Chương 1463: Ma đế hoảng sợ
Vân Triệt trở lại Thiên Huyền đại lục, trước tiên tìm kiếm khí tức của Vân Vô Tâm, sau đó bay thẳng mà đi.
Thương Phong quốc, băng cực tuyết vực, Băng Vân tiên cung.
Vân Vô Tâm nhắm mắt ngồi trong tuyết, huyền khí trên người như có như không, hiển nhiên đang tiến hành tu luyện tâm tình nào đó.
Bên người bé cách đó không xa, Sở Nguyệt Thiền và Sở Nguyệt Ly đứng ở trong tuyết, đang khẽ nói gì đó.
Đối với chuyện hai tỷ muội đứng chung một chỗ, làm sáng ngời thêm màu sắc của mảnh tuyết vực này, rồi lại làm ảm đạm đi tao nhã của khắp tuyết vực.
Vân Triệt từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi vào trước người Vân Vô Tâm. Vân Vô Tâm lập tức phát hiện ra, đột ngột mở mắt, nhất thời trong đôi mắt bé như có vạn sao nở rộ, trên môi phát ra tiếng kêu lên kinh hỉ.
- Phụ thân!
Trong tiếng gọi ầm ĩ, bé đã nhảy nhót lên, nhào vào trên người Vân Triệt, trên môi phát ra tiếng cười vô cùng vui mừng... Tuy rằng Vân Triệt mới rời đi hai mươi ngày, nhưng từ sau khi hai cha con bọn họ gặp lại, đây vẫn là lần đầu tiên Vân Vô Tâm tách khỏi hắn lâu như thế.
Sở Nguyệt Thiền và Sở Nguyệt Ly đồng thời xoay người.
- Cung chủ.
Sở Nguyệt Ly vui vẻ nói.
Sở Nguyệt Thiền lộ ra ý cười rất nhẹ, nàng nhìn dáng vẻ Vân Triệt, nói:
- Trở lại nhanh như vậy, xem ra tất cả tiến hành coi như thuận lợi?
- Xem như là vậy.
Vân Triệt gật đầu, sau đó đưa tay vỗ vỗ mặt Vân Vô Tâm:
- Tâm nhi có nhớ phụ thân không nhỉ?
- Có chứ có chứ!
Vân Vô Tâm dùng sức gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Phụ thân, người trở về một mình sao?
- Đương nhiên rồi.
- Thật sự không mang theo di di xinh đẹp nào khác sao?
Trên khuôn mặt nhỏ bé của Vân Vô Tâm tràn đầy nghiêm cẩn.
Vân Triệt đảo mắt nhìn Sở Nguyệt Thiền, tỏ vẻ u oán:
- A... Nguyệt Thiền, các nàng lại dạy con bé thứ gì kỳ quái rồi?
Sở Nguyệt Thiền cười như không cười
- Chính ngươi làm cha không nghiêm, Tâm nhi đều nhìn ở trong mắt, còn cần chúng ta dạy sao?
Vân Triệt: “(⊙o⊙)...”
Vân Vô Tâm cười tủm tỉm chìa tay:
- Hì hì, đùa thôi. Phụ thân, lễ vật của con đâu?
- Lễ vật...
Vân Triệt nhất thời ngẩn ngơ.
Nhìn sắc mặt của Vân Triệt, cánh môi của Vân Vô Tâm mím lại:
- Đúng vậy. Trước khi đi phụ thân đã từng nói, lúc trở về nhất định mang cho con một phần lễ vật thật tốt, không phải phụ thân quên mất rồi chứ?
- Cái này...
Trước khi Vân Triệt đi thật sự đã từng hứa hẹn với Vân Vô Tâm rằng sẽ mang theo lễ vật từ thần giới về cho bé, nhưng hôm nay hắn theo Kiếp Uyên đột nhiên trở về, vốn không hề chuẩn bị, chỉ có thể mặt dày nói:
- Phụ thân trở về không phải là lễ vật tốt nhất sao?
Nhất thời, cánh môi của Vân Vô Tâm vểnh lên rất cao:
- Phụ thân nói lời không giữ lời, còn da mặt dày hơn! Mệt con... còn dụng tâm như vậy chuẩn bị lễ vật cho phụ thân.
Vừa nói đã lã chã chực khóc.
Vân Triệt chấn động tinh thần, hai mắt tỏa sáng:
- Lễ vật gì vậy?
- Hừ! Mới không nói cho phụ thân không giữ lời!
Vân Vô Tâm tức giận xoay mặt đi.
- Được được... lần sau cha bổ sung cho con, bổ sung hai phần có được không?
Vân Triệt vội vàng nói.
- Không được!
Sở Nguyệt Thiền đi tới, nhìn hai cha con dính vào một chỗ nói:
- Vân Triệt, trong khoảng thời gian chờ ngươi trở về, Tâm nhi thật sự vẫn luôn luôn chuẩn bị cho ngươi một lễ vật đặc thù, vì lễ vật này, con bé đã chạy một lượt hơn phân nửa Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới.
Vân Triệt: “...”
- Nhưng mà, ngươi trở về có phần “Quá nhanh”, lễ vật vẫn còn chưa thành, chỉ có điều ta cam đoan ngươi sẽ thích. Cho nên vì phần tâm ý này của Tâm nhi, ngươi cũng cần phải cẩn thận bổ sung cho con bé mới được.
Nghe được lời này, trong lòng Vân Triệt nhất thời như có dòng nước ấm chảy qua và ngượng ngùng:
- Tâm nhi, lần này là phụ thân sai rồi, nói không giữ lời, lần sau nhất định gấp đôi, bổ sung gấp bội cho con có được không?
Vào lúc này Vân Vô Tâm vốn vẻ mặt không vui lại nở nụ cười:
- Hì hì! Thật ra chuyện lễ vật cũng không quan trọng, phụ thân bình an trở về là tốt rồi!
Bé ôm chặt cổ phụ thân, đầu yên tĩnh tựa trên vai hắn.
Vân Triệt vừa trở về, đám người Thương Nguyệt, tiểu Yêu Hậu, Phượng Tuyết Nhi, Tô Linh Nhi nhanh chóng đã nhận ra khí tức của hắn, hắn không hề giấu giếm điều gì, đơn giản thông báo lại chuyện đã phát sinh ở cực đông hỗn độn cho các nàng, cùng với hiện trạng bóng ma đang bao phủ.
- Nói như vậy, ngươi thật sự trở thành chúa cứu thế?
Tiểu Yêu Hậu không mặn không nhạt nói một câu.
Vân Triệt nói:
- Gượng ép mà nói thật sự coi như là vậy. Thật ra ta cảm thấy được, cho dù không có ta, Kiếp Thiên ma đế cùng lắm sẽ chỉ giết một vài kẻ kế thừa lực lượng của thần tộc thủ hạ Mạt Ách để xả hận chứ không họa đến người khác, càng sẽ không làm ra hành vi diệt thế. Bởi vì bản tính của nàng không hề ác chút nào, cũng không bị vặn vẹo.
- Nhưng mà, ma thần theo sau trở về này lại...
Vân Triệt thở ra một hơi nặng nề, tỏ vẻ ngưng trọng.
- Vân Triệt ca ca, chàng nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, có đúng không?
Tô Linh Nhi nói khẽ.
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm. Ta sẽ dốc nỗ lực lớn nhất, trước khi những ma thần kia trở về khuyên nhủ Kiếp Thiên ma đế. Chỉ có nàng mới có thể giới hạn những ma thần này, cũng chỉ có ta mới có thể khuyên nhủ được Kiếp Thiên ma đế. Nhưng mà các nàng yên tâm, cho dù kết quả không thể như nguyện, các nàng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, đây là do chính miệng Kiếp Thiên ma đế hứa hẹn.
Cho tới bây giờ đại kiếp nạn mà hỗn độn sẽ gặp phải đều không phải vì Kiếp Thiên ma đế trở về, mà là ma thần sắp trở về sau nàng.
Gần trăm tên ma thần!
Kiếp Thiên ma đế đã từng chính miệng nói, mỗi người bọn chúng, trong vòng mấy trăm vạn năm này đã bị oán hận, thống khổ, thù hận, tử vong bóp méo tâm linh, trở thành ác ma rõ đầu rõ đuôi.
Bất cứ một người nào trở về đều sẽ trở thành đại kiếp nạn hiểm nguy của hỗn độn hiện nay, huống chi là gần trăm tên cùng trở về!
Mà bọn chúng là tộc nhân của Kiếp Thiên ma đế, tất cả những chuyện bọn chúng gặp phải trong những năm này, Kiếp Thiên ma đế đều thấy rõ, hơn nữa bọn họ bị trục xuất cũng vì Kiếp Thiên ma đế, khiến cho nàng có áy náy sâu đậm đối với những tộc nhân đã chết đi và còn sót lại đến nay.
Cho nên muốn để cho Kiếp Thiên ma đế cam nguyện khống chế những ma thần trở về... thật sự còn khó hơn lên trời.
So với hắn, nữ nhi của Kiếp Thiên ma đế tự nhiên còn dễ thành công hơn. Nhưng đáng tiếc, U nhi không có năng lực nói được tiếng nào, còn Hồng nhi... vẫn bỏ qua thì hơn.
- Nói như vậy, trong khoảng thời gian này ngươi phải thường xuyên lui tới thần giới?
Tiểu Yêu Hậu nói.
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm, nhưng mà bởi vì liên quan đến Kiếp Thiên ma đế, bên chỗ thần giới hiện giờ cũng coi ta là chúa cứu thế, cho nên ít nhất nguy hiểm trước kia đều sẽ không còn, các nàng cũng hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.
Lúc này, khí tức của Phượng Tuyết Nhi khẽ động, sau đó sắc mặt thay đổi.
Vân Triệt lập tức phát hiện ra, hỏi:
- Tuyết Nhi, đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Tuyết Nhi hơi lo lắng nói:
- Xung quanh Thần Hoàng thành đột nhiên lại bùng phát huyền thú náo động, hơn nữa một lần này dường như cực kỳ mãnh liệt.
- Đừng lo lắng, ta lập tức đi nhìn xem.
Vân Triệt nhanh chóng đứng lên, đi thẳng đến lãnh thổ Thần Hoàng quốc.
Đi đến bên cạnh Thần Hoàng thành, cảnh tượng phía dưới khiến Vân Triệt chấn động.
Tiếng huyền thú rít gào, khí tức thô bạo che trời phủ đất, Quang Minh huyền lực lúc trước hắn phủ xuống, vào giờ phút này hoàn toàn tiêu tán vô tung, không gian chấn động rất nhỏ, kể cả nguyên tố hỏa diễm trong không khí cũng hỗn loạn không chịu nổi giống như điên.
Đây là...
Vân Triệt âm thầm kinh hãi, cũng đã không kịp nghĩ nhiều, cánh tay hắn mở ra, Quang Minh huyền lực nhanh chóng phóng thích, sau đó vung xuống dưới... Ngẫm nghĩ, lại khuếch đại phạm vi đến toàn bộ Thần Hoàng quốc.
Bầu trời bao la âm u nhất thời sáng ngời vài phần, dưới Quang Minh huyền lực khí tức tai họa dần dần yếu bớt, huyền thú triều chậm lại, huyền thú phát cuồng giống như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, lại trong mê man chậm rãi lui bước.
Nhưng chân mày nhíu chặt của Vân Triệt vẫn không thả lỏng.
Hắn rõ ràng cảm giác được dưới Quang Minh huyền lực tốc độ khôi phục thần trí của những huyền thú này chậm hơn trước mấy lần, còn tốc độ tiêu tán của Quang Minh huyền lực do mình phóng thích cũng nhanh rất nhiều.
Hắn lập tức nghĩ tới nguyên nhân, chờ đón chính là cảm giác vô lực.
Hắn không nhận thấy được, ở sau lưng hắn cách đó không xa, một bóng người tối đen không biết xuất hiện từ khi nào, đang im lặng nhìn huyền quang thần thánh phóng thích ra từ trên người hắn.
Một lần “Tinh lọc” này kéo dài thật lâu, Quang Minh huyền lực trên người Vân Triệt cuối cùng tiêu tán, hắn thở nhẹ ra một hơi, sau đó như nhận ra điều gì, chợt quay lại.
Hắn liếc nhìn thấy Kiếp Uyên đang không tiếng động đứng ở đó, đôi tròng mắt tối đen đang nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt lại dường như là... sắc thái âm u?
- Tiền bối, sao tiền bối lại ở trong này?
Vân Triệt vội vàng tiến lên trước.
- Ngươi... tại sao lại có thể có Quang Minh huyền lực?
Kiếp Uyên trầm giọng hỏi.
Giọng điệu của Kiếp Uyên rất không đúng. Nghĩ đến nàng thân là ma đế, tất nhiên cực kỳ chán ghét bài xích Quang Minh huyền lực, trong lòng Vân Triệt giật thột, nhưng vẫn nói chi tiết:
- Quang Minh huyền lực của vãn bối là do nhân duyên bốn năm trước luyện được, nhưng nếu như tiền bối không thích, về sau vãn bối tuyệt đối sẽ không sử dụng ở trước mặt tiền bối... và U nhi.
Kiếp Uyên liếc nhìn hắn:
- Nói như vậy, ngươi lừa ta?
Vân Triệt sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Vãn bối không dám.
Trên mặt Kiếp Uyên hiện tức giận:
- Hừ! Còn mạnh miệng! Không phải ngươi đã nói, ngươi đã được đến mầm mống hắc ám sao? Nếu như có mầm mống hắc ám, tự nhiên thân mang Hắc Ám huyền lực. Mà vừa rồi ngươi thi triển ra rõ ràng là Quang Minh huyền lực!
Vân Triệt: “?”
- Nói cách khác, ngươi vốn không tìm được mầm mống hắc ám. Chuyện này, vì sao ngươi lại gạt ta?
Kiếp Uyên trầm giọng nói.
“??” Vân Triệt cảm giác được rõ ràng Kiếp Uyên đang tức giận. Nhưng trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc:
- Vãn bối không rõ ràng ý tứ của tiền bối. Vãn bối thật sự tìm được mầm mống hắc ám... không biết chuyện này có liên quan gì đến trên người vãn bối có Quang Minh huyền lực?
Chân mày Kiếp Uyên càng trầm hơn:
- Còn dám mạnh miệng! Được, nếu như ngươi nói tìm được mầm mống hắc ám, vậy ngươi hãy phóng thích Hắc Ám huyền lực ra cho ta xem!
Trong lời nói của Kiếp Uyên bắt đầu mang theo một chút trào phúng và thất vọng, rõ ràng vô cùng tin tưởng Vân Triệt đang nói dối.
Trong lòng Vân Triệt nghi hoặc hơn. Nhưng mới không lâu trước đó hắn vừa thề với Mộc Huyền Âm rằng về sau tuyệt đối sẽ không sử dụng Hắc Ám huyền lực ở dưới bất cứ trường hợp nào, hắn muốn nói rõ, nhưng chạm đến ánh mắt của Kiếp Uyên, trong lòng nhất thời căng thẳng.
Không được... sự tình liên quan đến an nguy đương thời, tuyệt đối không thể lưu lại ác cảm cho Kiếp Uyên.
Nhưng vì sao nàng lại đột nhiên xác định rằng ta không có Hắc Ám huyền lực như thế?
Do dự ngắn ngủi, linh giác của Vân Triệt quét nhìn bốn phía, sau đó giơ tay lên, trong lòng bàn tay chợt lóe lên hắc quang, sau đó hình thành một luồng khí xoáy tối đen.
Một luồng Hắc Ám huyền khí đột nhiên phóng thích ra, khiến không gian chung quanh nhất thời trở nên âm trầm đè nén.
Mà khoảnh khắc khi Hắc Ám huyền khí xuất hiện trong tay Vân Triệt, Vân Triệt chợt phát hiện thân hình của Kiếp Uyên chính là thoáng chấn động, trong tròng mắt thoáng hiện lên rõ ràng là... vẻ kinh hãi?
Phản ứng của Kiếp Uyên khiến Vân Triệt phát hoảng, mà ánh mắt của Kiếp Uyên cũng vào lúc này chuyển từ trong tay hắn lên trên mặt hắn, tròng mắt tối đen rung động kịch liệt:
- Ngươi...
Vân Triệt nắm chặt bàn tay, thu hồi Hắc Ám huyền lực, nhíu mày hỏi:
- Đây là Hắc Ám huyền lực của vãn bối, vì sao tiền bối lại... kinh ngạc như thế?
“...” Tròng mắt của Kiếp Uyên co rút lại rất nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, sau thời gian vài giây mới trầm thấp nói:
- Ngươi lại phóng thích Quang Minh huyền lực ra cho ta xem!
- Được.
Vân Triệt theo lời, ý niệm vừa động, trên tay đã lóng lánh lên huyền quang thần thánh, nháy mắt xua tan âm lãnh do Hắc Ám huyền lực mới vừa rồi đã mang đến.
- Ngươi...
Kiếp Uyên lại nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, một vẻ kinh sợ mà Vân Triệt không cách nào nhìn hiểu được:
- Hắc Ám huyền lực và Quang Minh huyền lực lại cùng tồn tại trên người một người? Tại sao lại có thể có chuyện này!? Ngươi... ngươi rốt cuộc...
Lời này khiến Vân Triệt hoàn toàn mê man, hắn cau mày nói:
- Cùng tu luyện nhiều loại nguyên tố huyền lực, ở đương thời cũng không phải hiếm thấy, vì sao tiền bối lại...
- Đó là Quang Minh với Hắc Ám, đâu thể giống bình thường! Hai bên trái ngược, vốn không có khả năng cùng tồn tại trên người một người!
Kiếp Uyên trầm giọng nói.
- Nưng mà, thủy hỏa cũng tương khắc, tuy rằng người tu luyện cả thủy và hỏa hiếm có, nhưng phần lớn là không muốn chứ không phải không thể.
Kiếp Uyên chậm rãi lắc đầu, ánh mắt gắt gao tập trung vào trên người Vân Triệt:
- Hừ, thủy hỏa là tương sinh tương khắc, nhưng Quang Minh với Hắc Ám lại là hai loại tồn tại trái ngược, nào có thể đánh đồng! Tại sao có thể có chuyện như vậy, đây không thể nào, điều này không có khả năng!
Vân Triệt sửng sốt, Hắc Ám huyền lực của hắn vì mầm mống của Tà thần mà sinh, tồn tại cũng vô cùng tự nhiên, Quang Minh huyền lực là vì Thần Hi mà có được, tới cũng đặc biệt thoải mái tự nhiên, chưa từng có gì không tốt không ổn, hắn ngẫm nghĩ, nói:
- Cái này... ban đầu Tà thần tiền bối là Nguyên Tố sáng thế thần, cho nên huyền mạch của hắn có thể khống chế tất cả nguyên tố, cũng là chuyện đương nhiên.
Giọng nói với ánh mắt của Kiếp Uyên đều trầm xuống, nói:
- Hắn lại không thể tu luyện Quang Minh huyền lực... hơn nẵ, bởi vì hắn thân có Hắc Ám huyền lực, hắn thậm chí còn có phần e ngại Quang Minh huyền lực.
Vân Triệt: “...”
- Không chỉ có hắn, thần gì, ma gì, bất cứ chủng tộc, sinh linh gì mà ta biết đều tuyệt đối không thể đồng thời tu luyện Hắc Ám với Quang Minh huyền lực! Bởi vì Hắc Ám với Quang Minh là hai loại tồn tại hoàn toàn trái ngược, cũng giống như sống với chết... thứ trái ngược, sao có thể cùng tồn tại!?
“...” Vân Triệt ngạc nhiên nâng tay, tay trái sáng lên huyền quang quang minh, tay phải lấp lánh huyền quang hắc ám, một sáng một tối đồng thời hiện lên trên người Vân Triệt, hai bên yên tĩnh lóng lánh, không hề quấy nhiễu lẫn nhau.
Rõ ràng đang đối nghịch lại từng lời của Kiếp Uyên!