.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1479" class="block_" lang="en">Trang 740# 1
Chương 1480: Lựa chọn của Thiên Diệp
Phạm Đế thần giới, Thần Nữ điện.
Một lão già áo xám nhỏ gầy nhăn nheo khom người đứng ở trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi, phát ra âm thanh khàn khàn tối nghĩa:
- Tiểu thư, không biết gọi lão nô đến có gì phân phó?
Trước kia, khi Thiên Diệp Ảnh Nhi nói chuyện với Cổ Chúc hoặc đưa lưng về phía hắn hoặc nghiêng mặt với hắn, hôm nay lại trực diện đối mặt với hắn:
- Cổ bá, ngươi là nửa tôi tớ của ta, càng là nửa ân sư của ta, ở trên đời này, ngoài phụ vương ra, ngươi là người thân nhất cũng là người ta tin cậy nhất.
Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói khiến Cổ Chúc khẽ động:
- Xem ra hôm nay tiểu thư có chuyện lớn muốn phân phó. Xin tiểu thư cứ nói, mạng của lão nô, cho dù muôn lần chết cũng chỉ cần một lời của tiểu thư.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đưa ta, ngón tay kèm theo một tiếng vang khẽ và kim mang chói mắt.
Khí tức quá mức khác thường khiến Cổ Chúc ngẩng đầu:
- Phạm hồn linh?
- Thần đế, thế mà lại ban phạm hồn linh cho tiểu thư... ha ha, tốt quá, chúc mừng tiểu thư hoàn thành chí nguyện suốt đời trước thời hạn.
Giọng Cổ Chúc trong bình thản mang theo vui sướng và hớn hở nhàn nhạt.
Nhưng mà hành động tiếp theo của Thiên Diệp Ảnh Nhi khiến đôi mắt già nua như đầm sâu của Cổ Chúc lại chợt nhảy dựng lên.
Thiên Diệp Ảnh Nhi bắn ngón tay nhỏ nhắn ra, phạm hồn linh kia nhất thời rời khỏi trong tay nàng, bay về phía Cổ Chúc.
Thân thể khô héo của Cổ Chúc lóe lên, chẳng những không chạm vào, ngược lại trong nháy mắt nhảy ra ngoài hơn mười trượng khiến thần khí hạch tâm của Phạm Đế thần giới này cứ nện xuống trên mặt đất như vậy, phát ra tiếng kêu khẽ chấn âm.
- Tiểu thư, đây...
Hành động của Thiên Diệp Ảnh Nhi khiến Cổ Chúc rất khiếp sợ, không cách nào lý giải.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không thu hồi phạm hồn linh bị rơi xuống đất, ngược lại chuyển ánh mắt, thản nhiên nói:
- Cổ bá, ta giao phạm hồn linh này cho ngươi, làm phiền ngươi sau ba canh giờ giao nó lại cho phụ vương ta... Nhớ lấy, nhất định phải sau ba canh giờ. Khoảng thời gian này không cho phép bất cứ kẻ nào biết được nó ở trên người ngươi.
Cổ Chúc lắc đầu, không tới gần một bước:
- Chuyện này... Tuyệt đối không thể! Phạm hồn linh chỉ có thể cầm vào trong tay Phạm Thiên thần đế các đời, sao có thể để người ngoài tiếp xúc!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Ta làm như thế, đều có lý do của ta. Cổ bá ngươi cũng không có lực lượng phạm thần, không cách nào sử dụng điều khiển phạm hồn linh, hơn nữa ngươi đi theo bên cạnh ta nhiều năm như vậy, là người ta tin cậy nhất. Đổi lại lý do hơi châm chọc, trên người ngươi luôn có phạm hồn cầu tử ấn năm đó phụ vương hạ xuống, là người không có khả năng ngỗ nghịch hắn nhất, ta vốn không cần lo lắng cái gì.
- Mặt khác, đây là mệnh lệnh!
Không khí ngưng đọng lâu dài, cuối cùng, Cổ Chúc than nhẹ một tiếng, tiến lên phía trước, bàn tay gầy guộc dưới áo bào tro chìa ra, một luồng huyền khí vô hình mang phạm hồn linh lên, khóa vào trong không gian tùy thân của hắn... mà từ đầu đến cuối, hắn vẫn không để cho thân thể của mình chạm vào chút nào.
- Tiểu thư, lão nô có thể biết nguyên nhân không?
Cổ Chúc hỏi. Trước kia, Thiên Diệp Ảnh Nhi không nói, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều.
- Ngươi sẽ biết rất nhanh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không giải thích gì, bàn tay lại đẩy:
- Những phạm đế bí điển này, còn có huyền khí năm đó phụ vương ban cho, ngươi tạm thay ta giữ gìn, trước khi ta thu hồi lại, không được có thương tổn chút nào.
Cổ Chúc không nói gì, thu hồi toàn bộ.
- Đây là [Không huyễn thạch] năm đó phụ vương ban cho ta, cũng tạm thời bảo tồn ở chỗ ngươi.
Nhưng lần này Cổ Chúc lại không tiếp nhận, nói:
- Tiểu thư, cho dù ngươi chuẩn bị đi làm cái gì, an nguy của ngươi còn hơn tất cả. Lấy khả năng của tiểu thư, thiên hạ không có chuyện gì cần e ngại. Nhưng mà nếu như không có không huyễn thạch ở trong người, trong lòng lão nô khó yên.
-... Cũng đúng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng nghĩ, lại thu hồi không huyễn thạch, sau đó lại lấy ra một bàn đá màu xám trắng.
Hình dạng bàn đá này coi như bằng phẳng, nhưng không hề có khí tức gì đáng nói, kể cả linh thạch cấp thấp nhất đều không được tính, giống như là một khối phàm thạch bình thường đến không thể bình thường hơn, trên mặt phân bố đều đều một ít lỗ thủng lớn nhỏ không đều.
Nàng im lặng nhìn, hồi lâu không nói một lời... Một khối phàm thạch không hề có linh khí, được cầm ở trong tay thần nữ hạng nhất đông vực, hình ảnh này không hòa hợp nói không nên lời.
- Phần “Tàn phiến” này, tiểu thư cũng muốn đặt ở chỗ lão nô sao?
Cổ Chúc nói.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi thay đổi một trận, cuối cùng lại chậm rãi thu hồi bàn đá, không lưu lại cho Cổ Chúc, ánh mắt nàng cũng vào lúc này xảy ra biến hóa vi diệu, giọng nói trở nên đặc biệt băng hàn:
- Cổ bá, chuẩn bị sẵn sàng, ta cần ngươi “Khóa” lại một phần ký ức của ta.
Cổ Chúc chậm rãi lắc đầu:
- Cái này... cho dù là vì lý do gì, đều tuyệt đối không thể! Hành động này hơi không cẩn thận sẽ tổn hại nặng nề đến linh hồn của tiểu thư, còn có thể khiến cho phần ký ức kia vĩnh viễn biến mất.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chẳng những ngoan tuyệt đối với người khác, đối với bản thân cũng như vậy:
- Ý ta đã quyết, đừng nhiều lời. Lời nói tiếp theo của ta, ngươi phải nghe cho kỹ, cũng nhớ cho kỹ, không được quên và phai nhạt đi bất cứ chữ nào!
....
....
Nguyệt Thần giới, tẩm điện thần đế.
Vân Triệt vẫn luôn luôn im lặng khổ tư, chuyện gần đây hắn cần nghĩ nhiều lắm. Không biết qua bao lâu, cửa điện cuối cùng mở ra, bước chân của Hạ Khuynh Nguyệt không tiếng động đi vào, đứng ở trước người Vân Triệt, nhất thời, tẩm điện vốn vắng lặng như hiện lên một vầng trăng sáng, từng góc đều rạng rỡ phát sáng.
Vân Triệt mở to mắt, duỗi thắt lưng, bất mãn lầm bầm nói:
- Nửa ngày này nàng đi đâu vậy! Cho dù bỏ qua thân phận phu quân, ta dù sao cũng là khách quý của nàng! Lại cứ trực tiếp ném ta ở đây không quan tâm!
Hạ Khuynh Nguyệt liếc nhìn hắn, nói:
- Ở nơi này không phải có Ngọc Nguyệt với ngươi sao? Có Ngọc Nguyệt mỹ nhân như vậy ở bên, ngươi lại sẽ cảm thấy không thú vị? Hơn nữa dường như... ngươi cũng không xuống tay với nàng? Đây cũng không giống với bản tính của ngươi.
Vân Triệt nhe răng mà cười:
- Ha ha ha... nàng ấy chính là nguyệt thần! Ta có thể xuống tay như thế nào với nàng ấy!
Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười:
- Nguyệt thần ngươi cũng không dám sao? Trên đời này còn có nữ nhân nào ngươi không dám đụng chạm nữa?
Dường như Hạ Khuynh Nguyệt chỉ thuận miệng chọc hắn một câu, nhưng lại khiến Vân Triệt không khỏi chột dạ, hắn bĩu môi nói:
- Bây giờ nàng chính là Nguyệt Thần đế, Ngọc Nguyệt muội muội vẫn còn đây, nàng nói chuyện cũng không nên mất đi uy nghi của thần đế!
Ngọc Nguyệt: “???”
- Nói đi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Bên chỗ Phạm Đế thần giới có tin tức không? Cũng đừng nên toi công bận rộn một phen.
Vân Triệt nói.
- Vừa mới tiếp đãi một khách quý.
Hạ Khuynh Nguyệt giống như tùy ý nói.
- Khách quý?
Lấy thân phận hiện giờ của Hạ Khuynh Nguyệt, có thể để cho nàng nói ra hai chữ “Khách quý”, trên đời hiếm có.
Hạ Khuynh Nguyệt nghiêng người đi:
- Ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy. Về phần bên chỗ Phạm Đế thần giới, tiến hành tương đối thuận lợi, hơn nữa còn thuận lợi hơn kết quả tốt nhất đã dự tính. Xem ra ta... bao gồm cả ngươi trong đó, đều đánh giá thấp sự đáng sợ của độc lực Thiên Độc châu.
- Như vậy sao...
Vân Triệt tính toán thời gian sau khi độc phát, khẽ cau mày:
- Trước mắt độc lực của Thiên Độc châu chỉ có thể “Còn sống” hai mươi canh giờ, hiện giờ không sai biệt lắm đã qua mười sáu canh giờ.
Hạ Khuynh Nguyệt khép hờ mắt đẹp:
- Không cần sốt ruột, dù sao hoảng loạn, sợ hãi, do dự, vỡ tâm, lựa chọn... cùng với từ chỗ Phạm Đế thần giới chạy tới, cũng phải cần thời gian. Nhưng mà lúc này chắc cũng không xê xích gì nhiều.
Vân Triệt nhìn nàng:
- Xem ra nàng có tin tưởng tương đối. Nếu thành công, nàng chuẩn bị mượn nó trả thù Thiên Diệp như thế nào?
Hạ Khuynh Nguyệt tỏ vẻ hờ hững, cho dù đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng không nhìn ra một chút vẻ mặt vui mừng nào:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Lần này, ta hoàn toàn mượn lực của ngươi. Độc lực của Thiên Độc châu, ma khí Tà Anh can thiệp, uy hiếp của Kiếp Thiên ma đế, tất cả đều đến từ chính ngươi. Cho nên, lúc “Chuyện thành”, ta sẽ đồng thời cho ngươi đầy đủ ưu việt.
Cắt ngang lời Vân Triệt định nói, Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Đừng vội vàng cự tuyệt. Ta tin tưởng, ngươi nhất định rất thích thú!
Vân Triệt ngẫm nghĩ, tùy ý nói:
- Thôi, tùy nàng đi, dù sao bây giờ tính tình của nàng trở nên cường ngạnh như vậy, đoán chừng cho dù ta không muốn cũng cự tuyệt không được. So với chuyện này, ta càng hy vọng nàng nói với ta một chuyện khác?
- Hả?
Sắc mặt Vân Triệt hơi trầm, giọng nói trở nên nhẹ bổng:
- Nàng ấy... ở đâu? Người khác không cách nào biết được. Nhưng nàng... sẽ phải biết được một chút đi?
“...” Hạ Khuynh Nguyệt biết người hắn muốn hỏi là ai, lúc hắn hỏi, từ trong ánh mắt hắn, Hạ Khuynh Nguyệt thấy được rất nhiều sắc thái mà trước kia chưa từng thấy, kể cả trong giọng nói cũng mang theo một chút run run mà có lẽ ngay cả bản thân hắn đều không nhận thấy.
Khiến Vân Triệt thất vọng chính là Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Nàng ấy là Tà Anh, càng là Tà Anh do Thiên Sát tinh thần biến thành. Năng lực chạy trốn và ẩn nấp của Thiên Sát tinh thần vốn thiên hạ vô song, hiện giờ lại có lực lượng Tà Anh, chỉ cần nàng ấy không chủ động bại lộ, trên đời này không có ai có thể tìm được nàng ấy.
Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Chỗ ở của nàng ấy, có thể tin tưởng chỉ có một nơi... thái sơ thần cảnh!
Khi đề cập đến “Bốn chữ” này, mi nguyệt của Hạ Khuynh Nguyệt không khỏi nhíu lại, năm đó chính là ở nơi đó nàng và Vân Triệt bị Thiên Diệp Ảnh Nhi đẩy vào tử cảnh, nếu như không có Thiên Sát và Thiên Lang từ trên trời giáng xuống, nàng và Vân Triệt đều khó có khả năng có được giờ này ngày này:
- Đó là nơi duy nhất từng xuất hiện dấu vết của nàng ấy, mặc dù có khoảng thời gian hoài nghi rằng dấu vết ở thái sơ thần cảnh là do nàng ấy cố tình dựng lên. Nhưng những năm này tất cả được đến từ Tà Anh, cuối cùng đều chỉ về hướng thái sơ thần cảnh.
- Thái sơ thần cảnh.
Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó nói:
- Nói cách khác, những năm này, nàng ấy đều chưa từng xuất hiện?
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Đúng. Với lực lượng đáng sợ mà nàng ấy đã biểu lộ ra vào năm đó, nếu như nàng ấy muốn họa thế, thần giới đã sớm đại loạn. Từng giao thủ với Tà Anh năm đó, trước khi nghĩa phụ rời đi đã từng nói, lực lượng của Tà Anh, kể cả Long hoàng cũng không phải là đối thủ, cần dốc hết lực lượng một phương thần vực mới có thể diệt trừ. Mà với sự đáng sợ của nàng ấy, dốc lực lượng của ba phương thần vực cũng không khoa trương.
- Nhưng mà từ sau năm đó, nàng ấy lại chưa từng xuất hiện, thật sự khiến người ta ngoài ý muốn. Chẳng lẽ do lực lượng Tà Anh khôi phục quá chậm, hoặc là... vì nguyên nhân khác?
- Thái sơ thần cảnh... thái sơ thần cảnh...
Giống như không nghe thấy Hạ Khuynh Nguyệt đang nói gì đó, Vân Triệt liên tục lẩm bẩm, sau đó ánh mắt dần khựng lại:
- Được... sau khi rời khỏi đây, ta sẽ đi thái sơ thần cảnh một chuyến!
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Hồn nhiên! Đừng nói đến với lực lượng của ngươi, đi nơi đó không khác gì chịu chết. Thái sơ thần cảnh khổng lồ cũng không phải ngươi có khả năng tưởng tượng được. Tục truyền thế giới của thái sơ thần cảnh còn khổng lồ hơn toàn bộ hỗn độn, coi như là một thế giới hỗn độn khác cũng không phải không thể!
- Thế giới khổng lồ như thế, ba phương thần vực đều bó tay chịu trói, sao ngươi có thể tìm thấy nàng ấy được?
Ngoài dự đoán của Hạ Khuynh Nguyệt, nghe xong lời nàng nói, Vân Triệt chẳng những không hề thất vọng, ánh mắt ngược lại càng thêm kiên định:
- Ta có thể! Người khác không tìm thấy, nhưng ta... nhất định có thể!
Hạ Khuynh Nguyệt liếc nhìn hắn, như có đăm chiêu, sau đó nói nhỏ:
- Xem ra, quan hệ giữa ngươi và nàng ấy có vi diệu mà người khác không thể nào hiểu được. Nếu như ngươi thật sự có thể tìm được nàng ấy, đối với ngươi mà nói, chín là một chuyện cực kỳ tốt. So với chuyện ta tìm bùa hộ mạng cho ngươi, nàng... mới là bùa hộ mạng lớn nhất, tin cậy nhất thế giới này đối với ngươi.
- Dù sao, mặc dù lực lượng ma đế có thể để cho ngươi dựa vào, nhưng không thể để cho ngươi khống chế. Mà nàng ấy, lại có thể để cho ngươi phó thác tất cả!
- Mặt khác, ma đế lâm thế, ma thần sắp về, có cảm giác như đây chẳng phải là một cơ hội rất lớn đối với nàng ấy vốn bị vạn linh không dung.
Hạ Khuynh Nguyệt nói đặc biệt bình tĩnh, chính là đang vô cùng lạnh nhạt trần thuật một sự kiện, không cảm thấy được biến hóa cảm xúc và rung chuyển tình cảm gì.
Vân Triệt nhìn nàng, nhíu nhíu mày, đột nhiên nói:
- Nàng... không hận nàng ấy?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi lại:
- Hận nàng ấy? Vì sao ta phải hận nàng ấy?
- Dù sao nàng ấy đã giết Nguyệt Vô Nhai... Nghĩa phụ của nàng, càng là người ân trọng như núi đối với nàng.
Vân Triệt tỏ vẻ phức tạp.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt sáng như sao, nhàn nhạt nói:
- Năm đó, nghĩa phụ hắn nhận định sai chuyện mẫu thân ta do Tinh Thần giới làm hại, dưới phẫn nộ mất trí, bức tử mẹ đẻ của nàng ấy, cũng bức nàng ấy thành Thiên Sát tinh thần. Nàng ấy báo thù vì mẫu thân, là chuyện đương nhiên! Nghĩa phụ ta chết trên tay nàng ấy, cũng coi như chết có ý nghĩa, thù hận thanh toán xong, ta lại dựa vào cái gì đi hận nàng ấy?
“...” Vân Triệt cứng đờ ở đó, thật lâu không nói gì.
- Có phải cảm thấy ta có phần quá mức lý trí không?
Nàng đột nhiên hỏi.
Vân Triệt lắc đầu:
- Không... nàng lý trí... có phần đáng sợ.
Đối với đánh giá này của Vân Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt:
- Ta nói lại lần nữa. Hiện giờ ta đây không chỉ là Hạ Khuynh Nguyệt, còn là Nguyệt Thần đế!
Lúc này trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt chợt lóe lên nguyệt mang, một thiếu nữ áo lam khom người bái:
- Chủ nhân, Phạm Đế thần nữ cầu kiến!