thật sâu, lạnh lùng nói:
- Ngươi lại dùng “Hồn mệnh tinh di” bắt cóc nữ nhi của ta!
Vân Triệt sửng sốt:
-Hả? Hồn mệnh tinh di? Đó là gì?
Kinh ngạc và mờ mịt Vân Triệt biểu lộ tự nhiên không cách nào giả bộ, chân mày Kiếp Uyên giật giật:
- Ngươi không biết?
Vân Triệt lắc đầu.
Kiếp Uyên lạnh lùng nói:
- Hừ! Hồn mệnh tinh di, đây là một loại thuật cướp mệnh cướp hồn dùng Tinh Thần lực làm gốc phát động! Mỗi một tinh thần cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, một khi thành công, người bị thi thuật sẽ vĩnh viễn trở thành phụ thuộc vào người còn lại! Tới cùng chết!
- Là một loại khế ước cực kỳ tàn khốc! Có thể tác dụng lên bất cứ sinh linh nào, vả lại vô cùng bá đạo, kể cả chân thần đều không có khả năng giải trừ!
“...” Vân Triệt ngẩn người.
Năm đó ở trong thái cổ huyền chu, khi hắn “Thu” Hồng nhi, là vâng theo chỉ dẫn của Mạ Lỵ hoàn thành khế ước chủ tớ với Hồng nhi. Khi đó hắn cảm thấy đặc biệt kỳ quái, bởi vì ở trong nhận thức loại khế ước này vốn chỉ có thể dùng cho huyền thú, mà mặc dù Hồng nhi là “Giống loài” rất quỷ dị, nhưng không thể nào là huyền thú đi?
Sau đó đã thành công.
Hồng nhi chưa từng để ý tới loại khế ước này, cũng chưa từng nghĩ tới rời khỏi hắn, mỗi ngày ở chỗ hắn ăn ngủ ngủ ăn thoải mái không đi, đoán chừng đuổi cũng đuổi không đi, giống như trên cảm giác có khế ước này hay không đều không hề có gì khác.
Ngược lại nhiều thêm một phần trói buộc rất kỳ quái...
Đó chính là hắn làm chủ nhưng muốn giải đều giải không được... Giống như lúc trước ở Tinh Thần giới, trước khi hắn mất mạng muốn để cho Hồng nhi rời đi đều không thể làm được, chỉ có thể để cho nàng cùng chết với mình.
Làm khế ước, đây là một chỗ thật quỷ dị, cũng rất bá đạo.
Hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, lời Kiếp Uyên nói, còn óc nhiều chỗ quái dị trong “Khế ước” này, trong lòng Vân Triệt chợt động.
Chẳng lẽ năm đó Mạt Lỵ...
Nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Vân Triệt, Kiếp Uyên nhíu mày nói:
- Hừ, xem ra ngươi giống như nhớ tới cái gì đó. Hồn mệnh tinh di, chỉ có tinh thần mới có thể thi triển, là phàm linh nào kế thừa Tinh Thần lực, không phải ngươi không nghĩ ra được!
“...” Vân Triệt tuyệt đối sẽ không nói Mạt Lỵ ra.
- Mà nếu như không phải đến từ phàm linh kế thừa Tinh Thần lực, như vậy muốn giải cũng dễ dàng!
Câu nói này, Kiếp Uyên nói đặc biệt kiên cường, nhưng sau đó lại kèm theo một câu khiến Vân Triệt đặc biệt kinh ngạc:
- Nhưng mà thoạt nhìn dường như cũng không cần thiết.
Vân Triệt nhất thời có phần hoài nghi thính giác của mình:
- Tiền bối, ý của tiền bối là?
Kiếp Uyên liếc nhìn hắn, ánh mắt phức tạp:
- Nhìn ra được, ngươi đối xử với Hồng nhi thật sự không tệ, bằng không con bé cũng sẽ không thể dính ngươi đến mức độ như vậy.
Vân Triệt: “...”
Kiếp Uyên than nhẹ một tiếng:
- U nhi cũng rất thích ngươi, lúc ngươi rời đi, con bé vẫn không nỡ kéo dài thật lâu. Xem ra, ngươi cũng thường xuyên đến nơi này thăm con bé.
Giọng điệu của Kiếp Uyên thay đổi khiến trong lòng Vân Triệt thả lỏng, chậm rãi nói:
- Hồng nhi là đồng bọn quan trọng nhất của vãn bối, vãn bối đối xử tốt với nàng là đương nhiên. U nhi... năm đó nàng đã cứu mạng của vãn bối, vãn bối chiếu cố nàng càng là đạo lý hiển nhiên.
Ánh mắt chuyển xuống vực sâu hắc ám dưới chân, trong mắt Kiếp Uyên biến ảo rất nhỏ, đột nhiên nói khẽ:
- Những chuyện này, là ta nợ ngươi.
Vân Triệt trừng mắt, nhanh chóng xua tay:
- Tiền bối, vãn bối thừa nhận đại ân của Tà thần, những chuyện này là nên...
- Ta nói nợ ngươi, đó là nợ ngươi!
Giọng nói của Kiếp Uyên đột nhiên lạnh thêm vài phần, sau đó lại đột nhiên thay đổi giọng nói:
- Vân Triệt, ngươi nói... ta có cần một lần nữa dung hợp linh hồn của các nàng không?
Vân Triệt không suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu:
- Tiền bối, mặc dù Hồng nhi và U nhi là từ nữ nhi của tiền bối xé nhỏ thành hai người, nhưng lúc xé nhỏ đồng thời tất cả trí nhớ của nàng đều tán loạn, hoàn toàn biến mất, mà Hồng nhi với U nhi hiện giờ... Hồng nhi đã là một tồn tại hoàn chỉnh, nàng rất thích cũng rất hưởng thụ tất cả hiện giờ. Còn U nhi mặc dù chỉ là một tàn hồn không hoàn chỉnh, nhưng những năm này nàng cũng có nhân cách và trí nhớ của chính mình... cho dù là trí nhớ không tốt.
Kiếp Uyên: “...”
- Cho nên, cho dù là Hồng nhi hay U nhi, cho dù trạng thái của các nàng như thế nào, các nàng đều đã sớm là hai tồn tại khác nhau, độc lập, nếu lại dung hợp các nàng, như vậy, khi hình thành một “Nữ nhi” hoàn chỉnh đồng thời sẽ tương đương với... gạt bỏ Hồng nhi và U nhi như vậy, vĩnh viễn biến mất.
- Cho nên, vãn bối không đồng ý. Vãn bối nghĩ Hồng nhi và U nhi cũng nhất định không muốn.
Một trận gió núi thổi tới, kéo theo áo xám rách nát của Kiếp Uyên bay lên, nàng nhìn phương xa, thấp giọng nói:
- Ngươi nói đúng. Ta cứ coi như là ông trời bồi thường, để cho ta nhiều thêm một nữ nhi.