.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1478" class="block_" lang="en">Trang 739# 2
Chương 1479: Phạm hồn linh
Rất nhanh, Thiên Diệp Ảnh Nhi rời đi hồi lâu đã đến, vừa bước vào Phạm Thiên thần điện, khí tức kịch biến kia làm cho kim mi của nàng đột nhiên nhíu lại, mà khi nhìn thấy Thiên Diệp Phạm Thiên, bước chân của nàng rõ ràng khựng lại.
Thiên Diệp Phạm Thiên giờ phút này, thần đế hạng nhất đông vực uy danh rung trời đã hoàn toàn thay đổi, cả khuôn mặt đã xanh đậm dọa người, toàn thân càng phù thũng đến lớn hơn trước đây gấp đôi, cũng thỉnh thoảng hiện lên từng trận hắc khí xao động.
Giờ phút này, bất cứ kẻ nào, kể cả thần đế khác nhìn thấy hắn đều tuyệt đối không thể nhận ra hắn chính là Thiên Diệp Phạm Thiên.
- Phụ vương.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đi đến trước người hắn, khẽ gọi một tiếng, không nói gì khác.
- Quỳ xuống.
Thiên Diệp Phạm Thiên mở to hai mắt, hai chữ ngắn ngủi, uy nghiêm như trước, nhưng lại lộ ra suy yếu thật sâu.
Mười hai canh giờ ngắn ngủi tra tấn một thần đế đến mức độ như vậy... có lẽ bản thân Vân Triệt cũng chưa từng nghĩ đến, sau khi có Hòa Lăng, một lượng thiên độc nhỏ như vậy đã đáng sợ như thế.
Đương nhiên, ma khí Tà Anh là một nguyên nhân quan trọng khác.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi theo lời quỳ xuống.
Thiên Diệp Phạm Thiên thở dài một hơi, giống như tích tụ dư lực, sau thời gian vài giây, cánh tay rõ ràng đã biến hình của hắn chìa ra, trong tay phóng xuất ra một luồng kim mang vô cùng chói mắt.
Trong nháy mắt chiếu rọi cả Phạm Thiên thần điện thành một màu vàng.
- [Phạm hồn linh]!
Các phạm vương nhất tề biến đổi sắc mặt, hoảng sợ ra tiếng.
Phạm hồn linh, thần vật hạch tâm quan trọng nhất của Phạm Đế thần giới, chỉ có thể rơi vào tay thần đế!
Thần lực hạch tâm của Phạm Đế thần giới, đều thông qua phạm hồn linh đến truyền thừa tương tự như tinh thần luân bàn của Tinh Thần giới và nguyệt hoàng lưu ly của Nguyệt Thần giới. Nhưng khác biệt chính là, phạm hồn linh không chỉ là thần vật truyền thừa, càng là thần lực có thể khống chế tất cả hệ thống phạm thần.
Từ thời đại xa xưa, Phạm Thiên thần tộc là một trong những thần tộc cường đại nhất, hiếu chiến nhất dưới trướng Mạt Ách, kiêng kỵ nhất và không thể dễ dàng tha thứ nhất đó là trái lệnh và phản bội! Phạm hồn linh vì vậy mà sinh ra. Phạm hồn linh trong tay, đó là bóp chặt mạch máu của tất cả phạm thần, chẳng những có thể quyết định truyền thừa thần lực hạch tâm, càng có thể khống chế áp chế người thừa kế thần lực, thậm chí cưỡng ép cướp đoạt phế bỏ...
Cho nên, ở Phạm Đế thần giới, thần đế có được phạm hồn linh đều có được quyền uy cao nhất!
Cho tới bây giờ ở Phạm Đế thần giới không cần lo lắng phạm thần phạm vương ngỗ nghịch với phản loạn.
Một điểm này, ít nhất ở đông thần vực, cũng không phải ba Vương giới khác có thể làm được.
Mặt khác, cũng chỉ có người kế thừa lực lượng phạm thần mới có thể vận dụng phạm hồn linh, cho dù vô ý rơi vào tay người ngoài cũng không cần lo lắng quá mức.
Cho nên phạm hồn linh xuất hiện, các phạm vương kinh sợ trong lòng đồng thời đều sinh lòng kính sợ sâu đậm.
Bởi vì nó có thể dễ dàng áp chế, cướp đoạt thần lực vô thượng mà bọn họ đang có hiện giờ... cướp đoạt thần lực, đó là cướp đoạt tất cả của bọn họ.
Mà cho dù bọn họ là phạm vương, cũng đã hơn vạn năm chưa từng thấy phạm hồn linh.
Bàn tay Thiên Diệp Phạm Thiên đang run rẩy, nhưng động tác lại vô cùng kiên cường, không hề do dự chần chừ:
- Ảnh Nhi, tiếp nhận phạm hồn linh! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là tân đế của Phạm Đế thần giới ta!
Thiên Diệp Ảnh Nhi từng chữ như kinh lôi, các phạm vương đều hoảng hốt, kể cả phạm vương thân trúng kịch độc cũng đều kinh sợ đứng dậy.
Tiếp nhận phạm hồn linh, cho dù không thành thần đế, cũng đã nắm trọn mạch máu của cả Phạm Đế thần giới vào trong tay. Nhưng mà, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không đưa tay, mà lạnh lùng nói:
- Phụ vương, ngươi có phải quá vội chút rồi không. Ngươi cứ xác định bản thân sẽ chết vậy sao? Không phải ngươi thật sự tin tưởng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ không dám ra tay với ngươi sao?
Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhạt:
- Ha ha, không liên quan đến chuyện này. Ngươi vốn là Phạm Thiên thần đế tiếp theo, một điểm này đã xác định từ rất nhiều năm trước kia! Lúc này chẳng qua tiến hành trước mà thôi. Thế nào? Tiếp nhận phạm hồn linh, trở thành Phạm Thiên thần đế mới, ngươi có thể nắm trong tay toàn bộ Phạm Đế thần giới, chẳng lẽ ngươi còn định chần chừ do dự!?
Thiên Diệp Phạm Thiên mới vừa dứt lời, một đường kim ảnh lóe lên, phạm hồn linh đã được Thiên Diệp Ảnh Nhi chộp vào trong lòng bàn tay.
Mà một động tác bình thường đến không thể bình thường hơn như vậy lại khiến tâm hồn của tất cả phạm vương giống như bị búa tạ đập vào.
Phạm hồn linh đổi chủ, đó là có ý nghĩa Phạm Đế thần giới đổi chủ!
Cầm phạm hồn linh trong tay, cảm nhận được kim mang thần bí vô tận của nó, Thiên Diệp Ảnh Nhi híp mắt vàng lại, thầm lặng mà nói:
- Đây là thứ mà ta nằm mộng cũng muốn lấy tới, sao có lý do cự tuyệt. Hừ, cảm tạ phụ vương thành toàn.
Thiên Diệp Phạm Thiên giống như cũng rất hài lòng với dáng vẻ lúc này của Thiên Diệp Ảnh Nhi, trên mặt cuối cùng lộ ra một chút vui vẻ:
- Rất tốt, ngươi quả nhiên sẽ không để cho ta thất vọng, cũng không uổng phí kỳ vọng và bồi dưỡng những năm này của ta đối với ngươi... như thế, ta cũng có thể triệt để yên tâm.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trực tiếp thu hồi phạm hồn linh, khóe miệng khẽ nhếch:
- Yên tâm? Ngươi yên tâm quá sớm đi! Truyền ngôi thần đế là đại sự, chẳng những phải danh chính ngôn thuận, càng không thể thiếu đi thanh thế, bằng không, chẳng phải ta vừa thành thần đế đã mất mặt mũi.
Thiên Diệp Phạm Thiên: “...”
- Cho nên, hoặc là ngươi chết đi, ta đương nhiên kế vị thần đế; hoặc là ngươi còn sống, sau đó danh chính ngôn thuận truyền ngôi vị thần đế cho ta, sau đó lui xuống làm thái thượng thần đế. Hôm nay... coi như thôi! Ta không thể giản dị được!
“...” Thiên Diệp Phạm Thiên híp hai mắt lại, sau đó nở nụ cười:
- Tốt, rất tốt. Hiện giờ phạm hồn linh ở trong tay ngươi, lời của ngươi đó là tất cả! Ít nhất ở trong Phạm Đế thần giới không có ai dám chất vấn ngỗ nghịch ngươi nửa chữ. Nhưng có một chuyện, ngươi phải nhớ kỹ!
- Cho dù cuối cùng ta sống hay chết, ngươi đều tuyệt đối không thể quên cái nhục ngày hôm nay!
- Hừ! Không cần ngươi nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói.
Thiên Diệp Phạm Thiên khàn khàn giọng lớn tiếng:
- Mặt khác, còn có một chuyện ngươi sai rồi, sai mười phần! Nếu như cuối cùng Hạ Khuynh Nguyệt biết e sợ, với Vân Triệt hóa giải độc ở trên người ta. Như vậy, ta đây sau này cũng không phải là thái thượng thần đế gì đó, mà chính là một phạm thần có thể tùy ý sử dụng ở dưới trướng của ngươi! Vương của Phạm Đế thần giới ta không cần làm thái thượng thần đế gì đó, càng không cần phụ thân gì, biết không!
- Được!
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ ngẩng đầu.
Câu nói “Nếu như cuối cùng Hạ Khuynh Nguyệt biết e sợ, với Vân Triệt hóa giải độc ở trên người ta...” này có ý ngầm rõ ràng là: Thiên Diệp Phạm Thiên đã tự mình xác định, nếu như Hạ Khuynh Nguyệt không chủ động đến hóa giải, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Độc và ma khí ở trên người hắn, hắn tự nhiên rõ ràng tình huống của bản thân nhất.
Thiên Diệp Phạm Thiên chậm rãi nhắm mắt, giọng nói yếu đi:
- Nếu như ta chết... chôn cất ta và nương ngươi... ở cùng chỗ.
Câu nói này đổi lại một tiếng trào phúng của Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- A, nực cười! Ngươi cũng xứng!?
“...” Trên mặt Thiên Diệp Phạm Thiên lộ vẻ thống khổ, môi run run, hồi lâu đều không nói thêm được một chữ.
Không liếc nhìn Thiên Diệp Phạm Thiên bị kịch độc và ma khí đông thời quấn thân nữa, tiếp nhận phạm hồn linh, đã nắm lấy mạch máu hạch tâm của Phạm Đế thần giới, Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng xoay người, rời đi trong ánh mắt kinh hãi của tất cả phạm vương, cũng vốn không thèm để ý tới sống chết của Thiên Diệp Phạm Thiên.
- Thần đế, ngài... ngài rốt cuộc...
Đệ Nhất phạm vương liên tiếp lắc đầu, trong lòng kinh hãi muôn phần, không hiểu tất cả.
Giọng nói của Thiên Diệp Phạm Thiên càng ngày càng yếu ớt khàn khàn, nhưng vẫn kiên cường tới cực điểm, không cho phép cãi lại:
- Đừng nhiều lời! Cho dù... bổn vương thật sự phải chết... cũng tuyệt đối không thể cúi đầu về phía Nguyệt Thần giới... tuyệt đối không thể!!
Đệ Nhất phạm vương siết chặt hai nắm đấm, toàn thân bốc lên sát khí:
- Thần đế nói không sai, sao chúng ta có thể dễ dàng cúi đầu về phía Nguyệt Thần giới. Nhưng mà, sự tình liên quan đến tính mạng của thần đế, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy! Ta đây lập tức dẫn các phạm vương đích thân đi Nguyệt Thần giới, cũng truyền âm cho các Vương giới khác cùng đi tới Nguyệt Thần giới tạo áp lực! Nếu như Nguyệt Thần giới không chịu đi vào khuôn khổ... lập tức tiến công! Ép buộc nàng ta đi vào khuôn khổ!
Thiên Diệp Phạm Thiên cười lạnh một tiếng:
- A, hồn nhiên! Năm đó khi Nguyệt Vô Nhai vẫn còn, Nguyệt Thần giới tuyệt đối không dám chọc giận chúng ta chút nào, vì sao Hạ Khuynh Nguyệt nàng ta lại dám? Chuyện này, chúng ta đều biết là do Hạ Khuynh Nguyệt gây nên, nhưng mà, cái gọi là liên hợp với các Vương giới khác tạo áp lực chính là chê cười... Bởi vì, ma khí trên người ta đến từ Tà Anh, độc của ta là đến từ Thiên Độc châu... Tất cả chuyện này có liên quan gì đến Nguyệt Thần giới!?
“...” Đệ Nhất phạm vương lập tức ngẩn ngơ.
- Chúng ta ép buộc Nguyệt Thần giới, vốn là xuất binh vô cớ! Mà với tâm cơ của Hạ Khuynh Nguyệt, tuyệt đối sẽ danh chính ngôn thuận dùng Trụ Thiên thần giới phản chế lại... hơn nữa...
Thiên Diệp Phạm Thiên kịch liệt thở dốc:
- Ta trúng là độc của Thiên Độc châu! Có thể giải được độc này chỉ có Thiên Độc châu, chỉ có Vân Triệt! mà sau lưng Vân Triệt là Kiếp Thiên ma đế! Dây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Hạ Khuynh Nguyệt.
- Mà bây giờ Vân Triệt ở ngay Nguyệt Thần giới! Nếu chúng ta dám áp bức, tấn công Nguyệt Thần giới, như vậy dính dáng đến sinh tử an nguy của Vân Triệt, ngươi đoán... Kiếp Thiên ma đế có thờ ơ hay không!
Toàn thân Đệ Nhất phạm vương như bị nước đá dội vào, lạnh tận đáy lòng, hắn ngơ ngác đứng đó hồi lâu, huyền khí với sát khí mới vừa dâng lên lại tán loạn như thủy triều. Hắn cúi đầu, cười thảm một tiếng, vô lực nói:
- Chẳng lẽ, chúng ta chỉ còn... một đường cúi đầu cầu xin sao?
Thiên Diệp Phạm Thiên cười lạnh như băng:
- Cúi đầu cầu xin? A... không được... nhắc lại bốn chữ này!
Hắn vừa dừng nói, khí tức sau người nhất thời hoàn toàn nóng loạn. Hắn nhanh chóng ngưng thần áp chế...
Chính là trong chớp mắt trước khi hai mắt khép kín, chỗ sâu trong đáy mắt lại lóe lên một chút quỷ quang vô cùng u ám.
....
Ranh giới Phạm Thiên thành, một mảnh rừng rậm hết sức yên tĩnh.
Một chiếc bia đá màu xanh dựng ở trung tâm rừng rậm, giống như được tất cả cây cỏ vạn linh nơi này thủ hộ.
Một kim ảnh đứng ở trước bia, giờ phút này trên người nàng không hề có bất cứ khí tức gì, tan mất tất cả âm lãnh với uy hàn, sau đó... chậm rãi quỳ gối xuống.
Nàng nâng hai tay lên, giữa lòng bàn tay là phạm hồn linh kim mang sáng hồn kia. Nàng cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ như khói:
- Nương... nương thấy được không, đây là phạm hồn linh, bây giờ nó đang ở trên tay Ảnh nhi... Đây là chí hướng năm đó và hứa hẹn của Ảnh Nhi đối với nương, khi đó, nương luôn tỏ vẻ hớn hở mà ngây dại... Nhưng mà, hiện giờ Ảnh Nhi đã thực hiện tất cả... Nương nhất định nhìn thấy được... đúng không...
Trả lời nàng chỉ có từng cơn gió nhẹ.
- Nương, vì sao... nương không trả lời con, vì sao con không cảm thấy nương vui sướng. Nương cũng... đã nhận ra rồi sao?
Nàng nhẹ nhàng thốt lên, hai tay chậm rãi nắm lấy phạm hồn linh:
- Cả đời con đều vì được đến nó mà nỗ lực, vì nó, con đã không tiếc tất cả. Nhưng mà vì sao... hiện giờ đã cầm nó trong tay, con lại không hề cảm thấy vui sướng một chút nào...
- Chẳng lẽ, nỗ lực bao nhiêu năm nay của con, tất cả những gì con làm bao nhiêu năm nay, không phải vì nó...
“...”
- Nương, sau khi nương quy tiên đã được hắn truy phong làm thần hậu, hơn nữa còn là thần hậu cuối cùng, duy nhất. Nữ nhân ác độc đã hại nương đã bị hắn đích thân giết, cũng tước đoạt tất cả phong hào của ả, kể cả tên và dấu vết đều bị xóa đi toàn bộ... Con đã từng oán hận hắn, nhưng mà con lại không có cách nào hận hắn oán hắn.
- Những năm này, hắn đối xử với con cũng không giống với những người con khác... Hắn nói, cho dù thành tựu tương lai của con như thế nào, cho dù sa vào bình thường cũng sẽ là vương của Phạm Đế thần giới tương lai, vương duy nhất. Bởi vì con là nữ nhi duy nhất của hắn và thần hậu của hắn...
- Hắn là người tuyệt tình, hắn cũng không ít lần dạy con phải làm người tuyệt tình, lúc cần thiết, kể cả hắn cũng không chút do dự mà lợi dụng hoặc bỏ qua. Nhưng mà, nhiều năm như vậy, cho dù hắn tàn khốc ngang ngược ngoan độc cỡ nào, chỉ riêng đối với con, chưa từng có một chút...
- Hôm nay càng không chút do dự đưa phạm hồn linh này cho con như vậy.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Nương, nương nói với con, đáp án trong lòng con, có thật không...
- Năm đó cố gắng của con là vì không để cho nương bị coi thường khi dễ, sau khi nương rời đi, tất cả nỗ lực của con lại vì... không cô phụ hắn trả giá và kỳ vọng đối với con...
- A... ha ha... buồn cười... quá buồn cười... quá buồn cười...
- Đây sao có thể là thật... tại sao có thể là thật...
Nàng cười thê lãnh, phạm hồn linh trong tay phát ra tiếng vang nhẹ đâm vào hồn.
Nàng quỳ gối nơi này, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, giống như băng điêu vô hồn.
Sau nửa canh giờ, nàng mới cuối cùng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt chuyển về hướng tây bắc, phát ra tiếng thì thầm lạnh lẽo:
- Hạ Khuynh Nguyệt... ngươi thắng!