Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1464 - Chương 1466: Gánh Nặng Cứu Thế

. ._733__1" class="block_" lang="en">Trang 733# 1

 

 

 

Chương 1466: Gánh nặng cứu thế



Một đám đại lão kiêu ngạo ra sức tán dương lấy lòng ở trước mặt mình, cho dù trong lòng biết là cáo mượn oai hùm mà đến, nhưng sẽ không ai không hưởng thụ cảm giác này.

Mà kiểu tôn sùng kể cả thần đế đều khom người bái tạ, sợ rằng chưa từng có ai từng có.

Vào lúc này Vân Triệt nói:

- Các vị đừng như thế, ta còn có lời chưa nói hết.

Trong điện cuối cùng yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Vân Triệt, sắc mặt Vân Triệt nghiêm trang trịnh trọng, nói:

- Ma đế tiền bối chính xác từng chính miệng nói sẽ không vô cớ lạm sát sinh linh, càng sẽ không vì hận mà họa thế, nhưng mà đây tuyệt đối không có ý nghĩa rằng kiếp nạn kết thúc, hình như mọi người đã quên mất một chuyện.

Thần sắc và lời nói của Vân Triệt khiến cho mọi người nảy sinh bất an, Mộc Huyền Âm hơi trầm băng mi xuống:

- Lời này có ý gì? Lập tức nói rõ!

Vân Triệt vội vàng lên tiếng, thong thả nói:

- Dạ! Chắc các vị đều biết đến, năm đó bị trục xuất ra ngoài hỗn độn cũng không phải chỉ có một mình Kiếp Thiên ma đế, còn có chín trăm ma thần của Kiếp Thiên ma tộc đi theo!

Câu nói này khiến không khí đột nhiên ngưng lại, Hạ Khuynh Nguyệt nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ nói, chín trăm ma thần kia... vẫn còn trên đời!?

Ánh mắt tập trung trên người Vân Triệt nhất thời trở nên trầm rọng, giọng nói của Vân Triệt cũng không tự chủ trầm trọng thêm vài phần:

- Ma đế tiền bối báo cho biết, tuy rằng lần này chỉ có một mình nàng trở về, nhưng chín trăm ma thần năm đó vẫn không hề hoàn toàn chết hết ngoài hỗn độn giống như chúng ta cho là thế, mà vẫn còn có... gần một thành, cũng chính là gần trăm ma thần vẫn luôn tồn tại đến nay.

- Cái này...

Mọi người như bị búa tạ nện người, thân hồn chấn động.

- Sở dĩ bọn họ không trở về cùng ma đế tiền bối là vì sợ thần tộc có chuẩn bị tiêu diệt, báo thù không thành toàn quân bị diệt, đồng thời cũng bị không gian ngoài hỗn độn có hạn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tới gần thông đạo không gian do Càn khôn thứ mở ra trên vách tường hỗn độn.

Giọng nói của Vân Triệt lại nặng thêm vài phần:

- Nhưng mà chính là “Trong thời gian ngắn”. Ma đế tiền bối nói, tuy rằng lực lượng của Càn khôn thứ không cách nào cấp tốc khôi phục ở không gian hỗn độn hiện giờ, nhưng dựa vào lực lượng của chính những ma thần này, vẫn có thể tạm thời mở ra thông đạo không gian tới gần vách tường hỗn độn, sau đó lại theo thông đạo trên vách tường hỗn độn chính là đỏ ửng kia tiến vào thế giới hỗn độn... vả lại ngắn nhất, chỉ cần thời gian mấy tháng!

- Cái... gì?!

Tất cả kinh hỉ và kích động mới vừa rồi đột ngột bị dập tắt, mọi người kinh hãi rất nhiều, đều toàn thân lạnh lẽo.

Thế giới hỗn độn hiện giờ, một ma thần đã đủ để phủ thế, gần trăm tên ma thần... Nếu vào hết hỗn độn, vốn không cách nào tưởng tượng được sẽ phát sinh cái gì.

- Lại có việc này!

Trên mặt Trụ Thiên thần đế không còn vẻ ôn hòa vui mừng, hai hàng chân mày giống như kiếm nhếch lên.

Năm đó mặc dù Kiếp Thiên ma đế tin tưởng thần đế đệ nhất Mạt Ách không có khả năng ám toán nàng, nhưng vẫn có đề phòng, không phải chỉ có một mình tới chỗ hẹn, mà mang theo chín trăm ma thần đi cùng, cũng bởi vì vậy, chín trăm tên ma thần đi theo kia cũng cùng bị trục xuất, trong đủ loại ghi chép đều viết được rõ ràng. Ngày ấy một mình Kiếp Thiên ma đế xuất hiện, bọn họ đều đương nhiên cho rằng các ma thần này đều đã chết rồi, dù sao ma thần và ma đế còn kém một vị diện, ma đế có thể tồn tại ở bên ngoài hỗn độn cho đến nay cũng không đại biểu rằng ma thần cũng có thể.

Không nghĩ tới, sau ma đế, còn có gần trăm ma thần sắp về thế.

Mà thông đạo không gian giống như thủy tinh đỏ ửng kia cũng thật sự vẫn luôn luôn “Được khảm” ở trên vách tường hỗn độn, gần một tháng qua không hề có một chút dấu hiệu biến mất, gần như ngay cả một chút dấu hiệu biến hóa đều không có.

Lúc này Hỏa Phá Vân đột nhiên mở miệng:

- Các vị đừng lo sợ không yên như thế, cho dù tất cả những ma thần này về thế, cũng đều sẽ nghe theo hiệu lệnh của Kiếp Thiên ma đế. Kiếp Thiên ma đế đã hứa hẹn sẽ không họa thế, tự nhiên cũng sẽ ước thúc những ma thần này.

Lời Hỏa Phá Vân nói khiến cho tất cả mọi người nhất thời yên ổn trong lòng, Vân Triệt liếc nhìn Hỏa Phá Vân, nói:

- Lúc trước ta cũng mong như thế, nhưng mà sự thật lại còn tàn khốc hơn nhiều.

- Ma đế tiền bối thật sự sẽ không họa thế. Nhưng mà... nàng dùng giọng điệu rất nặng, vô cùng đáng tin nói với ta, nàng sẽ ước thúc tự nhiên là bản thân, còn ma thần mấy tháng sau sẽ về thế, nàng tuyệt đối sẽ không quản thúc.

Ong...

Khí tức đột nhiên trở nên hỗn loạn, khiến không gian kịch liệt run run, đại điện có nguy cơ nứt vụn.

Đầu tiên bọn họ vui sướng tâm an, sau đó lại sợ hãi, lại vì mấy câu nói của Hỏa Phá Vân mà thoáng tâm an, giờ phút này lại một lần nữa kinh hãi... Kiếp nạn này liên quan đến sinh tử, lại gần trong gang tấc, khiến nỗi lòng các Thần Chủ này giống như sóng cao muôn trượng lên lên xuống xuống.

Vân Triệt thở dài nói:

- Tuy rằng thật tàn khốc, nhưng mà đây chẳng qua là kết quả quá mức bình thường. Thống khổ tra tấn mà những ma thần này phải gánh chịu trong những năm ở ngoài hỗn độn đó, thù hận oán hận đã tích lũy hơn xa bất cứ kẻ nào có thể tưởng tượng được, mà bọn họ là tộc nhân cùng chung hoạn nạn với ma đế tiền bối, thêm nữa bọn họ còn vì ma đế tiền bối mà bị trục xuất... Bản tính của ma đế tiền bối lại lương thiện đi nữa sao có thể sẽ ngăn cản bọn họ phát tiết được.

- Kể cả bọn họ xả hết thù hận, về sau cho dù muốn làm gì thì làm đối với hỗn độn hiện giờ, ma đế tiền bối cũng sẽ không hề có quản thúc gì. Dù sao vạn tỷ phàm linh cũng không thể bằng bất cứ một người nào trong số lượng tộc nhân đã không còn nhiều lắm của nàng.

Lời nói của Vân Triệt càng lúc càng tàn nhẫn, nhưng hắn phải nói rõ:

- Mặt khác... những ma thần này cũng không cường đại giống như ma đế tiền bối, tâm tính của bọn họ, từ lâu ở bên ngoài hỗn độn những năm này đã phát sinh vặn vẹo. Cũng chính là ma đế tiền bối chính miệng nói với ta, bọn họ hiện giờ đã ở trong thù hận, phẫn nộ, giãy giụa, tra tấn, thống khổ, tử vong đáng kể, biến thành ác ma chân chính. Ác ma như vậy sau khi về thế sẽ làm cái gì... thiết tưởng không chịu nổi.

Trong đại điện yên tĩnh như quỷ vực, hàn khí của Ngâm Tuyết giới rõ ràng không cách nào xâm thể, nhưng bọn họ lại cảm thấy trên dưới toàn thân đều băng hàn đâm thẳng vào trong xương tủy.

- Mấy tháng... rốt cuộc là mấy tháng?

Trụ Thiên thần đế hỏi, sắc mặt của hắn coi như bình tĩnh, nhưng giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi.

Vân Triệt lắc đầu:

- Ma đế tiền bối vẫn chưa nói rõ. Nàng vốn định đợi sau khi lực lượng của Càn khôn thứ khôi phục đầy đủ rồi quay ngược về đón chúng ma thần vào, nhưng sau khi đến đây mới phát hiện khí tức hỗn độn đã thay đổi, khiến cho lực lượng của Càn khôn thứ rất khó khôi phục. Mà ma thần ở bên ngoài hỗn độn lại không biết được một điểm này, cho nên bọn họ sẽ chờ đợi sau một đoạn thời gian ngắn mới có thể tự động mở thông đạo... Cho nên tình huống tốt nhất là nhiều hơn “Mấy tháng” một chút.

Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên mở miệng, bình tĩnh nói:

- Không, những ma thần này đau khổ chống đỡ mấy trăm vạn năm mới được kết quả hiện giờ, sau khi biết được vách tường hỗn độn đã thành công đả thông... về nhân tính mà nói, ta không cho rằng bọn họ cứ yên ổn chờ đợi Kiếp Thiên ma đế trở về đón bọn họ như vậy, mà có khả năng trước tiên bắt đầu cưỡng ép nối thông đạo không gian.

- Cho nên, cần bàn về thời gian ngắn nhất, chuẩn bị cho trường hợp xấu.

Không ai phản bác lời Hạ Khuynh Nguyệt nói, đúng vậy, hành hạ mấy trăm năm, ma thần đầy hận... sợ rằng ngay cả nửa giây đều sẽ không chờ đợi được.

- Là sớm hay trễ, có gì khác nhau?

Một Giới Vương thượng vị vô lực ngồi xuống, thở dài nặng nề.

Gần trăm ma thần, còn là ma thần đầy hận...

Thánh Vũ Giới Vương thấp giọng nói:

- Lực lượng của Càn khôn thứ không cách nào cấp tốc khôi phục, cũng ý nghĩa không có khả năng lại mở ra thông đạo không gian thứ hai. Vậy có cách nào... phá hủy thông đạo trên vách tường hỗn độn kia không?

Trụ Thiên thần đế lập tức phủ quyết:

- Không thể! Càn khôn thứ dùng thời gian nhiều năm như vậy mới mở ra được thông đạo không gian, đâu phải lực lượng đương thời có khả năng phá hư với can thiệp được. Hành động này chẳng những không có khả năng thành công, ngược lại vô cùng có thể gián tiếp làm tức giận Kiếp Thiên ma đế.

- Đúng là như thế.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, mặt lộ vẻ trầm tư.

- Trụ Thiên thần đế có thể có kế sách ứng đối không.

Phạm Thiên thần đế nói.

Trụ Thiên thần đế lắc đầu:

- Lực lượng cực hạn đương thời, ngươi rõ ràng nhất, cấp bậc ma thần kia, kể cả chỉ có một cũng cơ bản không có khả năng ứng đối, huống chi là trăm tên. “Đối sách” mà chúng ta có khả năng nghĩ đến và thi triển, nhưng có người nào có thể can thiệp đến cấp bậc của ma thần.

Thiên Diệp Phạm Thiên thở dài nặng nề.

- Hy vọng duy nhất, vẫn ở trên người Vân thần tử.

Lúc này xưng hô của Trụ Thiên thần đế đối với Vân Triệt đã triệt để đổi thành Vân thần tử, giọng nói của hắn nặng nề, mắt mang thỉnh cầu chờ đợi thật sâu:

- Vân thần tử, thật sự chỉ có ngươi...

Trừ bỏ Vân Triệt, bọn họ kể cả một cơ hội nói một câu với Kiếp Thiên ma đế đều vốn không hề có.

Vân Triệt thở ra một hơi thật dài:

- Trụ Thiên thần đế không cần nói nhiều, ta rõ ràng. Tuy rằng hy vọng thật nhỏ, nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực. Cho dù không thể thành công, cũng ít nhất... hy vọng dốc hết khả năng có được một kết quả tương đối tốt nhất đi.

Trụ Thiên thần đế gật đầu, cảm hoài nói:

- Ngươi có thể nói như thế, là may mắn của vạn linh. Haizzz... chúng ta vốn tự cho là lực lượng tối cao đương thời, nhưng ở trước mặt kiếp nạn này, lại hèn mọn vô lực như thế, gánh nặng cứu thế đều đè ở trên người một mình ngươi, cảm kích rất nhiều, càng ngượng ngùng thật sâu.

Vân Triệt nói:

- Trụ Thiên thần đế đừng nói như thế. Dù sao ta cũng là người đương thời, cứu thế là cứu mình. Mặt khác, năm đó sở dĩ Tà thần lưu lại truyền thừa thần lực, đó là vì kiếp nạn hôm nay, ta đã được lực lượng Tà Thần, nhận ơn của Tà thần, cũng nên hoàn thành nguyện vọng của hắn.

Trụ Thiên thần đế cảm thán thật sâu:

- Thân là sáng thế thần, lưu lại ơn trạch như thế cho một đời phàm linh sau này... Tà thần thật sự là vị thần linh rất vĩ đại. Vân thần tử, nếu như sớm biết tất cả, lão hủ sẽ dồn hết toàn bộ bảo hộ chu toàn cho ngươi, cũng không để cho ngươi gặp phải kiếp nạn suýt chút nữa ngã xuống vào vài năm trước.

Vân Triệt cười nhẹ:

- Nếu như nói ra trước thời gian, chẳng những không có ai tin tưởng, còn có thể dẫn tới vô số mơ ước. Một điểm này, tin tưởng các vị đều cực kỳ rõ ràng.

Thiên Diệp Phạm Thiên tiến lên trước một bước, mặt trầm mắt lạnh, nhìn quét mọi người:

- Ừm, đúng là như thế. Cái gọi là hoài bích có tội, trên đời này không thiếu hụt nhất chính là người tham lam. Đừng nói đến thần lực do Tà thần lưu lại có thể bị đoạt xá hay không, về sau, cho dù là ai dám can đảm mơ ước Vân thần tử, đó là địch của Phạm Đế thần giới ta, tuyệt đối không tha thứ.

Vân Triệt: “...”

- Phạm Thiên thần đế nói không sai!

- Đừng nói mơ ước, về sau ai dám phạm Vân thần tử, đó là phạm Chiết tinh giới ta!

Các Giới Vương cùng lên tiếng phụ họa, đủ vẻ mặt kiên cường thầm mang hờn giận, giống như còn có ai dám trêu chọc Vân Triệt, đó là kẻ địch không đội trời chung với bọn họ.

Trụ Thiên thần đế tiến lên phía trước vài bước, từng lời trầm trọng:

- Vân thần tử, ngươi có thể để cho Kiếp Thiên ma đế buông bỏ oán hận, như vậy cũng nhất định có khả năng chiếm được hy vọng trước khi những ma thần kia về thế. Cho dù chính là có một chút biến chuyển, ngươi cũng đã cứu vớt vô số sinh linh vô tội, cũng có khả năng bảo vệ đương thời bình yên dài lâu. Đến lúc đó ngươi là cứu thế đứng đầu chân chính, thế gian vạn linh đều sẽ kính ngươi, ai còn dám phạm ngươi thương tổn ngươi, không chỉ có chúng ta, thiên hạ vạn linh đều sẽ tức giận mà phản đối.

Vừa nói, Trụ Thiên thần đế đã lại khom người bái sâu:

- Cho dù tương lai như thế nào, trong khoảng thời gian này nếu như Vân thần tử có yêu cầu, chỉ cần đưa ra, lão hủ nhất định đều sẽ vâng theo. Nếu như Vân thần tử có khả năng thành công cứu thế, như vậy toàn bộ Trụ Thiên giwosi đều nguyện do ngươi sử dụng hiệu lệnh!

Lời nói phen này của Trụ Thiên thần đế có thể nói từng chữ kinh thế, nhưng thần sắc của hắn lại vô cùng nghiêm trang trịnh trọng, vả lại cũng không phải nói trước mặt một mình Vân Triệt, mà nói ra ở trước mặt mọi người, từng chữ vốn như từ phế phủ, vang vọng chấn tâm.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment