.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1467" class="block_" lang="en">Trang 734# 1
Chương 1468: Bùa hộ mạng?
Sau khi Vân Triệt trở lại Ngâm Tuyết giới, vốn định trước tiên đi gặp băng hoàng thần linh, nhưng vừa mới tiễn các Giới Vương nghe tin mà đến xong đã lại bị Hạ Khuynh Nguyệt túm đi.
Lấy lực lượng của bản thân Hạ Khuynh Nguyệt, muốn bay về Nguyệt Thần giới không quá nửa ngày, nhưng mang theo Vân Triệt của nợ này, tự nhiên chậm hơn rất nhiều.
Một huyền chu coi như lớn “Xuyên qua không gian” ở đông thần vực, mang theo một đường tàn ảnh giống như nguyệt mang.
Bên trong chỉ có hai người, Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt.
Nguyệt Thần giới không còn độn nguyệt tiên cung, vẫn còn có lượng lớn huyền chu huyền hạm cao cấp, chính là luận về tốc độ với năng lực phòng hộ đều kém độn nguyệt tiên cung một mảng lớn. Nhưng mà, Hạ Khuynh Nguyệt dường như không hề có tính toán đòi lại độn nguyệt tiên cung từ trong tay Vân Triệt về.
Vân Triệt thưởng thức bóng lưng hoàn mỹ không tỳ vết của Hạ Khuynh Nguyệt:
- Khuynh Nguyệt, rốt cuộc nàng định mang ta đi làm cái gì? Lần trước ngay cả một câu cũng không nói đã đi, lần này lại cố tình kéo ta đi, lòng nữ nhân các nàng đều thật kỳ quái. Ừm... nàng yên tâm đi, tương lai cho dù phát sinh tình huống tệ nhất, ta sẽ thỉnh cầu Kiếp Uyên tiền bối bảo hộ Nguyệt Thần giới.
- Đều không phải việc này.
Hạ Khuynh Nguyệt nói khẽ.
- Vậy... nàng sẽ không phải định để cho ta tận mắt nhìn thấy đế uy của nàng ở Nguyệt Thần giới đó chứ?
- Chúng ta cũng không đi Nguyệt Thần giới.
Chân mày Vân Triệt nhảy dựng:
- Hả? Vậy nàng định dẫn ta đi đâu?
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi xoay người lại, ánh sáng trong huyền chu u ám, nhưng trên thân thể nàng lại giống như phóng thích ra nguyệt mang mông lung, dáng người dung nhan đều đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng chưa trả lời vấn đề của Vân Triệt, mà chậm rãi nói:
- Hóa ra ba năm trước ngươi thật sự đã từng chết.
- Là sư tôn nói cho nàng?
Vân Triệt hơi ngạc nhiên.
Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt xoay đi:
- Ừm. Nàng nói rất nhiều chuyện về ngươi, bao gồm chuyện giữa ngươi và Thiên Sát tinh thần. Sau khi chuyện ngươi thân mang Tà thần thần lực truyền ra, sẽ có rất nhiều người nghĩ đến quan hệ giữa ngươi và Thiên Sát tinh thần có lẽ không giống tầm thường. Dù sao năm đó là nàng lấy được giọt máu Tà thần bất diệt ở nam thần vực, lại biến mất tám năm.
- Ở sau cùng đại hội huyền thần, ngươi lựa chọn Tinh Thần giới ngoài dự kiến của mọi người. Tổng hợp lại, làm cho người ta muốn không suy nghĩ xa xôi cũng khó khăn.
Vân Triệt nhếch miệng lên:
- Kỳ quái, tính tình sư tôn cực lạnh, không muốn tiếp xúc với người khác, càng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, vì sao lại tin tưởng nàng như vậy? Chẳng những nói những chuyện này cùng với nàng, còn tùy tiện cho phép nàng mang ta đi... Hai người quen thuộc như vậy từ khi nào? Sẽ không phải vài năm này nàng thường xuyên đến bái phỏng sư tôn đó chứ?
- Không, ta và Mộc tiền bối cũng không quen biết, chưa từng gặp vài lần. Trước khi ngươi trở về Ngâm Tuyết giới, ta cùng với tiền bối chân chính gặp mặt chẳng qua chỉ có một lần mà thôi.
Một lần đó là nàng để Vân Triệt ở lại Long Thần giới, Mộc Huyền Âm nặc ảnh lẻn vào Nguyệt Thần giới, truy hỏi nàng chỗ của Vân Triệt.
- Vậy vì sao sư tôn lại tín nhiệm nàng như vậy?
Chuyện này Vân Triệt có khả năng không cách nào lý giải được. Hắn xem như gần gũi Mộc Huyền Âm nhất, cũng là người hiểu biết tính cách của nàng nhất.
- Đại khái là trực giác của nữ nhân đi.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Vân Triệt: “...?”
Hạ Khuynh Nguyệt nói khẽ:
- Về Thiên Sát tinh thần, có một chuyện chắc ngươi cũng không biết. Năm đó ta và ngươi rơi vào trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi ở thái sơ thần cảnh, sở dĩ chúng ta có thể thoát đi, là Thiên Sát tinh thần và Thiên Lang tinh thần đột nhiên hiện thân, ngăn cản Thiên Diệp Ảnh Nhi.
“!!” Ánh mắt của Vân Triệt lập tức ngưng lại.
- Chắc là linh giác của nàng cảm nhận được điều gì, cho nên vẫn luôn đi theo sau Thiên Diệp và Cổ Chúc. Xem ra, nàng thật sự rất quan tâm đến ngươi, cũng khó trách năm đó ngươi biết rõ chắc chắn phải chết cũng vẫn đi Tinh Thần giới.
“...” Nghĩ đến Mạt Lỵ, trong lòng Vân Triệt trầm xuống, nhưng lại nghĩ đến nàng còn sống, cho dù là bóng ma của “Tà Anh” mang đến, cũng giống như không hề đáng kể.
- Mặt khác, ngươi đừng quên, năm đó đuổi theo chúng ta không chỉ có một mình Thiên Diệp, còn có một lão giả áo xám, thực lực của hắn mạnh đến khủng bố, không thua bất cứ một phạm thần nào của Phạm Đế thần giới. Thiên Sát và Thiên Lang ngăn cản Thiên Diệp, còn ngăn cản lão giả áo xám kia... là sư tôn của ngươi.
- Cái gì!?
Trong lòng Vân Triệt lại chấn động.
Lúc đó hắn bị tra tấn đã hôn mê, cho dù Mạt Lỵ và Thải Chi xuất hiện hay là bóng dáng màu lam thần bí, hắn đều không nhìn thấy.
- Nàng dùng huyền lực hàn băng phong kín khí tức của mình, khi giao thủ với lão giả áo xám kia chỉ dùng huyền khí, không vận dụng huyền công gì, nhưng mà cho dù như vậy vẫn có nguy hiểm bị bại lộ. Cho nên khi đó nàng vì cứu ngươi, là mạo hiểm nguy hiểm họa lan đến cả Ngâm Tuyết giới.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Vân Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt tiếp tục nói:
- Nhưng mà bây giờ, Thiên Diệp và lão giả áo xám kia tất nhiên đã biết đó là sư tôn của ngươi rồi.
“...” Vân Triệt sợ run thật lâu.
- A! Ngươi chết thống khoái oanh liệt, chết một cách thâm tình, không làm thất vọng Thiên Sát tinh thần của ngươi! Nhưng mà... ngươi có biết, có bao nhiêu người có thể vì cứu mạng ngươi mà bỏ ra lượng lớn tâm huyết, mạo hiểm phiêu lưu thật lớn, thậm chí suýt chút nữa liên lụy đến tương lai toàn bộ tinh giới mới khiến cho ngươi có được cơ hội sống tạm bợ ở Long Thần giới, mà ngươi biết rõ chắc chắn phải chết còn muốn đi chịu chết...
- Trừ bỏ Thiên Sát tinh thần, ngươi còn không làm thất vọng ai!
Hắn nghĩ tới khi mình quay về Ngâm Tuyết giới, Mộc Huyền Âm cực kỳ tức giận như vậy, trong lòng rối bời.
- Nàng đối xử rất tốt với ngươi.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Vân Triệt hoàn hồn, dùng sức gật đầu:
- A... Ừm! Sư tôn đối xử với ta luôn luôn rất tốt.
Nàng ngước mắt nhìn Vân Triệt, nhẹ giọng hỏi:
- Cho dù ở trong ký ức của các đời Nguyệt Thần đế trước, dường như cũng không hề có sư phụ nào đối xử tốt với đệ tử của mình như vậy, vì vậy mà ngay cả tinh giới thống lĩnh đều có thể không để ý đến. Mộc tiền bối và ngươi thật sự là thầy trò, đúng không?
- Cái này... đương nhiên rồi.
Vân Triệt vẫn luôn luôn nhìn vào ánh mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt hơi chột dạ quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía không gian vũ trụ bên ngoài huyền chu:
- Khuynh Nguyệt, nàng còn không nói với ta, nàng rốt cuộc định mang ta đi đâu, đi làm cái gì?
Hạ Khuynh Nguyệt không hỏi lại, khẽ khép tay áo, nói:
- Trước khi trả lời ngươi, ngươi trả lời ta một vấn đề trước... tốt nhất có thể trả lời thành thật cho ta.
- Vấn đề gì?
- Ngươi có phải có thể khống chế...
Môi mềm của Hạ Khuynh Nguyệt thoáng dừng lại, giọng nói thong thả:
- Hắc Ám huyền lực không?
“...!!” Ánh mắt của Vân Triệt đang nhìn về phía ngoài huyền chu chợt quay lại, ngạc nhiên nhìn Hạ Khuynh Nguyệt.
- Ta cũng như ngươi, không phải xuất thân thần giới, cho nên cũng không có ghét bỏ bài xích thâm căn cố đế đối với Hắc Ám huyền lực, ngươi yên tâm đi.
Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên nói.
Phản ứng đầu tiên của Vân Triệt là định phủ nhận, nhưng khi đụng chạm đến ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, nghe được lời nói của nàng, lời nói phủ nhận vọt tới yết hầu lại không cách nào nói ra, hắn kinh ngạc nói:
- Tại sao nàng lại biết được... cũng là sư tôn nói cho nàng?
- Không! Không đúng! Sư tôn tuyệt đối không có khả năng nói cho nàng biết chuyện này.
Lần này đến lượt Hạ Khuynh Nguyệt kinh ngạc:
- Hả? Hóa ra Mộc tiền bối đã biết được chuyện này.
Vân Triệt: “...”
- Quả thế, xem ra ta nghĩ không sai, trên người ngươi chính xác có Hắc Ám huyền lực.
Tuy rằng đã có chừng bảy phần tin tưởng, nhưng tin tưởng chuyện này vẫn khiến trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt trở nên phức tạp.
Tuy rằng nàng xuất thân hạ giới, không hề có bài xích lớn như vậy đối với Hắc Ám huyền lực, nhưng nhận thức của thần giới, ký ức của các đời Nguyệt Thần đế trước cũng khiến cho nàng vô cùng rõ ràng “Ma nhân” là tồn tại như thế nào ở trong mắt người của thần giới.
- Sao nàng biết được?
Vân Triệt trừng lớn mắt hỏi. Những năm này hắn chỉ sử dụng Hắc Ám huyền lực hai lần, một lần chữa trị kết giới hắc ám của vực sâu Tuyệt Vân bị Mộc Huyền Âm nhìn thấy, một lần thi triển trước mặt Kiếp Uyên chứng minh với nàng rằng mình có được Hắc Ám huyền lực.
Thời khắc khác, hắn có năng lực khống chế hoàn mỹ đối với Hắc Ám huyền lực, tuyệt đối không có khả năng bị bại lộ.
Cũng không thể là do Kiếp Uyên nói cho Khuynh Nguyệt biết đi?
- Một tháng trước ở Trụ Thiên thần giới, khi ngươi tinh lọc ma khí Tà Anh cho Thiên Diệp Phạm Thiên đã từng có vài lần trong lòng dị động, khi đó ta hỏi ngươi định làm cái gì, ngươi nói ngươi định hạ độc hắn. Bây giờ nghĩ lại, độc mà ngươi nói là độc của Thiên Độc châu đi.
- Cái đó có liên quan gì đến chuyện ta có Hắc Ám huyền lực hay không?
Vân Triệt càng thêm không hiểu.
Hạ Khuynh Nguyệt liếc nhìn hắn:
- Khi đó ngươi thuận miệng nói một câu, ngươi nói, ngươi có biện pháp trực tiếp ẩn “Độc” vào bên trong ma khí trong cơ thể hắn, để cho hắn không hề phát hiện ra. Mà một tầng ý nghĩa khác của câu nói này chính là ngươi có thể khống chế Hắc Ám ma khí đến một mức độ nào đó.
- Nói cách khác, ngươi có năng lực khống chế Hắc Ám huyền lực! Hơn nữa cấp bậc chắc tương đối cao.
“...” Vân Triệt trợn tròn mắt há hốc mồm, hoàn toàn kinh ngạc:
- Chỉ... chỉ bằng cái này? Cũng bởi vì như vậy?
- Chẳng lẽ không đủ?
Hạ Khuynh Nguyệt liếc mắt hỏi lại.
Khóe mắt và khóe miệng của Vân Triệt cùng run rẩy:
- Không phải là vấn đề có đủ hay không. Lúc đó ta chỉ thuận miệng nói một câu, nàng không nhắc đến chính ta còn quên, chỉ một câu thuận miệng nói ra như vậy, nàng đã đoán được ra ta có Hắc Ám huyền lực!? Cái này này này... không đúng, nàng... tâm tư nàng quá mẫn cảm một chút đi!!
Hạ Khuynh Nguyệt lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không phải là tâm tư của ta quá mẫn cảm, mà là chính ngươi quá mức tùy ý. Đại khái là ngươi không hề bố trí phòng vệ ở trước mặt ta đi.
- Ta cần gì bố trí phòng vệ ở trước mặt nàng! Bây giờ ở trong mắt người khác nàng là Nguyệt Thần đế, nhưng ở trước mặt ta, nàng vĩnh viễn là Hạ Khuynh Nguyệt năm đó ta cưới hỏi đàng hoàng cưới về nhà! Ở thần giới, ta và nàng cũng là “Có quen biết” duy nhất của nhau, chẳng lẽ ta nói gì, làm cái gì ở trước mặt nàng đều phải tập trung tâm lực dè dặt cẩn trọng cứ luôn cân nhắc sao?
Vân Triệt đột nhiên căm giận lên.
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt nhàn nhạt:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên, năm đó chúng ta đã...
Khóe miệng Vân Triệt vểnh lên, xì giọng cắt ngang lời Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Cắt! Lại định nói chuyện hôn thư đã bị hủy hả? Ta nói cho nàng biết, hôn thư xé vô dụng! Hôn tịch của hai chúng ta vẫn còn hoàn chỉnh giữ lại ở Lưu Vân thành, người chứng hôn vẫn còn sống khỏe.
- Dựa theo quy củ của Lưu Vân thành chúng ta, trừ phi ta hưu nàng, hoặc nàng mang theo đủ nhân chứng vật chứng chứng minh ta không xứng làm phu quân tự mình đi hộ đường Lưu Vân thành trải qua đủ loại thẩm tra và cả sọt trình tự sau đó giải trừ hôn tịch, bằng không hai ta thủy chung là phu thê! Xé hôn thư đã giải trừ được quan hệ phu thê? Hừ, tân thần đế của Nguyệt Thần giới thật ngây thơ.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt không phản bác được gì hồi lâu.
- Thân là thê tử của người! Lúc nói chuyện với phu quân trong đầu nên có đạo làm thê tử và phong hoa tuyết nguyệt, còn nàng lại...
- Được rồi, nói chính sự.
Cánh môi Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nói, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa nhu hòa.
Giọng nói của Vân Triệt cũng rất “Nhu thuận” dừng lại, yên lặng liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt.
Biến hóa của Hạ Khuynh Nguyệt lớn đến khiến cho hắn hoảng hốt.
Không nói đến lúc lập gia đình, cho dù lúc trước gặp Hạ Khuynh Nguyệt ở thần giới, tuy rằng nàng khi đó vẫn là người tính tình rất lạnh nhạt, nhưng sẽ tự trách mơ hò chuyện dẫn hắn bỏ chạy, xấu hổ và giận dữ hờn giận đối với hắn hèn mọn xâm phạm, khủng hoảng thất thố đối với Thiên Diệp đuổi giết, cũng sẽ biểu lộ ra oán hận và rơi lệ...
Mà Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ, tính tình và tâm tình của nàng lại giống như lắng đọng lại sau khi trải qua mấy ngàn năm, mấy vạn năm, bình thản với bình tĩnh gần như đáng sợ.
Chẳng những tâm tư kín đáo làm cho người ta sợ hãi, phản ứng đối với mấy lời nói vừa rồi của hắn, không vui không giận, không trách cứ, không phản bác, chỉ có một câu nói “Được rồi, nói chính sự” nhàn nhạt...
- Chuyện ta chuẩn bị dẫn ngươi đi làm có liên quan tới “Hắc Ám huyền lực” của ngươi. Mặc dù không nói có thể thử một lần, nhưng xác suất thành công sẽ giảm xuống rất nhiều. Như thế không thể tốt hơn.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Chặn đầu chạm phải cái đinh vừa mềm lại nhuyễn, một đống tâm tư của Vân Triệt bị ép nguội lạnh, đành phải nói chính sự:
- Rốt cuộc là cái gì?
Lời của Hạ Khuynh Nguyệt vẫn mềm nhẹ bình thản như gió:
- Tìm một bùa hộ mạng cho ngươi. Tình cảnh bây giờ của ngươi quá mức nguy hiểm.
Vân Triệt tuyệt đối không đồng ý với câu nói này, hắn nhíu mày nói:
- Khuynh Nguyệt, nói ra nàng có thể cảm thấy ta kiêu ngạo, tình huống trước mắt... ta chắc xem như là người có tình cảnh không phải nguy hiểm nhất trên thế giới này đi?
Lời này của Vân Triệt cũng không phải nói bừa, Kiếp Uyên đến triệt để thay đổi cách sinh tồn của thế giới này. Những người đã từng đứng trên đỉnh cao nhất không thể không yên ổn tới thân cận lấy lòng Vân Triệt.
Mà kể cả tất cả sinh linh của đời này bị ma thần sau khi về thế tàn sát sạch sẽ, Vân Triệt cũng nhất định sẽ hoàn hảo không tổn hao gì. Thân mang Tà thần thần lực là thứ yếu, mấu chốt nhất là tính mạng của hắn hòa hợp với Hồng nhi, Kiếp Uyên tuyệt đối sẽ không cho phép những ma thần này đụng chạm tới hắn chút nào.
Bùa hộ mạng? Trên đời này còn có bùa hộ mạng nào mạnh hơn Kiếp Uyên?