Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1471 - Chương 1473: “Vạn Kiếp Vô Sinh”

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1472" class="block_" lang="en">Trang 736# 2

 

 

 

Chương 1473: “Vạn kiếp vô sinh”



- Lần trước ngươi biết rõ không có khả năng độc chết hắn, lại vẫn sinh ra ý niệm hạ độc cho Thiên Diệp Phạm Thiên, nói cách khác, cho dù không độc chết hắn được, cũng nhất định có thể tạo thành hắn bị thương nặng... đúng không?

Tiếng lòng của Vân Triệt liên tục rung động.

Vì Thiên Diệp Phạm Thiên là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cho nên lần đó ở Trụ Thiên giới, khi Vân Triệt được Thiên Diệp Phạm Thiên mời đi, Hạ Khuynh Nguyệt hộ tống đi cùng. Sau khi rời khỏi, hắn và Hạ Khuynh Nguyệt nói vài lời, cũng không nói nhiều lắm, Hạ Khuynh Nguyệt lại đột nhiên rời đi, mà mấy lời hắn nói với Hạ Khuynh Nguyệt kai cũng đều thuận miệng mà ra, nếu Hạ Khuynh Nguyệt không nhắc tới, đoán chừng hắn đều không nhớ ra.

Nhưng mà, chính là mấy câu nói tùy tiện đó, Hạ Khuynh Nguyệt thế mà lại từ đó nhận được nhiều tin tức như thế... bao gồm hắn có được Hắc Ám huyền lực, bao gồm mức độ đại khái của độc lực Thiên Độc... Nói không chừng còn có càng nhiều.

Nàng thật sự là Hạ Khuynh Nguyệt? Quả thật giống như thay đổi linh hồn!

Vân Triệt không cách nào không cảm thấy kinh hãi.

Mà đáng giận là, Hạ Khuynh Nguyệt ở trước mặt hắn, tinh thần lực lại tập trung như vậy!?

Nam tử phía sau đột nhiên trầm mặc, ánh mắt dừng ở trên người mình cũng mơ hồ đã xảy ra biến hóa, Hạ Khuynh Nguyệt thoáng liếc mắt:

- Ta nói sai rồi sao?

Lúc này Vân Triệt mới lên tiếng:

- Không, không sai. Tuy rằng độc lực của Thiên Độc châu khôi phục rất có hạn, nhưng cấp bậc của nó cực kỳ cao, nếu trúng phải, cho dù là Thiên Diệp Phạm Thiên cũng chỉ có thể cố gắng mà chống chọi chứ không có khả năng hóa giải chân chính. Cho nên tuy rằng độc không chết được Thiên Diệp Phạm Thiên, nhưng trước khi độc lực tự động biến mất, tuyệt đối đủ để cho hắn ăn một vố.

Hạ Khuynh Nguyệt xoay người, chìa bàn tay tuyết như ngọc, ngón tay cổ tay trắng nõn của nàng không hề có bất cứ món trang sức nào, từng ngón tay đều như tuyết đầu mùa ngưng tụ thành:

- Để cho ta thử một lần!

- Được.

Vân Triệt không do dự, Thiên Độc châu có độc lực cực hạn đồng thời còn có năng lực tinh lọc cực hạn, tuyệt đối không đến mức tổn thương được Hạ Khuynh Nguyệt.

Hắn chìa tay phải, lòng bàn tay chớp lên bích mang, ngón tay điểm nhẹ vào lòng bàn tay của Hạ Khuynh Nguyệt, rót một luồng thiên độc độc lực vào trong đó.

Khoảnh khắc khi thiên độc độc lực đụng chạm vào thân thể của Hạ Khuynh Nguyệt lập tức bùng nổ, chỉ là một luồng độc tức rất nhỏ, lại khiến cho bàn tay của Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời phủ lên một tầng quang hoa xanh biếc đáng sợ.

Chân mày của Hạ Khuynh Nguyệt liền nhíu lại, Tử Khuyết huyền lực nhanh chóng vận chuyển, nhất thời tử mang quanh quẩn trên tay, cứng rắn áp chế lục mang.

Nhưng mà chính là áp chế... Với tu vi của nàng, cho dù Tử Khuyết thần lực vận chuyển như thế nào, nhưng lại đều không thể hóa giải bài trừ luồng thiên độc độc lực kia. Nó bị áp chế trong kinh mạch nơi bàn tay, vô cùng lạnh như băng, lại tồn tại mạnh mẽ hơn bất cứ cái gì.

Chỉ là một luồng đã như thế!

- Quả nhiên không cách nào hóa giải!

Hạ Khuynh Nguyệt nói nhỏ.

- Độc của Thiên Độc châu, là độc có sinh mạng.

Vân Triệt nói, mà thiên độc có “Sinh mạng” là do sau khi Hòa Lăng trở thành thiên độc độc linh mới thai sinh khôi phục, độc trước đó đều đã yếu kém, lại là độc có thể hóa giải được:

- Một khi nhập vào cơ thể, chân thần cũng không nhất định có thể hóa giải, mà vạn linh hiện giờ, một chút có thể hóa giải đều không có!

Lúc đang nói, Vân Triệt chìa tay trái, quang mang tinh lọc chớp động, chỉ trong nháy mắt, độc tức trên người Hạ Khuynh Nguyệt đã tiêu tán vô tung.

Độc lực của Thiên Độc châu chỉ có Vân Triệt có thể phóng thích, cũng chỉ có Vân Triệt có thể hóa giải. Chỉ tiếc dưới hoàn cảnh hiện giờ, tốc độ tích lũy độc lực thật sự quá chậm.

Nếu như đợi thêm vài năm, độc lực của Thiên Độc châu đủ để độc chết cả Thiên Diệp Phạm Thiên cường giả như vậy, đây cũng là thời gian quay về thần giới mà lúc trước hắn định ra với Hòa Lăng. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời định, kiếp nạn đỏ ửng tới gần ép hắn không thể không trở lại thần giới trước thời gian, mà độc lực tích lũy được hiện giờ, muốn độc chết Thiên Diệp Phạm Thiên là không thể nào.

- “Sinh mệnh” của nó sẽ duy trì bao lâu?

Hạ Khuynh Nguyệt thu hồi huyền khí, hỏi.

Vân Triệt chậm rãi nói:

- Đại khái chừng hai mươi canh giờ. Tuy rằng Thiên Diệp Phạm Thiên không cách nào hóa giải, nhưng với huyền lực và thân thể thần của hắn, tuyệt đối có thể chống đỡ được qua hai mươi canh giờ này. Cho nên hạ độc cho hắn, lấy độc lực hiện giờ, cho dù “Tuyệt cảnh” hay “Tử cảnh” mà nàng nói đều khó có khả năng phát sinh.

Hạ Khuynh Nguyệt hơi trầm ngâm:

- Hai mươi canh giờ... Tuy rằng còn ngắn hơn dự tính của ta, nhưng vậy là đủ rồi.

Vân Triệt: “...?”

- Chỉ dựa vào thiên độc độc lực, tuy rằng không giết được hắn, nhưng đối mặt với thiên độc mà ngay cả lực lượng của thần đế đều không thể hóa giải, hơn nữa cái tên Thiên Độc châu, Thiên Diệp Phạm Thiên bị trúng độc nhất định sẽ nhận lấy kinh hãi vĩ đại. Mà thời gian tồn tại của thiên độc độc lực, trừ ngươi ra, bây giờ còn có ta thì không ai biết. Theo thời gian trôi đi, khi hắn ngăn cản và chống đỡ càng ngày càng yếu, dĩ nhiên sẽ sinh ra sợ hãi bản thân sẽ chết dưới thiên độc... Một khi suy nghĩ và sợ hãi này sinh ra, mỗi một giây đều sẽ càng thêm mãnh liệt!

Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Hạ Khuynh Nguyệt, nói:

- Hả? Không nói trước tại sao muốn làm cho Thiên Diệp Phạm Thiên như vậy, cho dù...

Hạ Khuynh Nguyệt hiển nhiên biết Vân Triệt định nói cái gì, lập tức cắt ngang lời hắn:

- Nếu chỉ là như thế, sợ hãi tử vong trong gần hai mươi canh giờ mang đến rất có thể không đủ để khiến Thiên Diệp Phạm Thiên hỏng mất, khả năng thành công sẽ không quá ba thành. Nhưng mà trong cơ thể hắn lại đã sớm tồn tại một thứ có thể phóng đại vô số lần nỗi sợ hãi này.

- Tà Anh ma khí!

Vân Triệt nhíu mày, nhất thời khó giải:

- Ngươi định để cho ta hạ độc hắn, sau đó lại dẫn ma khí trong cơ thể hắn bạo loạn? Không... không đúng! Làm như vậy cũng quá không có ý nghĩa gì, ngược lại không thể nghi ngờ sẽ trực tiếp bại lộ chuyện ta có khả năng khống chế Hắc Ám huyền lực.

- Dung hợp cực hạn giữa độc lực của Thiên Độc châu với lực lượng của Tà Anh vạn kiếp luân là cái gì?

Hai hàng chân mày của Vân Triệt nhíu lại:

- Vạn kiếp vô sinh!

Mắt Hạ Khuynh Nguyệt như đầm băng sâu, âm u không thấy đáy:

- Đúng! Ở thần giới, không có ai không biết cái tên “Vạn kiếp vô sinh”. Năm đó, “Vạn kiếp vô sinh” do Tà Anh vạn kiếp luân dung hợp với Thiên Độc châu phóng thích ra đã kết thúc thời đại của thần với ma, tạo thành biến động lớn của hỗn độn! Cái tên này, kể cả chân thần chân ma nghe thấy đều sẽ sợ hãi run rẩy, huống chi là phàm linh!

Sắc mặt Vân Triệt quái dị:

- Này này này! Nàng sẽ không phải định để cho ta dung hợp độc lực của Thiên Độc châu với ma khí Tà Anh ở trong cơ thể của Thiên Diệp Phạm Thiên đó chứ?

- Ngươi có thể làm được sao?

Hạ Khuynh Nguyệt hỏi.

- Đương nhiên không thể!

- Ta cũng cho rằng ngươi không thể.

“...”

Hạ Khuynh Nguyệt nhìn hắn, giọng nói trở nên thong thả, từng chữ từng chữ ấn sâu vào trong lòng Vân Triệt:

- Ta muốn không phải là dung hợp. Trộn lẫn là được, cái này có thể làm được chứ?

Năm đó Tà Anh vạn kiếp luân và Thiên Độc châu đều là Huyền Thiên chí bảo thuộc về ma tộc, nói rõ bản chất lực lượng của chúng đều thuộc về tiêu cực. Cho nên Hạ Khuynh Nguyệt có lý do tin tưởng lực lượng của chúng nó sẽ không bài xích.

“...” Vân Triệt thoáng ngẫm nghĩ, nói:

- Nếu ta chưa tiếp xúc với ma khí Tà Anh, ta không xác định được. Nhưng mà, trong quá trình mấy lần ta tiếp xúc đã phát hiện ra, ma khí đều cực kỳ đáng sợ đối với thần đế kia lại có một loại thân thiết kỳ dị với ta. Cho dù khi ta lấy Quang Minh huyền lực tinh lọc, cũng không hề có giãy giụa bài xích như trong dự đoán lúc ban đầu của ta.

- Có lẽ là bởi vì ta có Hắc Ám huyền lực đặc thù. Cũng có lẽ...

Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi:

- Đây là lực lượng đến từ “Nàng”, có khí tức của nàng.

Hạ Khuynh Nguyệt: “...”

- Cho nên, nếu như ẩn nấp, trộn lẫn thiên độc lực vào trong ma khí Tà Anh, ta.... tin tưởng có thể làm được hoàn mỹ.

Vì đã từng tinh lọc cho Trụ Thiên thần đế một lần, tinh lọc cho Phạm Thiên thần đế hai lần, ba lần tiếp xúc cũng đủ để cho hắn tin tưởng một điểm này.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, trong mắt lại u ám thêm vài phần. Tự mình tiếp xúc với thiên độc độc tức, thêm vào lời nói của Vân Triệt, khiến cho trong lòng nàng nắm chắc thành công lại cao thêm vài phần:

- Rất tốt! Như vậy, từ nay trở đi khi ngươi lại tinh lọc ma khí cho Thiên Diệp Phạm Thiên sẽ ẩn nấp toàn bộ thiên độc độc lực vào trong ma khí Tà Anh trong cơ thể hắn, cũng khống chế tốt thời cơ độc phát... Sau khi chúng ta rời khỏi Phạm Đế thần giới, hắn sẽ rơi vào trong cơn ác mộng của “Vạn kiếp vô sinh”!

Vân Triệt gật đầu:

- Thiên độc độc lực hòa lẫn với ma khí Tà Anh, khiến Thiên Diệp Phạm Thiên tưởng là độc của vạn kiếp vô sinh? Đừng nói Phạm Thiên thần đế hắn... chỉ cần không phải đầu óc bị chập, đều sẽ không tin tưởng đi?

Hạ Khuynh Nguyệt cũng nhẹ nhàng gật đầu:

- Đương nhiên. Hắn sẽ không tin, cũng không cần tin. Nhưng mà hắn nhất định sẽ liên tưởng đến “Vạn kiếp vô sinh” -- loại độc đáng sợ đã hủy diệt chư thần chư ma, kết thúc một thời đại kia! Bóng ma mà nó lưu lại cho đời sau thật sự quá lớn, khi lực lượng của “Tà Anh” và “Thiên độc” xuất hiện hòa lẫn, cho dù kẻ nào đều sẽ giống như đụng chạm đến nguyền rủa của ma quỷ, sẽ lập tức nghĩ ra cái tên này.

- Thông qua Tà Anh và thiên độc độc lực kết hợp ra độc của “Vạn kiếp vô sinh” như thế nào, không có ai biết được, kể cả người đứng đầu thiên độc đều không biết, càng không có ai chân chính tiếp xúc với “Vạn kiếp vô sinh”. Nhưng ai ai cũng đều biết rằng đây là bốn chữ đáng sợ nhất trên đời này, biết chắc rằng nó do lực lượng Tà Anh và lực lượng thiên độc sinh ra... Như vậy, khi đọc lực của Thiên Độc châu và ma lực của Tà Anh vạn kiếp luân lại một lần nữa “Dung hợp” ở trên thân một người, trừ ngươi người đứng đầu thiên độc này ra, ai cũng không dám tin tưởng có phải lại phát sinh dị biến về chất giống như “Vạn kiếp vô sinh” hay không.

- Sợ hãi chưa biết vượt qua phạm trù nhận thức của một thần đế, bóng ma của vạn kiếp vô sinh, thiên độc mà lực lượng của thần đế cũng không thể hóa giải nửa phần... tổng hợp lại tất cả, hai mươi canh giờ cũng đủ để khiến Thiên Diệp Phạm Thiên hỏng mất từng bước!

- Mặt khác, trước đó ta sẽ lưu lại cho Thiên Diệp Phạm Thiên ám chỉ tinh thần đầy đủ.

“...” Vân Triệt giật mình nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, da đầu đột nhiên hơi run lên.

Hạ Khuynh Nguyệt giống như không để ý tới ánh mắt biến hóa của Vân Triệt, tiếp tục nói:

- Thiên Diệp Phạm Thiên trời sinh đa nghi, hôm nay chúng ta bái phỏng vốn khiến cho hắn nghi hoặc sâu sắc trong lòng, mà khi đó ngay cả ngươi cũng không biết mục đích, cũng không có sơ hở gì đáng nói, những thứ này đã đủ để cho hắn tin tưởng rằng khi tinh lọc ma khí chính là ngụy trang, sự chú ý của hắn sẽ hoàn toàn tập trung lên “Sự kiện kia” mà hắn chú ý nhất.

- Đến lúc đó, trong quá trình ngươi tinh lọc ma khí, hắn sẽ tập trung lực chú ý đến trên người ta, mà ta cũng sẽ dùng phương pháp của ta để cho hắn tâm thần không yên. Kể từ đó... ngươi cứ việc làm là được.

- Chuyện sau này cứ giao toàn bộ cho ta là được.

Vân Triệt đưa tay vỗ trán, cấp tốc loại bỏ tất cả lời Hạ Khuynh Nguyệt đã nói, sau đó lắc đầu, cố gắng ổn định tâm thần nói:

- Mục đích của nàng là muốn dùng phương pháp này khiến Thiên Diệp Phạm Thiên đối mặt với bóng ma của tử vong... sau đó cầu ta tha cho?

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:

- Ừm. Người sống được càng lâu, thực lực càng mạnh, địa vị càng cao thì càng tiếc mạng. Mà Thiên Diệp Phạm Thiên có thể xem như là người sợ chết nhất đông thần vực.

- Cho nên, nàng nói bùa hộ mạng... là Thiên Diệp Phạm Thiên? Ép buộc hắn cầu ta tinh lọc thiên độc cho hắn, cái giá là đáp ứng một yêu cầu đặc thù của chúng ta, hoặc là mượn dùng nó túm lấy nhược điểm trí mạng nào đó của hắn?

- Ngươi nói đúng phân nửa.

Giọng Hạ Khuynh Nguyệt hơi ngừng lại, ngực thoáng phập phồng:

- Thiên Diệp Phạm Thiên tạm thời không đến mức để cho ta làm như thế, mục đích của ta... là Thiên Diệp Ảnh Nhi!

- Mà bản thân Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng nhất định sẽ rõ ràng một điểm này! Cho nên, đến lúc đó cầu xin tha sẽ không phải là Thiên Diệp Phạm Thiên, mà là Thiên Diệp Ảnh Nhi! Đáp ứng “Điều kiện” tự nhiên cũng là nàng ta.

Năng lực khống chế cảm xúc của Hạ Khuynh Nguyệt đã mạnh đến kinh người, nhưng khi nàng đề cập đến Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt vẫn cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống kịch liệt.

Nhìn vào trong mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt thoáng nghĩ, lại lắc đầu:

- Ta không cho rằng nàng có thể như ý nguyện. Ta đã thấy được Thiên Diệp Ảnh Nhi, đó là một đồ điên cực kỳ chỉ biết có lợi cho bản thân mình, nếu có thể đạt thành mục đích của bản thân, cũng không tiếc tất cả gì khác. Tuy rằng Thiên Diệp Phạm Thiên là cha đẻ của nàng ta, nhưng mà người như vậy, cho dù là cha đẻ, cho dù là Thiên Diệp Phạm Thiên cầu nàng ta, ta cũng không cho rằng nàng ta sẽ hy sinh bản thân đi vào khuôn khổ.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhắm mắt, nói:

- Nếu là hai năm trước ta cũng cho rằng như thế. Nhưng mà... trong khoảng thời gian kế vị Nguyệt Thần đế này, một trong những chuyện ta làm nhiều nhất chính là tìm hiểu Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Không hề nghi ngờ, hận của Hạ Khuynh Nguyệt đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi đã sâu đến cực điểm rồi, vĩnh viễn không thể hóa giải được.

- Mà trong quá trình này, ta đã biết được một sơ hở về nhân cách của nàng ta.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment