.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1466" class="block_" lang="en">Trang 733# 2
Chương 1467: Mượn dùng Vân Triệt một chút
Có thể nghĩ, sau khi lời ngày hôm nay của Vân Triệt truyền ra giữa các Đại Giới Vương, mỗi một ngày tiếp theo bọn họ đều sẽ phải trải qua trong thấp thỏm lo âu.
Nhưng mà bọn họ có thế lực kiêu ngạo lại hoàn toàn không hề có kế sách, tất cả hy vọng đều đè ở trên người Vân Triệt, cũng chỉ có thể đè lên trên người hắn.
Chúa cứu thế... trên thế giới này, chưa bao giờ xuất hiện tồn tại “Chúa cứu thế” rõ ràng như thế.
Tuy rằng lời Trụ Thiên thần đế nói vô cùng kinh người, nhưng nếu như hắn thật sự có thể cứu thế, ca ngợi lớn hơn nữa đều không hề khoa trương... cho dù trên đời phụng hắn làm tôn quý cầm đầu.
Lời Vân Triệt nên nói đã nói xong, các Giới Vương bắt đầu từ biệt Vân Triệt với Băng Hoàng thần tông, lần lượt rời đi.
Khó có được tụ tập như thế, nếu là kết quả khó giải khác, bọn họ chắc chắn toàn tâm thương lượng đối sách, nhưng đối mặt với lực lượng cực hạn vượt trên vị diện, lại gần mộ trăm cái... đối sách chính là chê cười.
- Vân thần tử, tất cả xin nhờ.
Lúc rời đi, Trụ Thiên thần đế lại một lần nữa trịnh trọng nói với Vân Triệt.
Vân Triệt trịnh trọng gật đầu:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ dốc hết toàn lực. Mặt khác tiền bối gọi thẳng tên tục danh của vãn bối là được.
- Ha ha, được.
Trụ Thiên thần đế mỉm cười gật đầu, cáo từ rời đi.
Từ trên người hắn, Vân Triệt có thể cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề khó có thể loại ra.
Trụ Thiên thần đế mới vừa rời đi, Thiên Diệp Phạm Thiên đã đứng trước người Vân Triệt, cũng vô cùng trịnh trọng nói:
- Vân thần tử, hiện giờ ngươi là hy vọng duy nhất đương thế, nếu có chỗ nào dùng đến Phạm Đế thần giới ta, cứ việc mở miệng.
- Được.
Vân Triệt gật đầu, biểu cảm bình thản... Lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền đến truyền âm của Hạ Khuynh Nguyệt.
Hắn khẽ quay đầu, đụng chạm vào ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt và hắn đối diện ngắn ngủi đã dời đi, không nói thêm gì nữa.
- Khụ... Phạm Thiên thần đế, không biết gần đây ma khí trên người ngươi có phát tác không?
Vân Triệt hỏi, tỏ vẻ thân thiết.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười ôn hòa, cảm kích nói:
- Ha ha, nhờ Vân thần tử lần trước ra ta giúp đỡ, gần một tháng qua không bị phát tác nữa. Chỉ với ơn này, Thiên Diệp cũng không biết nên báo đáp như thế nào.
Vân Triệt cười híp mắt nói:
- Có thể tương trợ thần đế hạng nhất đông vực ta, là vinh hạnh của vãn bối. Chính là tu vi của vãn bối còn thấp, mới chỉ một lần còn xa mới có thể trừ bỏ ma khí, tiếp qua một thời gian ngắn, chắc chắn lại phát tác...
Thoáng suy nghĩ, Vân Triệt nghiêm mặt nói:
- Như vậy có được không, mấy ngày nữa vãn bối sẽ đích thân đi Phạm Đế thần giới một chuyến, tinh lọc ma khí cho tiền bối, tranh thủ tinh lọc toàn bộ ma khí trong cơ thể cho tiền bối, để ngừa hậu hoạn.
Ánh mắt Thiên Diệp Phạm Thiên sáng ngời, thân là Phạm Thiên thần đế, người đệ nhất huyền đạo đông vực, lại vào một khắc này trên mặt tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:
- Vân thần tử chính là đang mang trọng trách cứu thế, Thiên Diệp chẳng qua chỉ là lo lắng một thân, sao có thể để cho Vân thần tử hưng sư động chúng như thế.
Vân Triệt than nhẹ một tiếng nói:
- Haizzz, bên chỗ ma đế tiền bối kia phải lựa chọn thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể nóng vội, bằng không chỉ biết phản hiệu quả. Ít nhất sắp tới vãn bối không dám lại đi quấy rầy ma đế tiền bối, cũng không có việc gì khác, tiền bối không cần cố kỵ.
- Mặt khác, bốn Vương giới đông vực, vãn bối đã có vinh hạnh bái phỏng ba nơi, nhưng vẫn không thể tận mắt nhìn thấy phong thái của Vương giới hạng nhất, lần này coi như theo tâm nguyện của bản thân vãn bối, mong rằng tiền bối đừng trách cứ.
Tình trạng thụ sủng nhược kinh của Thiên Diệp Phạm Thiên càng sâu, nói:
- Vân thần tử nói chi vậy, nếu như Vân thần tử có thể đích thân tới Phạm Đế thần giới, đó sẽ là may mắn của Phạm Đế thần giới!
- Nếu như thế, Thiên Diệp cũng không già mồm cãi láo chối từ nữa, vậy trở về sớm chuẩn bị, bất cứ lúc nào xin đợi Vân thần tử đến.
Cáo từ Vân Triệt, khoảnh khắc Thiên Diệp Phạm Thiên xoay người, ý cười vẫn còn trên vẻ mặt, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt lại lóe lên nghi hoặc.
- Vân thần tử, nếu như có rảnh rỗi, mong rằng có thể đến Thánh Vũ giới ta làm khách, đến lúc đó nhất định cả tông đón chào... cáo từ.
Lạc Trường Sinh chào từ biệt Vân Triệt, mặt mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Trường Sinh công tử khách khí.
Vân Triệt cũng mặt mỉm cười, giống như đối mặt với một người quen biết không xa không gần.
- Vân thần tử, cáo từ.
Lần này, là Hỏa Phá Vân.
- Ừm, Hỏa thiếu tông chủ đi thong thả.
Vân Triệt mỉm cười gật đầu.
Một đám cường giả lần lượt rời đi, khí tức của Băng Hoàng thần tông cuối cùng bắt đầu khôi phục bình thường.
Tiễn bước mọi người, Vân Triệt mới vừa thở ra một hơi, trước mắt chợt lóe lên bóng dáng đẹp đẽ, Thủy Mị Âm thanh tú xinh xắn đứng ở trước người hắn, cười tủm tỉm nói:
- Vân Triệt ca ca, hôm nay người ta có đẹp không?
Hôm nay Thủy Mị Âm khó có được một thân váy xanh, ít đi một phần yêu mị, lại nhiều thêm vài phần thuần mỹ, trong lúc nhăn mày cười nói, dung mạo này còn thắng được cả Phượng Tuyết Nhi năm đó.
-... Đẹp mắt.
Ánh mắt Vân Triệt khựng lại, không cách nào dời đi, gần như không tự chủ được gật đầu.
Bắt được Vân Triệt lộ ra thái độ mất hồn, Thủy Mị Âm hết sức vui vẻ, nàng tới gần một chút, đột nhiên tới gần bên tai Vân Triệt, nhỏ giọng nói:
- Hi hi hi, Vân Triệt ca ca, hỏi ca ca một chuyện nha, có phải ca ca bị ma đế khi dễ không?
- Khi dễ?
Vân Triệt nhất thời không phản ứng kịp.
- Chính là... gần đây nghe được một vài lời đồn rất kỳ quái, nói Vân Triệt ca ca kế thừa lực lượng của Tà thần, lại có dáng vẻ xinh xắn, cho nên ma đế rất có thể sinh ra tình cũ ở trên người Vân Triệt ca ca... nói chính là, ma đế sẽ khiến cho Vân Triệt ca ca nghe lời, rất có thể là Vân Triệt ca ca hy sinh nhan sắc.
Hai mắt Vân Triệt trợn trừng, lập tức xù lông:
- Ta ~!@#$%... làm sao có thể! Đây là vương bát đản nào truyền ra! Đó chính là Kiếp Thiên ma đế, sao có thể làm chuyện này. Lại nói ta.... ta giống như người sẽ bán nhan sắc sao!!
Thủy Mị Âm nhìn mặt hắn, rất nghiêm túc nói:
- Giống!
Vân Triệt “Vụt” cái đưa tay túm lấy hai bên gò má nàng mà nhéo:
- Giống cái đầu ngươi ấy! Ngươi tiểu nữ hài, chỉ biết ăn nói bừa!
Thủy Mị Âm đưa tay che gò má ửng đỏ.. cũng không biết bởi vì xấu hổ hay bởi vì bị Vân Triệt nhéo:
- A nha. Vân Triệt ca ca cầm mặt của người ta, thật vui vẻ.
Vân Triệt không tự kiềm chế được nở nụ cười:
- Ngươi ấy, quả thật giống như năm đó không hề lớn lên, không biết hơn ba ngàn năm tuổi này của ngươi chạy đi đâu.
Ánh mắt của hắn thoáng dời xuống... dường như cũng không lớn đến ngực đi?
Mấy chữ “Hơn ba ngàn tuổi” khiến trên mặt Thủy Mị Âm chợt cứng đờ, tức giận nói:
- Nào có ba ngàn tuổi! Mấy năm nay người ta cũng chỉ lớn thêm ba tuổi! Ba tuổi!
Vốn đây là một điểm mà nàng hoàn toàn không để ý đến... nhưng bởi vì tuổi của Vân Triệt mới có hai chữ số, nàng biến thành đặc biệt để ý.
- Được được được, ngươi nói ba tuổi vậy chính là ba tuổi.
Vân Triệt hiểu ý mà cười.
Khóe mắt Thủy Mị Âm khẽ đổi, thân thể dựa sát vào Vân Triệt, mềm mại nhẹ nhàng nói:
- Cho dù chỉ lớn thêm ba tuổi, người ta cũng đã không còn nhỏ nữa rồi nha, chừng nào thì ca ca mới cưới người ta đây?
Ánh mắt Vân Triệt liếc xéo, nhìn khuôn mặt non mềm tràn đầy rặng mây đỏ của nàng, cười tủm tỉm nói:
- Nếu ngươi chờ không kịp, tối hôm nay chúng ta có thể động phòng trước.
Đối với Thủy Mị Âm si mê, những năm này Vân Triệt từ mơ hồ, thất thốt, mê hoặc, không biết ra làm sao... Trong bất tri bất giác đã dần dần tiếp nhận, cũng trong hưởng thụ.
Hơn nữa khi cùng với Thủy Mị Âm, tâm tình của hắn luôn đặc biệt thả lỏng sung sướng.
Lời Vân Triệt nói chẳng những không khiến Thủy Mị Âm ngượng ngùng giận dữ, ngược lại đôi mắt sáng ngời, cười tủm tỉm nói:
- Rất tốt rất tốt! Chỉ cần Vân Triệt ca ca nguyện ý, người ta như thế nào đều được. Cũng không biết... các lão bà khác của Vân Triệt ca ca có đồng ý hay không?
Vân Triệt nghiêm mặt, giọng điệu đột nhiên lên cao:
- Hừ hừ! Chỉ cần là nữ nhân của Vân Triệt ta, có người nào mà không dễ bảo lấy phu là trời! Lời này của ngươi thật sự đang chất vấn tôn nghiêm nam nhân của ta!
- À, hóa ra là như vậy nha, Vân Triệt ca ca thật lợi hại đó, về sau người ta cũng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời Vân Triệt ca ca nói.
Thủy Mị Âm cười càng thêm vui vẻ... còn giống như mang theo bỡn cợt.
Trên mặt Vân Triệt lộ vẻ đắc ý, sau đó đuôi chân mày đột nhiên nhảy dựng.
Hả? Sao dường như có chỗ nào không đúng?
Vân Triệt vụt cái quay người lại.
Ở sau lưng cách hắn không đến mười bước, Mộc Huyền Âm và Hạ Khuynh Nguyệt sóng vai mà đứng ở đó, đều im lặng không lên tiếng, đều mặt không biểu cảm, cũng không biết đã tới bao lâu.
“...” Da đầu Vân Triệt chợt tê rần, khóe miệng mấp máy, nhưng không cách nào cười được, khô khan nói:
- Sư tôn, Khuynh Nguyệt, hai người... tới rồi.
Mộc Huyền Âm: “...”
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- A, cái kia... Khuynh Nguyệt, mới vừa rồi vì sao nàng lại muốn để cho ta nói những lời này với Phạm Thiên thần đế vậy?
Vân Triệt gượng ép kiếm đề tài.
Hạ Khuynh Nguyệt chưa trả lời hắn, ánh mắt chuyển qua, nói với Mộc Huyền Âm:
- Mộc tiền bối, Khuynh Nguyệt muốn mượn dùng Vân Triệt vài ngày, không biết có được không?
- Có thể, dẫn hắn đi bất cứ lúc nào đều được.
Mộc Huyền Âm trực tiếp đáp ứng, không hề có một chút do dự nào.
- Hả? Khuynh Nguyệt nàng muốn dẫn ta đi đâu?
Vân Triệt ngắt lời hỏi... Không đúng, tốt xấu gì các ngươi cũng nên đến hỏi ý kiến của ta chứ!
- Mộc tiền bối không hỏi nguyên nhân sao?
Mộc Huyền Âm nghiêng người đến, nhỏ giọng nói.
Mộc Huyền Âm liếc nhìn nàng:
- Không cần. Ngươi còn có thể hại hắn sao?
Vân Triệt:
- Cái kia, ta còn chưa đồng ý...
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng thi lễ:
- Được. Trong vòng mười ngày, Khuynh Nguyệt sẽ đưa hắn hoàn hảo trở về bên người Mộc tiền bối.
- Thiếu mấy chân cũng không sao, không chết là được.
Mộc Huyền Âm hừ lạnh một tiếng.
Vân Triệt:
- Sư tôn, ta còn có một số việc...
- Nếu như Mộc tiền bối không có chỗ nào dùng đến hắn, vậy bây giờ Khuynh Nguyệt dẫn hắn đi luôn, có được không?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi ý.
Mộc Huyền Âm trực tiếp đáp ứng:
- Không thể tốt hơn, hắn ở chỗ này, Ngâm Tuyết giới cũng đừng mong được yên tĩnh. Nếu như là ngươi, mới có thể quản thúc tốt hắn.
Vân Triệt: (ェ;)...
Ái chà... Thủy Mị Âm đặt tay lên môi, tỏ vẻ suy tư.
Đối thủ đều thật đáng sợ... xem ra quả nhiên nên kéo cả tỷ tỷ tới!
....
Biên giới Ngâm Tuyết giới.
- Hỏa thiếu tông chủ, xin dừng bước.
Lúc Hỏa Phá Vân sắp rời khỏi tuyết vực, từ phía sau hắn truyền đến một giọng nói bình thản.
Hỏa Phá Vân xoay người lại, nhìn về phía bóng dáng không biết đi cùng từ lúc nào, mỉm cười nói:
- Hóa ra là Trường Sinh công tử, không biết có gì chỉ giáo.
Lạc Trường Sinh mỉm cười:
- Ha ha, chỉ giáo không dám nhận, chỉ muốn ngay mặt biểu đạt một chút lòng biết ơn.
Hỏa Phá Vân cười nhẹ:
- Tôn sư bị thương không nhẹ, thể diện càng hao tổn nhiều, Trường Sinh công tử không trách thì thôi, tại sao lại nói lời cảm ơn.
Lạc Trường Sinh lắc đầu:
- Không không, đây là hai chuyện khác nhau. Cho dù kết quả như thế nào, ân tình ngày đó Hỏa thiếu tông chủ báo cho, Trường Sinh ghi nhớ trong lòng, tương lai nếu như có cơ hội, chắc chắn báo đáp.
Hỏa Phá Vân lắc đầu, than nhẹ một tiếng:
- Không cần, ngày ấy ta chẳng qua chỉ vì tư tâm quấy phá mà thôi, ngươi hoàn toàn có thể lý giải thành ta muốn lợi dụng ngươi.
- Ha ha, Hỏa thiếu tông chủ đừng chối từ, trong lòng ta đều có cân nhắc.
Giọng Lạc Trường Sinh dừng lại một chút, giống như thuận miệng nói:
- Cuộc đời có thể gặp được một nữ tử nguyện ý khuynh tình gửi gắm, là may mắn suốt đời, còn nếu như bị người hoành đao đoạt mất, không thể nghi ngờ là chuyện thống khổ nhất, nhất là ngươi còn là...
Hỏa Phá Vân lên tiếng cắt ngang lời hắn nói, nụ cười trên mặt nhạt đi:
- Đừng nói nữa. Trường Sinh công tử, ngươi hận Vân Triệt bao nhiêu, ba ngàn năm trong Trụ Thiên thần cảnh, ta nhìn rõ ràng.
Lạc Trường Sinh: “...”
- Ba ngàn năm đều không thể buông tha oán hận, khi gặp lại chỉ có thể cúi đầu khom người, cảm giác này nói vậy thật khó chịu đi.
Lời nói này của Hỏa Phá Vân cực kỳ thẳng thắn lãnh đạm, không nghe ra cảm xúc gì.
Hai mắt Lạc Trường Sinh khép hờ, sau đó phá lên cười:
- Ha ha ha ha, ai nói không phải đâu. Nhưng mà đây là vận mệnh, người vĩnh viễn không thắng được trời, mệnh trời như thế, thuận cũng phải thuận, không thuận cũng phải thuậ, còn có thể như thế nào?
- Nếu như thế, chuyện ngày ấy coi như chưa từng phát sinh đi, đều tốt cho cả ta và ngươi.
Lạc Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Hỏa Phá Vân, mỉm cười vẫn như cũ:
-Ta đã rõ ý tứ của Hỏa thiếu tông chủ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào chuyện ngày ấy ngươi truyền âm cho ta... càng sẽ không để cho Vân Triệt biết. Lạc Trường Sinh ta quyết không thể ngay cả chút nguyên tắc đó cũng không có.
Hỏa Phá Vân: “...”
- Viêm Thần giới mới tiến thân vào tinh giới thượng vị, còn cần một đoạn thời gian rất dài đến thích ứng với cách sinh tồn của tinh giới thượng vị. Thời kỳ này, nếu như Hỏa thiếu tông chủ có chuyện gì phiền nhiễu, ngàn vạn lần đừng nên khách khí.
Nói xong, thân thể Lạc Trường Sinh xoay đi, trong lúc bóng dáng đi xa, nhanh chóng dung hợp đến cùng với tuyết vực trắng xám.
Hỏa Phá Vân đứng tại chỗ, ngực phập phồng, sau vài giây mới rời đi xa xa.