.
._734__2" class="block_" lang="en">Trang 734# 2
Chương 1469: Nam Minh uy hiếp
Hạ Khuynh Nguyệt không phủ nhận lời Vân Triệt nói:
- Kiếp Thiên ma đế thật sự là bùa hộ mạng cường đại nhất của ngươi hiện giờ. Sự tồn tại của nàng tạo thành uy hiếp không gì sánh bằng đối với người đời. Nhưng trừ bỏ uy hiếp ra, còn có cái gì? Lực lượng của nàng, có thể để cho ngươi sử dụng sao?
Vân Triệt: “...”
Không đợi Vân Triệt mở miệng, Hạ Khuynh Nguyệt đã bình thản mà không cho phép chất vấn nói:
- Ngươi không cần trả lời. Ta xác định sẽ không có khả năng. Thân là ma đế thượng cổ, sao có thể để cho một nhân loại sử dụng! Mặt khác, thân là người kế thừa lực lượng Tà thần, nếu muốn dựa vào lực lượng của người khác đến chơi uy phong, nàng sẽ chỉ thất vọng, khinh bỉ thậm chí tức giận.
Lời Hạ Khuynh Nguyệt nói không sai một chữ nào... Ngay tại trước đó không lâu, Kiếp Uyên đã từng cảnh cáo hắn như thế, muốn hắn vĩnh viễn đừng vọng tưởng mượn dùng lực lượng của nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt tiếp tục nói:
- Ta sẽ tin tưởng như thế, mà những người khác cũng giống như thế. Mà một điểm này chỉ là thứ yếu. Ngươi có nghĩ tới không, nếu như có một ngày, Kiếp Thiên ma đế bùa hộ mạng này biến mất, sẽ có hậu quả gì.
- Nàng chính là Kiếp Thiên ma đế, ai có thể làm cho nàng biến mất?
Vân Triệt nói.
- Ta nói biến mất, không phải là nàng biến mất, mà là “Ân sủng” của nàng đối với ngươi biến mất. Bởi vì ngươi dù sao chính là kẻ kế thừa thần lực của Tà thần, trên bản chất là một phàm linh, mà không phải là bản thân Tà thần.
“...” Vân Triệt không phản bác, nhưng trong lòng không chấp nhận. Bởi vì ngoài Tà thần thần lực ra, hắn còn có Hồng nhi, còn có U nhi, lo lắng của Hạ Khuynh Nguyệt thật ra sẽ không xuất hiện.
Hạ Khuynh Nguyệt giống như nhìn thấu Vân Triệt không chấp nhận, than nhẹ một tiếng trong lòng, nói:
- Cũng nói không biết chừng có một ngày, Kiếp Thiên ma đế sẽ thật sự lấy hình thức nào đó rời đi hoặc biến mất trên đời này.
- Ta biết ngươi nhất định muốn nói không có khả năng, như vậy, ta hỏi ngươi mấy vấn đề...
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhíu chân mày nhỏ, chậm rãi nói:
- Khi ngươi chết ở Tinh Thần giới, có từng nghĩ tới bản thân còn có thể sống lại không?
Vân Triệt: “...”
- Năm đó, khi ngươi mới tới thần giới, khi biết được khái niệm Vương giới, nếu có người nói vài năm sau ta sẽ trở thành thần đế của Nguyệt Thần giwosi, ngươi sẽ cảm thấy có khả năng sao?
Vân Triệt: “......”
Năm đó ở Lưu Vân thành, ngươi có thể có chút nào nghĩ đến rằng có một ngày bản thân sẽ có thể cứu vớt vận mệnh của toàn bộ hỗn độn không?
Vân Triệt: “......”
- Trên thế giới này cực kỳ nhiều chuyện không phải ngươi cho rằng không có khả năng, lại thật sự sẽ không phát sinh. Nhất là... Kiếp Thiên ma đế muốn làm gì, là thiện hay là ác, đối xử với ngươi tốt hay không tốt, đều hoàn toàn do nàng định ra, mà không phải do ngươi. Từ đầu đến cuối quyền chủ động đều ở trên tay nàng.
- Cho nên hiện giờ nàng thật sự là bùa hộ mạng của ngươi, nhưng là một bùa hộ mạng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Mà một khi bùa hộ mạng này biến mất, chờ đón chính là tác dụng phụ vô cùng vĩ đại.
Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt hơi trầm xuống, từng chữ nặng nề:
- Khi ngươi không còn bùa hộ mạng là Kiếp Thiên ma đế này, ngươi chính là Vân Triệt, mà ngày hôm nay ở Ngâm Tuyết giới, những người tới vì ngươi, những người cúi mình ở trước mặt ngươi đều là nhân vật như thế nào? Có Giới Vương của tinh giới thượng vị, có thần đế của Vương giới! Nếu như có một ngày, ngươi lại biến thành Vân Triệt thuần túy, như vây, cúi mình lấy lòng với một huyền giả tiểu bối xuất thân hạ giới sẽ trở thành sỉ nhục cả cuộc đời của bọn họ!
“...” Vân Triệt nhớ được rõ ràng, năm đó Mạt Lỵ đã từng nói lời tương tự như vậy với hắn:
- Đây chính là cái mà nàng nói, tình cảnh của ta rất nguy hiểm?
Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt theo bản năng nhìn về phía tây, sâu xa nói:
- Xa không chỉ như thế. Ngươi phải hiểu được, ở trong cùng thế hệ tu vi của ngươi đúng là khó có người có thể bằng, nhưng cấp bậc mà ngươi tiếp xúc thật sự rất cao. Nếu có người oán hận ngươi bất chấp hậu quả ra tay với ngươi... Ai cũng không kịp bảo vệ tính mạng cho ngươi.
Vân Triệt nhíu mày:
- Không đến mức như thế chứ? Muốn nói người thần giới oán hận ta nhất, cũng chính là nữ nhân điên Lạc Cô Tà kia, nhưng dù thế nào cũng không đến mức nhận lấy phẫn nộ của Kiếp Uyên tiền bối tới giết ta đi?
Hạ Khuynh Nguyệt nói khẽ:
- Một khi vì một nguyên nhân nào đó mà vặn vẹo tính người, có đôi khi sẽ đáng sợ vượt qua mức tưởng tượng. Mà đáng sợ nhất, chưa bao giờ là người lộ răng nanh ra ngoài, ngược lại thường thường là người từ trước đến giờ tao nhã lương thiện, làm cho người ta không hề bố trí phòng vệ.
Vây Triệt chắp hai tay ra sau gáy, nói lầm bầm:
- Cái này ta vẫn luôn luôn biết, lòng đề phòng này ta tự nhận còn sâu sắc hơn bất cứ kẻ nào. Khuynh Nguyệt, chúng ta chính là người cùng năm cùng tháng sinh ra! Nhưng sao cứ cảm giác nàng giống như đang dạy dỗ hậu bối vậy.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Ngươi có thể không nghe không tin, nhưng chuyện tiếp theo, ngươi phải nghe lời của ta. Ngươi có thể yên tâm, nếu thất bại, ngươi sẽ không có tổn thất gì, còn nếu như thành công, sẽ nhiều thêm cho ngươi... một bùa hộ mạng chân chính.
- Hả?
Tròng mắt Hạ Khuynh Nguyệt ngưng lại, chỗ sâu trong tròng mắt giống như có một vầng trăng lạnh đang lóe lên:
- Một bùa hộ mạng có thể hoàn toàn để cho ngươi khống chế, cho dù cường giả như thần đế muốn giết ngươi đều có thể ngăn cản!
Vân Triệt kinh ngạc, câu nói này của Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối đủ để cho bất cứ kẻ nào ở thần giới ngạc nhiên không thôi.
Trên đời này còn có bùa hộ mạng như vậy!?
- Nàng rốt cuộc nói đến cái gì?
Vân Triệt hỏi.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn về phía nam, cảm giác được khí tức kia càng ngày càng gần:
- Hiện giờ ta không thể nói cho ngươi biết, bằng không sẽ lộ ra sơ hở. Ngươi sẽ nhanh chóng biết được.
- Được rồi.
Vân Triệt cũng không hỏi tới, đột nhiên cười tủm tỉm:
- Cho dù thành Nguyệt Thần đế, cũng không quên hao tâm tổn trí vì phu quân của mình. Không hổ là đại lão bà ta cưới hỏi đàng hoàng.
Hạ Khuynh Nguyệt hờ hững nói:
- Ngươi nghĩ nhiều. Ta chẳng qua chỉ lợi dụng năng lực riêng có của ngươi, làm một chuyện bản thân không cách nào làm được, về phần “Bùa hộ mạng” kia, xem như là hồi báo vì ta lợi dụng ngươi đạt thành mục đích, không hơn.
- Được được được.
Vân Triệt tỏ vẻ bất đắc dĩ trợn trừng mắt.
----
Đông thần vực, Phạm Đế thần giới.
Thiên Diệp Phạm Thiên rời khỏi Ngâm Tuyết giới với tâm trạng nặng nề, cho nên tốc độ quay về cũng không nhanh, quay về Phạm Đế thần giới, mới vừa vào trung tâm thần vực, hắn đã nhận thấy được một khí tức không nên xuất hiện.
Chân mày nhíu lại, hắn chậm rãi hạ xuống, không nhanh không chậm đi về phía Phạm Thiên thần điện, vừa vào trong điện, chân mày của hắn đã thả lỏng ra, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Ha ha ha ha.
Một trận cười to vang lên trong điện. Phạm Thiên thần điện nơi thần thánh nhất, quan trọng nhất của Phạm Đế thần giới, lại đã có người đứng ở trong đó, hắn xoay người lại, cười hề hề nhìn Thiên Diệp Phạm Thiên đi vào:
- Phạm Thiên thần đế, ngươi lại để bổn vương chờ lâu đó.
Một thân ngân y, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn, hơi có vẻ yếu ớt, thoáng nhìn lại giống như là một công tử thế gia miệt mài quá độ, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại hết sức tà dị, ánh mắt chạm vào không tự chủ được phát lạnh trong lòng.
Rõ ràng là thần đế hạng nhất nam thần vực... Nam Minh thần đế Nam Vạn Sinh!
Trên mặt Thiên Diệp Phạm Thiên mang cười, bước chân nhanh hơn, giơ tay lên nói:
- Hóa ra là khách quý đã đến, Thiên Diệp vì có chuyện rời đi một lúc, cũng khiến khách quý chờ lâu, Thiên Diệp thật ngượng ngùng.
- Lần này Nam Minh thần đế đích thân đi đông thần vực, có phải cũng vì hỏi chuyện về Kiếp Thiên ma đế chỗ Vân Triệt không?
Thiên Diệp Phạm Thiên hỏi.
Nam Minh thần đế nở nụ cười nhạt, cũng không hỏi chuyện Vân Triệt và Kiếp Uyên, giống như không hề quan tâm đến đại sự có liên quan đến vận mệnh tương lai của hỗn độn:
- Không không, chuyện này do đông thần vực các ngươi ra mặt thì thích hợp hơn, Nam Minh chẳng qua thích hội họp mà thôi. Nam Minh đến đây, đương nhiên vẫn là vì Ảnh Nhi. Chỉ tiếc, dường như Ảnh Nhi cũng không có ở trong giới, Nam Minh thật đau lòng mà.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười cười nói:
- Ha ha, Ảnh Nhi luôn đi ngao du bên ngoài, hiếm khi về giới, kể cả ta cũng hiếm nhìn thấy con bé. Nếu Nam Minh thần đế muốn nhìn thấy Ảnh Nhi, sợ rằng phải phí một phen tâm tư.
- Không không, Nam Minh đến đây, là vì Ảnh Nhi không sai, nhưng cũng không phải là vì gặp nàng, mà là vì một chuyện khác càng quan trọng hơn.
Thiên Diệp Phạm Thiên:
- Hả?
Nam Minh thu liễm ý cười trên mặt, một luồng đế uy vô hình phóng thích:
- Nam Minh thân ở vị trí thần đế đã hơn hai vạn năm, nhưng lại chưa bao giờ lập hậu, vốn tưởng rằng nữ tử thiên hạ này không có một ai xứng làm hậu của Nam Minh, cho đến năm đó nhìn thấy Ảnh Nhi, đã biết hậu của Nam Minh, trừ bỏ Ảnh Nhi ra đã không còn có thể là người khác.
Chân mày Thiên Diệp Phạm Thiên khẽ động, ý cười không thay đổi.
- Hiện giờ ma đế về thế, hỗn độn biến đổi, người người thấp thỏm lo âu, nếu Nam Minh còn tiếp tục do dự nữa, ngày nào đó kiếp nạn đột nhiên giáng xuống, như vậy kiếp này đã không còn cơ hội, đây chẳng phải thành tiếc nuối lớn suốt đời. Cho nên...
Ý cười trên mặt của Nam Minh thần đế lại hiện lên, kính cẩn thi lễ với Thiên Diệp Phạm Thiên:
- Hôm nay Nam Minh đến đây, là thương nghị chuyện hai giới kết nhân với Phạm Thiên thần đế, kính xin Phạm Thiên thần đế gả Ảnh Nhi cho Nam Minh, để giải quyết tâm nguyện suốt đời Nam Minh.
Thiên Diệp Phạm Thiên không hề thay đổi sắc mặt:
- Ha ha, Nam Minh thần đế lại nói đùa.
Nam Minh thần đế thẳng thắt lưng lên, nụ cười trên mặt dần dần trở nên hơi chói mắt:
- Lần này không hề đùa. Trước kia hai giới chúng ta cùng ngồi cùng ăn, nếu Phạm Thiên thần đế ngươi không muốn, bổn vương cũng không thể làm gì cả. Nhưng hiện giờ, Phạm Thiên thần giới không còn ba phạm thần, bổn vương nhắc lại lời ấy, đoán chừng hết sức tự tin.
Một giây trước kính cẩn mà lễ, ý cười như gió, giây tiếp theo đột nhiên thay đổi sắc mặt... Vả lại là một gương mặt chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt Thiên Diệp Phạm Thiên, chân mày Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên trầm xuống, sau đó mỉm cười:
- Nam Minh thần đế, bổn vương có thể nghe không hiểu lời này của ngươi, có ba phạm thần hay không, Phạm Đế thần giới ta vẫn là Phạm Đế thần giới, ai cũng không có khả năng lay động, có liên quan gì đến tự tin của ngươi chứ?
Nam Minh thần đế cười tủm tỉm nói:
- Phạm Thiên thần đế nói đùa, hao tổn ba phạm vương thì thôi, ba phạm thần toàn bộ đột tử, chậc chậc, cho dù Phạm Đế thần giới ngươi ba đầu sáu tay, cũng ăn không tiêu đi. Đột nhiên chặt đứt ba cánh tay của Phạm Đế thần giới, ít nhất ở thời đại này, đã không có tư cách cùng ngồi cùng ăn với Nam Minh thần giới ta, Phạm Thiên thần đế cảm thấy như thế nào?
Thiên Diệp Phạm Thiên: “...”
Nam Minh thần đế tiếp tục nói:
- A đúng rồi, nghe nói tân đế của Nguyệt Thần giới có thù cũ với Ảnh Nhi, cũng rất không thân cận Phạm Đế thần giới các ngươi, mà hiện giờ Vân Triệt có được cưng chiều của Kiếp Thiên ma đế... Nam Minh mơ hồ có biết được, năm đó hắn bỏ chạy vào Long Thần giới, khiến cho không thể đi vào Trụ Thiên thần cảnh, dường như cũng có liên quan với Phạm Đế thần giới các ngươi... Tổng hợp lại những chuyện này, làm cho người ta muốn không lo lắng cho các ngươi cũng khó khăn.
Nam Minh thần đế lắc lắc đầu, tỏ thái độ lo lắng cho Phạm Đế:
- Mà thời điểm này, nếu lại có người nào vì mất hứng mà làm cái đinh, sợ rằng ngày sau Vương giới hạng nhất đông vực này sẽ càng ngày càng không dễ chịu, có khi còn không có cơ hội xuất hiện phạm thần tiếp theo.
Hai mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên nhíu lại:
- Nam Minh, ngươi đây là đang uy hiếp ta?
Nam Minh thần đế không phủ nhận, ngược lại cười lớn một tiếng:
- Ha ha ha ha, chỉ cần có thể cưới Ảnh Nhi làm hậu, Nam Minh có thể không tiếc giá cao gì, thủ đoạn gì. Nếu như chọc cho Phạm Thiên thần đế không thoải mái, đợi tương lai cưới Ảnh Nhi, Phạm Thiên thần đế chính là nhạc phụ của Nam Minh, nhạc phụ đại nhân muốn trừng phạt trách tội như thế nào, Nam Minh tự nhiên phải hoàn toàn chịu, tuyệt đối không dám có bất kỳ phản kháng.
Thiên Diệp Phạm Thiên hừ lạnh:
- Hừ! Tính tình của Ảnh Nhi, ngươi nên biết rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Nếu con bé muốn gả cho ngươi, ai cũng không ngăn cản được, nếu con bé không muốn gả cho ai, ai cũng không có khả năng bắt buộc.
Nam Minh thần đế cười hề hề nói:
- Không, vì Nam Minh hiểu biết Ảnh Nhi vạn phần, cho nên thiết nghĩ, Phạm Thiên thần đế nhất định khuyên được Ảnh Nhi, có lẽ trước kia không thể, nhưng hiện giờ chỉ cần Phạm Thiên thần đế nguyện ý, nhất định có thể làm được.
Không đợi Phạm Thiên thần đế đáp lại, Nam Minh thần đế đã giơ tay lên nói:
- Phạm Thiên thần đế trước đừng vội vã cự tuyệt, nếu như hai giới ta và ngươi đám hỏi, Ảnh Nhi đó là hậu của Nam Minh ta, từ đây hai giới cùng chung một cành, kể cả Long Thần giới cũng có thể không sợ. Mà có một điểm, tin tưởng Phạm Thiên thần đế không phải không rõ ràng...
- Cảnh giới hiện giờ, nếu như Nam Minh ta không muốn, Phạm Đế thần giới muốn lại xuất hiện phạm thần tiếp theo, sợ rằng vô cùng khó có được. Mà nếu như Nam Minh nguyện ý, cũng dốc sức giúp đỡ, phạm thần tiếp theo ra đời cũng không xa xôi.
Nam Minh thần đế nói từng chữ ôn hòa thanh nhã, lại từng chữ như ngâm trong kịch độc, uy hiếp vĩ đại hòa cùng với dụ dỗ lợi hại.
Đáng sợ hơn chính là, uy hiếp của hắn là thật, nhưng dụ dỗ của hắn, ngươi vốn không biết câu nào là thật, câu nào là giả.
- Lời Nam Minh muốn nói đều đã nói xong, tin tưởng sắp tới Phạm Thiên thần đế nhất định hết sức bận rộn, nên không quấy rầy nữa, giờ quay về nam vực yên lặng chờ tin lành.
Nam Minh thần đế cười nhạt một tiếng, cất bước rời đi. Thiên Diệp Phạm Thiên vẫn chưa ngăn cản và nói gì, nhưng hai tay đã không tiếng động siết chặt lại.
Bước chân của Nam Minh thần đế dừng lại, gương mặt tái nhợt khẽ quay lại:
- A đúng rồi, Phạm Thiên thần đế chắc vô cùng rõ ràng, tính nhẫn nại của Nam Minh ta vốn luôn cực kỳ kém, một khi không còn nhẫn nại mà nóng giận lên, có khi ngay cả bản thân ta cũng sợ đến vô cùng.
Khóe miệng khẽ câu, Nam Minh thần đế lại nâng bước chân, không nhanh không chậm đi ra khỏi Phạm Thiên thần điện, theo khí tức cấp tốc đi xa, rất nhanh đã biến mất trong linh giác của Thiên Diệp Phạm Thiên.
Rầm!!!
Thiên Diệp Phạm Thiên đánh xuống một quyền, làm nứt đại điện ra một đường nứt mấy trăm trượng.
- Đồ hỗn trướng!
Thiên Diệp Phạm Thiên nghiến răng nghiến lợi, cả người phát run.
Ba phạm thần của Phạm Đế thần giới bị Kiếp Uyên hủy diệt trong nháy mắt, ở trước mặt người khác Thiên Diệp Phạm Thiên tỏ ra rất bình thản, mỉm cười trên mặt không hề giảm đi chút nào, cho dù là ai đều không nhìn ra một chút thương tiếc, giống như chỉ mất đi ba tiểu lâu la râu ria.
Nhưng mà trong một tháng này, Thiên Diệp Phạm Thiên không biết đã âm thầm nuốt bao nhiêu ngụm máu.
Nam Minh thần đế nói thật ra một chút đều không sai, mất đi ba phạm thần, đồng nghĩa với bẻ gãy ba cánh tay của Phạm Đế thần giới!
Tuy rằng chỉ là ba người, nhưng chính là ba Thần Chủ cấp mười, ba cường giả cấp bậc thần đế! Hậu quả nó mang đến chính là thực lực của Phạm Đế thần giới đột ngột xuất hiện chênh lệch với Nam Minh thần giới!
Vốn trong thần giới, dưới Long giới, lấy Nam Minh thần giới và Phạm Đế thần giới mạnh nhất, hai bên ai cũng không có khả năng lay động ai, ai cũng không có khả năng thật sự áp chế được ai.
Nhưng Phạm Đế thần giới đột nhiên mất đi ba phạm thần, như vậy Nam Minh thần giới tuyệt đối có năng lực áp chế Phạm Đế thần giới, vả lại chỉ cần nguyện ý, có thể áp chế Phạm Đế thần giới lâu dài khó có thể ngẩng đầu nữa.
Tuy rằng như vậy khiến Nam Minh thần giới tự tổn tám trăm, nhưng Thiên Diệp Phạm Thiên rất rõ ràng, Nam Minh thần đế đồ điên đáng sợ này nhất định làm ra được!
Hậu quả của mất đi ba phạm thần, làm cho lực lượng hạch tâm hụt xuống... Hơn nữa Thiên Diệp Phạm Thiên rõ ràng, đây mới chỉ là bắt đầu! Cách sinh tồn tàn khốc của thần giới vẫn luôn luôn như thế, vả lại càng đứng trên cao, thường thường càng tàn khốc.