.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_145" class="block_" lang="en">Trang 73# 1
Chương 145: Độc linh
- Ngươi ngươi... Ngươi sao lại đến đây?
Đại não Vân Triệt ngừng lại một giây, mới bắt đầu cà lăm mở miệng.
- Không phải ngươi kêu ta đến sao?
Bạch y tiên tử đôi mắt đẹp nhìn qua, không chút tình cảm nào.
- Thế nhưng, ngươi cũng quá... Nhanh đi!
Vân Triệt lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng... Mẹ nó! Nàng có thể lặng yên không tiếng động xâm nhập ngoại phủ, đi vào trung phủ, cái này cũng không kỳ quái. Nhưng lối vào nội phủ còn có cấm chế phong ấn cực mạnh, lại có nhân vật cấp bậc trưởng lão của Huyền phủ ngày đêm trông coi, nàng vậy mà cứ thế tiến vào, so với hắn tiến vào còn nhanh hơn!
Thương Phong Huyền phủ với tư cách tài sản riêng của hoàng thất đứng sừng sững ngàn năm, ngoài Tần Vô Thương ra nhất định còn có cường giả cảnh giới Thiên Huyền khác trấn thủ, nàng lại có thể tránh khỏi hết tất cả tai mắt của người bên trong Huyền phủ để, vào đây đơn giản như vào chỗ không người... Chẳng lẽ nửa bước Vương Huyền và Thiên Huyền cảnh chênh lệch lớn đến như vậy?
- Chừng nào thì bắt đầu giải độc?
Bạch y tiên tử hiển nhiên không muốn cùng hắn nói quá nhiều, lạnh lùng nói.
Vân Triệt đi vào, đóng cửa lại, suy nghĩ một chút nói:
- Bây giờ có thể bắt đầu. Nhưng mà ngươi cũng tự cảm thấy được loại Bản Nguyên Băng Độc này lợi hại như thế nào, dù huyền lực của ngươi cũng không thể hóa giải nó, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ muốn hóa giải được nó chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng, đơn giản. Ta và ngươi vốn không quen biết, nếu như ta cứ vô duyên vô cớ giải độc cho ngươi như vậy, ta tin rằng ngươi cũng sẽ không yên tâm. Mà chính ta, cũng còn không có vô tư đến cái trình độ đó.
- Ta đã nói là sẽ hậu tạ ngươi.
- Hậu tạ cái gì?
-... Ngươi cần gì?
Lúc nói chuyện ánh mắt Bạch y tiên tử từ đầu đến cuối hiện ra một loại băng hàn thấu xương. Giống như Vạn Niên Huyền Băng ở trên tuyết sơn.
- Ta muốn ngươi đáp ứng ta ba yêu cầu!
Vân Triệt nói gọn gàng dứt khoát, không đợi tiên tử lộ ra sắc mặt giận dữ, ngay sau đó hắn liền giải thích:
- Có điều, ngươi yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi, ta đề xuất ba yêu cầu này hoàn toàn sẽ không vi phạm bất kỳ lương tâm và nguyên tắc nào của ngươi, càng sẽ không có bất cứ tội ác hay tham lam gì trong đó, thậm chí sẽ không tổn hại bất cứ lợi ích nào của ngươi. Hơn nữa, nếu như ngươi cảm thấy cái yêu cầu nào quá phận, ngươi có thể lập tức từ chối.
- Ngươi có thể hoàn toàn hóa giải độc trên người ta?
Lúc nghe được hắn nói về"Ba cái yêu cầu", trong đôi mắt đẹp của Bạch y tiên tử càng rõ ràng thêm mấy phần lãnh triệt, nghe lời phía sau của hắn, rốt cuộc mới thoáng hòa hoãn.
- Nắm chắc không cao.
Vân Triệt nói:
- Chắc cỡ chín phẩy chín chín chín chín phần đi. Bởi vì cái quá trình này ta không dám hứa chắc, biết đâu bỗng nhiên trên trời giáng xuống một thiên lôi đánh chết ta.
Bất thình lình nói đùa một câu nhưng trong ánh mắt tiên tử lại không có chút gợn sóng tình cảm nào, trả lời hắn chỉ có lãnh đạm bình thản hai chữ:
- Ngươi nói.
- Vậy ta nói...
Vân Triệt rất là không thú vị lặng lẽ nhếch miệng,
Thầm nghĩ trong lòng: Khuynh Nguyệt của ta mặc dù tính tình cũng lạnh như băng, nhưng dù sao vẫn là tiểu nữ hài mười sáu tuổi, trêu chọc nhiều ít còn có chút phản ứng. Tiểu tiên nữ này... Quả thực chính là khối huyền băng! Muốn hòa tan nàng ra độ khó không phải là cao bình thường nha...
- Yêu cầu thứ nhất, nói cho ta tên của ngươi.
Vân Triệt chững chạc đàng hoàng mà nói:
- Cái này hẳn là lại cực kỳ đơn giản đi?
Tiên tử hơi trầm mặc, sau đó lắc đầu:
- Không được.
- Này này! Mặc dù ngươi nhìn qua xinh đẹp như tiên nữ, nhưng cũng không thể hẹp hòi như vậy chứ. Nếu như ta giải được độc trên người của ngươi thì cũng được tính là nửa cái ân nhân cứu mạng của ngươi. Vậy mà ngay cả tên của ngươi cũng không chịu nói cho ta biết! Tên của ta ngay từ đầu ta đã nói cho ngươi biết. Không nói đâu xa, ngươi ngay cả tên cũng không chịu nói cho ta biết, bây giờ ta phải xưng hô với người thế nào đây?
Vân Triệt bất mãn hét lên.
- Tùy ngươi, muốn xưng hô như thế nào cũng được.
Tiên tử lạnh lùng nói.
- Được thôi.
Vân Triệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Đã như vậy yêu cầu thứ nhất của ta đổi một chút tốt. Ta không hỏi tên của ngươi, về sau ta sẽ gọi ngươi là tiểu tiên nữ được không?
- Tiểu tiên nữ?
Đôi mi thanh tú của Tiên tử nhẹ rung, lãnh đạm nói:
- Hoang đường! Tuổi của ta đủ để làm trưởng bối của ngươi!
Vân Triệt vừa nhảy tưng tưng vừa tức giận nói:
- Coi như ngươi là tiên nữ chân chính, nhưng ngươi như vậy cũng quá khi dễ người đi! Ta chính là muốn vì ngươi giải hết Bản Nguyên Băng Độc đáng sợ, muốn giải cứu nửa cái mạng của ngươi! Ta cũng không có đòi ngươi thứ gì, chỉ là muốn biết tên của ngươi, ngươi lại cự tuyệt... Tốt, ta nhịn, ngươi cũng chính miệng nói tùy tiện muốn ta xưng ngươi hô như thế nào cũng được. Bây giờ ta chỉ muốn xưng hô ngươi là tiểu tiên nữ, nhưng ngươi lại không đáp ứng! Ngươi quá đáng lắm rồi!!
- Thế mà lại còn cố ý nói dối muốn chiếm tiện nghi của ta! Ta sắp mười bảy tuổi, ngươi coi như nhiều lắm là cũng không quá hai mươi tuổi, có chỗ nào có thể xưng là trưởng bối của ta! Quá khi dễ người! Được rồi, độc này ta không biết, không chữa.
Vân Triệt như một tiểu hài tử bị chọc tức ngồi phịch xuống đất quay lưng về phía tiểu tiên nữ, một đầy vẻ tức giận.
Tiên tử trầm mặc, sau đó dường như cũng cảm giác mình có hơi quá đáng một chút, chịu thua mở miệng nói:
- Đã như vậy thì tùy ngươi, muốn xưng hô như thế nào thì xưng hô như thế đi.
"Vù" Vân Triệt lập tức quay người lại vẻ tức giận mất tăm, cười tủm tỉm nói:
- Lúc này mới ngoan nha, tiểu tiên nữ, ta muốn nói yêu cầu thứ hai... Lấy cái mạng che mặt của ngươi xuống, ta muốn nhìn thấy dáng vẻ chân thực của ngươi.
- Ta không đáp ứng.
Tiên tử trực tiếp từ chối không chút nào do dự.
- Này! Chẳng qua chỉ là muốn thấy dáng vẻ thật của ngươi thôi, không chút nào quá đáng nha?
Vân Triệt bất mãn nói.
Tiên tử lạnh giọng nói:
- Ngươi cùng ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi nếu thật sự có thể hóa giải độc trên người ta, ta tự nhiên sẽ hậu tạ ngươi, về sau liền không ai nợ ai, chúng ta có con đường riêng khác nhau, có lẽ về sau không gặp nhau nữa. Ngươi không nhất định phải biết tên của ta, càng không cần thiết biết tướng mạo của ta.
Rõ ràng là có việc cầu người, thanh âm vẫn cứng rắn lạnh lùng như thế, thần thái khí chất cũng là cách xa người ngàn dặm, nếu không phải tiểu tiên nữ thực lực kinh khủng cộng thêm lớn lên xinh đẹp, Vân Triệt xác định chắc chắn sẽ buông tay mặc kệ. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, được rồi. Đã như vậy ta cũng đổi lại yêu cầu thứ hai... Nếu như ta hoàn mỹ hóa giải băng độc trên người ngươi, ta hi vọng ngươi có thể ở hai tháng sau, âm thầm bảo hộ ta một đoạn thời gian.Thời gian bảo hộ cũng không cần quá dài, ba bốn tháng là được rồi... Cái này không vấn đề gì chứ?
Sự lãnh ngạo của tiên tử, một nửa là thiên tính, một nửa khác thì là địa vị của nàng vốn là cao không thể chạm. Nhưng càng là người như vậy, càng không nguyện ý để người khác thua thiệt cái gì. Yêu cầu này của Vân Triệt nàng chỉ cần cân nhắc ngắn ngủi một cái liền trực tiếp gật đầu:
- Được, ta đáp ứng cái này. Bắt đầu từ hai tháng sau, ta sẽ âm thầm bảo hộ ngươi ba tháng.
- Cứ quyết định như vậy đi!
Vân Triệt vẻ mặt vui sướng gật đầu:
- Yêu cầu thứ ba nha... Ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ sẽ nói với ngươi. Đương nhiên, có đáp ứng hay không, quyền quyết định vẫn là ở ngươi. Như vậy, hiện tại bắt đầu giải độc đi.
Đi về phía tiên tử, Vân Triệt vươn tay ra, rất là nghiêm túc nói:
- Tiểu tiên nữ, trước tiên vươn tay của ngươi ra, trước hết ta thăm dò một chút tình trạng băng độc trong cơ thể ngươi.
Đối với xưng hô"Tiểu tiên nữ" này tiên tử cực kỳ khó chịu, nhưng dù sao trước đó đã miễn cưỡng đáp ứng Vân Triệt, nàng cũng chỉ có thể nhíu mày tiếp nhận. Nhưng lời hắn nói phía sau cùng với động tác khiến nàng mặt như đóng băng:
- Ta chưa từng để cho bất kỳ nam nhân nào đụng chạm thân thể của ta.
Vân Triệt im lặng một chút sau đó cười tủm tỉm nói:
- Ngươi yên tâm, làm một thần y chân chính như ta sao lại không hiểu cách không bắt mạch, ta cam đoan sẽ không đụng chạm vào bất cứ bộ vị nào trên thân thể ngươi.
Ánh mắt lạnh như băng liếc qua nhìn hắn, tiên tử rốt cục đưa tay phải của nàng ra ngoài. Bàn tay của nàng trắng như tuyết, lại có chút óng ánh như băng, trong nháy mắt khi Vân Triệt nhìn thấy liền đầu váng mắt hoa, thậm chí khiến hắn có chút không dám tin tưởng đây là một bàn tay của nữ nhân... Hắn càng muốn tin tưởng, đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà lão thiên dốc hết tâm can tạc thành.
Vân Triệt bình phục tâm cảnh, bàn tay duỗi ra, bày ra một cái thủ thế kì lạ lơ lửng phía trên ngọc thủ của tiên tử, huyền lực nhẹ nhàng chầm chậm phóng thích, phủ ở trên cổ tay tiên tử, thuận theo cổ tay chậm rãi tiến vào kinh mạch trong thân thể... Đương nhiên, hắn coi như có thêm mười cái lá gan, cũng không dám để huyền lực có chút hành vi không quy củ ở trong thể nội tiên tử, nếu không tiên tử này một cái tát là có thể trực tiếp đập chết hắn.
Sau khi quan sát một phen, Vân Triệt trong lòng âm thầm lấy làm kinh hãi.
Bởi vì nàng bị trúng Bản Nguyên Băng Độc nặng hơn, vượt xa khỏi dự đoán của hắn.
Bản Nguyên Chi Độc đáng sợ như vậy... Xem ra, tiểu tiên nữ giết ít nhất là một con Thiên Huyền thú!
Vân Triệt trái tim có chút co quắp... Một thân một mình diệt sát một con Thiên Huyền thú, tiểu tiên nữ này là khủng bố đến mức nào!
Vân Triệt huyền lực tiếp tục kéo dài, đến khi kéo dài đến phụ cận huyền mạch, lông mày Vân Triệt bỗng nhiên xiết chặt, sau đó sắc mặt đột biến... Bởi vì ở trung tâm huyền mạch của nàng, có một đoàn mê vụ rất nhỏ không ngừng nhúc nhích, phóng thích ra bên ngoài hàn khí băng lãnh âm trầm. Vân Triệt chỉ lấy huyền lực đụng chạm vậy mà có thể cảm giác được đoàn mê vụ kia phóng ra hàn khí kinh người đến mức nào.
Đây là...!!
Bản Nguyên Chi Độc này đến từ một con Băng hệ độc thú cường đại vậy mà lại kinh khủng đến mức sinh ra ý thức, tạo thành Độc linh! Tất nhiên là cái tia ý thức này do con Băng hệ độc thú kia rót vào bên trong Bản Nguyên Chi Độc trước khi tử vong.
Vốn là Vân Triệt muốn thay nàng hóa giải kịch độc rất đơn giản, chỉ cần dùng Thiên Độc Châu tiến hành tịnh hóa là đủ. Nhưng Độc linh kinh hãi kia tồn tại vậy thì đã không thể đơn thuần dùng Thiên Độc Châu để tiến hành tịnh hóa. Bởi vì Độc linh là kịch độc thôn phệ huyền lực của ký chủ mà sinh trưởng, sống nhờ ở bên trong huyền mạch, đã hòa làm một thể ở một mức độ nào đó cùng huyền mạch, nếu như cưỡng ép tịnh hóa, đồng thời diệt trừ Độc linh và kịch độc, sẽ tạo thành tổn thương mãi mãi đối với huyền mạch.
Đang lúc huyền lực của Vân Triệt chạm vào Độc linh, tiên tử cũng có chỗ phát giác, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.
Vân Triệt thu về bàn tay, nghiêm nghị nói:
- Tiểu tiên nữ, ngươi vừa rồi chắc là cũng cảm thấy, kịch độc trong cơ thể của ngươi lại có thể sinh ra Độc linh! Muốn hóa giải loại kịch độc này, trước hết phải hủy diệt Độc linh! Mà muốn hủy diệt Băng hệ độc linh này, nhất định phải dùng viêm lực cực kỳ tinh thuần chặt đứt liên hệ giữa Độc linh và huyền mạch của ngươi, sau đó đem Độc linh bức ra khỏi huyền mạch, lại dùng Viêm lực đem Độc linh cưỡng ép hút ra... Độc linh này vẫn chưa hoàn toàn thành hình, Viêm lực của ta có thể miễn cưỡng làm được, nhưng nếu như chờ nó tiếp tục phát triển, sẽ nguy hiểm triệt để... Không nên cử động!
Vân Triệt dùng một loại ngữ khí gần như mệnh lệnh quát lên, ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, Phượng Hoàng Chi Huyết sôi trào trong cơ thể, trên bàn tay bốc lên hỏa diễm màu đỏ thắm.
- Phượng Hoàng Chi Viêm? Ngươi là người của Phượng Hoàng Thần Tông?
Cường giả tuyệt thế nửa bước Vương Huyền kiến thức cực kỳ uyên bác! Nàng đã từng giao thủ qua cùng đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông cho nên có chút hiểu biết đối với đặc tính của Phượng Hoàng Chi Viêm. Lúc hỏa diễm trên tay Vân Triệt bốc lên, nàng lập tức nhận ra đây rõ ràng là Phượng Hoàng Chi Viêm. Hơn nữa, so với Phượng Hoàng Chi Viêm nàng biết qua còn tinh khiết hơn mấy lần.
- Cái này đích xác là Phượng Hoàng Chi Viêm, nhưng ta tuyệt đối không phải là người của Phượng Hoàng Thần Tông.
Thương Phong đế quốc đối với Phượng Hoàng Thần Tông cực kỳ kính sợ, điều này Vân Triệt biết rõ, hắn thuận miệng giải thích một chút. Bàn tay cách ngực của tiên tử vài phân, Phượng Hoàng Chi Viêm cách không lan tràn vào trong cơ thể của nàng.
Hết thảy đồ vật Băng hệ đều e ngại hỏa diễm, Băng hệ độc linh yếu ớt cũng là như vậy, chớ đừng nói chi đây là Phượng Hoàng Chi Viêm cấp độ cực cao. Phượng Hoàng Chi Viêm ở trong cơ thể tiên tử thiêu đốt trong nháy mắt liên hệ giữa Độc linh và huyền mạch của nàng liền bị cưỡng ép chặt đứt, viêm lực trực tiếp hướng về phía Độc linh bao vây.
Sau đó, chính là đem Độc linh bức ra khỏi huyền mạch... Mắt Vân Triệt hoàn toàn khép chặt, bởi vì xua đuổi Độc linh, hắn nhất định phải để cho tinh thần hoàn toàn tập trung. Tiểu tiên nữ cũng nhắm mắt lại, cảm thụ được Phượng Hoàng Viêm Lực của Vân Triệt ở trong huyền mạch của mình bên động, trong lòng nổi lên gợn sóng kinh ngạc... Nàng càng lúc càng xác định đây chắc chắn chính là Phượng Hoàng Chi Viêm không thể nghi ngờ.
Hắn nói hắn không phải người của Phượng Hoàng Thần Tông... Nhưng nếu không phải là người Phượng Hoàng Thần tông, sao lại có Phượng Hoàng Chi Viêm?
Độc linh giãy dụa trong sợ hãi muốn chạy trốn... Nhưng chỉ trong ngắn ngủi vài hơi liền bị Phượng Hoàng Chi Viêm bức ra khỏi huyền mạch.
Rất tốt... Vân Triệt thở phào một hơi, Phượng Hoàng Chi Viêm đột ngột tăng nhanh trong nháy mắt liền đem Độc linh chạy trốn hoàn toàn bao phủ bên trong.
Tốt, đi ra cho ta... Vân Triệt trong lòng thâm hô một tiếng, Phượng Hoàng Viêm Lực bỗng nhiên vung lên một cái, tay phải điều khiển hỏa diễm nhanh chóng đưa tay về phía trước... Trong khoảnh khắc tại nơi mà tay của hắn tiếp xúc với Độc linh kia, cũng hoàn hảo chộp vào phía trên một đoàn cao ngất mềm mại, năm ngón tay mở ra hãm thật sâu vào trong đó...