Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1469 - Chương 1471: Bố Cục

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1470" class="block_" lang="en">Trang 735# 2

 

 

 

Chương 1471: Bố cục



- Ảnh Nhi, ngươi tạm thời ẩn xuống, được được lộ mặt.

Chân mày Thiên Diệp Phạm Thiên thoáng nhíu lại.

Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt, lạnh nhạt nói:

- Phụ vương từ trước đến nay vẫn luôn hạ mắt nhìn thế giới, từ khi nào lại trở nên sợ đầu sợ đuôi như thế?

- Đây là mệnh lệnh!

Giọng Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên lạnh xuống.

Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhíu mày, kể từ sau khi nàng tu thành Thần Chủ, đây vẫn là lần đầu tiên Thiên Diệp Phạm Thiên nói như vậy với nàng.

Nàng hờ hững nói:

- Nếu là mệnh lệnh của phụ vương, Ảnh Nhi không dám không theo. Nhưng mà, có muốn hiện thân hay không, vẫn là ta nói mới tính!

Theo giọng nói vừa dứt, bóng dáng của nàng đã như đám sương tan đi, không tiếng động biến mất trong không khí.

Thiên Diệp Phạm Thiên nhíu mày suy nghĩ, sau đó truyền âm nói:

- Đệ Cửu, ngươi tự mình đi nghênh đón Vân Triệt và Nguyệt Thần đế, dẫn bọn họ vào thẳng thần điện. Phải nhớ, tuyệt đối không được để mất cấp bậc lễ nghĩa.
....

Tinh Thần giới tràn ngập ánh sao, Nguyệt Thần giới nguyệt mang giữa trời, Trụ Thiên thần giới mây khói lượn lờ, khi Vân Triệt mới vừa vào tam đại Vương giới của đông thần vực, giống như thân vào tiên cảnh trên thiên cung.

Mà bước vào Phạm Đế thần giới, Vương giới hạng nhất đông thần vực này, cảnh tượng trước mắt lại không hề có chút sặc sỡ nào, cũng không hề có huyền quang riêng biệt mang tính chất dấu hiệu giống như ba Vương giới kia, tất cả kiến trúc phong cách cổ xưa cũ kỹ, góc cạnh rõ ràng, bên ngoài còn không ngừng chiếu ra màu kim loại sắc bén, cho dù là một căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn đều phóng thích ra một cảm giác xâm lược bức người.

Mà ở trong khí tức đó, mỗi một bước đi, mỗi một lần hô hấp của Vân Triệt, cảm nhận được đều là một cảm giác mãnh liệt với luống cuống nói không nên lời, nhất là khí tức nguyên tố của nơi này, còn sinh động, nóng bỏng hơn ba Vương giới khác.

Vân Triệt cùng đi tới, linh giác đụng chạm đến mỗi một người, cho dù già trẻ trai gái, khí tức phóng thích ra trên người đều khiến cho hắn âm thầm kinh hãi.

Mộc Huyền Âm đã sớm nói với hắn rằng “Phạm Đế không cần người”, tận mắt nhìn thấy vẫn rung động trong lòng.

Hạ Khuynh Nguyệt ở bên người mở miệng:

- Phạm Đế không cần người, ngươi nhất định đã từng nghe nói tới câu nói này. Huyền giả của Phạm Đế thần giới đều coi huyền đạo là sinh mệnh, từ khi mới vừa sinh ra, bọn họ sẽ được giáo huấn, bồi dưỡng dã tâm vấn đỉnh huyền đạo. Ở trong này, kẻ yếu sẽ bị khinh bỉ, mà kẻ lười biếng còn là sỉ nhục. Ở trong hoàn cảnh như vậy, mỗi một người đều sẽ biến thành đồ điên.

- Thiên Diệp Ảnh Nhi chính là một kẻ điên.

Vân Triệt mắt lạnh nói.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Ngươi nói không sai, nàng ta là kẻ điên không hơn không kém, vì cảnh giới huyền đạo rất cao, nàng ta có thể không tiếc tất cả. Tín niệm và dã tâm này, theo cái nhìn của ngươi có lẽ sẽ cảm thấy điên cuồng, nhưng ở Phạm Đế thần giới lại quá mức tầm thường.

- Thiên Diệp Phạm Thiên năm đó càng hơn chứ không kém Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện giờ!

Khi nói đến Thiên Diệp Ảnh Nhi, trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt không hề thay đổi, nhưng khi đề cập đến Thiên Diệp Phạm Thiên, trong mắt nàng không thể khống chế lóe lên tử mang.

Thừa nhận ký ức của Nguyệt Vô Nhai, nàng kiêng kỵ Thiên Diệp Phạm Thiên còn hơn Thiên Diệp Ảnh Nhi mấy lần!

Thần đế hạng nhất... người có thể có được danh hiệu như thế, không ai mà không phải là đế vương trong đế vương, ma quỷ trong ma quỷ!

- Khuynh Nguyệt, sau khi Phạm Đế thần giới hao tổn đi ba phạm thần, so với Trụ Thiên thần giới ai mạnh ai yếu?

Vân Triệt hỏi.

Hạ Khuynh Nguyệt không hề suy tư nửa giây:

- Không hề nghi ngờ, vẫn là Phạm Đế thần giới. Chỉ với thế lực biểu hiện ra ngoài thôi Phạm Đế thần giới đã vô cùng đáng sợ, huống chi... chưa từng có ai có thể thấy rõ toàn cảnh của Phạm Đế thần giới.

Hao tổn ba phạm thần gần với thần đế, thực lực của Phạm Đế thần giới lại vẫn còn ở trên Trụ Thiên thần giới... Nghĩ thật đáng sợ.

Lúc này, một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện trong tầm mắt, cũng cấp tốc tới gần.

Đây là một người trung niên dáng người ngũ đoạn (tứ chi ngắn và cổ ngắn), diện mạo xấu xí, mặt cười tủm tỉm, hắn giơ tay thi lễ:

- Đệ Cửu cung nghênh Nguyệt Thần đế, Vân thần tử đến.

Giọng nói của hắn ôn hòa, không hề hăng hái, trên mặt thậm chí còn mang theo một chút dáng điệu thơ ngây... Nhưng ánh sáng nhạt chiếu ra từ trong đôi mắt hẹp dài thành một đường chỉ của hắn lại nói cho Vân Triệt biết đây là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.

- Hóa ra là phạm vương Đệ Cửu, lại giống với trong truyền thuyết như đúc.

Hạ Khuynh Nguyệt liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Phạm vương... Đệ Cửu!?

Người này chính là một trong những phạm vương của Phạm Đế thần giới!

Ánh mắt Vân Triệt thoáng thay đổi, ghi nhớ chặt chẽ đặc thù của người này.

Phạm vương Đệ Cửu cúi người thi lễ, dáng vẻ tương đối thơ ngây chân thành:

- Có thể tận mắt nhìn thấy Nguyệt Thần tân đế với Vân thần tử cứu vớt vạn linh từ dưới tay ma đế về thế, là may mắn của Đệ Cửu. Thần đế đã ở thần điện chờ hai vị, mời.

Hai người theo phạm vương Đệ Cửu đi thẳng vào Phạm Thiên thần điện, Thiên Diệp Phạm Thiên đã chủ động ra nghênh đón, đầy mặt tươi cười:

- Vân thần tử với Nguyệt Thần đế, có thể có một người tới đã là may mắn cho cả giới, hôm nay chính là cả hai cùng tới, Thiên Diệp vinh hạnh vô cùng.

Hắn ân cần thăm hỏi “Vân thần tử” trước, “Nguyệt Thần đế” ở phía sau... Đuôi chân mày Vân Triệt giật giật, ừm, phu trước phụ sau, thật hợp lý!

Vân Triệt trực tiếp mở miệng trước Hạ Khuynh Nguyệt:

- Phạm Thiên thần đế đừng khách khí. Chính là hứa hẹn tinh lọc ma khí cho tiền bối, tự nhiên không thể thất tín. Hơn nữa lần này cuối cùng có thể nhìn trộm dáng dấp của Vương giới hạng nhất đông vực, cũng thu hoạch rất phong phú

- Khuynh Nguyệt không báo trước, mạo muội tới chơi, mong rằng Phạm Thiên thần đế không vì thế mà lấy làm phiền lòng.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ thi lễ.

- Ha ha, Nguyệt Thần đế nói chi vậy, hai vị mau mời.

Thiên Diệp Phạm Thiên đưa tay ra hiệu, mặt cười hề hề. Đồng thời ánh mắt liếc sang bên:

- Đệ Cửu, ngươi lui ra đi, phân phó bất cứ kẻ nào không được đến quấy nhiễu.

- Dạ.

Phạm vương Đệ Cửu không hỏi nhiều một chữ, lưu loát rời đi.

Vào ngồi trong điện, Thiên Diệp Phạm Thiên lại một phen tao nhã khách sáo, lộ hết tư thế tôn kính khách quý, hắn nói với Vân Triệt:

- Vân thần tử, khó có được đến Phạm Đế thần giới ta, trước hết để bổn vương mang ngươi đi du ngoạn một phen chung quanh có được không? Mặc dù phong cảnh nơi này không bằng Nguyệt Tinh Trụ Thiên, nhưng cũng có phong tư độc đáo.

Vân Triệt lại nho nhã lễ độ nói:

- Không cần làm phiền. Vãn bối đến đây, chuyện hàng đầu đó là hóa giải ma khí cho Phạm Thiên thần đế. A đúng rồi...

- Không biết thần nữ điện hạ ở đâu?

Hắn giống như tùy ý hỏi.

Thiên Diệp Phạm Thiên tiếc nuối nói:

-Thật không khéo, hàng năm Ảnh Nhi đều ở bên ngoài, hiếm khi về giới, hiện giờ cũng không biết thân ở nơi nào. Nhưng mà nếu như Vân thần tử có ý, vậy Thiên Diệp lập tức gọi nàng về giới.

Vân Triệt mỉm cười, đứng dậy:

- A không cần, vãn bối chính là thuận miệng hỏi. Phạm Thiên thần đế, thời gian của tiền bối rất quý giá, vãn bối không dám quấy rầy nhiều hơn, vậy lập tức hóa giải ma khí cho tiền bối.

- Được, vậy làm phiền Vân thần tử.

Thiên Diệp Phạm Thiên cũng không chối từ, cùng đứng dậy:

- Đúng rồi, còn không biết lần này Nguyệt Thần đế đích thân đến bái phỏng, có thể có chỉ giáo gì không?

So với Vân Triệt, giọng điệu của Hạ Khuynh Nguyệt trong lạnh lùng mang theo chói tai:

- Chỉ giáo không dám nhận. Hiện giờ an nguy tính mạng của Vân Triệt liên quan đến vận mệnh đương thời, tự nhiên phải bảo hộ chu toàn.

Thiên Diệp Phạm Thiên nở nụ cười:

- Vạn linh thế gian đều nhận ơn của Vân thần tử, hiện giờ lại có người dám mạo hiểm phạm đến Vân thần tử, đây chẳng phải chọc giận thiên hạ.

- Trên đời này chính là nhiều người gan lớn, nhất là ở Phạm Đế thần giới các ngươi. Phạm Thiên thần đế nghĩ sao?

Hạ Khuynh Nguyệt hờ hững nói.

Thiên Diệp Phạm Thiên cười lớn một tiếng:

- Ha ha ha ha, Nguyệt Thần đế tán dương, Thiên Diệp đành thản nhiên nhận lấy. Nếu như thế, vậy làm phiền Nguyệt Thần đế hộ pháp cho Vân thần tử.

Lập tức, Vân Triệt bắt đầu phóng thích ra Quang Minh huyền lực, bắt đầu lại tinh lọc ma khí Tà Anh cho Thiên Diệp Phạm Thiên. Hắn không quên lời Hạ Khuynh Nguyệt nói, Quang Minh huyền lực phóng thích ra yếu hơn lần trước một chút, vả lại trong quá trình tinh lọc, từng có vài lần thất thần.

Người thường gần như không có khả năng phát hiện ra biến hóa nhỏ bé này, nhưng Thiên Diệp Phạm Thiên nhất định phát hiện ra được.

Mấy canh giờ sau, Vân Triệt đã mồ hôi đầy đầu, hiện lên trạng thái kiệt lực. Lúc này hắn kết thúc tinh lọc, mở to mắt, nói với Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Tu vi của vãn bối quá nhỏ bé, thật sự khiến Phạm Thiên thần đế chê ười. Cách một ngày vãn bối lại đến tinh lọc cho tiền bối một lần, sau cần phải “Xử trí” chuyện ma thần về thế, sợ rằng khó có thể tinh lọc toàn bộ ma khí cho Phạm Thiên thần đế.

Thiên Diệp Phạm Thiên vội vàng nói:

- Không sao không sao, đương nhiên đại sự làm trọng. Vân thần tử liên tục thi ân, Thiên Diệp đã vô cùng cảm kích. Nghĩ đến hành động mạo phạm năm đó của tiểu nữ, càng sợ hãi cực kỳ áy náy.

Vân Triệt cười cười, nói:

- Đã là ân oán, tự nhiên sớm đi giải quyết thì tốt hơn, bằng không khúc mắc chỉ biết càng ngày càng khó cởi ra. Hy vọng lần sau khi vãn bối bái phỏng, có thể có ~ may mắn ~ nhìn thấy thần nữ điện hạ.

Thiên Diệp Phạm Thiên không hề do dự gật đầu:

- Được! Vân thần tử nói không sai. Nếu Vân thần tử đã có ý nguyện này, vậy Thiên Diệp lập tức đi truyền âm, ra lệnh cho con bé ngày sau trở về giới, để cho con bé bồi tội vì tội lỗi năm đó với Vân thần tử.

- Ừm, vậy làm phiền Phạm Thiên thần đế.

Vân Triệt tỏ vẻ tùy ý gật đầu.

- Vân thần tử đã mệt nhọc, hai ngày nay mời ở Phạm Đế thần giới ta nghỉ ngơi cho khỏe, nếu có cần gì, cứ mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí.

Vân Triệt vừa định đáp ứng, Hạ Khuynh Nguyệt đã mở miệng trước hắn:

- Không cần. Hai ngày này Khuynh Nguyệt sẽ dẫn hắn đi đến Nguyệt Thần giới, không nhọc đến Phạm Thiên thần đế chiêu đãi.

Trên mặt Thiên Diệp Phạm Thiên lộ vẻ nôn nóng:

- Cái này... Nếu như không có ân của Vân thần tử, những ngày qua không biết Thiên Diệp đã gặp hành hạ phệ tâm phệ hồn bao nhiêu lần. Long hậu bế quan, không chỗ viện trợ, ân của Vân thần tử giống như trời ban, cho đến nay Thiên Diệp không biết nên báo đáp như thế nào, ít nhất làm nghĩa chủ nhà...

Giọng điệu của Hạ Khuynh Nguyệt lộ ra ý lạnh, không hề khách khí nói:

- Ta nói không cần đó là không cần. Khí tức của Phạm Đế thần giới quả nhiên danh bất hư truyền, bổn vương thật sự không quen. Nếu để một mình Vân Triệt ở lại đây, bổn vương không cách nào yên tâm, vẫn quay về Nguyệt Thần giới cho thỏa đáng!

- Vân Triệt, chúng ta đi thôi.

Hạ Khuynh Nguyệt nói xong, mang Vân Triệt đi, định lập tức rời đi.

- Nếu như thế, liền theo ý tứ của Nguyệt Thần đế.

Thiên Diệp Phạm Thiên không hề tức giận, cũng không giữ lại, đứng dậy đưa tiễn.

Tiễn Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, nụ cười trên mặt Thiên Diệp Phạm Thiên dần dần biến mất, trên mặt ngưng tụ lại một vẻ khó hiểu khó thấy.

Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện ra bóng dáng ở bên cạnh hắn, hồi lâu không nói.

- Khi Vân Triệt tinh lọc ma khí cho ta, rõ ràng có chỗ chú ý, tinh lọc ma khí vốn chính là danh nghĩa. Nhưng giống như cũng không phải vì ngươi mà đến. Tuy rằng Vân Triệt đề cập đến ngươi hai lần, hơn nữa giọng điệu rất nặng, nhưng mà... đề cập cũng quá cố ý.

- Hơn nữa Nguyệt Thần đế... bọn họ rốt cuộc định làm cái gì?

Thiên Diệp Phạm Thiên nhíu mày suy tư.

Lúc này đuôi chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt trầm xuống, trên môi phát ra năm chữ vô cùng trầm thấp:

- Hồng Mông Sinh Tử ấn!

“?” Thiên Diệp Phạm Thiên chợt liếc mắt.

- Hạ Khuynh Nguyệt... Không biết nàng ta biết được chuyện Hồng Mông Sinh Tử ấn từ chỗ nào. Ngay tại hơn một tháng trước còn lấy ra uy hiếp ta.

Nghĩ đến lời nói ngày đó của Hạ Khuynh Nguyệt, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng vô cùng nguy hiểm.

- Ngươi nói cái gì!?

Sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên thay đổi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment