Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1470 - Chương 1472: Bí Mật Của Phạm Đế

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1471" class="block_" lang="en">Trang 736# 1

 

 

 

Chương 1472: Bí mật của Phạm Đế



- Sao nàng ta có thể biết được chuyện về Hồng Mông Sinh Tử ấn!?

Thiên Diệp Phạm Thiên gầm nhẹ nói, chính là có phần cảm xúc không khống chế được.

Bởi vì đây là bí mật lớn nhất của hắn, thậm chí là toàn bộ Phạm Đế thần giới!

Sau khi gầm nhẹ ra tiếng, hắn mới đột nhiên cảnh giác, cánh tay vung lên, bày ra một kết giới cách âm khổng lồ.

Hồng Mông Sinh Tử ấn, vào thời đại thượng cổ thuộc về Sinh Mệnh sáng thế thần Lê Sa, là chí bảo thứ ba gần với Thủy Tổ kiếm và Tà Anh luân, nếu có được nó nhận chủ sẽ có thể có được tuổi thọ vô tận!

Cũng chính là bất tử!

Tuy rằng nó không phải là chí bảo mạnh nhất, nhưng không hề nghi ngờ, hai chữ “Bất tử” là theo đuổi cực hạn của tất cả sinh linh, cho dù là chân thần chân ma!

Nếu như bảy đại chí bảo đều đặt ở trước mắt, có thể chọn một mà thôi, như vậy, được lựa chọn nhiều nhất lại không phải là Thủy Tổ kiếm và Tà Anh luân, mà nhất định là Sinh Tử ấn!

Trong ghi chép lại từ thượng cổ, sau khi Sinh Mệnh sáng thế thần Lê Sa ngã xuống, Hồng Mông Sinh Tử ấn đã rơi vào tay ma tộc, sau đó không còn tin tức, càng chưa bao giờ xuất hiện ở hiện thế.

Mà thật ra, vào mười vạn năm trước nó đã bị Phạm Đế thần giới đoạt được.

Chính là, đã trải qua kiếp nạn Tà Anh, Hồng Mông Sinh Tử ấn e ngại lực lượng hắc ám nhất đã giống như Thiên Độc châu, linh của nó đã sớm tiêu vong, chỉ còn thừa lại một Hồng Mông Sinh Tử ấn chết rồi.

Đúng vậy, Hồng Mông Sinh Tử ấn có thể cho sinh linh lực lượng bất tử đã chết rồi, nghe có phần vi diệu, nhưng sự thật chính là như thế.

Nhưng mà, dưới hấp dẫn của hai chữ “Bất tử”, sao Phạm Đế thần giới sẽ vì nó chết đi rồi mà buông tha cho. Trong những năm này, các đời Phạm Thiên thần đế trước đó đều dốc hết sức tìm kiếm, thử đủ loại phương pháp khiến Hồng Mông Sinh Tử ấn sống lại.

Mà kể từ sau đời Phạm Thiên thần đế tìm được Hồng Mông Sinh Tử ấn, tồn tại này trở thành bí mật lớn nhất của Phạm Đế thần giới, chỉ có các đời thần đế và phạm thần biết được, kể cả phạm vương đều không có tư cách được biết.

Nếu như tin tức Hồng Mông Sinh Tử ấn tồn tại ở Phạm Đế thần giới bị truyền ra, không hề nghi ngờ, vô số ánh mắt tham lam sẽ dòm đến, cho dù là Vương giới hạng nhất đông vực, cho dù biết rõ Hồng Mông Sinh Tử ấn đã chết, cho dù Phạm Đế thần giới chưa từng xuất hiện ai “Bất tử”, cũng tuyệt đối không dập tắt đi được điên cuồng của hai chữ “Bất tử” đối với sinh linh.

Phạm Đế thần giới hiện giờ vừa mới hao tổn ba phạm thần, lại gánh lấy áp bách của Vân Triệt của ma đế... Nếu như chuyện này bị truyền ra, Nam Minh thần giới sẽ trăm phần trăm làm khó dễ!

Không, có lẽ còn chưa tới lượt Nam Minh thần đế, Kiếp Thiên ma đế đều sẽ chủ động tìm tới cửa!

Hai chữ bất tử đủ để lòng tham của ma đế triệt để bị kích thích

Đây cũng là lý do vì sao sau khi nghe được Thiên Diệp Ảnh Nhi nói như vậy, Thiên Diệp Phạm Thiên lại có phản ứng như thế.

Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm giọng nói:

- Vài năm nay Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn trấn áp nội loạn, chưa bao giờ rời khỏi Nguyệt Thần giới, nàng ta không thể nào dựa vào lực lượng của bản thân mà biết được. Chỉ có thể là Nguyệt Vô Nhai!

Ánh mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên trở nên u ám.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Ta đã sớm có phát hiện, từ rất lâu trước kia hắn đã biết được chuyện Nguyệt Vô Cấu năm đó là do ta gây nên, nhưng ngoài mặt chưa bao giờ lộ ra, nhưng trong âm thầm lại hạ không ít đòn ngầm. Nhưng mà, phụ vương cũng đừng lo lắng quá mức, cho dù Nguyệt Thần giới nhận thấy được một chút manh mối, cũng chỉ giới hạn trong phán đoán, nếu dám lộ chuyện này ra, ta ngược lại có vô số cách thức dẫn ngược lại thật ra Hồng Mông Sinh Tử ấn đang ở Nguyệt Thần giới!

- Lại nói, Nguyệt Thần giới còn chưa có tư cách trở mặt với chúng ta.

Chân mày của Thiên Diệp Phạm Thiên càng nhíu chặt hơn:

- Trước kia là như thế, nhưng bây giờ đã khác. Nếu Vân Triệt báo chuyện này cho Kiếp Thiên ma đế biết... hậu quả khó lường.

Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng:

- Không, hắn không dám. Nếu như Kiếp Thiên ma đế được đến Hồng Mông Sinh Tử ấn, cũng nhất định khiến cho nàng ta càng thêm nhiều niềm vui, nhưng nếu không tìm thấy, vậy chính là lừa gạt, còn có thể dẫn tới tức giận sau thất bại... Phụ vương cảm thấy trước khi Vân Triệt xác nhận, dám mạo hiểm nguy cơ này sao?

Bị chạm đến bí mật lớn nhất, kể cả là Thiên Diệp Phạm Thiên, trong ánh mắt cũng bắt đầu mang theo nôn nóng:

- Nguyên nhân như thế, Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đến đây rất có thể chính là thử xác nhận chuyện này! Tinh lọc ma khí chính là ngụy trang, muốn gặp ngươi giải quyết ân oán cũng là nguy trang, lần này một chữ không đề cập đến, tiếp theo...

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người sang chỗ khác:

- Ảnh Nhi, phân phó xuống, hai ngày này ta cần yên lặng suy nghĩ, bất cứ kẻ nào không được đến quấy nhiễu!
....

Không gian vũ trụ, vẫn là chiếc huyền chu ấy, nhưng hướng đi lúc này chính là Nguyệt Thần giới.

Vân Triệt vươn vai:

- Nhiệm vụ hoàn thành! Khuynh Nguyệt, giờ nàng nên nói cho ta biết mục đích của nàng đi?

- Sau khi đến Nguyệt Thần giới, ta sẽ nói hoàn chỉnh cho ngươi biết. Chuyện này cũng chỉ có ngươi mới có thể hoàn thành.

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:

- Ừm... Không nói trước rốt cuộc nàng muốn làm cái gì, một chuyến đi hôm nay chắc chỉ làm ngụy trang để phân tán sự chú ý của Phạm Thiên thần đế đi?

- Đúng.

Vân Triệt liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt:

- Thứ cho ta nói thẳng, ngụy trang này có thể đánh lừa được người khác, lại cơ bản không có khả năng đánh lừa được Thiên Diệp Phạm Thiên, bằng không thần đế hạng nhất của hắn thành làm không... Nói đi nói lại, nàng không thể nào không rõ ràng được điểm này đi?

Hạ Khuynh Nguyệt sâu xa nói;

- Muốn chính là không lừa gạt được hắn. Tâm tư hiện giờ của hắn nhất định bị dẫn tới “Một nơi khác”.

Vân Triệt không hiểu:

- Một nơi khác? Là nơi nào?

Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt hiện lên nguyệt mang:

- Ta biết được một bí mật của hắn, mà hắn chắc cũng biết được ta biết bí mật này. Lần này chúng ta “Bái phỏng”, là ngươi chủ động đưa ra, hắn vốn còn có nghi hoặc trong lòng, mà ta lại đột nhiên đồng hành. Tuy không nhắc đến một chữ, nhưng hắn nhất định sẽ nghĩ theo hướng kia. Nhất định sẽ!

Vân Triệt nhíu nhíu mày:

- Hả? Vì sao lại tin tưởng như vậy?

- Bởi vì đó là một bí mật mà Thiên Diệp Phạm Thiên sợ bị người khác biết nhất, cũng tự nhiên cực kỳ mẫn cảm với nó, một khi chạm đến ý niệm này sẽ không còn cách nào tránh thoát. Lại không biết... ngụy trang mới là mục đích chân chính.

Nếu lúc này Vân Triệt chạm đến ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, có lẽ lần đầu tiên sinh ra ý niệm “Đáng sợ” đối với nàng.

Vân Triệt suy nghĩ một lát, nói:

- Phạm Đế thần giới còn có bí mật như vậy? Là bí mật gì, ta có thể biết không.

- Không thể!

- Xí, ta biết mà.

Vân Triệt bĩu môi.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Hiện giờ ngươi biết được không hề có một chút ưu việt nào cho ngươi. Nếu ngày nào đó, thực lực của ngươi có thể trưởng thành đến mức độ để cho Phạm Đế thần giới kiêng kỵ ngươi, như vậy không cần ngươi hỏi, ta sẽ hoàn chỉnh nói cho ngươi biết. Sau khi ngươi biết được bí mật kia muốn làm như thế nào, cũng hoàn toàn tùy ngươi.

Vân Triệt giơ một ngón tay lên:

- Được! Một lời đã định!

Khoảng cách giữa Nguyệt Thần giới với Phạm Đế thần giới cũng không quá xa xôi, sau mấy canh giờ ngắn ngủi, Nguyệt Thần giới đã ở trong tầm mắt.

Thần đế về giới, vốn là đại sự, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt lại thu huyền chu trước thời gian, cũng cố hết sức ẩn khí tức, mang theo Vân Triệt vào thẳng Thần Nguyệt thành, giấu giếm mọi người.

Hiển nhiên, nàng cũng không có ý định để cho người ta biết được Vân Triệt đã đến Nguyệt Thần giới.

- Có vẻ như nàng cũng không muốn để cho người ta biết được ta ở trong này. Ta còn tưởng rằng nàng sẽ gióng trống khua chiêng mang ta vào Nguyệt Thần giới chứ.

Vân Triệt hơi u oán nói.

Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên nói:

- Thanh danh của ngươi ở Nguyệt Thần giới cũng không phải quá tốt! Không muốn trêu chọc phiền toái, vậy im lặng đợi ở đây, nơi nào đều không được đi.

Khi nói chuyện, nàng mang theo Vân Triệt tiến vào kết giới của tẩm cung thần đế.

Đây là tẩm cung của Hạ Khuynh Nguyệt, lại là một tiểu thế giới đặc thù. Lúc tiến vào, gió nhẹ ngay mặt phất phơ, bên tai mơ hồ như có tiếng nước róc rách, ánh trăng nhu hòa không biết từ đâu mà đến chiếu trên mặt đất, như đột nhiên đặt mình vào trong ảo cảnh ánh trăng như vẽ.

Mà bên trong ánh trăng nhu hòa, chiếu ra ba bóng hình thiếu nữ xinh đẹp nhỏ nhắn yểu điệu mềm mại.

Các nàng ngay mặt đi tới, dáng đi nhẹ nhàng, màu sắc quần áo đều không giống nhau, nhưng đều cực kỳ động lòng người. Da thịt trắng như tuyết, mềm mại trong suốt, theo ánh trăng nhìn lại, bóng dáng của các nàng thướt tha thon dài, đường cong lồi lõm tinh tế, mặc dù đều có khác biệt về khí chất, nhưng dung nhan đều cực đẹp giống như thơ như vẽ.

- Tỳ nữ cung nghênh chủ nhân, Vân công tử.

Các nàng khom người mà bái, không hề kinh ngạc chuyện Vân Triệt đến đây, hiển nhiên Khuynh Nguyệt đã sớm truyền âm.

Ba nữ tử này, Vân Triệt nhận ra được nữ tử váy màu vàng ở chính giữa, nhớ được tên là Cẩn Nguyệt, hai người khác vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Các nàng sóng vai cùng nhau, Vân Triệt nhìn mà nhất thời có cảm giác hoa mắt... Cho dù có Hạ Khuynh Nguyệt ở bên, phong cảnh kinh diễm tuyệt luân của các nàng vẫn đủ để cho bất cứ nam tử nào trong lòng mơ màng.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Các ngươi lui ra đi. Nếu như mấy ngày nay không có phân phó của ta, bất cứ kẻ nào không được tới đây.

- Dạ.

Cẩn Nguyệt, Ngọc Nguyệt, Liên Nguyệt nhu thuận lên tiếng trả lời, sau đó bước nhẹ rời đi, chỉ còn lại làn gió thơm phơ phất.

Vân Triệt cười híp mắt nói:

- Nguyệt Thần giới thật sự là một nơi tốt. Nhưng mà may người ở bên cạnh nàng đều là nam tử, nếu như là nam... ta không thể không để cho nàng cưỡng chế đuổi đi toàn bộ!!

- Ta đã là đế của Nguyệt Thần, đừng nói nam hầu, cho dù nạp ngàn vạn nam phi cũng không có gì không thể.

Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi liếc nhìn hắn.

Vân Triệt nhất thời cắn răng:

- Nam phi? Nếu nàng thật sự dám có, có bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.

Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười:

- Thật sao? Đừng nói đến nam phi, nếu ngươi có thể đuổi ba tỳ nữ vừa rồi của ta đi, ta sẽ như ý nguyện của ngươi, như thế nào?

Không đợi Vân Triệt trả lời, Hạ Khuynh Nguyệt tiếp tục nói:

- Đúng rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ba người các nàng, Cẩn Nguyệt và Liên Nguyệt đều là nguyệt thần sử thuộc riêng ta, tu vi đều là Thần Chủ cấp năm. Còn Ngọc Nguyệt nhìn như nhu thuận dễ bắt nạt nhất, chính là nguyệt thần phụ tá của ta, cũng là hạng nhất trong mười hai nguyệt thần của Nguyệt Thần giới, vả lại ở trong tất cả nguyệt thần, thực lực gần với ta và với Hoàng Kim nguyệt thần.

“~!@#$%...” Lời Vân Triệt vừa định nói ra lập tức bị một chùy nện vào trong bụng.

- Nếu ngươi không quản được tay chân trêu chọc xúc phạm đến các nàng, các nàng hơi lỡ tay, ngươi có trăm mạng cũng không đủ chết.

“...” Vân Triệt liên tiếp nuốt từng ngụm nước bọt. Có thể làm tỳ nữ cho thần đế, đương nhiên không thể nào là nhân vật đơn giản.

Nhưng ba tiểu cô nương nhìn có vẻ nhu mì điềm đạm, còn không có uy hiếp lớn như con thỏ, lại quá mức không đơn giản đi!

- Thực lực không đủ, đừng nói xằng nói bậy. Bây giờ ngươi cảm thấy nếu ta muốn nạp nam phi, ngươi ngăn cản được sao?

- Không ngăn cản được cũng phải ngăn cản!

Vân Triệt oán hận nói, sau đó nghiêm mặt:

- Nhưng mà ta tin tưởng nàng chắc chắn sẽ không.

Cánh môi của Hạ Khuynh Nguyệt mấp máy rất nhẹ:

- Ngươi cho rằng, ai cũng háo sắc như mệnh giống ngươi sao?

- Ặc...

Vân Triệt nhất thời nghẹn lời.

Hạ Khuynh Nguyệt không chế nhạo hắn nữa, chậm rãi tiến lên trước vài bước, đứng ở trong nguyệt mang, một cơn gió nhẹ thổi đến, tóc đen váy tím của nàng phấp phới theo gió, trong lúc vô tình bó chặt lấy đường cong uyển chuyển đến kinh người, khiến ánh mắt của Vân Triệt vì vậy mà khựng lại.

Giống như đã nhận ra tầm mắt đột nhiên yên lặng ở phía sau, ngọc thủ của Hạ Khuynh Nguyệt chắp ra sau lưng, tay áo tử sa óng ánh rộng rãi tự nhiên dừng ở trên mông eo lồi lõm quá mức câu tâm, cũng ngăn cách tầm mắt của Vân Triệt:

- Hiện giờ ta sẽ nói cho ngươi biết tiếp theo phải làm cái gì.

- Lần đầu tiên khi ngươi tinh lọc ma khí của Thiên Diệp Phạm Thiên, có mấy lần kích động muốn nhân cơ hội hạ độc hắn, lại nói sẽ không bị hắn phát hiện. Lúc ấy ta không hiểu được, nhưng sau này biết được ngươi thân mang Thiên Độc châu, mới hiểu được. Như vậy...

Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt hơi thê lương, giống như sương giống như hàn:

- Ta muốn ngươi lần tiếp theo khi tinh lọc ma khí cho hắn, giống như suy nghĩ trước kia của ngươi, thừa dịp huyền khí vào cơ thể, hạ độc của Thiên Độc châu vào trong cơ thể hắn!

Vân Triệt nhíu nhíu mày, nói:

- Dưới khí tức hỗn độn hiện giờ, tốc độ khôi phục độc lực của Thiên Độc châu cực kỳ chậm rãi, lấy mức độ khôi phục hiện giờ của Thiên Độc châu, cho dù ta phóng thích toàn bộ độc lực cũng không thể độc chết hắn được.

- Lúc trước ta cũng chỉ vì dưới tình huống huyền khí xâm nhập vào cơ thể thời cơ vô cùng tốt này mà sinh ra suy nghĩ viển vông, kể cả kích động cũng không được tính. Không chỉ có như thế.... Khi đó, cho dù thật sự có thể độc chết hắn, ta cũng chỉ sẽ có kích động, nhưng nhất định sẽ không hành động như vậy.

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:

- Ta muốn không phải là ngươi độc chết hắn, ngươi cũng thật sự không thể độc chết hắn. Ta muốn là tuyệt cảnh của Thiên Diệp Phạm Thiên, mà không phải là tử cảnh!

Tuyệt cảnh sẽ khiến cho đối phương mang theo khát khao giãy giụa, còn tử cảnh... ngược lại chính là liều chết phản công và không chết không ngừng.

Vế sau, cũng không phải Vân Triệt và Nguyệt Thần giới có khả năng thừa nhận.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment