Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 147 - Chương 148: Ngày Ước Chiến

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_148" class="block_" lang="en">Trang 74# 2

 

 

 

Chương 148: Ngày Ước Chiến



- Thiên... Lang... Trảm... Hây!!!

Theo một tiếng quát lớn của Vân Triệt, bên trên Bá Vương cự kiếm đột nhiên phóng ra một cỗ khí thế hùng hồn như sóng to gió lớn, thoáng chốc không gian xung quanh bị khuấy động, không khí bị mạnh mẽ tách ra, trong khoảng khắc trọng kiếm chém xuống, sau lưng Vân Triệt chợt lóe lên hình ảnh một con sói xám đang ngẩng đầu lên trời thét gào...

Ầm!!!

Trọng kiếm đập xuống đất, cấm chế huyền lực mạnh mẽ của huyền gian lập tức run rẩy cực độ, vô số vết rách rộng lớn lan tràn cực nhanh, đá vụn bay tứ tung, trong chớp mắt cát bụi bay mù mịt tràn ngập toàn bộ huyền gian... Nếu như không phải có huyền lực cường đại bảo hộ, dưới một kích này toàn bộ huyền gian đã chia năm xẻ bảy.

- Thành... Thành công!

Vân Triệt vịn trọng kiếm chậm rãi quỳ xuống trên đất, trong miệng thở hồng hộc nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn:

- Ta rốt cục... Rốt cục đã thành công chém ra Thiên Lang Trảm!

Mạt Lỵ vốn cho rằng, Vân Triệt có thể trong một tháng lĩnh ngộ Tổng Quyết của Thiên Lang Ngục Thần Điển đã là cực hạn, nhưng mà không nghĩ đến, Vân Triệt chẳng những hoàn toàn lĩnh ngộ Tổng Quyết mà ngay cả Thiên Lang đệ nhất kiếm Thiên Lang Trảm cũng chém ra hoàn chỉnh. Mà trong khoảng thời gian này, Vân Triệt ngoại trừ thỉnh thoảng rời khỏi huyền gian còn những thời gian còn lại trọng kiếm không rời khỏi người một khắc, ngay cả lúc đi ngủ trọng kiếm cũng được hắn đeo ở trên lưng. Bình thường lúc luyện kiếm hắn đối với bản thân cực kỳ hà khắc, mỗi một lần đều phải để cho mình kiệt sức triệt để, gần như đến tình trạng ngay cả đầu ngón út cũng không động đậy được... Lúc đầu, hắn một ngày phải kiệt sức mấy chục lần, nhưng sau đó số lần ngày càng ít, Bá Vương cự kiếm ở trong tay của hắn cũng trở nên càng ngày càng nhẹ nhàng linh hoạt, thế nhưng mỗi một lần trọng kiếm vung lên mang theo lực lượng gió lốc lại càng thêm vô cùng mạnh mẽ.

Cát bụi trong huyền gian thật lâu chưa tán đi. Ở đằng sau màn cát bụi đó, Mạt Lỵ yên lặng nhìn thân ảnh mơ hồ của Vân Triệt, trong đôi mắt sáng đã tràn đầy lệ quang... Nàng xúc động dạy cho Vân Triệt Đại Đạo Phù Đồ Quyết lại dạy cho hắn Thiên Lang Ngục Thần Điển là vì cái gì, chẳng phải liền là vì một khắc này hay sao...

Vừa rồi Vân Triệt hoàn chỉnh"Thiên Lang Trảm" lần thứ nhất... Vung kiếm, hét lớn, thân thể bay múa, trọng kiếm ầm vang... Giống nhau như vậy khiến nàng bỗng nhiên thấy được cái bóng dáng thân thương kia...

Nhưng lý trí lại tàn nhẫn nói với nàng, đây không phải là ca ca của nàng, ca ca của nàng đã không còn có thể xuất hiện.

Một chiêu"Thiên Lang Trảm" đã đào rỗng một tia lực lượng cuối cùng của Vân Triệt, hắn quỳ trên mặt đất nửa ngày không đứng lên nổi, lúc này ngọc truyền âm bên trong Thiên Độc châu bỗng nhiên sáng lên giọng nói của Lam Tuyết Nhược vang lên trong tâm hải của hắn:

- Vân sư đệ, ngày mai sẽ là ngày ngươi và Mộ Dung Dật ước chiến, phải nhớ đến sớm để chuẩn bị sẵn sàng. Cố gắng nghỉ ngơi một ngày thật tốt, sáng sớm ngày mai ta sẽ qua gọi ngươi.

Lời của Lam Tuyết Nhược khiến Vân Triệt miệng há ra... Ngày mai?

Ngày mai sẽ là ngày ước chiến cùng Mộ Dung Dật?

Lúc dốc lòng tu luyện khó có thể nhận ra thời gian trôi qua có đôi khi vừa nhập định là đã lặng lẽ trôi qua vài ngày. Vân Triệt không hề hay biết từ lần đầu hắn tiến vào huyền gian đến bây giờ đã qua trọn ba tháng.

Ba tháng này, ngoại trừ một lần ngẫu nhiên ra ngoài gặp tiểu tiên nữ từ đó phát sinh một chút"Ngoài ý muốn" hắn hầu như tất cả thời gian đều ở trong huyền gian. Ba tháng nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn. Mà ba tháng này thu hoạch của hắn có thể là nói tương đối lớn. Chỉ riêng luyện thành Đại Đạo Phù Đồ Quyết và Thiên Lang Ngục Thần Điển đã khiến cả người hắn phát sinh biến hóa gần như thoát thai hoán cốt.

Nếu ngày mai đã là kỳ hạn ước chiến đương nhiên Vân Triệt sẽ không tiếp tục tu luyện làm gì nữa. Thiên Lang đệ nhất kiếm luyện thành, hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Sau khi khôi phục một chút thể lực hắn thay một bộ quần áo rời khỏi Tụ huyền tháp, về tới chỗ ở nhào lên giường nằm xuống liền ngủ.

Trong giấc ngủ, tại nửa tháng trước Vân Triệt sớm đã đạt đến cảnh giới Chân huyền cảnh cấp một đỉnh phong, bây giờ hắn lại nước chảy thành sông đột phá trong yên lặng, đạt đến Chân huyền cảnh cấp hai.

Giai đoạn ở trong huyền gian, mỗi ngày Vân Triệt chỉ ngủ hai ba canh giờ mà lần này thì hắn ngủ một mạch từ xế chiều đến sáng sớm hôm sau cho đến khi bị tiếng đập cửa quấy nhiễu.

- Vân sư đệ, ngươi ở bên trong à?

Vân Triệt tỉnh lại trong tiếng đập cửa, ngủ một giấc sảng khoái sau khi tỉnh lại tinh thần sung mãn dị thường. Hắn duỗi lưng một cái, nhảy xuống giường sửa sang lại quần áo sau đó bước nhanh ra mở cửa. Lam Tuyết Nhược đang đứng ở trước cửa thanh tú động lòng người, nụ cười dịu dàng trong trẻo, trong tay mang theo một cái hộp cơm thật to tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

- Oa! Mùi gì đây, sao thơm vậy!

Trong khoảng thời gian này, Vân Triệt đều là ăn các loại lương khô. Bình thường không cảm thấy gì nhưng bị mùi thơm này lôi cuốn khiến cho toàn bộ dạ dày đều run rẩy một trận.

- Bữa sáng của ngươi.

Lam Tuyết Nhược giơ hộp cơm lên trước mắt hắn, cười hì hì nói.

Mở hộp cơm ra đập vào mắt là bốn món đồ ăn tinh xảo và một chén canh thơm nức mũi. Từ khi rời khỏi Tiêu Môn, nửa năm đầu Vân Triệt ăn gió uống sương, nửa năm sau hầu như đều là ăn một chút lương khô để no bụng, mỹ vị dạng này với hắn mà nói đã xa cách quá lâu.

Vân Triệt ngồi xuống bàn liền bắt đầu ăn điên cuồng, vừa ăn vài miếng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, có chút ngượng ngùng nói:

- Sư tỷ, ngươi đã ăn chưa?

Lam Tuyết Nhược mỉm cười, nói:

- Ta ăn rồi. Ngươi cứ từ từ mà ăn, bây giờ vẫn còn sớm cách thời gian ước chiến còn nửa canh giờ nữa.

Vân Triệt lập tức bắt đầu ăn như rồng cuốn, Lam Tuyết Nhược hai tay chống cằm yên lặng nhìn tướng ăn như tiểu hài tử của hắn, không nhịn khẽ nở nụ cười. Không đến nửa khắc đồng hồ Vân Triệt đã ăn sạch sẽ hầu như một chút cũng không chừa. Nàng nháy nháy mắt, mỉm cười hỏi:

- Ăn ngon không?

- Ừm, rất ngon, gần như tương đương với tay nghề tiểu cô của ta.

Vân Triệt vỗ vỗ bụng, thỏa mãn nói.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Lam Tuyết Nhược vui vẻ gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ hài lòng và thư thái.

Biến hóa biểu cảm này của nàng khiến Vân Triệt khẽ giật mình, sau đó thử thăm dò nói:

- Sư tỷ, những thức ăn này... chẳng lẽ là ngươi tự mình làm?

- Ừm.

Lam Tuyết Nhược gật đầu, cười nói ra:

- Có thể hợp khẩu vị của ngươi tốt nhất rồi. Bất quá tướng ăn của ngươi, thật đúng là như tiểu hài tử.

- Ta đây đã tròn mười bảy tuổi, chỗ nào giống tiểu hài tử!

Vân Triệt chỉ chỉ chóp mũi mình, giương mắt nhìn thẳng đôi mắt đẹp của Lam Tuyết Ngược, ánh mắt mang theo một chút tính xâm lược:

- Sư tỷ, ngươi vừa dễ thương, vừa ôn nhu hơn nữa nấu ăn còn ngon như thế... Không biết tương lai nam nhân nào may mắn đến mức bị thiên lôi đánh có thể được ngươi coi trọng... Ách, ngươi thật không thể suy nghĩ một chút về nam nhân niên kỷ nhỏ hơn so với ngươi với lại đã thành hôn sao?

- Lại nữa.

Lam Tuyết Nhược lườm hắn một cái đầy bất đắc dĩ:

- Còn dám đùa giỡn sư tỷ, sau này không nấu cơm cho ngươi ăn nữa.

- Ý... Nói vậy là nếu như không đùa giỡn, sư tỷ về sau sẽ còn thường xuyên nấu cơm cho ta ăn?

Trên mặt Vân Triệt lập tức đầy vẻ ngạc nhiên cười.

- Phải xem biểu hiện của ngươi.

Lam Tuyết Nhược nhẹ nhàng cười một tiếng, bên trong sự ôn nhu mang theo một chút quyến rũ mà chính nàng cũng không nhận ra. Nàng từ không gian giới chỉ lấy ra một bộ quần áo lụa trắng tinh, đặt trước mặt Vân Triệt:

- Đây là quần áo luyện công vừa mới làm cho ngươi, hẳn là rất hợp với thân thể của ngươi. Bộ quần áo luyện công này trải xử lý qua đặc thù, chẳng những hành động sẽ rất thuận tiện hơn nữa còn có một chút năng lực chống cự ngoại lực nhất định. Lát nữa cùng Mộ Dung Dật giao thủ mặc nó rất thích hợp.

Vân Triệt tiếp nhận nhưng chưa lập tức mặc vào mà ngửi nhẹ một chút mùi hương trên đó. Mặc dù rất nhạt nhưng hương thơm đó rất quen thuộc, đúng là mùi hương cơ thể dịu dàng động lòng người kia trên thân thể của Lam Tuyết Nhược. Hắn mỉm cười nói:

- Bộ quần áo luyện công này cũng là sư tỷ tự tay làm vì ta sao?

Môi hồng Lam Tuyết Ngược khẽ giật, khuôn mặt tuyết trắng nổi lên rặng mây đỏ nhàn nhạt, mắt nhìn xuống chân nói:

- Lần đầu tiên ta làm quần áo nam nhân cho nên cũng không biết có hợp hay không... Tóm lại ngươi thử trước một chút xem sao.

Nói xong, Lam Tuyết Nhược quay lưng đi. Nhìn bóng lưng Lam Tuyết Nhược, Vân Triệt mỉm cười trong lòng say đắm dâng lên một dòng nước ấm. Hắn cởi áo ngoài bằng tốc độ nhanh nhất rồi mặc vào bộ quần áo luyện công do tự tay Lam Tuyết Nhược làm.

- Sư tỷ, ta thay xong rồi.

Lam Tuyết Nhược xoay người lại, nhìn Vân Triệt đã đổi sang một thân quần áo luyện công màu trắng trong đôi mắt đẹp lập tức phóng ra ánh sáng khác thường.

So với ba tháng trước Vân Triệt lại cao thêm một chút. Tại thời điểm may, Lam Tuyết Nhược cũng đã rất cẩn thận cân nhắc đến điểm này, cho nên bộ quần áo luyện công này ở trên người hắn rất là vừa người, không chút cảm giác không cân đối. Nhưng ba tháng này, Vân Triệt không chỉ cao hơn. Dưới tác dụng thoát thai hoán cốt của Đại Đạo Phù Đồ Quyết, ánh mắt của hắn, làn da, khí tức, khí chất đều phát sinh biến hóa vi diệu, ánh mắt càng trở nên thâm thúy hơn, nhìn vào giống như tinh không mênh mông bát ngát, khóe miệng của hắn mỉm cười ấm áp bên trong lại mang theo một loại tà dị không nói thành lời, gương mặt tuấn tú dị thường càng thêm thành thục... Mà nam nhân tướng mạo tuấn mỹ nàng gặp rất rất nhiều nhưng nàng lại chưa từng bởi vì tướng mạo của một nam nhân mà trong nội tâm nổi lên gợn sóng. Nhưng nhìn Vân Triệt lúc này, ánh mắt của nàng lại mê ly hoảng hốt một trận, trái tim cũng thình thịch thình thích nhảy loạn một hồi.

Nàng vội vàng thoáng nghiêng mặt đi, có chút hơi hoảng loạn nói:

- Rất vừa người,... Nhìn cũng rất đẹp.

Vân Triệt giơ cánh tay lên, ngửi nhẹ một chút hương thơm trên ống tay áo, mỉm cười nói:

- Đây là quần áo mà tự tay làm vì ta, ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt... Đa tạ sư tỷ.

- Ừm... Ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào đây?

Lam Tuyết Nhược mi mắt chớp chớp, có chút nhí nhảnh nói.

- Điều này sao, để ta suy nghĩ thật kỹ.

Vân Triệt ngẩng đầu lên, làm ra vẻ suy tư sau đó bỗng nhiên cười bí ẩn, nói:

- Sư tỷ, ngươi nhắm mắt lại trước đi.

- Ừm?

Đôi mắt đẹp của Lam Tuyết Nhược chớp chớp, sau đó thuận theo nhắm mắt lại, chờ đợi Vân Triệt"Cảm tạ". Nàng đoán chắc Vân Triệt muốn cho nàng một cái kinh hỉ, mà bất kỳ nữ hài tử nào đối với"Kinh hỉ" loại vật này đều chút chờ mong không cách nào cưỡng lại được.

Nàng vừa nhắm mắt lại liền cảm giác được trước người có một cỗ khí tức nam tử quen thuộc bỗng nhiên tới gần, sau đó lại có một đôi cánh tay bỗng nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nàng chưa kịp phản ứng một đôi môi nóng bỏng đã hôn lên cánh môi anh đào của nàng, nồng đậm nam tử khí tức trên chóp mũi.

- A!

Lam Tuyết Nhược lập tức mở to hai mắt, thân thể mềm mại bỗng nhiên cứng ngắc, đại não trở nên trống rỗng, sau đó nàng theo bản năng giằng co, trong miệng cũng phát ra tiếng nghẹn ngào như tiểu động vật bị thụ thương nhưng Vân Triệt vuốt ve rất hăng, nàng giãy dụa lại rất là yếu ớt hoàn toàn không có khả năng tránh thoát. Trên môi thơm truyền đến xúc cảm càng ngày càng rõ ràng, khí tức gần trong gang tấc kia cũng dồn dập trêu chọc nội tâm của nàng, để tâm hồn thiếu nữ của nàng giống như hươu chạy, nôn nao khó tả, một chút khí lực cuối cùng cũng biến mất, nàng giãy dụa ngày càng yếu ớt, bàn tay nhỏ trên ngực Vân Triệt cũng rủ xuống mềm nhũn, cơ thể vẫn cứng đờ như cũ không chút động đậy, đôi mắt cũng khe khẽ khép lại.

Phản ứng của Lam Tuyết Nhược khiến cho khẩn trương trong lòng Vân Triệt cũng biến mất, khóe môi cười mỉm. Bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn chỉ đụng chạm tại bờ môi, hắn tham lam hút lấy đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng, động tác càng thêm xâm lược khiến cho Lam Tuyết Nhược hô hấp trở nên gấp gáp, nhịp tim càng thêm kịch liệt nhưng nàng không có chút kinh nghiệm nào, nàng hoàn toàn không biết làm sao để chống cự sự xâm lược của đối phương, răng ngọc tách nhẹ bị Vân Triệt dễ dàng xâm lấn, chạm vào chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia.

- Đừng...

Toàn thân Lam Tuyết Nhược run rẫy như chạm điện. Một chút nước miếng thanh đạm ngọt ngào bị Vân Triệt hút lấy, hương vị trong veo ngoài ý liệu khiến hắn không kìm được muốn tác quái hơn nữa, hai tay nắm chắc eo thon của nàng, xâm lược từng ngóc ngách trong miệng của nàng.

Mắt Lam Tuyết Nhược lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, ánh mắt mê ly như sương mù, mũi ngọc liên tục hừ nhẹ. Dưới sự công kích càng ngày kịch liệt của Vân Triệt, chiếc cổ cao cao tinh tế của nàng đã ngẩng lên, yên lặng vô thức đáp lại, trong hơi thở phả ra khí tức lửa nóng lên mặt Vân Triệt, thân thể yêu kiều cũng trở nên nóng hổi, cánh tay mềm mại trong lúc vô tình cũng ôm chặt lấy thân thể Vân Triệt.

Mà một tay của Vân Triệt đã lặng lẽ rời đi vòng eo nhỏ nhắn sau đó không thành thật đặt lên bộ ngực sữa cao ngất của Lam Tuyết Nhược nắm lấy khối mềm mại sung mãn kia, nhẹ nhàng đè lên cách một lớp áo không quá dày.

- A...

Kích thích cực lớn khiến thân thể Lam Tuyết Nhược cứng đờ, đôi mắt đẹp trừng lớn, miệng hoảng hốt kêu to một tiếng duyên dáng, thân thể lập tức tránh khỏi sự ôm ấp Vân Triệt, theo bản năng đưa tay che vị trí vừa mới bị xâm phạm, ánh mắt mông lung, sắc mặt ửng hồng, tóc mai lộn xộn, miệng thở hổn hển.

- Sư tỷ, ta...

Đầu óc Vân Triệt cũng lập tức tỉnh táo thêm một chút, biết mình mạo phạm quá mức đường đột.

- Ngươi...

Lam Tuyết Nhược cắn môi, không dám nhìn thẳng vào Vân Triệt, bối rối trong lòng làm sao cũng không thể đè xuống.

- Hư... Nam nhân hư!

Nàng vốn định trách cứ Vân Triệt nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại giống như thiếu nữ giận hờn với tình lang khiến mây đỏ trên mặt nàng càng thêm dày đặc, bỏ chạy ra ngoài tựa như bỏ trốn.

- Sư tỷ, chờ ta một chút.

Vân Triệt vội vàng đuổi theo bắt được bàn tay Lam Tuyết Nhược. Lam Tuyết Nhược theo bản năng muốn trốn tránh nhưng thử liên tục mấy lần cũng không thể thoát ra, chỉ có thể mặc cho hắn nắm, cùng Vân Triệt dắt tay nhau sóng vai đi chung một chỗ, mặt cúi gằm trước sau không dám đưa mắt nhìn hắn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment