.
._735__1" class="block_" lang="en">Trang 735# 1
Chương 1470: Phạm đế mới tới
- Phụ vương, ngươi thật sự sẽ bởi vì Nam Minh lão nhân này mà tức giận, thật đúng là ngạc nhiên.
Trong thần điện, không biết xuất hiện bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi từ lúc nào, có lẽ nàng vẫn luôn luôn tồn tại ở đó... Dù sao nặc ảnh của nàng đã hoàn mỹ đến mức ngay cả Mạt Lỵ cũng giấu giếm được.
Thiên Diệp Phạm Thiên tức giận khó tiêu:
- Ta không cách nào không giận được. Nếu như không phải có thể chọc vào xương sườn mềm của ta, sao hắn lại sẽ tự mình chạy từ Nam Minh thần vực đến đây.
- Những năm này, chúng ta với Nam Minh vẫn luôn ngầm tranh giành vị trí Vương giới thứ hai, lại ai cũng không cách nào chân chính áp chế được ai. Hiện giờ chúng ta hao tổn ba phạm thần, sao hắn lại sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh nhạt nói:
- Phụ vương đừng lo lắng. Nơi này là đông thần vực, bàn tay của hắn không dễ dàng duỗi tới đây như vậy. Hơn nữa Nam Minh lão nhân kia, chẳng qua chỉ là thứ sớm muộn gì sẽ chết ở trên người nữ nhân, còn không xứng để cho phụ thân tức giận như thế. Hừ, lại càng không xứng tới gần Thiên Diệp Ảnh Nhi ta.
Thiên Diệp Phạm Thiên lại chậm rãi lắc đầu:
- Không, Ảnh Nhi, có câu ngươi cần phải nhớ kỹ, cho tới bây giờ ngươi đều gặp Nam Minh thần đế chân chính, gương mặt mà hắn lộ ra ở trước mặt ngươi chưa bao giờ là gương mặt chân chính, hắn để ngươi mê hoặc, mặc kệ cho ngươi sử dụng, chỉ vì hắn cam nguyện như thế.
- Nhất là vì đây là phương pháp duy nhất để hắn tới gần và có được ngươi, mà bây giờ, hắn đã tìm được một phương pháp tốt hơn chút! Chuyện này không thể không cẩn thận suy nghĩ một chút.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng:
- A chê cười, chỉ bằng hắn? Hắn tốt nhất chỉ nói, nếu như thật sự chọc giận ta, kể cả hắn là Nam Minh thần đế, ta cũng sẽ để cho hắn biết được kết cục.
Trên đời này người hiểu Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất không nghi ngờ là Thiên Diệp Phạm Thiên. Mà Thiên Diệp Phạm Thiên lại hiểu Nam Minh thần đế hơn bất kỳ ai, giọng hắn trầm thêm vài phần:
- Ta nói lại lần nữa, đừng so sánh Nam Vạn Sinh với mấy thứ đồ chơi trước đó của ngươi, hắn có thể làm thần đế hạng nhất nam thần vực, tâm cơ thủ đoạn của hắn tuyệt đối không dưới bất cứ người nào đương thời.
- Lần này đi Ngâm Tuyết giới, thu hoạch như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
- Tin tức không tốt lắm.
Thiên Diệp Phạm Thiên dừng lại mấy giây, xem như đè tức giận xuống, cau mày nói:
- Chuyện này tạm thời không nói. Trước khi rời khỏi Ngâm Tuyết giới, Vân Triệt đột nhiên chủ động đưa ra đề nghị muốn tới tinh lọc ma khí Tà Anh cho ta, thuận đường bái phỏng Phạm Đế thần giới... Ảnh Nhi, ngươi cảm thấy hắn định như thế nào?
- Vì ta?
Đôi mắt màu vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lóe lên ánh sáng lạ.
Thiên Diệp Phạm Thiên nói:
- Ta nghĩ suốt đường đi, trừ đó ra, không còn lý do nào khác. Năm đó ngươi hạ phạm hồn cầu tử ấn cho hắn, đó chính là mối hận không đội trời chung, cho dù cuối cùng hắn không có việc gì, nhưng quả quyết không có bất cứ khả năng buông bỏ nào. Mà bây giờ hắn lại dựa vào Kiếp Thiên ma đế, ngươi cảm thấy hắn sẽ như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại cười lạnh, chẳng những không hề có lo lắng, ngược lại cánh môi khẽ nhếch kia lại tràn đầy khinh miệt và khinh thường:
- Chẳng lẽ hắn còn có thể sử dụng Kiếp Thiên ma đế tới giết ta? Cho dù có thể, một người muốn mượn lực lượng của người khác đến trả thù ra oai, cho dù kế thừa sáng thế thần lực, cũng chỉ là phế vật! Cũng xứng để cho ta kiêng kỵ?
- Phụ vương, ngươi vẫn nói chuyện về Kiếp Thiên ma đế đi, ta càng cảm thấy hứng thú với chuyện này hơn. Về phần Vân Triệt...
Thiên Diệp Ảnh Nhi híp mắt vàng lại:
- Hắn tốt nhất dám đến!
....
- Sắp đến.
Nhìn tinh vực bên ngoài, Hạ Khuynh Nguyệt nói.
- Chúng ta rốt cuộc đi đâu?
- Phạm Đế thần giới!
Khí tức trên người Hạ Khuynh Nguyệt khẽ động, đôi mắt tuyệt mỹ chớp lên một chút tử mang.
Vân Triệt như có đăm chiêu:
- Quả nhiên. Nàng để cho ta nói những lời kia với Thiên Diệp Phạm Thiên, vì chuyện này?
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn không gian cấp tốc trôi đi ở bên ngoài huyền chu, chậm rãi nói:
- Đi Phạm Đế thần giới lần này, ngươi chỉ cần làm một chuyện. Giống như lần trước, dùng Quang Minh huyền lực của ngươi tinh lọc ma khí Tà Anh cho Thiên Diệp Phạm Thiên, không cần nghĩ gì khác, lại càng không có tâm tư động tác dư thừa gì. Mặt khác, khi ngươi tinh lọc nhớ đừng dốc hết toàn lực, nhưng lại đừng làm quá tận lực, có hiệu quả bảy tám phần giống như lần trước là có thể.
- Chỉ như vậy?
- Đúng!
- Được.
Vân Triệt gật đầu, tuy rằng hắn hoàn toàn không biết Hạ Khuynh Nguyệt định làm cái gì, nhưng không hỏi nhiều. Cũng như lời Hạ Khuynh Nguyệt nói, nếu như hắn biết quá nhiều, nhất định trong lòng có thể đạt được, do đó lộ ra sơ hở... Thiên Diệp Phạm Thiên là nhân vật như thế nào, ở trước mặt hắn tuyệt đối không thể có thứ gọi là sơ hở này được.
- Ngươi thật sự không chuẩn bị hỏi tới cùng?
Vân Triệt cứ đáp ứng rõ ràng như vậy, ngược lại khiến Hạ Khuynh Nguyệt thoáng kinh ngạc.
- Tín nhiệm giữa phu thê vẫn luôn cần có.
Vân Triệt cười tủm tỉm nói.
- Ngây thơ.
Vốn tưởng rằng ít nhiều gì Hạ Khuynh Nguyệt sẽ có vài phần cảm động, nhưng nhận được lại là hai chữ thản nhiên của nàng.
Nhưng Vân Triệt lại mặc kệ:
- Ta tín nhiệm nàng có sai lầm rồi!?
- Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào... bất cứ kẻ nào.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng không biết vì sao lại đọc lại một lần.
- Cũng bao gồm cả nàng sao?
Vân Triệt liếc mắt.
Hạ Khuynh Nguyệt không hề chần chừ nói:
- Đúng. Vân Triệt, ngươi không phải người bình thường, thế giới mà ngươi phải đối mặt còn phức tạp hơn người thường rất nhiều, thứ ngươi không nên có nhất chính là tin tưởng quá đáng người khác.
- Được được được, ta đều đã rõ.
Hạ Khuynh Nguyệt lại bắt đầu có dáng vẻ giống như tiền bối dạy bảo hắn, Vân Triệt nhếch miệng lên, trước mắt lại thoáng qua bóng dáng của Hỏa Phá Vân, nhất thời không tự chủ được thở dài, nói:
- Tín nhiệm, thật sự là một thứ xa xỉ, bởi vì nó rất dễ dàng bể nát, mà một khi bể nát, cho dù chỉ có một lần, cũng vĩnh viễn không có khả năng chân chính dán lại.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Ta từng có một ít kinh nghiệm, khiến cho ta rất khó chân chính tin tưởng một người, về điểm này, nàng không cần lo lắng cho ta nhất. Nhưng mà, thê tử phụ mẫu nữ nhi của ta luôn có thể ngoại trừ đi.
Vân Triệt nheo mắt nhìn gò má Hạ Khuynh Nguyệt, hồi lâu không chịu dời ánh mắt đi, cười như không cười.
Nữ nhi... Hai chữ Vân Triệt thuận miệng nói ra lại khiến chân mày Hạ Khuynh Nguyệt giật giật.
- Nữ nhi của ngươi và Nguyệt Thiền sư bá, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi.
- Mười bốn tuổi, thêm một năm rưỡi nữa sẽ thành niên, đến độ tuổi năm đó nàng gả cho ta.
Vân Triệt không khỏi thổn thức:
- Thời gian thật đúng là nhanh.
- Con bé tên là gì?
Hạ Khuynh Nguyệt lại hỏi.
Vân Triệt trả lời:
- Vân Vô Tâm. Đây là mẫu thân con bé lấy tên cho. Lại nói tiếp, năm đó lần đầu tiên khi ta nhìn thấy con bé, còn không biết con bé là nữ nhi của ta, còn đã cười nhạo cái tên này.
Hạ Khuynh Nguyệt không tiếng động liếc mắt, nhìn thần thái lúc này của Vân Triệt, khi nhắc tới nữ nhi, giọng điệu, khuôn mặt, sắc thái trên mặt của hắn đều thay đổi rõ ràng, hạ Khuynh Nguyệt chỉ liếc nhìn hắn thôi đã có thể cảm nhận được một nỗi lòng ôn nhu, ấm áp, kiêu ngạo vô cùng.
- Ngươi... không nên có hài tử.
Câu nói này của Hạ Khuynh Nguyệt nói vô cùng nhẹ. Mỗi một chữ đều mang theo cảm xúc phức tạp tới cực điểm.
Chân mày Vân Triệt chợt nhíu lại, kinh dị Hạ Khuynh Nguyệt thế mà lại sẽ nói ra một câu như vậy:
- Vì sao?
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Ngươi là người quá coi trọng tình cảm, cũng vốn là uy hiếp của ngươi. Mà có nữ nhi sẽ mềm hóa lòng ngươi, phân tán ý chí của ngươi, ảnh hưởng tới quyết ý của ngươi, mang đi tàn nhẫn của ngươi, gia tăng vướng bận cho ngươi, cũng nhiều thêm một sơ hở vĩ đại.
Vân Triệt thoáng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười:
- Nàng nói có một phần không sai. Bản thân ta cũng có phát hiện ra, tính tình của ta thật sự vì Vô Tâm mà có chút thay đổi. Nhưng mà, đối với ta mà nói, Vô Tâm chẳng những là người thân quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, cảm giác không phải là trợ lực đối với cuộc đời của ta.
- Cũng bởi vì Vô Tâm... và một chuyện ta không muốn quay đầu lại, ta cam đoan với con bé muốn trở thành người đệ nhất thế gian, để cho con bé không phải chịu khi dễ phiêu lưu gì, đây cũng là một mục đích khác để cho ta trở về thần giới... Tuy rằng bị ép trở về hơi sớm.
Vân Triệt nhìn về phương xa, than thở nói:
- Nếu như có thể thành công giải quyết kiếp nạn ma thần này, từ nay về sau thời gian ở lại thần giới của ta đều phải lấy tu luyện làm chủ đạo. Mà Kiếp Uyên tiền bối vô cùng hiểu biết về Tà thần thần lực, nếu như có thể có được chỉ dẫn của nàng, chắc chắn sẽ có trợ giúp thật lớn đối với tiến cảnh của ta.
Vân Triệt mỉm cười:
- Phụ thân hứa hẹn với nữ nhi, là tuyệt đối không thể vi phạm.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Không kịp. Trụ Thiên thần cảnh đã không còn cách nào mở ra, thiên phú của ngươi cao tới đâu, tốc độ tu luyện nhanh nữa, cũng đã không còn kịp...
- Không kịp? Không kịp cái gì?
- Chuyện ngươi có được truyền thừa của Tà thần đã là mọi người đều biết, hiện giờ ai cũng biết nếu như ngươi phát triển lên, chỉ riêng truyền thừa của sáng thế thần vô cùng có khả năng khiến cho ngươi ở trên tất cả sinh linh. Nếu như Kiếp Thiên ma đế vẫn luôn luôn che chở ngươi, ngươi có thể bình yên trưởng thành, nhưng mà nếu như ngươi mất đi sự che chở của Kiếp Thiên ma đế rồi... bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một người trong tương lai có thể giỏi hơn tất cả bọn họ trưởng thành, tuyệt đối sẽ không.
- Đây cũng là lý do vì sao ta phải tìm cho ngươi một bùa hộ mạng khác. Đến lúc đó, cho dù xảy ra kết quả tệ nhất, có Trụ Thiên giới, Nguyệt Thần giới, còn có bùa hộ mạng này bảo vệ, ngươi mới có thể sống yên ổn.
Vân Triệt lại nhíu mày, hắn nhìn gò má Hạ Khuynh Nguyệt, đột nhiên nói:
- Khuynh Nguyệt, sao ta cứ có cảm giác... nàng giống như thật sự tin tưởng Kiếp Thiên ma đế sẽ thu hồi quan tâm đối với ta? Vì sao nàng lại có lo lắng mãnh liệt như vậy đối với chuyện này?
Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt:
- Ta không biết. Ta chỉ gần đây cảm thấy rất không yên... Không yên chưa bao giờ có.
- Nếu như có thể biết được nguyên nhân thì tốt rồi.
Giọng nói nhẹ nhàng này, chỉ có bản thân Hạ Khuynh Nguyệt mới có thể nghe thấy được.
Vân Triệt: “...?”
Tóc dài xòe ra, Hạ Khuynh Nguyệt xoay đầu, nói:
- Ngươi có thể lý giải vì ta không có chuyện gì suy nghĩ nhiều, ta cũng hy vọng “Khả năng cực kỳ bé nhỏ này” sẽ không phát sinh, hy vọng ngươi có thể bình yên trưởng thành đến độ cao như ngươi hứa hẹn với nữ nhi, cũng hy vọng bùa hộ mạng mà ta tìm cho ngươi, ngươi có thể tiện tay vứt đi.
- Ừm...
Vân Triệt đưa tay sờ cằm.
Lần trước hắn còn oán trách Hạ Khuynh Nguyệt không lưu lại một câu đã rời đi, lần này, Hạ Khuynh Nguyệt lại nói tương đối nhiều với hắn, nhưng... phần lớn đều rất kỳ quái.
Không đâu tự nhiên lo lắng?
Thứ linh hồn báo động này, Vân Triệt luôn luôn có phần tin tưởng. Nhưng đó là một phản ứng phòng ngự sau khi đã trải qua vô số lần bên bờ sinh tử, trước khi nguy cơ tiến đến thân thể với linh hồn làm ra gần như theo bản năng... Còn lo lắng của Hạ Khuynh Nguyệt lại không biết được nào mà lần, vả lại bất cứ người nào xem ra đều gần như không có khả năng phát sinh, nhưng dáng vẻ của nàng, ngược lại cực kỳ tin tưởng thứ này không cách nào không lo lắng theo.
Tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt rất lạnh lùng nói nàng vì lợi dụng Vân Triệt đạt thành một mục đích nào đấy, “Bùa hộ mạng” là tặng kèm sau lợi dụng. Nhưng một lời sau đó của nàng lại bại lộ ra “Bùa hộ mạng” mới là mục đích hàng đầu của nàng.
- Hưmmm....
Vân Triệt rơi vào trầm tư.
- Đến rồi!
Theo giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Khuynh Nguyệt, một tinh giới khổng lồ cấp tốc tới gần hơn trong tầm mắt của Vân TRiệt.
Cùng lúc đó, khí tức và không gian chung quanh đồng thời đột nhiên thay đổi, huyền chu đi qua trong đó giống như bị ngàn vạn giấy ráp chà vào, phát ra hàng loạt tiếng bén nhọn chói tai quấy lòng, cũng bắt đầu rung động rất nhỏ.
- Đây là?
Đang ở bên trong huyền chu, Vân Triệt cảm nhận được một loại khí tức hết sức dữ dằn.
- Đi!
Hạ Khuynh Nguyệt không giải thích, lắc mình đến bên người Vân Triệt, túm lấy cánh tay hắn, mang hắn đi về phía Phạm Đế thần giới đã gần ngay trước mắt.
....
Phạm Thiên thần điện.
- Nói như vậy, tai họa chân chính còn ở phía sau?
Chân mày vàng nhỏ của Thiên Diệp Ảnh Nhi cau lại, thì thầm một tiếng:
- Gần trăm ma thần thượng cổ...
Cho dù là ai nghe được tin tức như thế, đều không thể không sợ hãi.
Thiên Diệp Phạm Thiên trầm giọng nói:
- Hy vọng cuối cùng vẫn ở trên người một mình Vân Triệt. Nhưng mà hiển nhiên hy vọng xa vời. Dù sao Vân Triệt chính là phàm linh kế thừa Tà thần thần lực, hắn ảnh hưởng đến ý chí của Kiếp Thiên ma đế còn không đến mức độ như vậy. Cho nên phải chuẩn bị tốt ứng đối với một phen kiếp nạn... Muốn sống sót trong đại kiếp nạn này như thế nào, mới là chuyện hiện giờ phải làm nhất.
Lúc này ngoài điện đột nhiên truyền đến truyền âm của Phạm Đế thần sử:
- Khởi bẩm thần đế, Vân Triệt đã đến.
Lúc trước hắn đã phân phó xuống, nếu như Vân Triệt đến, nhất định báo cho hắn biết trước tiên.
Thiên Diệp Phạm Thiên và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời xoay mắt.
Thiên Diệp Phạm Thiên thấp giọng lẩm bẩm, hỏi:
- Nhanh như vậy? Chỉ có một mình hắn?
- Không, người cùng đi với hắn... mới vừa rồi đã xác nhận, là Nguyệt Thần đế!
- Hả?
Chân mày Thiên Diệp Phạm Thiên hơi trầm xuống, hiển nhiên không hề ngờ tới.
Hai tròng mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo lại, trong mắt hiện lên kim mang nguy hiểm:
- Hạ Khuynh Nguyệt? Vân Triệt với Hạ Khuynh Nguyệt, quả nhiên vì ta mà đến.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Vân Triệt thì thôi, Hạ Khuynh Nguyệt cũng gấp gáp vội vàng như thế, là ta xem trọng nàng ta sao? Hừ, cũng được, để cho ta xem xem, bọn họ dựa vào một Kiếp Thiên ma đế, có năng lực làm khó dễ gì được ta ở đây!