Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1472 - Chương 1474: Sơ Hở Của Thiên Diệp

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1473" class="block_" lang="en">Trang 737# 1

 

 

 

Chương 1474: Sơ hở của Thiên Diệp



Sơ hở về nhân cách?

Thiên Diệp Ảnh Nhi loại người hết sức âm độc tuyệt tình này, cũng sẽ có sơ hở như vậy?

- Nàng nói sơ hở, chẳng lẽ là... Thiên Diệp Phạm Thiên có sức nặng rất lớn ở trong lòng Thiên Diệp Ảnh Nhi?

Vân Triệt hỏi.

Ở trong lòng nữ nhi, cha đẻ tự nhiên có sức nặng rất lớn, vả lại là người khác đều không thể thay thế với bằng được. Nhưng mà... Đó là Thiên Diệp Ảnh Nhi! Khi Vân Triệt nói ra câu nói này, mang theo khó có thể tin thật sâu.

- Là rất nặng!

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

Vân Triệt: “...”

- Chắc ngươi đã từng nghe thấy, Thiên Diệp Ảnh Nhi do chính thất của Thiên Diệp Phạm Thiên cũng chính là thần hậu của Phạm Đế thần giới sinh ra, nhưng thật ra, mẹ đẻ của Thiên Diệp Ảnh Nhi khi đó chỉ là một phi tử bình thường, thần hậu đương thời là một người khác, là mẹ đẻ của Phạm Đế thái tử.

Vân Triệt: “??” (Phạm Đế thái tử? Sao giống như chưa từng nghe thấy danh hiệu này?)

- Sau khi Thiên Diệp Ảnh Nhi sinh ra, ở độ tuổi còn nhỏ đã triển lộ thiên phú cao đến kinh người và dã tâm đối với huyền đạo càng kinh người. Mà dã tâm về huyền đạo của nàng ta, một phần là do hoàn cảnh gây nên, một phần khác là vì mẫu phi của nàng ta.

- Khi đó Thiên Diệp Phạm Thiên có hai ngàn phi tần, thêm với cách sinh tồn tàn khốc của Phạm Đế thần giới, địa vị của phi tần phổ thông có thể nghĩ. Khi còn bé Thiên Diệp Ảnh Nhi với mẫu phi sống nương tựa vào nhau, vì để cho mẫu phi có được địa vị rất cao và quyền lên tiếng ở Phạm Đế thần giới, nàng ta liều mạng tu luyện, vì tranh đoạt tài nguyên và kỳ ngộ, càng triển lộ ra tâm cơ với âm ngoan càng ngày càng nặng, hơn nữa nàng ta vốn có thiên phú về huyền đạo cực kỳ cao... Tự nhiên vì vậy, tốc độ phát triển kinh động Phạm Đế thần giới, cũng kinh động Thiên Diệp Phạm Thiên.

- Thiên Diệp Ảnh Nhi khi đó không hề chỉ biết có lợi cho bản thân mà không tiếc tất cả giống như bây giờ. Ngược lại, nàng ta khi đó có một nửa... hoặc nói là hơn phân nửa sống vì mẫu thân.

- Từ đó về sau, Thiên Diệp Ảnh Nhi càng ngày càng chiếm được coi trọng nhiều hơn của Thiên Diệp Phạm Thiên, địa vị của mẫu phi nàng ta cũng tự nhiên ngày một cao hơn. Còn Thiên Diệp Ảnh Nhi trưởng thành cũng không vì vậy mà lười biếng, ngược lại, vì được Thiên Diệp Phạm Thiên coi trọng, nàng ta chiếm được càng nhiều kỳ ngộ và tài nguyên hơn, tốc độ phát triển vốn cực kỳ khủng bố lại trở nên càng thêm kinh người... Sau đó, Thiên Diệp Phạm Thiên thậm chí đã hạ một mật lệnh ở Phạm Đế thần giới.

Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt hơi đổi:

- Kêu người của Phạm Đế thần giới không được lộ ra ngoài hoặc bàn luận chuyện về Thiên Diệp Ảnh Nhi. Ngươi cũng biết mật lệnh này có ý vị như thế nào?

- Chính là một loại bảo hộ đối với nàng ta, cũng là... ký thác kỳ vọng đặc thù.

Vân Triệt đáp.

- Không sai. Mật lệnh này vừa hạ, Phạm Đế thần giới đều ngửi được thấy khí tức đặc thù. Mà bất an nhất không thể nghi ngờ là Phạm Đế thái tử, mặt khác... còn có Phạm Đế thần hậu đương thời! Mà khi đó, trong Phạm Đế thần giới đã có đồn đãi, Phạm Thiên thần đế đây là chỉ rõ muốn dốc sức bồi dưỡng Thiên Diệp Ảnh Nhi, tương lai cũng tự nhiên để cho nàng kế thừa vị trí thần đế. Như vậy, danh hiệu Phạm Đế thái tử nói không chừng sẽ nhanh chóng bị hủy bỏ, Phạm Đế thần hậu cũng rất có thể sẽ đồng thời hủy bỏ, sửa thành mẫu phi của Thiên Diệp Ảnh Nhi làm hậu.

- Sau đó... sau khi mật lệnh tuyên bố ra được bốn ngày ngắn ngủi, mẫu phi của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã chết.

Vân Triệt: “...”

- Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng gặp phải ám sát. Nhưng huyền lực của nàng ta khi đó đã là Thần Quân cảnh hậu kỳ, còn có cảnh giác đề phòng rất nặng, trên người còn luôn luôn mang huyền khí hộ thân mà Thiên Diệp Phạm Thiên ban cho, cho nên không có việc gì tránh thoát được... Nhưng nàng ta không thể bảo hộ được mẫu thân, cũng hoặc là khi đó nàng ta còn non nớp, cũng không hoàn toàn nhìn thấu lòng người đáng sợ và cách sinh tồn tàn khốc.

Vân Triệt lắc lắc đầu:

- Ở trong khu vực Phạm Đế thần giới mà cũng dám xuống tay. Người của Phạm Đế thần giới quả nhiên đều là một lũ điên.

- [Mặc dù không tìm được chứng cứ hay dấu vết chính xác], nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy cũng không tiếc hạ độc thủ như thế, chỉ có thể là thần hậu và thái tử.

- Nghe nói, Thiên Diệp Ảnh Nhi của ngày ấy hỏng mất muốn chết.... ngươi từng lĩnh giáo sự âm ngoan đáng sợ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhất định sẽ khó tưởng tượng nổi nàng ta sẽ vì một người mà hỏng mất muốn chết, nhưng mà, Thiên Diệp Ảnh Nhi khi đó còn không phải là Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện giờ. Cũng hoặc là trận biến cố kia đã tạo thành Thiên Diệp Ảnh Nhi ngày hôm nay.

- Mà ngày đó, cơn tức giận của Thiên Diệp Phạm Thiên truyền khắp toàn bộ Phạm Đế thần giới, hắn làm ra một chuyện khiến mọi người khiếp sợ... tự tay hắn xử tử thần hậu và thái tử!

- Cái gì!?

Vân Triệt chấn động.

Ngay hôm đó... tự tay... xử tử thần hậu của mình, nhi tử của mình... còn là thái tử!

- Cũng tuyên bố vĩnh viễn xóa tên hai người khỏi Phạm Đế tổ tịch, về sau cũng không cho phép bất cứ kẻ nào đề cập đến. Cũng truy phong mẫu phi của Thiên Diệp Ảnh Nhi là thần hậu mới.

- Thế mà lại... còn có chuyện như vậy.

Vân Triệt khẽ lẩm bẩm.

- Hiện giờ, ngươi hiểu chưa?

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Mẫu thân vốn là người thân quan trọng nhất trong sinh mệnh nàng ta, cố gắng của nàng ta hơn phân nửa là vì mẫu thân. Mẫu thân làm người bị hại, còn phụ thân của nàng ta lại dùng phương pháp vô cùng tàn nhẫn ngoan độc để báo thù cho nàng ta, cũng cho mẫu thân nàng ta vinh quang với an ủi lớn nhất, như vậy phần tình thân với ỷ lại của nàng ta đối với mẫu thân không hề nghi ngờ sẽ có một phần, cũng có thể là toàn bộ chuyển lên trên người Thiên Diệp Phạm Thiên... còn có thể nhiều thêm một phần cảm kích khắc cốt.

Hạ Khuynh Nguyệt thoáng chuyển mắt, giống như không muốn để cho Vân Triệt nhìn thấy hàn quang không ngừng lấp lóe lên trong chỗ sâu đôi mắt của nàng:

- Cho nên... Thiên Diệp Phạm Thiên coi như là tình thân và ôn nhu duy nhất trong nhân tính của nàng ta. Khi nàng ta lạnh nhạt tất cả, như vậy, tình thân và ôn nhu duy nhất này sẽ trở thành thứ mà nàng ta không thể mất đi nhất.

- Đồng thời cũng thành sơ hở duy nhất của nàng ta.

Vân Triệt: “...”

- Mà sơ hở này, chính là thần đế hạng nhất đông vực, cho dù tất cả người đời đều biết, đoán chừng cũng sẽ không có ai cho rằng đó là sơ hở. Nhưng mà... sơ hở chung quy chính là sơ hở.

Mạnh như Thiên Diệp Phạm Thiên sẽ là sơ hở? Đoán chừng khắp thiên hạ, trừ bỏ Hạ Khuynh Nguyệt sẽ không có ai cho rằng như thế, ngược lại sẽ coi câu này thành chê cười.

Nhưng nàng lại thật sự...

Một bí mật nào đó của Phạm Đế thần giới... sơ hở trong nhân cách của Thiên Diệp Ảnh Nhi... đặc điểm tính tình của Thiên Diệp Phạm Thiên... ma khí Tà Anh mà Thiên Diệp Phạm Thiên trúng... đoán chừng ra Vân Triệt có thể khống chế Hắc Ám huyền lực... thiên độc độc lực của Vân Triệt...

Nàng tổng hợp những điều này lại với nhau như thế nào!?

Vân Triệt đột nhiên hỏi:

- Khuynh Nguyệt, nàng có thể trả lời ta một vấn đề không?

Hạ Khuynh Nguyệt: “?”

- Ta... xem như là sơ hở của nàng sao?

Vân Triệt nhìn vào ánh mắt nàng.

Không hề có bất cứ suy nghĩ chần chừ, càng không hề có ánh mắt xao động trong khoảnh khắc, nàng bình thản nói:

- Trước kia là vậy. Năm đó, ta vốn có thể vì ngươi mà bội phản lại nghĩa phụ và Nguyệt Thần giới, có thể vì cầu Thần Hi tiền bối, dâng rất tất cả ta có được.

-... Còn hiện giờ?

Hạ Khuynh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, tròng mắt tuyệt mỹ mà u ám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn:

- Hiện giờ ta đây, không có sơ hở.

Vân Triệt: “...”

- Mà ngươi, có vô số!

Vân Triệt đứng ở nơi đó, hồi lâu không nói gì.

Hạ Khuynh Nguyệt xoay người sang chỗ khác, chậm rãi rời đi:

- Ngươi lại lần thứ hai cẩn thận tĩnh tâm, nghĩ kỹ đến lúc đó nên làm như thế nào. Tuy rằng hành động lần này là ta mượn lực của ngươi trả thù Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng nếu thành công, cũng sẽ có ưu việt rất lớn cho ngươi, dù sao, ta thân là Nguyệt Thần đế, sao lại toi công mượn dùng thời gian và lực lượng của ngươi.

Bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, hỏi một vấn đề kỳ quái:

- Đúng rồi, ngươi từng giết tổng cộng bao nhiêu người?

-... Mấy trăm vạn người đi.

Vân Triệt trả lời.

- Như vậy, gần ba năm nay?

Hạ Khuynh Nguyệt lại hỏi.

Vân Triệt ngẫm nghĩ, trả lời:

- Bốn người.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhắm mắt:

- Quả nhiên, mùi máu tanh trên người ngươi nhạt đến mức khiến ta kinh ngạc. Vì sao?

Vân Triệt cười nhẹ:

- Không có nguyên nhân đặc thù, chính là vài năm nay rất không muốn trên tay lây dính quá nhiều máu tanh. Ta nói như vậy, nàng khẳng định cảm thấy buồn cười. nhưng mà, chờ sau khi nàng có nữ nhi của mình, nàng sẽ hiểu.

- Ngược lại trong vài năm dưới kiếp nạn đỏ ửng này, số người ta đã cứu được còn nhiều hơn tất cả số người ta đã giết nhiều lắm. Cũng bởi vì vậy, trong vài năm này tâm tính của ta cũng trở nên càng ngày càng bình thản, nhất là khi ở bên người nữ nhi của ta.

Bước chân của Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng, một tử ảnh cực đẹp không tiếng động đi xa, cũng không nói thêm một chữ nào nữa.
....

Ra khỏi tẩm cung, Hạ Khuynh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, sau đó gọi khẽ:

- Liên Nguyệt.

Một bóng dáng thiếu nữ mặc nguyệt thường (thường = váy) màu xanh nước biển xuất hiện ở trước người nàng, khẽ khàng vái.

- Ngươi tự mình đi đến Trụ Thiên thần giới một chuyến, mời Trụ Thiên thần đế ba ngày sau nhất định phải đến Nguyệt Thần giới ta làm khách. Nhớ bảo cho hắn biết Vân Triệt đang ở đây, như thế hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.

- Dạ.

Liên Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, sau đó bóng dáng biến mất trong nguyệt mang.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Hy vọng có thể thành công. Cho dù thất bại, lưng dựa Kiếp Thiên ma đế, hắn cũng sẽ không thể gặp hậu quả xấu gì, chính là...

Nàng ngẩng đầu lên, trên trời cao, trăng sáng lên cao, nó tồn tại trên bầu trời đêm mênh mông, nhưng không ai biết được nó sinh ra từ đâu, lại chung quy thuộc về nơi nào.
....

Nam thần vực, một nơi nguy hiểm không người dám tới gần.

Nơi này được gọi là Tà thần di địa, theo ghi chép lại, đây là nơi Tà thần đã lánh thân từ thời đại xa xưa sau khi bỏ qua cái tên sáng thế thần, cũng là nơi năm đó Mạt Lỵ lấy được giọt máu bất diệt của Tà thần.

Chẳng qua, hiện giờ nơi này hoàn toàn hoang vu, cũng không có khí tức đặc thù gì, chỉ có một đám huyền thú đáng sợ làm cho người ta nghe thấy đã sợ hãi di chuyển.

Trên không xa xôi, Kiếp Uyên lẳng lặng lơ lửng ở đó.

Nàng đã ở nơi này một ngày một đêm, cũng suốt cả một ngày một đêm không hề động, cứ yên lặng nhìn như vậy.

Nàng muốn tìm được chút gì, nhưng mà, nơi này chỉ còn lại một mảnh hoang phế với trống không, kể cả khí tức và dấu vết hắn từng tồn tại nơi này đều không lưu tồn được chút gì.

Sau khi biết được nơi này là Tà thần di địa, lại nghe được Thiên Sát tinh thần tìm được Tà thần truyền thừa nào đó ở đây, mỗi một tấc đất nơi này đã sớm bị lật lên ngàn vạn lần, sao còn lưu lại cái gì được.

Cuối cùng, nàng thu hồi ánh mắt và linh giác, nhưng không trở về làm bạn với U nhi, mà tùy tiện chọn một phương hướng, bay thẳng mà đi.

Nàng muốn thử tìm xem ở tinh vực gần đó có thể lưu lại dấu vết gì của hắn hay không.

Xuyên qua cánh đồng hoang vu, cây cối, sông ngòi... nàng nhìn thấy một tòa thành của nhân loại, nhưng mà thành trì nhân loại này cũng đang gặp tai họa đột nhiên giáng xuống.

- Sao huyền thú của Tịch U lâm lại có thể... a a a!

- Chẳng lẽ giống như đông thần vực... là huyền thú náo động!?

- Đi mau... đi mau!!

Đối mặt với huyền thú đột nhiên bạo loạn, nhân loại không hề đề phòng rơi vào trong khủng hoảng vĩ đại, ở dưới huyền thú triều giống như sóng biển kinh hãi, phản kháng của bọn họ hiển nhiên đặc biệt vô lực... sợ hãi, kêu thảm thiết, tuyệt vọng giống như ôn dịch cấp tốc lan tràn toàn thành.

- Hinh nhi, chạy mau! Chạy mau!!

Một đôi phu thê vừa mang theo một nữ nhi chỉ có chừng mười tuổi chạy trốn vừa liều chết ứng đối với huyền thú không ngừng đuổi theo, dần dần đã gần đến kiệt lực.

Ầm rầm!

Một tiếng chấn vang, đôi phu phụ ngăn cản được lực lượng của huyền thú nhưng không hoàn toàn ngăn cản được dư ba, nữ nhi của bọn họ như bị cơn lốc cuốn lấy, vung lên trên trời cao xa xôi, bay xuống dưới móng vuốt một huyền thú vĩ đại.

Không trung vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ hài và tiếng thét lên tuyệt vọng của phu phụ kia.

Lúc này, một đường hắc mang lóe lên, một bóng dáng tối đen xuất hiện ở giữa nữ hài và huyền thú, huyền thú phía sau chớp mắt hóa thành bụi mù tối đen, còn tiểu cô nương được nàng chộp vào trong tay, lực lượng trên người được nàng xóa đi hoàn toàn, trừ bỏ kinh hãi ra, lông tóc vô thương.

Kiếp Uyên vung cánh tay lên, tiểu cô nương được ném trả lại cho phụ mẫu bé, đã định rời đi.

Tiếp nhận lấy nữ nhi lông tóc vô thương của mình, trên mặt đôi phu phụ kia không phải là cảm kích mà là hoảng sợ vô tận, bọn họ nhìn Kiếp Uyên, thân thể trong co rúm lại lui về sau:

- Ma... ma nhân! Là ma nhân!!

Kiếp Uyên: “...”

- Phụ thân, là nàng đã cứu con, nàng là ân nhân cứu mạng của con!

Tiểu cô nương đã hết kinh hãi, nhưng nói câu này lại hết sức rõ ràng.

Nữ nhân che chở nữ nhi, rút lui lại từng bước một, trong tròng mắt lóe lên hoảng sợ... giống như còn có thù hận:

- Không! Nàng ta là ma nhân! Nàng ta chính là ma nhân đáng sợ nhất, dơ bẩn nhất, tội ác nhất trên đời mà nương đã từng nói rất nhiều lần với con!!

- Mau! Mau thông báo cho thành chủ, nơi này chẳng những có huyền thú, còn phát hiện ra ma nhân!!

- Huyền thú náo động này rất có thể... không! Nhất định có liên quan đến ma nhân này! Mau! Mau thông báo cho thành chủ... còn có Đại Giới Vương! Quyết không thể để cho ma nhân còn sống rời đi!

“...” Kiếp Uyên nhắm mắt lại, biến mất ở đó, chỉ còn dư lại một mảnh tai họa ồn ào náo động không biết đến lúc nào mới có thể dừng lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment