Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 148 - Chương 149: Vạn Chúng Chú Mục

. ._75__1" class="block_" lang="en">Trang 75# 1

 

 

 

Chương 149: Vạn chúng chú mục



Quảng trường trung tâm của ngoại phủ Thiên Phong huyền phủ chiếm diện tích rất lớn. Ngày thường sẽ có lượng lớn đệ tử luận bàn ở chỗ này, cũng hấp dẫn nhiều đệ tử đứng xem. Các cuộc huyền lực tranh tài ở ngoại phủ cũng diễn ra tại quảng trường này.

Hôm nay, toàn bộ quảng trường náo nhiệt hơn gấp mấy chục lần bình thường. Xung quanh đài cao trung tâm đầy ắp người lít nha lít nhít. Hơn năm vạn ngoại phủ đệ tử thì có tám thành ở đây, vây quanh khu vực trung tấm đến nước chảy cũng không lọt. Bọn họ trông mong nhìn lên đài cao chờ đợi nhân vật chính của ngày hôm nay đến.

Hôm nay là ngày ước chiến của Vân Triệt và Mộ Dung Dật.

Nhưng nhân vật chính trong lòng những đệ tử ngoại phủ này tuyệt đối không phải Vân Triệt mà là Mộ Dung Dật. Phần lớn những đệ tử ngoại phủ này đến là để nhìn thấy phong thái của đệ tử nội phủ. Về phần Vân Triệt thì vẫn luôn tồn tại dưới hình thức trò cười ở trong lời truyền miệng của các đệ tử ngoại phủ suốt ba tháng qua.

Ban đầu, một đệ tử vừa mới vào phủ không biết tự lượng sức đi khiêu chiến đệ tử nội phủ điều này cũng không đủ để gây chú ý như thế nhưng mấu chốt là trận ước chiến này lại kinh động đến Phó phủ chủ Tần Vô Thương. Hơn nữa Tần Vô Thương còn tự mình làm nhân chứng cho trận ước chiến này. Vì vậy muốn khiến toàn bộ Huyền phủ không chú ý cũng không được.

Cách thời gian ước chiến ngày càng gần chỉ còn không đến một khắc nhưng Vân Triệt và Mộ Dung Dật đều vẫn chưa hề lộ diện. Lúc này bỗng nhiên ở phía đông quảng trường xuất hiện một cơn rối loạn, từng trận tiếng hô hoán truyền đến.

- Mau nhìn! Là Tần phủ chủ, Tần phủ chủ đến rồi!

Đám người tách ra một đoàn người chậm rãi đi tới. Đi đầu là một trung niên mặc áo bào tím, tướng mạo hiền hòa trong lúc phất tay mang theo một loại khí tức làm cho người khác kính nể. Đó chính là Phó phủ chủ Thương Phong huyền phủ Tần Vô Thương. Bên cạnh hắn là Tân Vô Ưu với vẻ mặt mỉm cười, đằng sau là vài trưởng lão và đạo sư ngoại phủ.

Đoàn người của Tần Vô Thương ngồi xuống trong một cái đình cách đài cao không xa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú lên đài cao không người. Đệ tử xung quanh vội lui ra phía sau theo bản năng, ánh mắt nhìn về phía đình tràn đầy kính ngưỡng.

- Tần phủ chủ đến thật rồi!

- Nói nhảm, Tần phủ chủ là nhân vật bậc nào đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.

- Nhưng mà vì sao Tần phủ chủ lại đồng ý tự mình làm chứng cho ước chiến kiểu này? Vân Triệt và Mộ Dung sư huynh kém nhau hẳn một cái đại cảnh giới. Coi như đó là ba tháng trước nhưng bây giờ cái chênh lệch này cũng không có khả năng rút ngắn đi bao nhiêu, nói không chừng còn xa hơn. Kết quả cuộc chiến coi như thằng ngốc cũng có thể thể đoán được...

- Suy nghĩ của Tần phủ chủ không phải là điều mà chúng ta có thể suy đoán được. Cũng có thể là Tần phủ chủ chỉ nhất thời hứng khởi...

Tần Vô Thương đã đến được một thời gian nhưng Vân Triệt và Mộ Dung Dật vẫn chưa xuất hiện. Cách thời gian ước chiến chỉ còn có mấy phút, trên quảng trường tiếng nghị luận cũng càng lúc càng lớn, lúc này một trận kinh hô lớn từ phía bắc quảng trường truyền đến.

- Mộ Dung Dật, Mộ Dung Dật đến rồi!

Dưới ánh mắt chăm chú của vô số đệ tử đang đang tràn ngập kích động Mộ Dung Dật cuối cùng cũng xuất hiện. Bên cạnh hắn còn đi theo một nam tử toàn thân áo trắng, khuôn mặt tuấn tú bên trong lộ ra vẻ âm nhu, một đôi mắt híp lại, ánh mắt tản mạn mà âm hàn.

- Mau nhìn người bên cạnh Mộ Dung Dật kìa! Đó là vị trí thứ ba mươi sáu Thiên Huyền Bảng Phong Bạch Y!

- Woa! Vị trí thứ ba mươi sáu?

Tiếng kêu sợ hãi của đệ tử ngoại phủ lập tức cao hơn mấy lần.

Mộ Dung Dật và Phong Bạch Y đến khiến ngoại phủ đệ tử đông nghẹt quảng trường rối loạn lên. Tuyệt đại đa số đệ tử đệ tử ngoại phủ đến đây chen lấn chính là để có thể tận mắt nhìn thấy nội phủ đệ tử trong truyền thuyết. Bọn họ nguyên một đám đều nhón chân để nhìn cho rõ, ánh mắt nóng rực.

- Đường ca, lần này nhất định phải hảo hảo giáo huấn Vân Triệt một phen, tốt nhất là đánh hắn đến tàn phế! Cơn tức trước kia ta đã nhịn suốt ba tháng rồi!

Mộ Dung Dạ chen lấn nửa ngày mới xông tới được bên cạnh Mộ Dung Dật, cắn răng nghiến lợi nói.

- Yên tâm, một con chuột nhắt không biết trời cao đất rộng mà thôi. Ta muốn hắn tròn liền tròn, muốn dẹp liền dẹp. Nếu ngươi muốn tự tay xả giận, hừ.

Mộ Dung Dật khinh thường cười lạnh một tiếng:

- Sau khi đạp hắn xuống ta sẽ đem hắn giao cho ngươi xử trí... Ngược lại lúc trước hắn cũng đã nói nếu như thua sẽ mặc cho ta xử trí.

- Hắc hắc.

Mộ Dung Dạ xoa xoa tay vẻ mặt không thể chờ đợi:

- Đường ca, vậy ta sẽ đợi đến khi ngươi hung hăng đánh hắn thành chó chết. Ba ngày sau, muốn đi nơi nào chơi đường ca cứ tùy tiện mở miệng.

- Giẫm một con châu chấu muốn tự mình chết thôi mà, quan trọng như vậy để làm gì?

Phong Bạch Y ngáp một cái, vẻ mặt lười nhác vô vị nói.

Mộ Dung Dật nhìn thoáng qua đài cao, hừ lạnh một tiếng nói:

- Vân Triệt kia vẫn còn chưa tới sao?

- Còn chưa tới.

Mộ Dung Dạ vội vàng đáp, sau đó cười lạnh nói:

- Đoán chừng là căn bản không dám tới.

Hắn vừa dứt lời, từ đám người phía xa xa truyền đến một trận ồn ào. Phong Bạch Y híp mắt lại, nở nụ cười rất là mỉa mai:

- Hừm, vậy mà lại tới.

Vân Triệt mặc một bộ quần luyện công màu trắng hầu như là đến cùng thời điểm với Mộ Dung Dật. Nhưng mà mọi người quá ầm ĩ, hắn lại rất điệu thấp đi vào lại thêm không có nhiều người gặp qua hắn cho nên hắn ở trong đám người nửa ngày cũng không có bị nhận ra. Cho đến khi hắn vật vã chen vào khu vực trung tâm, lúc không nhanh không chậm đi lên đài cao ánh mắt mọi người mới chuyển qua trên người hắn.

Vân Triệt đứng trên đài cao ánh mắt nhìn quanh xuống phía dưới, nhìn thấy Tần Vô Thương và Tần Vô Ưu ở bên trong đình cách đó không xa ánh mắt hơi dừng lại một chút sau đó rơi vào phía sau đám người ở một hẻo lánh không đáng chú ý, Lam Tuyết Nhược đang an tĩnh đứng ở nơi đó ánh mắt lo lắng mà khẩn trương nhìn đến nơi này chạm với ánh mắt của hắn. Lam Tuyết Nhược mỉm cười sau đó không kiềm chế được nghĩ đến tình cảnh lúc trước, mặt đỏ lên sau đó ngại ngùng cúi đầu xuống... Cho đến bây giờ đầu óc của nàng vẫn ở trạng thái ngất ngây. Thậm chí nàng còn không rõ bỗng nhiên bị hắn đối đãi và xâm phạm như thế trong lòng nàng vậy mà lại không có chút cảm giác bài xích...

- Hử? Chân huyền cảnh cấp hai?

Mộ Dung Dật nhìn qua Vân Triệt trên đài liền nhìn thấy đẳng cấp huyền lực của hắn lúc này.

- Cái... Cái gì? Chân huyền cảnh cấp hai? Không thể nào! Ba tháng trước hắn vẫn là Nhập huyền cảnh thôi mà!

Mộ Dung Dạ trừng to mắt nói.

Phong Bạch Y cười híp mắt nói:

- Thôi đi, châu chấu hơi mập chút thì vẫn là châu chấu. Mộ Dung huynh muốn giẫm chết hắn chỉ cần một đầu ngón tay út là đủ rồi. Chẳng qua nếu như ta là Mộ Dung huynh, chậc chậc, trước khi triệt để giẫm chết hắn ta sẽ chơi hắn một trận cho thống khoái, phải biết là trên thế giới này châu chấu có đầu óc ngốc đến mức muốn tự mình tìm tai vạ cũng không có nhiều nha.

- Ta sẽ để cho hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay.

Mộ Dung Dật hừ lạnh một tiếng, dưới chân chợt điểm một cái thân thể như một con chim lớn bay lên, nhảy một cái vượt qua khoảng cách hơn mười trượng vững vàng rơi xuống đài cao đứng ở trước mặt Vân Triệt.

- Oa!!!

Pha bay lên của Mộ Dung Dật khiến cho toàn trường kinh hô, miệng của hơn phân nửa đệ tử ngoại phủ đều há to. Vẻ mặt hâm mộ sùng bái dõi theo Mộ Dung Dật mơ ước mình cũng có một ngày đạt đến cảnh giới như vậy.

- Không hổ là đệ tử nội phủ bay lên vượt qua gần ba mươi trượng! Ai, ta trước hai mươi tuổi đoán chừng không có hy vọng.

- Người mặc đồ trắng kia chính là Vân Triệt? Chậc chậc, nhìn qua da thịt mềm mịn như thế có chút nào là dáng vẻ của huyền giả? Rõ ràng là một tiểu bạch kiểm. Mặt hàng dạng này cũng dám can đảm khiêu chiến Mộ Dung Dật? Một quyền của ta cũng có thể quật ngã hắn.

Mộ Dung Dật và Vân Triệt đứng đối mặt với nhau ở trên đài. Mộ Dung Dật thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, phơi bày ra cơ bắp khối khối gồ lên vừa nhìn là biết tràn đầy sức mạnh bùng nổ. Ngược lại Vân Triệt dáng người mỏng manh, làn da non mịn láng bóng nào có chút tính công kích? Nói hắn là tiểu bạch kiểm còn là khách khí, quả thực chính một nửa là giống cái.

- Ngươi đoán Mộ Dung Dật đạp Vân Triệt này xuống cần mấy chiêu? Ta đoán ba chiêu là kết liễu.

- Cái gì? Ba Chiêu? Ngươi quả thực là vũ nhục đệ tử nội phủ! Mộ Dung Dật hơi nghiêm túc một chút, một chiêu... Một chiêu hoàn toàn là đủ rồi!

Bên trong đình cách đài cao không xa Tần Vô Thương vẻ mặt mỉm cười dường như đối với trận giao thủ sắp tới rất đáng chờ mong, hắn ghé mắt nhìn sang Tần Vô Ưu bên cạnh nói:

- Ba tháng tăng lên hai cấp, không tồi không tồi. Nhưng Mộ Dung Dật lại là Chân Huyền cảnh cấp chín hơn nữa ba tháng qua huyền lực của hắn cũng tăng lên mức độ lớn, khoảng cách gần như mười cấp. Vô Ưu, ngươi cho rằng Vân Triệt có khả năng chiến thắng Mộ Dung Dật sao?

- Điều này...

Tần Vô Ưu chần chờ một lúc vẫn lắc đầu một cái, thở dài:

- Thẳng thắn mà nói ta cho rằng tuyệt đối không có khả năng. Dù sao chênh lệch hẳn bảy cấp a. Mặc dù lúc trước hắn dùng huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp một đánh trọng thương đối thủ Nhập Huyền cảnh cấp mười nhưng chênh lệch giữa mỗi cấp ở Chân Huyền cảnh quả thực không phải cảnh giới Nhập Huyền có thể so sánh được.

- Hừ, tiểu tử này quả thực chính là cuồng vọng tự đại, không biết tự lượng sức mình.

Tề đạo sư ở phía sau cười lạnh nói.

Tần Vô Thương lại cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta lại cho rằng Vân Triệt có khả năng sẽ thắng.

Tần Vô Ưu lập tức nhìn qua, ngạc nhiên nói:

- Đại ca, xưa nay chưa bao giờ ngươi nói mà không nắm chắc, vì sao ngươi lại xem trọng Vân Triệt như vậy? Mặc dù Vân Triệt thiên phú kinh người có thể chiến đấu vượt cấp nhưng chênh lệch bảy cấp ở lĩnh vực Chân Huyền là tuyệt nhiên không có khả năng vượt qua cũng chưa từng nghe nói có người đã vượt qua.

Tần Vô Ưu ánh mắt nhìn chắm chú vào Vân Triệt, chậm rãi nói:

- Ba tháng này huyền lực của Mộ Dung Dật đại tiến, tất cả tiến bộ của hắn ta đều có thể cảm nhận rõ ràng. Nhưng Vân Triệt tiến bộ không chỉ ở huyền lực, ngoại trừ bề ngoài để cho ta cảm giác giống ba tháng trước còn hết thảy những thứ khác đều hoàn toàn khác biệt với ba tháng trước. Thực sự dường như là biến thành một người khác từ đầu đến chân. Hơn nữa trên người hắn loáng thoáng... Có một loại khí tức khiến cho người ta không cách nào nhìn thấu. Loại cảm giác không thể nào nắm chắc này khiến cho ta đối với kết quả của trận đấu cũng không có cách nào dự đoán.

Tần Vô Ưu:

-...

- Vô Ưu, đã đến giờ rồi. Ngươi đi một chút chủ trì ước chiến lần này đi... Nhưng bất kể kết quả ra sao dưới vạn chúng chú mục hy vọng ngươi sẽ chủ trì hoàn toàn công chính. Những chuyện khác về sau hãy xử lý.

Tần Vô Thương mang đầy thâm ý nói.

Tần Vô Ưu gật gật đầu, phi thân lên rơi xuống biên giới đài cao. Hắn vừa xuất hiện toàn trường bỗng yên tĩnh trở lại. Tất cả đệ tử đứng xem đều nín thở chờ đợi cảnh tượng tiếp theo.

- Thời gian cũng không sai biệt lắm, hai vị có thể bắt đầu.

Tần Vô Ưu bình thản mà uy nghiêm nói:

- Nhưng nhớ lấy, đây chỉ là một trận luận bàn chứ không phải sinh tử chiến. Tuyệt đối không thể gây tổn hại đến tính mạng đối phương, nếu không sẽ bị nghiêm trị. Được rồi, bắt đầu đi.

Thanh âm của Tần Vô Ưu hạ xuống, mặt Mộ Dung Dật vẫn biểu lộ vẻ hững hờ. Mà đối mặt với một người chỉ có Chân Huyền cảnh cấp hai hắn cũng không cần thiết phải thực sự nghiêm túc. Hắn nhìn chăm chú Vân Triệt một chút rồi cực kỳ khinh thường mà nói:

- Vân Triệt, nghĩ ra sẽ chết như thế nào chưa?

- Câu này phải là ta hỏi ngươi.

Vân Triệt cũng đáp lại, khinh thường cười lạnh:

- Lấy vũ khí của ngươi ra đi.

- Vũ khí?

Mộ Dung Dật cười ha hả:

- Đối phó với ngươi mà ta cũng cần dùng vũ khí sao?

- Phải không?

Vân Triệt nhếch miệng lên, không nhanh không chậm hoạt động cổ tay một chút:

- Vậy thì vũ khí của ta cũng không cần thiết phải lấy ra. Hy vọng chút nữa người vẫn còn cười được ra tiếng.

Mộ Dung Dật và Vân Triệt trò chuyện vài câu ở dưới đài đã thành một mảng tiếng la ó.

- Mẹ nó! Thật sự là nghe không nổi nữa! Vân Triệt biết mình là ai chăng? Biết người trước mặt mình là ai chăng?

- Lúc trước nghe nói Vân Triệt này đầu óc có vấn đề ta vẫn còn chưa tin, bây giờ ta hoàn toàn tin rồi. Chân Huyền cảnh cấp chín đối phó với một cái Chân Huyền cảnh cấp hai mà còn cần vũ khí? Con hàng này lại dám cuồn vọng ở đây, chúng ta đường đường là Thương Phong huyền phủ vậy mà lại tồn tại thứ ngu xuẩn này.

- Vân Triệt này sao không soi mặt vào trong nước tiểu của mình mà xem coi hắn có đức hạnh gì. Chân Huyền cảnh cấp hai dám cuồng vọng ở trước mặt Mộ Dung sư huynh? Ta nhổ vào! Mộ Dung sư huynh mau đá hắn lăn xuống đài!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment