Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1460 - Chương 1462: Thần Ma Cấm Điển

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1461" class="block_" lang="en">Trang 731# 1

 

 

 

Chương 1462: Thần ma cấm điển



Tuy rằng lời nói của Kiếp Uyên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Vân Triệt có thể cảm nhận được thái độ của nàng đối với hắn đã có khác biệt vi diệu so với lúc trước. Nàng có năng lực xóa bỏ “Khế ước” giữa hắn với Hồng nhi, lại lựa chọn không xóa bỏ.

Nghe lời của nàng, giống như nàng có biện pháp một lần nữa dung hợp linh hồn của Hồng nhi và U nhi, nhưng lại hỏi ý kiến, hơn nữa nghe theo ý kiến của hắn.

Nhưng thứ này đều không phải bởi vì hắn là người thân mang truyền thừa của Tà thần.

Nhất là câu nói “Là ta nợ ngươi” kia, nói ra vô cùng cường ngạnh. Dù sao, Vân Triệt có khả năng lừa nàng, nhưng biểu hiện của Hồng nhi và U nhi, chắc không biết gạt người.

Đối với Vân Triệt mà nói, đây không thể nghi ngờ là một chuyển biến vô cùng tốt. Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng hơi tự tin nói:

- Ma đế tiền bối, vãn bối không lừa tiền bối. Tuy rằng thế giới này đã không còn giống với trước kia, nhưng vẫn là thế giới thuộc về tiền bối. Nhà của tiền bối và Tà thần vẫn còn đây, nữ nhi của hai người vẫn còn. Cho nên, sau khi tộc nhân của tiền bối trở về...

- Chuyện này đừng nhiều lời!

Vân Triệt còn chưa dứt lời đã bị Kiếp Uyên cắt ngang, sắc mặt rõ ràng cũng lạnh đi vài phần.

Vân Triệt lạnh lẽo trong lòng... Chuyện này dường như khó có thể xoay chuyển ở chỗ Kiếp Uyên.

Kiếp Uyên hiển nhiên không muốn nói đến chuyện này với Vân Triệt, đột nhiên nói:

- Huyền mạch của ngươi, hình như thần lực hạch tâm vẫn chưa hoàn chỉnh. Bây giờ là mấy loại mầm mống nguyên tố?

Vân Triệt trả lời:

- Cảm giác của tiền bối không sai, trước mắt vãn bối có tất cả bốn loại mầm mống nguyên tố. Theo thứ tự là hỏa, thủy, lôi và... hắc ám.

Ánh mắt của Kiếp Uyên rõ ràng xuất hiện khác thường, giọng nói cũng trầm thấp vài phần:

- Hắc ám? Khó trách mới vừa rồi ngươi có thể bình thản ung dung trong thế giới hắc ám. Hắn... vì sao... sẽ lưu lại cả mầm mống nguyên tố này... là không cam lòng sao...

Một câu nói cuối cùng nàng như thất thần tự nói, nói cực kỳ nhẹ, khó có thể nghe rõ.

Vân Triệt nói:

- Vãn bối mới vừa nói, năm đó U nhi đã cứu tính mạng của vãn bối. Thứ nàng dùng để cứu tính mạng vãn bối là mầm mống hắc ám. Vãn bối đoán rằng, năm đó sau khi chư thần chư ma đều diệt, Tà thần cuối cùng có thể đến nơi này thăm U nhi, hắn giao mầm mống hắc ám cho U nhi, sau đó tự ngã xuống đến ngưng hóa một giọt máu bất diệt... Có lẽ hành động này là vì chỉ dẫn người kế thừa lực lượng và ý chí của hắn có thể tìm được U nhi.

Nói xong lại nghe Kiếp Uyên chậm rãi nói:

- Năm đó, trên đời người biết được hắn có Hắc Ám huyền lực chỉ có một mình ta. Một khi bị người đời biết được, cho dù hắn là sáng thế thần, cho dù hắn từng vì thần tộc mà trả giá nhiều hơn nữa, cũng sẽ bị thần tộc bài xích thù hận. Cho nên mặc dù hắn có được Hắc Ám huyền lực rất mạnh, nhưng cả đời lại gần như chưa bao giờ sử dụng đến.

- Ngươi cũng như thế đi?

Nàng liếc mắt nhìn Vân Triệt.

Vân Triệt gật đầu:

- Dạ....

- Bây giờ ngươi có thể mở cảnh quan “Diêm hoàng” bao lâu?

Kiếp Uyên đột nhiên hỏi một vấn đề khác.

- Chừng mười lăm giây.

Vân Triệt thành thật trả lời.

Ánh mắt của Kiếp Uyên hơi kinh dị:

- Lấy tu vi huyền lực hiện giờ của ngươi, có thể mở ra Diêm hoàng lâu như thế đã cực kỳ khó có được. Xem ra, trừ bỏ huyền mạch và linh hồn ra, thân thể của ngươi nhất định cũng không tầm thường. Nhưng mà cảnh giới “Diêm hoàng” đã là cảnh giới cực hạn mà phàm linh có thể thừa nhận, cũng đại khái là cực hạn cả đời này của ngươi... Trừ phi có một ngày, ngươi có thể đột phá giới hạn của “Phàm linh” và “Pháp tắc” đương thời, bước vào lĩnh vực của thần.

Vân Triệt nói:

- Tiền bối lại quen thuộc với Tà thần quyết như vậy.

- Tà thần quyết?

Cái tên này khiến Kiếp Uyên khẽ chau mày, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Tên ban đầu của nó là “Thần ma cấm điển”.

- Thần ma... cấm điển?

Đuôi chân mày Vân Triệt giật giật.

Tà thần quyết... rất rõ ràng là cái tên sau khi Nguyên Tố sáng thế thần chán chường lánh đời rồi tự phong Tà thần đã lấy. Mà hắn giao chiến thắng lợi sáng thế thần mạnh nhất Mạt Ách, nói rõ khi đó “Tà thần quyết” đã tu thành, tên này lại là thần ma cấm điển...

Một cái tên vô cùng cấm kỵ vào thời đại đó.

- Năm đó sau khi chúng ta kết duyên phu thê, không thể không lo lắng cho tương lai. Đối mặt với quy tắc cổ hủ thề không đội trời chung của hai tộc, tốt nhất, cũng có lẽ là phương pháp duy nhất, đó là thay đổi pháp tắc này. Mà muốn thay đổi pháp tắc, nhất định phải có được lực lượng giỏi hơn cao hơn tất cả.

- Thần ma cấm điển vì vậy mà sinh ra.

Lời Kiếp Uyên nói khiến Vân Triệt nhớ lại lời nói ngay đó Hạ Khuynh Nguyệt đã nói với hắn:

“Ngươi có biết vì sao ta thân là Nguyệt Thần đế, nhưng vẫn có thể lấy “Hạ” làm họ không? Bởi vì ở Nguyệt Thần giới, ta là người chế định pháp tắc, chứ không phải là người phục tùng!”

- Kết hợp Nguyên Tố thần lực của hắn với [Hắc Ám vĩnh kiếp] của ta, chúng ta cùng sáng chế ra “Thần ma cấm điển” có lực lượng cấm kỵ, đó chính là lần đầu tiên dung hợp lực lượng chân chính trên ý nghĩa giữa hai tộc, sự mạnh mẽ của lực lượng kết hợp ra vượt xa dự đoán của chúng ta.

“...” Hôm nay Vân Triệt mới biết được, Tà thần quyết cũng không phải vốn thuộc về thần lực đặc biệt của Tà thần, mà là do Kiếp Thiên ma đế với Tà thần cùng sáng tạo ra!

Huyền công cấm kỵ kết hợp sáng thế thần lực với ma đế lực!

- Lúc thần ma cấm điển tu thành, trong huyền mạch giống như kết hợp ra một ác ma bùng nổ, thứ này mạnh bao nhiêu sẽ khó khống chế bấy nhiêu. Cuối cùng vì có thể khống chế điều khiển nó, ta với hắn đã cùng hạ xuống bảy phong ấn trong huyền mạch của hắn.

- Mà bảy phong ấn này, đó là bảy “Cảnh quan” ở bên trong huyền mạch của ngươi, một khi mở ra sẽ khiến huyền lực bùng nổ ở mức độ khác nhau.

- Hóa ra... là thế.

Dưới ý thức bàn tay của Vân Triệt đặt lên trên vị trí của huyền mạch, trong lòng bốn bề sóng dậy.

Tà thần vốn là Nguyên Tố sáng thế thần, nguyên tố thần lực mới là lực lượng bổn mạng của hắn.

Mà “Tà thần quyết” có thể khiến cho huyền lực điên cuồng bùng nổ chính là thần lực cấm kỵ ngày sau sáng chế ra.

- Vậy tiền bối...

Kiếp Uyên nói:

- Đại khái vì bản chất nguyên lực, tuy rằng thần ma cấm điển do ta và hắn cùng sáng chế, nhưng ta không cách nào tu luyện được, ta nghĩ, trừ hắn ra, cũng không có bất cứ kẻ nào có thể tu luyện thành. Nhưng mà, cuối cùng chúng ta không thể đợi được đến một ngày có thể thay đổi pháp tắc.

Theo câu nói sau cùng của nàng vừa dứt, một cảm giác bi thương cố gắng nhịn xuống nhưng vẫn lan tràn như trước rót vào chỗ sâu trong tâm hồn của Vân Triệt.

Lúc này, nàng đột nhiên đưa tay điểm vào trên vai trái của Vân Triệt, một luồng hắc quang lóe lên trên vai hắn, hiện ra một huyền trận hắc ám cỡ nhỏ, lại lập tức biến mất.

Kiếp Uyên thu ngón tay về, Vân Triệt nhìn lên bả vai của mình, hỏi:

- Đây là?

- Ta phong ấn một truyền âm huyên trận ở trên người ngươi, khi ý niệm đụng chạm vào huyền trận, ngươi có thể truyền âm cho ta ở bất cứ phương hướng nào, ta sẽ xuất hiện ở bên người ngươi trong vài giây.

Kiếp Uyên nói.

- Nhưng mà...

Không đợi Vân Triệt đáp tạ, giọng nói của nàng chợt lạnh đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn:

- Giới hạn khi ngươi gặp phải nguy hiểm tính mạng, hoặc cần truyền tống không gian cự ly xa!

- Mặc dù lực lượng của Càn khôn thứ đã gần như khô kiệt, nhưng truyền tống ở không gian hỗn độn hiện giờ vẫn còn có thể dễ dàng làm được, đây xem như là phương thức ta báo đáp ngươi chiếu cố nữ nhi của ta.

Ý tứ của Kiếp Uyên là nàng tuyệt đối không nguyện thua thiệt bất cứ kẻ nào, huống chi là một con người:

- Về phần cứu tính mạng của ngươi, cũng không phải vì ngươi thân vốn có lực lượng của hắn, mà là tính mạng của ngươi và Hồng nhi tương liên, ta không thể để cho con bé đi chết theo ngươi!

- Vâng, vãn bối đã rõ.

Vân Triệt cảm kích nói.

Giọng nói của Kiếp Uyên càng lạnh hơn, tròng mắt tối đen đâm thẳng vào đáy lòng Vân Triệt:

- Ngươi nên rõ ràng một chuyện khác. Trừ bỏ lực lượng của Càn khôn thứ và hóa giải nguy hiểm cho tính mạng của ngươi, ngươi đừng vọng tưởng mượn lực lượng gì của ta!

Vân Triệt: “...”

- Ngươi hoặc người bên cạnh ngươi có tình cảnh gì khó giải, đừng vọng tưởng rằng ta sẽ hỗ trợ. Kẻ thù của ngươi, cho dù không đội trời chung, cũng đừng mong ta dùng lực lượng xóa đi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi!

- Hắn là thần cường đại nhất, kiêu ngạo tối cao trong thần tộc! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi kế thừa lực lượng của hắn... trở thành một phế vật cần uy thế của người khác! Hiểu không!

Lời nói này, Kiếp Uyên tuyệt đối không phải đang đùa. Nhất là câu nói “Hắn là thần cường đại nhất, kiêu ngạo tối cao trong thần tộc” của nàng... từng chữ đều lộ ra kiêu ngạo thật sâu và không thể khinh nhờn.

- Vâng, vãn bối đã rõ.

Vân Triệt trịnh trọng nói.

Kiếp Uyên xoay người sang chỗ khác, nói:

- Hy vọng ngươi thật sự rõ ràng. Hồng nhi rất thích tất cả có thể có được hiện giờ, hơn nữa có ngươi ở bên cạnh làm bạn, ta thật sự yên tâm. Nhưng còn U nhi... trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở trong này với con bé, ngươi đi đi.

- Dạ.

Vân Triệt lên tiếng trả lời, hắn vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng không đề cập đến chuyện ma thần sắp trở về nữa, bay về phía Thiên Huyền đại lục.

Kiếp Uyên cũng không lập tức quay về bên người U nhi. Nàng đứng ở bên bờ Tuyệt Vân nhai, nhìn một mảnh trời đất nhỏ bé này... không có Vân Triệt ở bên, cuối cùng nàng không cần phải cố gắng đè nén tâm tình của mình nữa.

- Nghịch Huyền... ta đã trở về... ta thật sự trở về...

- Chàng... ở... đâu... rồi...

Ầm ầm... ầm ầm ầm...

Theo tâm tình và khí tức của nàng không khống chế được, không gian xa xa đột nhiên bắt đầu chấn động, sau đó vang lên tiếng huyền thú rít gào đầy trời.

Một luồng khí tức bất an cũng cấp tốc lan tràn ra ở trên mảnh đại lục này.

Kiếp Uyên nâng mắt, thân thể vừa chuyển, đã ngoài ngàn dặm.

Nơi này là một thành trì thuộc về nhân loại, quy mô không tính là nhỏ ở trên mảnh đại lục này, nhưng lại gần như một nửa đã hóa thành phế tích.

Rất nhiều bóng người đang tu sửa kiến trúc tan hoang, trên mặt mỗi người đều treo vẻ mỏi mệt... cùng với hy vọng.

Kiếp Uyên đã đến phía trước, lập tức cảm thấy một luồng khí tức làm cho nàng rất không thoải mái.

Quang Minh huyền lực!?

Có lẽ bởi vì nàng đến, những khí tức không thoải mái này đảo mắt đã tiêu tán không tung tích.

Đúng lúc này, mặt đất với không gian đồng thời chấn động, xa xa, thú triều đông nghìn nghịt giống như nước lũ vỡ đê, mang theo tiếng gầm kinh thiên động địa nhào về phía thành trì nhân loại đã vỡ nát này.

Tiếng rít gào hoảng sợ, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng lập tức tràn ngập mỗi một góc trong thành.

Vô số người đã bắt đầu chạy trốn, cũng có rất nhiều huyền giả thân mang huyền lực lao về phía thú triều, tiếng chém giết thảm thiết hòa với tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang vọng ở nơi không gian đột nhiên rơi vào tai họa này.

Mỗi một con huyền thú đều nóng nảy không gì sánh được, như triệt để điên loạn, mới đầu huyền giả còn sợ hãi, nhưng sau đó trên người bọn họ phóng thích ra lệ khí càng ngày càng nặng, tiếng kêu trong miệng cũng dần dần thét lên như dã thú tới gần, chiến trường giữa nhân loại với huyền thú, mỗi một giây đều biến thành càng thêm thảm thiết.

Tường thành sập từng mảng, càng ngày càng nhiều huyền thú phát cuồng xông vào trong thành, khiến tất cả trở nên càng thêm tuyệt vọng.

- Mẫu thân! Mẫu thân!!

Tiếng kêu ré tê tâm liệt phế của nữ hài giống như một cây kim nhọn đâm vào trong tai Kiếp Uyên, trong góc thành, một nữ hài té nhào trên đất, mẫu thân của bé vội vàng đi vòng lại, dùng thân thể che chở trên thân hình bé nhỏ yếu đuối của bé... mà hơn mười con huyền thú mở hàm răng dính máu ra, nhào về phía các nàng.

Kiếp Uyên điểm một ngón tay, một đám huyền thú lập tức vỡ tan, vô tung vô ảnh.

Rắc rắc!

Bầu trời vang lên tiếng sét đánh không hề tồn tại, sau đó không khí vốn nóng rực lấy tốc độ nhanh đến không bình thường hạ thấp xuống, gió lạnh nổi lên, mang lên một mảnh tuyết bay, lại đảo mắt hóa thành bão tuyết ngập trời ngập đất.

Trật tự sụp đổ...

Bốn chữ lóe lên trong tâm trí, Kiếp Uyên ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhắm hai mắt lại, trên gương mặt xanh đen tràn đầy vết thương lóe lên chút giãy giụa thống khổ.

Theo Kiếp Uyên đến, Thương Vân đại lục vốn được Vân Triệt dùng Quang Minh huyền lực bình ổn kéo dài khoảng cách mối loạn huyền thú lại bùng nổ, hơn nữa còn dữ dằn hơn bất cứ một lần nào khác...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment