.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_150" class="block_" lang="en">Trang 75# 2
Chương 150: Khiếp sợ toàn trường
- Tiểu tử cuồng vọng, hôm nay ta để cho ngươi biết cái gì là trời cao đất rộng!
Mộ Dung Dật bị lời nói của Vân Triệt làm tức giận nở nụ cười, rất có cảm giác một con chuột cuồng vọng ở trước mặt mình con sư tử đực này, hắn chìa một bàn tay về phía Vân Triệt, khinh miệt nói:
- Nào, cho ta xem xem ngươi để cho ta cười không nổi như thế nào.
Mộ Dung Dật ỷ vào thân phận của mình, vốn sẽ không chủ động ra tay với Vân Triệt ở trước mặt mọi người. Vân Triệt cũng không nói lời vô ích, hai chân đạp trên mặt đất, tốc độ nháy mắt đạt đến tận cùng, lướt lên một chuỗi hư ảnh thẳng tắp bay vụt về phía Mộ Dung Dật, một quyền đấm thẳng vào ngực Mộ Dung Dật.
Một kích này của Vân Triệt rõ ràng cho thấy dùng toàn lực, tiến thẳng không lùi, không hề lưu lại hậu chiêu có thể thay đổi, cũng với ý nghĩa, một kích này của hắn, là thật sự chính diện đối chiến.
Chân Huyền cấp hai chủ động chính diện đối chiến với Chân Huyền cấp chín? Các đệ tử ngoại phủ dưới đài thiếu chút nữa bật cười ra tiếng. Nếu Vân Triệt lấy thân pháp lượn quanh, nói không chừng thật đúng là có thể ngăn cản được một hai chiêu, đi lên liền đối chiến… Rõ ràng là tìm tai vạ muốn chết!
- Ngu ngốc!
Mộ Dung Dật cười lạnh một tiếng, cánh tay phải vung lên, huyền lực Chân Huyền cấp chín mãnh liệt mà ra, nháy mắt mang lên một huyền lực gió lốc gào thét, không lưu tình chút nào đánh về phía ngực của Vân Triệt, trong miệng nói nhỏ một tiếng tàn nhẫn:
- Quỳ rạp trên mặt đất tru lên cho ta.
- Rầm rầm rầm!
Cánh tay phải của Vân Triệt thật sự đụng vào huyền lực gió lốc của Mộ Dung Dật, ba tiếng vang nặng nề liên tục vang lên, huyền lực gió lốc của Mộ Dung Dật nhất thời giống như khí cầu bị mạnh mẽ va chạm vào nổ tung, ầm ầm bể nát, mà thế đi đến của Vân Triệt không hề giảm chút nào, cánh tay phải đưa ngang chỉ cách ngực của Mộ Dung Dật khoảng cách không đến nửa trượng.
- Cái… Cái gì!!
Mộ Dung Dật vốn nhe răng cười chuẩn bị nhìn Vân Triệt trọng thương ngã xuống đất chấn động, dưới ý thức thân thể nhanh chóng lùi lại, huyền lực toàn thân lấy tốc độ nhanh nhất ngưng tụ lên trên hai tay che trước người.
Rầm!!
Lại một tiếng vang nặng nề, cánh tay phải của Vân Triệt và cánh tay phải của Mộ Dung Dật nặng nề đụng vào nhau, một luồng huyền lực gió lốc nháy mắt bùng nổ ở chỗ hai người va chạm, đồng thời đẩy hai người ra. Vân Triệt nhảy lùi lại ba trượng, vững vàng đứng đó, sau đó tùy ý buông cánh tay phải xuống, còn Mộ Dung Dật lui lại ba bước, đứng ở đó thật lâu không hề có động tĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, cả khuôn mặt càng biến thành màu gan heo.
Cả quảng trường nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đệ tử triệt để trợn mắt há hốc mồm, ai cũng thật sự không ngờ thế mà lại sẽ phát sinh một màn như vậy. Trận giao chiến chênh lệch cực kỳ xa này, đầu tiên đối mặt đó là huyền lực chính diện đối chiến, bọn họ vốn tưởng rằng Vân Triệt sẽ nháy mắt thảm bại thậm chí trọng thương, nhưng mà… Nhìn qua hai người, ngược lại dường như thế lực ngang nhau!
Điều này sao có thể!
Mà có phải thật sự thế lực ngang nhau hay không, có một số người xem càng thêm rõ ràng. Trong đình, trên mặt Tần Vô Thương lộ ra kinh hãi trong nháy mắt, sau đó nhàn nhạt khẽ cười lên. Tuy rằng Vân Triệt nhảy lùi lại ba bước, còn Mộ Dung Dật chẳng qua chỉ lui về phía sau ba bước, nhưng sắc mặt Vân Triệt không hề có biến hóa, khí tức toàn thân trầm ổn như trước, trái lại Mộ Dung Dật… Cánh tay phải của hắn rõ ràng đang run nhè nhẹ, năm ngón tay mở ra hiện lên hình dáng hơi vặn vẹo… Rõ ràng khi hai cánh tay kèm theo bàn tay chính diện va chạm vừa rồi xong đã trực tiếp chết lặng, sắc mặt của hắn, càng khó nhìn tới cực điểm.
- Đây là… Gạt người đi? Vân Triệt kia, rõ ràng mới chỉ là Chân Huyền cấp hai!
- Mộ Dung sư huynh khẳng định chính là tùy tay thử xem, ngay cả một phần mười huyền lực còn chưa dùng đến, nhất định là như vậy.
- Sao ngươi không còn cười?
Đối mặt với Mộ Dung Dật sắc mặt khó coi, Vân Triệt toét khóe miệng, thật không hiền hậu nói móc một câu.
Trạng thái chết lặng trên cánh tay phải của Mộ Dung Dật cuối cùng thả lỏng một chút, hắn trầm mặt xuống, gượng cười nói:
- Ngươi cho rằng ngươi nhận của ta một chiêu, liền nắm chắc thắng lợi trong tay sao? Chê cười, vừa rồi, ta mới dùng không đến một nửa huyền lực, ngươi ở trong mắt ta, như trước chỉ là một con chuột buồn cười… Đi chết đi!!
Thân thể Mộ Dung Dật khựng lại một chút, huyền lực không hề giữ lại phóng thích ra, cơ bắp toàn thân phồng lên, xương cốt rắc rắc vang dội, dưới chân hắn, một trận cuồng phong bỗng nhiên cuốn lấy, kéo theo tốc độ kinh người nhằm về phía Vân Triệt.
- Là thân pháp huyền kỹ cấp cao “Truy ảnh bộ”! Ở trên người Mộ Dung sư huynh, quả thật thi triển đến xuất thần nhập hóa.
- Mộ Dung sư huynh ngay cả thân pháp huyền kỹ đều sử dụng… Đây là chuẩn bị một kích giải quyết Vân Triệt luôn đi?
Thân hình Mộ Dung Dật hóa thành bóng dáng lóe lên, tốc độ nhanh chóng thần kỳ, trong thời gian nửa hơi liền vọt tới phía trước Vân Triệt, sau đó bóng dáng bỗng nhiên lóe lên một cái, thình lình quỷ dị lướt ngang nửa thân, vị trí công kích cũng từ chính diện nháy mắt biến thành bên cạnh, khuỷu tay hung ác vọt tới xương sườn của Vân Triệt… Biến hóa trong nháy mắt này khiến cho đệ tử vây xem nhất thời hoàn toàn kinh hô.
Tốc độ kinh người như thế, đã khiến cho người ta khó có thể lập tức làm ra phản ứng, lại bỗng nhiên đột ngột thay đổi vị trí như thế… Dưới thân pháp huyền kỹ huyền diệu vô cùng này, đối phương làm sao có thể kịp phản ứng lại.
Nhưng một màn tiếp theo, khiến mọi người dừng hô hấp lại.
Vân Triệt phản ứng lại cực nhanh, rất ngoài dự đoán của mọi người, cánh tay trái của hắn gần như trong nháy mắt nhấc ngang, chặn ở bên sườn, nặng nề chạm vào cùi trỏ của Mộ Dung Dật, trong lúc huyền lực gợn sóng khuếch tán, mơ hồ có tiếng xương cốt răng rắc rất nhỏ vang lên.
Tuy rằng công kích của mình hoàn toàn bị ngăn cản khiến Mộ Dung Dật kinh ngạc, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười lạnh… Một kích toàn lực của mình, cho dù ngăn cản được thì làm sao? Khả năng duy nhất phát sinh được tiếp theo, chính là khuỷu tay của đối phương bị gãy, dưới huyền lực khổng lồ của mình đánh sâu vào toàn thân bị thương nặng, hộc máu bay đi. Nhưng mà, nụ cười lạnh của hắn chỉ duy trì trong nháy mắt, liền hoàn toàn cứng ngắc ở trên mặt.
Bởi vì hắn cảm giác được sau khi khuỷu tay của mình chạm vào cánh tay của Vân Triệt, lực phản ngược lại cảm nhận được chính là mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến khiến máu và lục phủ ngũ tạng toàn thân hắn đều quay cuồng lên một chút. Mặt đất dưới chân Vân Triệt văng lên tung tóe trên diện tích lớn, hai chân cũng lún xuống thật sâu, nhưng bước chân, lại một bước cũng không lùi lại…
Chính là hoàn toàn chống lại một công kích này của hắn.
Điều này… Điều này sao có thể! Toàn thân Mộ Dung Dật cứng ngắc, đồng tử run run trong co rút kịch liệt. Hắn và Vân Triệt lần đầu tiên chính diện đối chiến chính là kết quả thế lực ngang nhau, điều này khiến cho hắn cảm thấy mất hết thể diện, cho nên một kích này hoàn toàn không giữ lại, chính là lực lượng mười thành, còn kết hợp với thân pháp huyền kỹ tập kích bất ngờ, thế cần phải một kích đánh tan Vân Triệt. Nhưng mà, một kích toàn lực của hắn, hoàn toàn bị Vân Triệt thật sự chặn lại, ngay cả bước chân cũng không lùi ra sau một bước.
Không có khả năng! Điều này không có khả năng!! Đây tuyệt đối chỉ là trùng hợp! Cũng hoặc là hắn đang gắng gượng chống đỡ, trên thực tế đã bị nội thương rất nặng!
Trong lòng Mộ Dung Dật điên cuồng hét lên, hắn hoàn toàn không cách nào thừa nhận một kích toàn lực của mình hoàn toàn bị một Chân Huyền cấp hai nho nhỏ ngăn cản được triệt để. Hắn hét lớn một tiếng, thân thể cấp tốc xoay người lại, cánh tay trái vung lên, lại một kích toàn lực đánh về phía Vân Triệt, một kích này, hắn lại bị Vân Triệt chặt chẽ ngăn cản, không bức lui được Vân Triệt dù chỉ một bước.
Mộ Dung Dật trở nên vội vàng nôn nóng lên, mặt âm trầm, chân đạp thân pháp huyền kỹ thi triển đến mức tận cùng, hai nắm tay, khuỷu tay, bả vai, hai đầu gối, hai chân cùng tất cả các bộ phận có thể dùng để công kích, đều mang theo huyền lực cuồng bạo hung hăng tấn công về phía Vân Triệt, công kích hung mãnh như gió bão mưa rào kia mang lên gió bão kéo dài không thôi trên đài cao, gào thét không ngừng.
Sắc mặt Vân Triệt bình tĩnh như nước, ung dung ứng đối tất cả công kích của Mộ Dung Dật, mỗi một lần thân thể của hai người va chạm, đều sẽ bùng ra nổ vang giống như sấm sét, mặt nền dưới chân đã sớm chia năm xẻ bảy, càng nhiều vết nứt cũng bằng tốc độ kinh người xuất hiện, lan tràn.
Mà đệ tử vây xem dưới đài, đã hoàn toàn nhìn đến mắt choáng váng.
Nếu như nói chiêu đối chiến đầu tiên, hai người thế lực ngang nhau, bọn họ còn có thể lý giải là do Mộ Dung Dật cố hết sức nương tay. Nhưng hiện giờ, ánh mắt Mộ Dung Dật hung ác, cơ bắp toàn thân phồng lên, gân xanh nổi lên, rõ ràng đã dùng hết toàn lực, thậm chí còn toàn lực thi triển thân pháp huyền kỹ, nhưng vài chục lần đối chiêu với Vân Triệt, chính là một chút đều không chiếm được thế thượng phong. Tuy rằng hắn rơi vào thế chủ động, còn Vân Triệt hoàn toàn rơi vào thế bị động phòng ngự, nhưng Vân Triệt ngược lại tỏ vẻ nhẹ nhàng thoải mái, không hề có một chút dấu hiệu bị áp chế.
Tất cả mọi người choáng váng… Giữa bọn họ, chính là chênh lệch bảy cấp của Chân Huyền đó!
Đừng nói tới đệ tử, các đại trưởng lão và đám đạo sư ở trong đình đều tỏ vẻ kinh ngạc, Mộ Dung Dật không dùng ra toàn lực, bọn họ nhìn rõ ràng rành mạch, nhưng kết quả như thế, khiến cho bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối thật lâu.
Chênh lệch huyền lực bảy cấp Chân Huyền không thể nghi ngờ là vĩ đại, nhưng dưới lực lượng ba ngàn cân mà Tà phách và Đại đạo phù đồ quyết mang đến, chênh lệch này đã được bù đắp… Thậm chí bù đắp vượt mức.
Dưới vài chục lần công kích toàn lực vẫn chưa hề làm được gì Vân Triệt, đây là cục diện mà Mộ Dung Dật cho dù như thế nào đều khó có khả năng dự tính đến, trong lòng hắn càng ngày càng luống cuống, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trong tay lóe lên một đường ánh sáng lạnh, một cây trường thương màu bạc dài hơn bảy thước cầm trong tay Mộ Dung Dật, đâm thẳng về phía Vân Triệt.
- Vân sư đệ cẩn thận!!
Trong đám người bên ngoài, Lam Tuyết Nhược vẫn luôn khẩn trương nhìn cục diện trên đài theo bản năng kinh hô một tiếng.
Mà một màn này, cũng khiến cho mọi người quá mức sợ hãi, một đệ tử nội phủ Chân Huyền cấp chín dùng hết toàn lực cũng không thể làm gì một đệ tử Chân Huyền cấp hai, tuổi còn nhỏ hơn mình gần ba tuổi, điều này khiến cho người ta khiếp sợ, đồng thời ít nhiều gì cũng có phần dọa người, nhưng trong lúc kịch chiến bỗng nhiên lấy vũ khí ra, điều này quả thật làm cho người ta khinh thường!!
Mộ Dung Dật sẽ hành động như thế, cũng là vì trong lòng hắn dĩ nhiên đã nôn nóng đến cực điểm. Giao thủ mười mấy lần đối chiêu, hắn đã trong kinh hãi rất nhiều, đã cảm giác được thể diện của mình bị mất hết, trong lòng thậm chí sinh ra một dự cảm có thể sẽ bại… Nhưng mà, hắn không thể bại, cũng bại không dậy nổi! Nếu quả thật bị đánh bại, sau này hắn đừng mong ngẩng đầu lên ở Thương Phong huyền phủ. Một trận chiến này cũng sẽ truyền khắp toàn bộ Thương Phong hoàng thành, Vân Triệt nổi danh chấn động Thương Phong, còn hắn đường đường là Mộ Dung Dật nhi tử Chấn Bắc tướng quân, sẽ rơi vào làm đá đặt chân bị người cười nhạo.
Hắn không thể bại, cho dù như thế nào, không tiếc thủ đoạn cũng không thể bại.
Một thương này chợt đâm ra, nhanh chóng vô cùng, Vân Triệt cũng không ngờ Mộ Dung Dật thân là đệ tử nội phủ lại ở trước mặt bao nhiêu người lấy ra thủ đoạn hèn hạ như thế, nhưng hắn tuy kinh hãi nhưng không hoảng loạn, thân thể chợt lóe lên một cái.
- Tinh thần toái ảnh!!
Trong một nháy mắt như điện quang hỏa thạch, Vân Triệt nháy mắt lướt ngang, hiểm lại hiểm tránh khỏi một kích vốn không có khả năng né được này. Lưỡi thương lạnh của Mộ Dung Dật đâm xuyên qua hư ảnh, giống như giòi trong xương, bỗng nhiên quét ngang, thân thương màu bạc quét ra thương ảnh đầy trời, cuốn lấy một thương phong dữ dội đáng sợ, tập trung chặt chẽ thân ảnh của Vân Triệt ở trong thưng ảnh:
- Đi chết đi!! Thương long giảo hải!!
Trên mặt Mộ Dung Dật lộ ra vẻ mặt đáng sợ, trong miệng quát lớn một tiếng vang vọng toàn trường.
- Đây là một trong những tuyệt chiêu của Mộ Dung Dật, hắn chẳng những đê tiện dùng binh khí đánh lén, còn trực tiếp dùng hết tuyệt chiêu, nguy rồi!
Tần Vô Ưu lập tức đứng lên, đầy mặt kinh ngạc, nhưng tất cả phát sinh quá nhanh, cho dù hắn định ngăn cản cũng ngăn cản không kịp, hơn nữa thân là “Trọng tài”, hắn cũng tuyệt đối không thể nhúng tay.
Vân Triệt vừa phát động một lần Tinh thần toái ảnh, hậu lực chưa sinh, lại bị nháy mắt cuốn vào trong thương ảnh, vốn tránh cũng không thể tránh, hắn không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng, huyền lực toàn thân dâng lên, bảo vệ toàn thân.
Rầm!!!!
Thương ảnh của Mộ Dung Dật hung hăng nện lên trên người Vân Triệt, phát ra tiếng nổ giống như núi cao sụp đổ, huyền lực hộ thân của Vân Triệt bị đánh tan trong nháy mắt, bộ phận xương sườn bị đánh trúng, một đường máu tươi như bão táp mà ra, thân thể đã ở dưới lực lớn bay ra ngoài, bay thẳng đến mười mấy trượng, nặng nề đập vào bên rìa đài cao.
Dưới đài nhất thời kinh hô một mảnh.
- Lẽ nào lại có lý đó!
Tần Vô Thương luôn luôn sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng giận dữ nhíu mày, một tay chụp vào trên bàn đá, bàn đá nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.
-Vân sư đệ!!
Lam Tuyết Nhược quá sợ hãi, nàng cảm giác trong lòng mình giống như bị hung hăng đâm một đao, đau đến hít thở không thông. Nàng kêu lên một tiếng bi thương, vừa định liều lĩnh chạy vội qua, lại đột nhiên thấy, Vân Triệt bên rìa đài cao lại chậm rãi đứng lên.
m thanh ồn ào dưới đài bỗng chốc dừng lại, một đám ánh mắt trừng đến vô cùng to lớn, cười ác độc trên mặt Mộ Dung Dật cũng hoàn toàn khựng lại, ngay cả Tần Vô Ưu và Tần Vô Thương cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, vừa rồi Vân Triệt thật sự đã trúng một “Thương long giảo biển” của Mộ Dung Dật. Đây là một trong ba tuyệt chiêu lớn của “Thương Long thương quyết”, luyện thành cực kỳ khó khăn, một khi đã phóng thích thành công, uy lực to lớn của nó, đủ để bức lui sóng biển, đập nát đá tảng. Khi đánh trúng Vân Triệt, âm thanh nổ vang quả thật đinh tai nhức óc, đoán chừng cho dù là một tảng sắt thép, cũng có thể trực tiếp bị nện đứt.
Tất cả mọi người đều cho rằng ở dưới một kích như vậy cho dù Vân Triệt không chết, cũng sẽ trọng thương chịu không nổi, trạng thái dễ hiểu nhất cũng phải hôn mê mười ngày nửa tháng, nhưng mà, chẳng ai ngờ được, cũng không thể tin được, Vân Triệt thế mà lại đứng lên…
Hơn nữa Vân Triệt một lần nữa đứng lên lại có vẻ mặt bình tĩnh đáng sợ, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ có vẻ trầm tư, không có vẻ tái nhợt sau khi bị trọng thương, không có vẻ thống khổ, thậm chí không có vẻ phẫn nộ gì Hắn xoay người, không chút biểu tình đối mặt Mộ Dung Dật, trừ bỏ bên hông có một vết máu thật dài ra, trên dưới toàn thân cuối cùng nhìn không ra dấu vết của một chút bị thương.
Ngay cả bản thân Vân Triệt cũng không nghĩ đến, cảnh giới tầng thứ nhất của Đại đạo phù đồ quyết sẽ mang đến năng lực phòng ngự cho thân thể, lại khủng bố tới mức như vậy!
- Ngươi… Ngươi…
Đồng tử của Mộ Dung Dật phóng đại, nhìn Vân Triệt lại một lần nữa đứng lên ở trước mặt mình, tay phải nắm trường thương lại không thể khống chế run rẩy lên.
Hai tay của Vân Triệt chậm rãi nâng lên, ánh sáng đen chợt lóe lên trong tay, Bá Vương trọng kiếm vĩ đại hiện ra trong tay, theo cổ tay của Vân Triệt trầm xuống, ầm ầm đánh xuống mặt đất.
Một tiếng vang thật lớn, đài cao dưới chân Vân Triệt trực tiếp sụp đổ, một luồng khí tức trầm trọng mà uy áp, giống như Bá Vương giáng thế bao phủ trong trái tim của mỗi người, khiến mọi người hoàn toàn hít thở không thông.