Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1473 - Chương 1475: Vô Kinh Vô Hiểm

. ._737__2" class="block_" lang="en">Trang 737# 2

 

 

 

Chương 1475: Vô kinh vô hiểm



Hai ngày sau, Phạm Đế thần giới.

Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đúng hẹn tới, không sớm không muộn.

Lần này, biểu hiện của Thiên Diệp Phạm Thiên khách sáo ân cần hơn lần trước, chính là tự mình ra ngoài đón chào, sau đó lại tự mình dẫn đường tới Phạm Thiên thần điện.

Hiển nhiên, bị “Chạm đến bí mật kiêng kỵ nhất”, hắn cẩn thận tới cực điểm.

- Lần này vốn nên là Thiên Diệp mang huyền chu đến đón, lại làm phiền Nguyệt Thần đế, Thiên Diệp vừa cảm kích lại bất an.

Thiên Diệp Phạm Thiên hơi chân thành nói.

Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Phạm Thiên thần đế nói quá lời. Hôm nay Vân Triệt đến cứu vớt nhân vật quan trọng nhất đương thời, hắn đã vào Nguyệt Thần giới làm khách, bổn vương tự nhiên phải bảo hộ hắn chu toàn.

Đều là thần đế, một người nhiệt tình đầy cười, một người hờ hững lạnh nhạt, vả lại hai bên đều thủy chung lơ đễnh... xem như một cảnh lạ.

- Vân Triệt, đã đến lúc ngươi đi tìm Kiếp Uyên ma đế. Đừng kéo dài thêm nữa, trực tiếp bắt đầu đi.

Mới vừa vào Phạm Thiên thần điện, Hạ Khuynh Nguyệt đã nói thẳng, không có bất cứ lời nói dư thừa nào.

- Được.

Vân Triệt cũng gật đầu, chìa tay về phía Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Phạm Thiên thần đế, mời.

Giống như hai lần trước, hắn và Phạm Thiên thần đế ngồi đối diện nhau, Quang Minh huyền lực phóng thích, xâm nhập vào trong cơ thể Phạm Thiên thần đế, thong thả tinh lọc ma khí Tà Anh cho Phạm Thiên thần đế.

Hạ Khuynh Nguyệt cũng giống như lần trước, ngồi ngay ngắn ở bên người Vân Triệt, khí cơ tập trung chặt chẽ ở trên người Vân Triệt, giống như không hề tin tưởng Phạm Đế thần giới, e sợ có người gây bất lợi cho hắn... Vả lại không hề để ý bị Thiên Diệp Phạm Thiên nhìn ra một điểm này.

Thần điện yên tĩnh trở lại, thời gian trong tĩnh lặng chậm rãi chảy xuôi. Vân Triệt ngưng tâm thúc giục Quang Minh huyền lực, Thiên Diệp Phạm Thiên yên tĩnh nhận tinh lọc, hạ Khuynh Nguyệt yên tĩnh canh giữ ở bên người Vân Triệt, toàn bộ vẫn không nhúc nhích, không nói một lời.

Nửa canh giờ... một canh giờ... hai canh giờ...

Cho đến ba canh giờ đi qua, Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên mở mắt, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Khí cơ vẫn tập trung ở trên người Vân Triệt, nhưng bóng dáng lại rời khỏi bên người hắn, thong thả dạo bước ở trong Phạm Thiên thần điện rộng rãi, bước chân rất nhẹ, tay áo không tiếng động.

Thong thả dạo bước gần một nửa Phạm Thiên thần điện, nàng dừng bước trước một bức họa hơi lộ ra phong cách cổ xưa cũ kỹ, trên bức họa là một lão giả không giận mà uy, mặc một thân phạm kim thần y tượng trưng cho địa vị cao nhất của Phạm Đế thần giới.

Nàng im lặng nhìn bức họa này, ánh mắt dần dần ngưng thực, thật lâu đều không dời mắt đi.

- Ha ha, xem ra Nguyệt Thần đế dường như cảm thấy có hứng thú với tổ tiên của bổn vương.

Trong đại điện tĩnh lặng, đột nhiên vang lên giọng nói của Thiên Diệp Phạm Thiên, giọng điệu rất bình thản.

Tròng mắt Hạ Khuynh Nguyệt hơi chuyển:

- Thì ra là thế. Khó trách chỉ với bức họa đã có khí thế bức người như vậy. Không biết đây là thần đế thế hệ nào của quý giới?

Thiên Diệp Phạm Thiên cười hề hề nói:

- Là thần đế đời thứ ba của bổn vương. Nếu Nguyệt Thần đế cẩn thận tìm kiếm ký ưc hạch tâm của các đời Nguyệt Thần đế, có lẽ có thể có ấn tượng.

Hạ Khuynh Nguyệt hơi trầm ngâm, như có thâm ý nói:

- Vị tổ tiên thần đế này, dường như đã từng để lại không ít công tích lớn cho Phạm Đế thần giới, đáng kính đáng ca ngợi.

Từ trên thời gian suy tính, Phạm Thiên thần đế thế hệ này chính là người đã tìm được Hồng Mông Sinh Tử ấn năm đó!

- Công tích của tổ tiên, thân là hậu bối không dám bàn bạc bừa, nhưng mà Nguyệt Thần đế dường như có điều ngụ ý?

Thiên Diệp Phạm Thiên vẫn mặt cười hề hề.

Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng dời ánh mắt khỏi bức họa:

- Phạm Thiên thần đế quá lo lắng. Bổn vương chính là bị khí thế của bức họa này dẫn dắt, thuận miệng hỏi mà thôi.

Vào lúc này Vân Triệt đang phóng thích Quang Minh huyền lực đột nhiên mở miệng:

- Phạm Thiên thần đế, xin cố gắng đừng phân tâm, bằng không ma khí sẽ có phần khó khống chế.

- A, là Thiên Diệp mạo muội.

Thiên Diệp Phạm Thiên lập tức đáp lại.

Hạ Khuynh Nguyệt dời khỏi bức họa, thong thả dạo bước về một phương hướng khác, Thiên Diệp Phạm Thiên không mở miệng nữa, hai mắt khép kín, lại một lần nữa tĩnh tâm ngưng thần.

Mà vào lúc này giống như khi lực chú ý của Thiên Diệp Phạm Thiên tập trung nhất, chân mày của Vân Triệt lại hơi động.

- Hòa Lăng, bắt đầu đi!

Nhất thời, từng luồng thiên độc độc tức theo huyền khí của hắn im hơi lặng tiếng dũng mãnh vào trong cơ thể của Thiên Diệp Phạm Thiên, sau đó thẳng vào bên trong luồng ma khí Tà Anh trong cơ thể Thiên Diệp Phạm Thiên.

Đều là lực lượng tiêu cực, ma khí Tà Anh không hề có bất cứ bài xích gì đối với thiên độc độc tức tràn vào.

Mặc dù có nắm chắc tương đối và lực chú ý của Thiên Diệp Phạm Thiên đã bị Hạ Khuynh Nguyệt kéo đi, Vân Triệt vẫn làm cực kỳ cẩn thận, thiên độc độc tức thủy chung đều từng đợt nhè nhẹ tràn vào, bình thản mà thong thả.

Thời gian giống như yên lặng, sau nửa canh giờ cực kỳ dài... Thiên độc độc tức mà Hòa Lăng khổ sở “Bồi dưỡng” ra ba năm đã bị Vân Triệt rót toàn bộ vào trong cơ thể Thiên Diệp Phạm Thiên, hoàn mỹ ẩn vào bên trong ma khí Tà Anh.

Một chút đều không lưu lại.

Đại công cáo thành, Vân Triệt mở mắt, bàn tay hơi thoát lực dời khỏi ngực Thiên Diệp Phạm Thiên, sau đó thoáng thở phào ra một hơi, nâng tay lau mồ hôi hột trên trán.

- Vân thần tử, làm phiền.

Thiên Diệp Phạm Thiên cũng mở to mắt, cảm kích nói.

Trên mặt Vân Triệt hiện lên nụ cười, giống như nửa đùa nói:

- Phạm Thiên thần đế đừng khách khí. Vãn bối vẫn chưa tiêu hao nhiều khí lực lắm, lại có thể khiến cho Phạm Thiên thần đế thiếu nợ một nhân tình không nhỏ, tính ra vẫn là vãn bối may mắn.

Thiên Diệp Phạm Thiên cười ha hả:

- Ha ha ha ha, Vân thần tử yên tâm, nhân tình này, đời này Thiên Diệp ta đều sẽ không quên. Nếu như Vân thần tử có chỗ nào cần, Thiên Diệp nhất định dốc hết toàn lực.

Hạ Khuynh Nguyệt quay về, đứng ở bên người Vân Triệt, liếc nhìn đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói:

- Đã kiệt lực, vậy dừng ở đây đi. Phạm Thiên thần đế, tiếp theo Vân Triệt phải dồn hết toàn lực đi khuyên nhủ Kiếp Thiên ma đế, đây là đại sự hạng nhất của toàn bộ thần giới. Cho nên thời gian tiếp theo rất lâu đều khó có khả năng có cơ hội lại tinh lọc ma khí cho ngươi nữa, nếu như lại bùng nổ, ngươi chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Thiên Diệp Phạm Thiên cười nói:

- Ha ha, không sao. Ma khí đã hóa đi gần bốn thành, cho dù lại một lần nữa bùng nổ, Thiên Diệp cũng thừa nhận được, tiếp theo tự Thiên Diệp tinh lọc đã có thể, không dám lại làm phiền Vân thần tử.

Câu nói này của Thiên Diệp Phạm Thiên khiến ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt quay lại, nói:

- Tự mình tinh lọc? Mặc dù huyền lực của Phạm Thiên thần đế thông thiên, nhưng muốn tự mình tinh lọc ma khí Tà Anh có cấp bậc cực cao này sợ rằng còn cần mấy năm, thậm chí ngoài mười năm.

- Sự thống khổ khi ma khí bùng nổ, lấy Phạm Thiên thần đế có khả năng thừa nhận được. Nhưng mà, dường như Phạm Thiên thần đế không để ý đến một cái họa lớn.

Ánh mắt Thiên Diệp Phạm Thiên chợt lóe, trên mặt lộ ra nghi vấn:

- Hả? Xin Nguyệt Thần đế giải thích nghi hoặc.

- Nếu bổn vương dự đoán không sai, khoảng thời gian trước, Nam Minh thần đế nhất định tự mình đến đây đi?

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

- Ha ha, đúng là như thế. Nguyệt Thần đế quả nhiên thông minh kinh người.

Thiên Diệp Phạm Thiên khẽ gật đầu, đuôi chân mày lại hơi nhíu lại.

Hạ Khuynh Nguyệt híp mắt đẹp lại, chậm rãi nói:

- Phạm Thiên thần đế khen trật rồi, hễ là người có chút hiểu biết về Nam Minh thần đế, cũng có thể nghĩ ra được. Quan hệ giữa hai giới các ngươi luôn luôn vi diệu, Phạm Đế thần giới tổn thất ba phạm thần, cơ hội như vậy nếu không bỏ đá xuống giếng, vậy không phải là Nam Minh thần đế!

- Huống chi hắn yêu thần nữ thành si, chuyện này thiên hạ đều biết!

Thiên Diệp Phạm Thiên lại không hề thay đổi sắc mặt, mỉm cười như trước:

- Nguyệt Thần đế xin yên tâm, cho dù Phạm Đế thần giới ta mất đi ba phạm thần, cũng sẽ không thể e ngại Nam Minh hắn!

- Như vậy, nếu như Phạm Đế thần giới lại mất đi ngươi?

Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói.

Ý cười trên mặt Phạm Thiên thần đế khựng lại, chân mày nhíu chặt:

- Lời này của Nguyệt Thần đế có ý gì?

- Nam Minh thần đế là người như thế nào, tin tưởng Phạm Thiên thần đế rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Thủ đoạn của hắn ác độc ti tiện, có thể nói thiên hạ không người có thể sánh bằng Ở trước cơ hội bỏ đá xuống giếng vạn năm khó gặp này, nếu Phạm Thiên thần đế không thỏa mãn ý nguyện của hắn, như vậy, nói không chừng hắn sẽ hạ độc thủ đối với Phạm Thiên thần đế ngươi! Đến lúc đó, Phạm Đế thần giới vừa mất đi ba phạm thần lại mất đi thần đế, hắn muốn được đến thần nữ, giống như dễ dàng hơn rất nhiều.

Thiên Diệp Phạm Thiên giận dữ:

- Hừ! Vớ vẩn! Hạ độc thủ đối với bổn vương? Chỉ bằng hắn?

- Nếu bàn về thực lực, Phạm Thiên thần đế tự nhiên không sợ bất cứ kẻ nào. Nhưng mà... Nam Minh thần giới có một loại độc, tên là “Thí thần tuyệt thương”, làm ma độc thượng cổ lưu lại, cũng là độc đáng sợ nhất đương thời, năm đó ngay cả Thiên Sát tinh thần còn suýt chút nữa bị độc chết. Phạm Thiên thần đế phải ngàn vạn lần cẩn thận đó.

Hạ Khuynh Nguyệt nhàn nhạt cảnh cáo.

Thiên Diệp Phạm Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Khuynh Nguyệt:

- Nguyệt Thần đế, ngươi thật sự cho rằng bổn vương sẽ sợ ma độc của Nam Minh?

Hạ Khuynh Nguyệt không hề tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của hắn, nói nhỏ:

- Phạm Thiên thần đế trước kai tự nhiên không sợ. Nhưng mà... thân nhiễm ma khí Tà Anh, ngươi... thật sự không sợ sao?

- Có ý tứ gì?

Thiên Diệp Phạm Thiên nhíu mày, nhất thời không phản ứng kịp.

- Trăm vạn năm trước, độc “Vạn kiếp vô sinh” đã chôn diệt tất cả thần với ma là kết hợp ma lực của Tà Anh vạn kiếp luân với độc lực của Thiên Độc châu mà thành. Mà bản chất của vạn kiếp vô sinh, lại không phải là ma khí, mà là độc... Nói cách khác, nếu kịch độc đụng chạm đến ma khí Tà Anh, rất có thể sẽ phát sinh biến đổi nào đó, vả lại là biến đổi vô cùng đáng sợ.

“...” Sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên chưa động, nhưng tròng mắt lại hơi cứng đờ.

- Phạm Thiên thần đế thân trúng ma khí Tà anh, nếu không cẩn thận trúng thí thần tuyệt thương độc, sợ rằng hậu quả khó liệu. Nhưng mà, độc thủ âm hiểm ngoan độc này, vả lại hậu quả nghiêm trọng, đổi lại là bất cứ kẻ nào đều sẽ không làm, cũng không dám làm, nhưng nếu như là Nam Minh thần đế, “Cơ hội” tốt như vậy, chỉ có hắn có nguyện ý hay không, không có chuyện hắn có dám hay không. Mà chuyện bổn vương có thể nghĩ đến, Nam Minh thần đế không có lý do gì không nghĩ đến được.

Lời nói của nàng đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Hả? Thoạt nhìn, Phạm Thiên thần đế dường như cũng không có lo lắng về phương diện này, xem ra bổn vương nghĩ nhiều lắm lời rồi. Vân Triệt, chúng ta đi thôi.

- Phạm Thiên thần đế nhiều việc bận rộn, không cần lại đưa tiễn, cáo từ.

Ám chỉ về tâm lý này của Hạ Khuynh Nguyệt, ở trong mắt Vân Triệt khéo léo dọa người.

Cùng với nói là ám chỉ, còn không bằng nói... trực tiếp gieo vào trong lòng Thiên Diệp Phạm Thiên hắn một bóng ma.

Độc và ma khí Tà Anh đụng chạm có phải phát sinh biến đổi nào đó hay không? Không có ai biết, càng không có ai từng gặp.

Nhưng trên đời này để cho người ta sinh lòng e ngại chính là chưa biết vượt trên nhận thức.

Thí thần tuyệt thương độc, chính là độc năm đó Mạt Lỵ đã trúng.

Nam Minh thần đế Nam Vạn Sinh... người năm đó thiếu chút nữa hại chết Mạt Lỵ! Vân Triệt hiểu biết rất ít về Nam Minh thần đế, nhưng lời nói hôm nay của Hạ Khuynh Nguyệt, không thể nghi ngờ khiến Vân Triệt ý thức được đây là một nhân vật đáng sợ có thủ đoạn cực kỳ âm độc, không hề có “Phong thái thần đế”.

Nói không chừng thật đúng là xứng đôi với Thiên Diệp Ảnh Nhi!

Nhìn Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đi xa, ánh mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên dần dần âm trầm, sau đó rơi vào mê hoặc và trầm tư.

Không gian bên người hắn vặn vẹo một trận, hiện ra bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi.

- Đây là có chuyện gì?

Thiên Diệp Phạm Thiên trầm ngâm thật lâu... hắn cảm thấy không thích hợp sâu sắc.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu kim mi lại, nói nhỏ:

- Nàng ta và Vân Triệt không phải vì Hồng Mông Sinh Tử ấn. Mặt khác, ta cảm giác được dường như nàng ta phát hiện ra ta, nhưng làm bộ như không biết, càng không đề cập đến tên của ta... Nói cách khác, nàng ta cũng không phải vì ta mà đến.

Trừ bỏ hai điểm này, cho dù Thiên Diệp Phạm Thiên hay Thiên Diệp Ảnh Nhi, trong khoảng thời gian ngắn ddeuf không nghĩ ra được hai lần “Bái phỏng” này của bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì tinh lọc ma khí cho Phạm Thiên thần đế, để cho hắn thiếu một nhân tình lớn??


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment