Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 150 - Chương 151: Nghiền Ép

. ._76__1" class="block_" lang="en">Trang 76# 1

 

 

 

Chương 151: Nghiền ép



Bá Vương trọng kiếm vừa ra, nháy mắt kinh sợ toàn trường.

Một thanh kiếm có kiếm thế bức người hay không, phải nhìn nắm trong tay ai. Nếu ở trong tay một hài đồng ba tuổi, cho dù là thần binh lợi khí, cũng hoàn toàn không có uy hiếp gì đáng nói. Nhưng nếu như cầm trong tay một cao thủ kiếm đạo, cho dù chỉ là một lưỡi dao bình thường, cũng sẽ phóng thích khí thế ngút trời.

Không ít người ở đây đã từng thấy chuôi Bá Vương cự kiếm này, nhất là những trưởng lão và đạo sư kia, càng quá mức quen thuộc với nó. Bởi vì từ mấy trăm năm tới nay, nó đều lẳng lặng nằm dưới kệ kiếm trong Thiên binh các, cho đến khi bị bao phủ một tầng tro bụi thật dày.

Đệ tử hoặc đám đạo sư phát hiện ra nó đều chỉ liếc nhìn một hai lần, ngạc nhiên vì sự vĩ đại của nó, sau đó liền hoàn toàn dời mắt… Ở trong mắt của bọn họ, nó cũng chỉ vĩ đại, nặng nề, không hề có khí thế, càng không khiến cho người ta có hứng thú. Dần dà, mọi người gần hư không nhìn và quên lãng mất sự hiện hữu của nó.

Nhưng mà, lúc này được Vân Triệt cầm trong tay, thân kiếm vô cùng tối đen rất nặng của nó nhưng lại phóng thích ra một hơi thở bá đạo khiến cho lòng người sợ hãi, giống như vua trong binh khí giáng lâm xuống thế gian, uy hiếp thiên hạ, khiến cho mọi ánh mắt trong sân đều không tự chủ được mà tập trung toàn bộ lên trên thân nó, thật lâu không cách nào dời đi, ánh mắt vì nó mà run run, trái tim vì nó mà run rẩy, lồng ngực vì nó mà hít thở không thông.

Vân Triệt nhận phải “Thương lão giảo hải” của Mộ Dung Dật lại lập tức đứng lên, điều này đã khiến cho Tần Vô Thương chấn động, nhưng khi nhìn thấy Vân Triệt cầm Bá Vương cự kiếm lên, trong lòng hắn càng lật khuấy lên kinh hãi mấy lần… Bởi vì hắn hiểu rõ cảm giác này có ý vị như thế nào…

“Khiến chuôi Bá Vương cự kiếm đã yên lặng mấy trăm năm lộ ra khí phách như mãnh hổ ngủ say hoàn toàn thức tỉnh… Chẳng lẽ, hắn thế mà lại hoàn toàn khống chế trọng kiếm này? Trọng kiếm ba ngàn chín trăm cân đó! Lấy huyền lực Chân Huyền cảnh cấp hai… Điều này sao có thể làm được!

Lấy cảnh giới tối cao Thiên Huyền cảnh của Tần Vô Thương, cũng không thể tin được tất cả điều mình cảm giác thấy. Trong nhận thức của hắn, chuôi Bá Vương trọng kiếm này, chỉ cần thoải mái vung lên, đừng nói Chân Huyền cảnh cấp hai, cho dù là Linh Huyền cảnh cấp hai, cũng khó làm được… Chứ đừng nói tới hoàn toàn khống chế.

Nhưng khí thế Bá Vương cự kiếm phóng thích ra lại rõ ràng liên kết chặt chẽ với khí tức của bản thân Vân Triệt, dung hợp lẫn nhau, chứng minh Vân Triệt đã vô cùng thuần thục nó, khống chế nó, gần như tương đương với khống chế tay chân mình.

- Kiếm thật… Thật lớn!

- Chẳng lẽ là trọng kiếm mà trong lời đồn Vân Triệt đã lựa chọn ở Thiên binh các?

- Thanh trọng kiếm kia nghe nói nặng ba ngàn chín trăm cân… Điều này không có khả năng đi!

Vẻ mặt Vân Triệt hoàn toàn trầm tĩnh, hắn nhìn bên hông trừ bỏ một vết máu nhỏ, cũng không có trở ngại gì, nhưng thật ra, tuyệt chiêu phóng thích từ huyền lực Chân Huyền cảnh cửu cấp, cho dù có đại đạo phù đồ mang đến thoát thai hoán cốt, sao lại dễ dàng ngăn cản như vậy. Mặc dù hắn không trọng thương, nhưng tuyệt đối không tính là vết thương nhẹ, ngoại thương chỉ có một vết thật dài bên hông kia, nhưng nội phủ lại bị thương không nhẹ, khi hắn vừa mới đứng dậy, đã mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu sắp xông lên tới cổ họng.

Mà đồng thời, cơn tức của hắn cũng hoàn toàn bị kích thích ra.

- Mộ Dung Dật, ta vốn khiêu chiến ngươi, chẳng qua chỉ muốn lấy ngươi làm áp lực và đá thử vàng, nhưng không nghĩ tới, ngươi thân là đệ tử nội phủ, lại đê tiện vô xỉ như thế, vì có thể thắng ngay cả mặt cũng không muốn… Một khi đã như vậy, ta cũng không cần khách khí với ngươi.

Vân Triệt nói thật nhỏ.

- Ha.. Ha ha ha ha!

Mộ Dung Dật cười như điên, lại cười cực kỳ khô khan miễn cưỡng, hắn mặt âm trầm nói:

- Vân Triệt, ngươi thật ra lợi hại hơn ta tưởng tượng một chút, nhưng ngươi còn lâu mới là đối thủ của lão tử! Lập tức, ta liền cho ngươi biết cái gì gọi là cường đại của Chân Huyền cảnh đỉnh phong! Nhưng mà thanh kiếm trong tay ngươi, ngươi vung lên được sao? Ha ha ha ha…

Trong tiếng cười điên dại, Mộ Dung Dật đột nhiên gầm to một tiếng, huyền lực toàn thân như sóng triều dâng lên điên cuồng trào ra, huyền lực nồng đậm liền như sóng nước lưu chuyển bên ngoài thân thể hắn, bao vây cả người hắn vào trong đó, không khí chung quanh hắn nhất thời hoàn toàn hỗn độn, kích khởi từng trận sóng.

Một lần này, Mộ Dung Dật hoàn toàn triệt để, không hề giữ lại một chút nào. Bởi vì, bóng ma “Có thể sẽ thất bại khi Vân Triệt lại một lần nữa đứng lên, cũng cầm lên cự kiếm kia, liền theo nội tạng run rẩy của hắn mà điên cuồng khuếch đại, cũng giống như ác ma nhe răng cười khiến cho hắn thậm chí sinh ra sợ hãi…

Hắn không thể thua, cho dù như thế nào cũng không thể thua.

Kích động huyền lực dốc toàn lực phóng thích trên phạm vi lớn, cả người Mộ Dung Dật bay vút trên không trung, trong miệng rít gào một tiếng, trường thương màu bạc trong tay nhanh như tia chớp đâm về phía Vân Triệt, mà mỗi một lần trường thương đâm xuống, đều sẽ để lại một mảng lớn bóng thương, trong nháy mắt, đúng là ngàn vạn bóng thương bay lên ngang trời, như một mảng lớn gió bão tuyệt mệnh bao phủ về phía Vân Triệt… Phong kín đường lui có thể có của hắn.

Mỗi một bóng thương đều phóng thích ra ánh lạnh lẫm liệt, đều có được lực lượng đủ để xuyên thủng tảng đá.

Một chiêu này vừa ra, tất cả đạo sư và trưởng lão trong sân toàn bộ đều lộ vẻ kinh hãi.

- Tuyệt kỹ mạnh nhất của “Thương long thương quyết” –– Luyện ngục long ảnh! Hắn thế mà lại luyện thành!

- Lúc trước Mộ Dung Dật lựa chọn thương, ta còn từng khuyên can, bởi vì kiếm mới là vương đạo… Không nghĩ tới, ngộ tính về thương của Mộ Dung Dật lại cao như thế, Thương Phong huyền phủ trăm năm qua, đệ tử trước khi tốt nghiệp luyện được chiêu này, chỉ sợ không cao hơn mười người!

- Chiêu này vừa ra, Vân Triệt không thể thắng… Trên người, ít nhất cũng bị đâm ra mười mấy lỗ thủng.

Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bóng thương đầy trời giống như thiên la địa võng, không hề sợ hãi, ngay trong tiếng kinh hô của vô số người, khi bóng thương như cái lồng hạ xuống, khóe mắt Vân Triệt chợt lóe, hai tay cầm Bá Vương cự kiếm đột nhiên nâng lên, Bá Vương cự kiếm chém ra một hình vòng cung tối đen cực lớn, đánh về phía bóng thương đầy trời.

Bên trong thương đạo có một câu hình dung quyết đấu với kiếm như vậy: Cho dù ngươi ngàn vạn kiếm quang, ta chỉ quét ngang một thương. Tuy rằng kiếm nhẹ nhàng bách biến, nhưng nếu luận bá đạo và phạm vi công kích, kiếm quả quyết không thể so sánh với thương… Nhưng mà kiếm này gần như chỉ kiếm nhẹ, nếu là trọng kiếm, hình thức liền hoàn toàn ngược lại.

Mặc kệ ngươi ngàn vạn bóng thương, ta chỉ chém ngang trời một kiếm!

Thương trong tay Mộ Dung Dật, ở trước mặt Bá Vương cự kiếm ba ngàn chín trăm cân trong tay Vân Triệt, nào còn có một chút bá đạo nào đáng nói!

Vân Triệt vung một kiếm, toàn bộ quảng trường, cho dù góc khuất nhất bên cạnh, cũng nghe được một trận tiếng rít phá không vĩ đại…

Keng keng keng keng keng keng keng keng…

Thân kiếm thật lớn và vô số bóng thương chạm vào nhau, thoáng chốc, tiếng vỡ vụn vô cùng dày đặc vang lên, bóng thương đầy trời cũng giống như từng khối thủy tinh yếu ớt vỡ vụn từng mảnh, chỉ trong nháy mắt, bóng thương do Mộ Dung Dật dùng hết toàn bộ huyền lực đâm ra, cũng giống như lá rụng bị gió bão quét sạch sẽ bóng loáng, cuối cùng, Bá Vương cự kiếm mang theo tiếng gào thét như gió bão, nặng nề đánh mạnh vào ngân thương trên tay Mộ Dung Dật.

Keng ~~~~~~~

Một tiếng đánh vô cùng chói tai truyền đến, ngân thương trong tay Mộ Dung Dật nháy mắt biến thành hình trăng non, sau đó “Crắc” một tiếng trực tiếp đứt đoạn, lực lớn không tiêu tan mà chấn đến hổ khẩu của Mộ Dung Dật nứt rách, giữa tiếng kêu gào thê thảm, ngân thương gãy rời tay bay ra, bay thẳng ra ngoài rất xa cực xa, rơi ra bên ngoài đám người cực lớn.

Bá Vương cự kiếm của Vân Triệt, cũng vào lúc này theo Vân Triệt chém từ phía dưới bên trái đến bên phải phía trên, hoàn thành một nửa hình cung hoàn mỹ… Cùng lúc đó, phía dưới đài cao hắn đối mặt bỗng nhiên hoàn toàn đại loạn, dưới trọng kiếm mang theo lực lượng gió lốc đánh sâu vào, toàn bộ đám người cách phía trước đài cao gần mười trượng cảm giác giống như bị một thanh búa tạ đập thẳng trước ngực, hơn phân nửa người đều trực tiếp bị bay ra ngoài, khiến cho một nhóm lớn người biến thành hỗn loạn.

Uy của một kiếm này, chỉ đến từ một kiếm của huyền giả Chân Huyền cảnh cấp hai… Kinh hãi thế tục!

Mộ Dung Dật giữa không trung rơi đến trên mặt đất, tê liệt ngồi ở đó, hai mắt đăm dăm, giống như không thể tin được tất cả đây đều là sự thật… Hắn hao phí thời gian hai năm lĩnh ngộ một kích tuyệt sát, cũng vẫn luôn là át chủ bài và đòn sát thủ giấu kín của hắn, hôm nay lần đầu tiên đối địch dùng ra, lại bị mọt kiếm của đối phương hoàn toàn đánh tan. Ngay cả thương hắn yêu mến, cũng như một cơn ác mộng bị đánh gãy… Thương mà hắn sử dụng đương nhiên không phải là phàm thương gì, mà là ngân long thương Linh Huyền khí lấy ra từ Thiên binh các, nhưng ngân long rít gào gặp phải Bá Vương thức tỉnh, cũng chỉ có kết cục bị tùy ý giẫm đạp.

- Vân Triệt… Vân Triệt! Ta giết ngươi!!

Mộ Dung Dật sợ run hồi lâu đột nhiên gầm lên giận dữ, bất ngờ nhảy lên, như điên đưa tay chộp vào cổ Vân Triệt, vừa rồi khi thi triển “Luyện ngục long ảnh”, Mộ Dung Dật tiêu hao lớn huyền lực, hiện giờ thực lực có thể phát huy nhiều lắm chỉ có chừng bảy tám phần trạng thái toàn thịnh, trái lại Vân Triệt khí định thần nhàn, trọng kiếm nơi tay, hắn nào còn tư cách giao thủ với Vân Triệt.

Đối mặt với giãy giụa cuối cùng của Mộ Dung Dật, Vân Triệt cười lạnh một tiếng, thân thể bùng lên, tay cầm cự kiếm nặng nề, nhưng tốc độ di chuyển về trước không hề chậm chút nào, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn Mộ Dung Dật, trọng kiếm tùy ý chém về phía trước.

Vù ~~ trong gió lốc gào thét, trọng kiếm không hề đụng chạm đến thân thể Mộ Dung Dật, nhưng chỉ với gió lốc kinh người này, đều đã khiến Mộ Dung Dật hiện giờ không cách nào thừa nhận, thân thể Mộ Dung Dật liền bị đánh bay về phía trước, mãi cho đến độ cao gần mười trượng, mà lúc này Vân Triệt bỗng nhiên nhảy lên, vừa nhảy mười trượng, trọng kiếm đánh xuống, hung hăng nện trên thân thể Mộ Dung Dật.

Ầm!!

Mộ Dung Dật như đạn pháo ầm ầm rớt xuống, theo trên đài cao đột ngột nổ vang, đá vụn bay tán loạn, cả người hắn từ đầu đến chân liền bị nhập hoàn toàn vào dưới đài cao.

Trọng kiếm không ra, hai người tay không đánh nhau, còn miễn cưỡng được cho là cân sức ngang tài. Nhưng trọng kiếm vừa ra, Mộ Dung Dật binh bại như núi đổ, bị nghiền ép đến quả thật không hề có lực đánh lại. Nếu chỉ khống chế trọng kiếm, Vân Triệt quả quyết không làm được một điểm này, nhưng “Thiên Lang ngục thần điển” là tồn tại bậc nào. Lĩnh hội tổng quyết của “Thiên Lang ngục thần điển”, trọng kiếm trong tay Vân Triệt sẽ không còn là trọng kiếm, mà là thương khung nộ long thức tỉnh, mỗi một lần vung, đều oanh thiên chấn địa, phá thạch kinh thiên.

Trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, Vân Triệt từ không trung hạ xuống, rơi vào vị trí Mộ Dung Dật bị nện xuống, trọng kiếm nhẹ nhàng bâng quơ vung lên, chỉ nghe “Ầm” một tiếng hơn phân nửa đài cao liền văng tung tóe, kéo theo cả thân thể Mộ Dung Dật cũng bay lên, dừng ở phía trước Vân Triệt, lúc này toàn bộ quần áo của Mộ Dung Dật bị rách rưới không chịu nổi, cả người vết máu, gương mặt đã bị bùn đất và vết máu làm hoàn toàn mơ hồ, tuy rằng ánh mắt vẫn mở to, nhưng đã không hề có thần thái, âm u như tro tàn.

Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, trọng kiếm cắm vào, mắt ngạo nghễ nhìn xuống Mộ Dung Dật:

- Mộ Dung Dật, còn đánh sao? Nếu ngươi muốn tiếp tục, ta rất thích ý. Ngươi một đệ tử nội phủ Chân Huyền cảnh cấp chín, xuất ra toàn lực cũng mới để cho ta vung trọng kiếm ba lần… Thật đúng là vẫn chưa thỏa mãn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment