Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 145 - Chương 146: Rời Đi

. ._73__2" class="block_" lang="en">Trang 73# 2

 

 

 

Chương 146: Rời đi



Độc linh chỉ là một loại tồn tại linh thể ý thức cấp thấp, vô sắc vô hình, cùng loại với một loại linh hồn thể giản đơn, sau khi bị Vân Triệt dùng Phượng Hoàng Chi Viêm cưỡng ép hút ra, liền bốc cháy trong Phượng Hoàng Chi Viêm... Độc linh đáng sợ khiến cho hầu như tất cả thần y trên thế gian thúc thủ vô sách, nhưng ở dưới tay Vân Triệt vài phút đã giải quyết xong, điều này vốn nên là một chuyện khiến cho người ta hưng phấn, nhưng rốt cuộc khi Vân Triệt ý thức được tay phải của mình bắt được cái gì, trong lòng đột nhiên lạnh toát, ở trong đầu vụt lên ba chữ...

Chết mẹ rồi!

Không để cho hắn thất vọng trong khoảnh khắc bàn tay của hắn phủ lên ngực, thân thể tiên tử cứng đờ, đôi mắt khép hờ đột nhiên mở ra, toàn thân nháy mắt phóng ra sát khí vô cùng băng lãnh cùng hùng hồn huyền lực.

Nàng có chí cao huyền lực nửa bước Vương Huyền, chỉ cần nàng không nguyện ý toàn bộ Thương Phong đế quốc không có mấy người có năng lực đụng vào bất cứ bộ phận gì trên thân thể nàng, mà từ khi nàng sinh ra đến bây giờ, giống như tuyết đầu mùa từ không trung rơi xuống chưa chấm đất, đừng nói là thân thể, ngay cả góc áo cũng không có bị bất cứ nam tính nào đụng chạm qua, cái này có quan hệ cùng huyền công nàng tu luyện và tính tình của nàng. Chỉ là vừa rồi nàng cũng đã nhận ra sự tồn tại của Độc linh bên trong huyền mạch, ý thức trầm xuống nhìn chăm chú động tĩnh của Độc linh, tạm thời buông lỏng đề phòng đối với Vân Triệt, lại bị Vân Triệt một tay để lên trên ngực nàng... A không đúng! Là chộp! Hơn nữa còn là chộp rất dùng sức.

Huyền lực bao quanh thân thể nàng có hỗn hợp nộ khí, sát khí, hoàn toàn là bạo tạc theo bản năng, nhưng khi ánh mắt tiên tử nhìn thấy Độc linh đang bị thiêu đốt kia, trong nội tâm nàng bỗng nhiên mềm lại, mạnh mẽ đem huyền lực xung quanh cứng rắn thu hồi... Nhưng khoảng cách giữa Vân Triệt và nàng quá gần, hơn nữa nàng phóng ra huyền lực dưới sự phẫn nộ và sát khí như thế nào dễ dàng thu hết về như vậy, vẫn có một phần rất nhỏ dư âm quét trúng thân thể Vân Triệt... Mặc dù chỉ là dư âm chưa tới ngay cả một phần trăm huyền lực bình thường của nàng, nhưng đây dù sao cũng là dư lực từ lực lượng kinh khủng của Thiên Huyền cảnh cấp mười đỉnh phong, Vân Triệt sao có khả năng tiếp nhận.

"Phanh" Vân Triệt như bị trọng chùy phang trúng, toàn thân như dời sông lấp biển, hắn cảm giác được thân thể của mình, còn có ngũ tạng lục phủ trong nháy mắt như toàn bộ tan vỡ, sau đó ngay cả ý thức cũng hoàn toàn tiêu tán.

Ầm! Ầm!!

Thân thể Vân Triệt như một viên đạn pháo bay ngược đi, đập vỡ vách tường, đập cho một cái cây cao to cỡ miệng bát trong viện đứt lìa, sau đó tiếp tục bay ra xa mấy chục thước, mới nặng nề đâm vào trên một khối cự thạch niên đại xa xưa, cự thạch chia năm xẻ bảy, Vân Triệt trượt dài xuống đất toàn thân máu chảy ồ ạt không lâu sau ở dưới người đã đọng thành một vũng máu lớn.

Bình thường đệ tử nội phủ đều ở trong Tụ Huyền tháp, ngày thường có tuyệt đối tự do, không người quản thúc. Cũng may là bên trong nội phủ, đệ tử giao đấu lẫn nhau là chuyện thường xảy ra, có tiếng động như vậy cũng không có gì kinh ngạc. Vì vậy xuất hiện tiếng động lớn như thế cũng không có ai chạy tới, thậm chí cũng không có ai phát giác.

Một đạo bóng trắng trong nháy mắt lướt qua khoảng cách mấy chục thước, rơi xuống trước người Vân Triệt lúc này đã không còn chút ý thức nào, ánh mắt tiên tử cực kỳ phức tạp, phía trên ngực trái còn sót lại cảm giác sau khi bị hắn ra sức chộp một cái khiến nàng xấu hổ và phẫn nộ không kể xiết. Nhưng nàng biết rõ, Vân Triệt hoàn toàn là vô ý. Hơn nữa hắn phạm phải sai lầm lớn như thế nguyên nhân bởi là vì trục xuất Độc linh đáng sợ dùm nàng.

Mình lại theo bản năng phóng ra huyền lực, đem người vừa mới cứu mình trực tiếp giết chết... Mặc dù là hắn chạm đến cấm kỵ của mình, nhưng hắn dù sao cũng là vì cứu mình.

Bên trong đôi mắt đẹp của Tiên tử lờ mờ hiện lên áy náy, nàng thở dài một tiếng, tuyết thủ nhẹ nhàng giơ lên, từng luồng băng tuyết mỹ lệ như mộng ảo ở dưới lòng bàn tay nàng phiêu động, hướng về thân thể Vân Triệt, muốn đông kết thân thể của hắn. Nhưng khi điểm băng tuyết đầu tiên chạm vào Vân Triệt thân thể tất cả băng tuyết trong nháy mắt biến mất, giữa hàng mi của tiên tử cũng nhẹ nhàng rung động...

Hắn còn chưa có chết!?

Một thiếu niên Chân Huyền cảnh cấp một.

Chịu va chạm với huyền lực của mình vậy mà còn sống. Hơn nữa dấu hiệu sinh mệnh còn chưa phải rất yếu ớt, điều này khiến nội tâm nàng kinh ngạc. Tay phải nàng phất một cái, thân thể Vân Triệt đã bị một luồn gió lạnh mang về trong phòng.

Ý thức Vân Triệt chưa thức tỉnh, nhưng lại cảm giác được toàn bộ thân thể đều đắm chìm trong lạnh giá nhưng loại lạnh giá này cũng không có làm cho hắn khó chịu ngược lại khiến cho hắn có một loại cảm giác thư thái.

- Hừ, cuối cùng tỉnh lại.

Nhận thấy ý thức của hắn đã thức tỉnh, Mạt Lỵ tức giận:

- Nếu không phải là ngươi tu luyện đại đạo Phù Đồ Quyết, ngươi sớm đã chết không thể chết lại.

Vân Triệt mở to mắt, trước tiên hồi tưởng lại chuyện phát sinh trước đó, lập tức trong lòng cảm khái không thôi. Nhưng mà không phải hắn cảm khái mình lại một lần đại nạn không chết, mà là... Xúc cảm từ ngực của tiểu tiên nữ, thực sự là quá con bà nó tuyệt vời... Dùng nửa cái mạng đổi lấy chộp một chút vậy mà còn có chút cảm giác rất đáng!

"Ngươi đã tỉnh!"

Một thanh âm lạnh như băng truyền đến, Vân Triệt nghiêng mặt qua thấy tiểu tiên nữ đang đứng ở trước giường, hắn giật giật khóe miệng lộ ra một nụ cười rất nhẹ:

- Không nghĩ tới, ta còn sống.

- Ta cũng rất tò mò sao ngươi lại còn sống.

Đôi mắt đẹp của tiên tử lạnh buốt, ánh mắt giống như hai lưỡi dao sắc bén làm từ băng đâm thẳng vào con mắt Vân Triệt:

- Va chạm với huyền lực của ta vậy mà không chết. Hơn nữa trọng thương như vậy, vốn cho rằng ít nhất phải hôn mê nửa tháng, ngươi lại chỉ hôn mê ba ngày liền tỉnh, thương thế trên người vậy mà còn tốt hơn gần một nửa. Có lẽ là do Phượng Hoàng Chi Viêm có năng lực tự lành rất mạnh, mạng của ngươi so với tưởng tượng của ta còn cường ngạnh hơn nhiều.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của nàng Vân Triệt đắng chát cười một tiếng:

- Lúc trước ta thật không phải là cố ý, ta chỉ là muốn đem Độc linh lấy ra, không nghĩ tới...

- Nếu như không phải bởi vì ngươi đang cứu ta, ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể sống để nói chuyện với ta sao?

Tiên tử lạnh lùng nói.

Vân Triệt lắc đầu, nói:

- Khinh nhờn tiểu tiên nữ, ta nhận trừng phạt dạng này cũng là trừng phạt đúng tội.

- Nếu như ngươi không muốn bức ta giết ngươi, liền đem sự tình ba ngày trước quên đi hoàn toàn cho ta, vĩnh viễn không được phép nhắc đến với bất kỳ người nào!

Thanh âm Tiên tử lại lạnh hơn mấy phần, nhưng cũng không có loại sát khí thấu xương kia. Mấy ngày trôi qua, sát tâm của nàng đối với Vân Triệt đã không còn, nếu không cũng sẽ không để hắn sống đến bây giờ.

- Ta nhất định sẽ không nhắc đến với bất cứ kẻ nào.

Vân Triệt thề đọc, hắn kiểm tra thân thể của mình một chút mặc dù toàn thân trong ngoài đều là thương tích, nhưng cũng không có loại thương tích không thể chữa trị. Với y thuật của hắn, có đầy đủ thời gian là có thể khỏi hẳn. Ngoài ra, hắn đã phát hiện được nơi những khí tức lãnh lẽo mà hắn cảm giác được phát tán ra. Những khí tức này mặc dù lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa huyền lực vô cùng hùng hậu, bảo vệ và chữa trị nội tạng của hắn không chút kẽ hở. Cho nên trong mấy ngày nay hắn hôn mê, nội thương của hắn chẳng những không có chuyển biến xấu, ngược lại hồi phục so với ngoại thương còn nhanh hơn nhiều.

Hơn nữa suốt ba ngày qua nàng cũng không hề rời đi... Với thân phận của nàng, trước mặt lại là một người khinh nhờn nàng, nàng hoàn toàn có thể vung tay rời đi. Nhưng nàng lại không có. Giải thích duy nhất chính là bề ngoài nàng lạnh như huyền băng nhưng bên trong nội tâm có lẽ cũng lạnh lùng nhưng tuyệt đối không vô tình.

- Tiểu tiên nữ, cám ơn ngươi, ngươi không giết ta đã là ân huệ, còn cứu chữa cho ta.

Vân Triệt hư nhược nói.

- Hừ, ngươi không cần tự mình đa tình, ta cứu ngươi là bởi vì ta còn cần ngươi giải hết Băng độc trên người của ta.

Tiên tử nghiêng đi gương mặt được che bởi tuyết sa, thanh âm nguội lạnh nói.

- Thật ra có một việc, ta lừa ngươi.

Vân Triệt chậm rãi nói ra:

- Trước đó ta nói để hóa giải chất độc trên người ngươi cần chừng mười ngày. Thật ra muốn hoàn toàn giải hết chất độc trên người của ngươi, với ta mà nói chỉ cần thời gian vài hơi mà thôi. Hơn nữa ta muốn cứu ngươi cũng là xuất phát từ tư tâm. Bởi vì huyền lực của ngươi đăng phong tạo cực, đạt trình độ đủ để nhìn xuống toàn bộ Thương Phong đế quốc, ta chính là hi vọng thông qua cứu ngươi để ngươi thiếu ta ân tình... Dầu gì chúng ta cũng có mười ngày gặp gỡ. Vì tương lai của ta sáng tạo ra một cái trợ lực thật lớn. Ha ha... Quả nhiên lừa gạt nữ hài tử còn là tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy, là phải bị báo ứng.

Tiểu tiên nữ:

-...

Vân Triệt nói xong, giơ lên tay trái của mình lên, lòng bàn tay hướng về phía tiểu tiên nữ, miễn cưỡng vận chuyển huyền lực. Lập tức, lực lượng tịnh hóa của Thiên Độc Châu theo huyền lực phủ lên trên thân thể tiểu tiên nữ... Tiểu tiên nữ nhíu mày một cái, nhưng cũng không có bài xích hay ngăn cản.

Lực lượng tịnh hóa lan tràn vào trong cơ thể của tiểu tiên nữ, dưới sự dẫn dắt của Vân Triệt, thời gian ngắn ngủi mấy hơi liền tịnh hóa toàn bộ Bản Nguyên Băng Độc trong cơ thể của nàng một tia cũng không còn. Bản nguyên chi độc của một con Thiên Huyền độc thú tự nhiên là vô cùng đáng sợ, nhưng Thiên Độc Châu là Huyền Thiên chí bảo ở trước mặt nó, loại độc này so sánh cùng độc mà Mạt Lỵ trúng thì ngay cả một hạt bụi trước băng sơn cũng không bằng, Mạt Lỵ bị trúng độc Thiên Độc Châu cũng có thể chậm chạp tịnh hóa thì huống hồ chi cái Bản Nguyên Băng Độc cỏn con này.

- Tốt rồi, cứ như vậy toàn bộ độc đã được hóa giải hết.

Vân Triệt thu tay lại, thở nhẹ một hơi, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt lại tăng thêm một phần.

Kịch độc mà nàng lấy toàn bộ huyền lực trong cơ thể cũng không thể hóa giải lại ở trong chớp mắt hoàn toàn tán đi, tiểu tiên nữ nội tâm lạnh lùng khó có rung động tình cảm lại lâm vào một trận kinh hãi. Kiến thức uyên bác của nàng ở toàn bộ Thương Phong đế quốc cũng không có mấy ai có thể so sánh. Nhưng nàng chưa từng nghe nói qua có cái phương pháp gì có thể để kịch độc như thế trong chớp mắt bị hóa giải không còn một chút gì. Dù cho là đệ nhất thần y Thương Phong đế quốc Cổ Thu Hồng cũng nhất quyết không thể nào làm được.

Hơn nữa người này vẫn chỉ là một thiếu niên vừa bước vào Chân Huyền cảnh!

Nếu như không phải mình tự mình trúng độc, tự mình tiếp nhận, nàng thực sự không thể tin được đây hết thảy là thật.

Rốt cục ở trên mặt tiểu tiên nữ thấy được một tia rung động tình cảm, Vân Triệt có chút đắc ý cười cười một tiếng, nói:

- Ta có phương pháp giải độc đặc thù, còn xin tiểu tiên nữ giữ bí mật dùm ta chuyện này và chuyện trên người ta Phượng Hoàng Chi Viêm. Nếu không, ta nhất định sẽ trêu chọc phải phiền toái rất lớn. Nhưng mà nếu như tương lai tiểu tiên nữ không may lại trúng độc gì mà không có cách nào giải hết, đều có thể tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải hết.

Ánh mắt Tiểu tiên nữ phức tạp, nàng đã không cách nào đem thiếu niên trọng thương trên giường này liên hệ cùng một chỗ với một đệ tử nho nhỏ Chân Huyền cảnh của Thương Phong Huyền phủ. Bất kể là nhãn lực của hắn nhìn một chút là biết nàng trúng Bản Nguyên Băng Độc, hay ở dưới áp chế huyền lực của nàng mà vẫn bình thản không sợ hãi, ánh mắt thâm thúy đến ngay cả nàng cũng không cách nào nhìn thấu, năng lực giơ tay ra là giải được kịch độc... Những chuyện đó đều khiến cho nào nàng cảm nhận sâu sắc sự thần bí và bất phàm của hắn.

Kèm theo một loại cảm giác nguy hiểm lờ mờ không biết từ đâu mà đến.

- Độc trên người ta đã giải, thương thế của ngươi cũng đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, đã như vậy, ta đã không cần thiết lưu lại nơi này.

Nói xong, không đợi Vân Triệt kịp phản ứng, băng linh đã phiêu động bao bọc toàn thân tiểu tiên nữ, thân thể uyển chuyển chầm chậm hóa thành sương mù ở trong băng linh, hoàn toàn biến mất ở trước mặt Vân Triệt.

- Này! Tiểu tiên nữ...

Vân Triệt vội vàng đứng dậy nhưng nói còn chưa hết lời trước mắt đã không còn thân ảnh của nàng, giọng nói của Vân Triệt khựng lại hóa thành mấy chữ thất lạc:

- Thật... Cứ đi như thế...

Lúc này, từng luồng thanh âm nhu hòa mà lạnh lẽo từ trên không chầm chậm truyền đến:

- Hai tháng sau sẽ gặp lại, đến lúc đó ta sẽ bảo hộ ngươi ba tháng như ý nguyện của ngươi.

Thanh âm tán đi như mây khói, Vân Triệt ngẩn người sau đó nằm lại trên giường hài lòng vô cùng, thở phào nhẹ nhõm sau đó nhắm mắt lại, khẽ cười lên trong miệng nho nhỏ lầm bầm...

Nàng hẳn là người của Băng Vân Tiên Cung... Khoảng cách tách ra cùng Khuynh Nguyệt lão bà cũng sắp tới thời gian một năm, không biết nàng ở bên kia trải qua thế nào...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment