Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1479 - Chương 1481: Điều Kiện Của Hạ Khuynh Nguyệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1480" class="block_" lang="en">Trang 740# 2

 

 

 

Chương 1481: Điều kiện của Hạ Khuynh Nguyệt



Vân Triệt chợt liếc mắt.

- Bao nhiêu người?

Hạ Khuynh Nguyệt hỏi, trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc.

- Thưa chủ nhân, tỳ nữ đã tra xét rõ ràng, chỉ có một mình nàng ta, không có huyền chu, cũng không có bất cứ kẻ nào đi theo.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu:

- Rất tốt. Liên Nguyệt, ngươi tự mình mang nàng ta vào thần điện gặp ta. Nhớ kỹ, đừng che giấu, cũng đừng để cho quá nhiều người chú ý.

- Dạ.

Bóng dáng của Liên Nguyệt biến mất ở đó.

- Xem ra tất cả thuận lợi, đều theo ý nguyện của nàng.

Vân Triệt nói, ánh mắt hơi phức tạp.

Người tới không phải là Thiên Diệp Phạm Thiên, không có phạm vương nào, lại chính là Thiên Diệp Ảnh Nhi... vả lại chỉ có một mình nàng ta!

Không hề sai với dự đoán trong suy nghĩ của Hạ Khuynh Nguyệt!

- Còn có chỗ nào cần tới ta không?

Hắn hỏi.

Hạ Khuynh Nguyệt đưa tay, một đường huyền khí vô hình đã quấn quanh trên cánh tay của hắn:

- Ngươi chính là nhân vật chính! Nếu như thiếu ngươi, sau đó đã có thể không thú vị... đi theo ta!

Hạ Khuynh Nguyệt mang theo Vân Triệt đi thẳng vào thánh điện, lúc bước vào, từng trận huyền khí kinh người ngay mặt tới khiến Vân Triệt lập tức hít thở không thông.

Liếc mắt nhìn lại, trong thánh điện chính là đan xen rải rác hơn mười huyền trận phòng ngự sáng rọi khác nhau. Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Huyền trận này, chắc mới bày ra không lâu?

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Đương nhiên. Đây là hôm nay do ta tự mình bày ra, để bảo vệ tính mạng cho ngươi.

Bóng dáng của nàng lóe lên, đã mang theo Vân Triệt đi đến trong huyền trận, nhíu mày dặn dò

- Nhớ lấy, từ giờ trở đi, ngươi không được bước ra khỏi huyền vực nửa bước! Thiên Diệp Ảnh Nhi có bao nhiêu âm độc, ngươi đã nhìn thấy rồi, tuyệt đối không thể không đề phòng! Nếu lỡ như nàng ta ra tay, huyền trận này sẽ cùng lúc phát động, để cho ngươi không đến mức có nguy hiểm đến tính mạng.

-... Ta hiểu được.

Vân Triệt lặng yên chăm chú nhìn vào gò má của Hạ Khuynh Nguyệt... Một ngày nàng không gặp người, giống như làm rất nhiều chuẩn bị.

Nàng kêu Liên Nguyệt mang Thiên Diệp Ảnh Nhi đến sau một khắc, chính là vì đưa hắn vào trong trận trước.

- Khuynh Nguyệt, bây giờ nàng nên nói với ta, nàng rốt cuộc định làm gì nàng ta đi?

Vân Triệt hỏi.

Mục đích của nàng, tất nhiên đã quyết định trước khi nàng mang hắn đến Nguyệt Thần giới.. không, chắc là càng sớm hơn trước đó.

Hạ Khuynh Nguyệt không nói thẳng, mà hỏi lại:

- Theo ý của ngươi, ngoài tính mạng ra, thứ Thiên Diệp Ảnh Nhi không thể mất đi nhất là gì?

Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:

- Ta không hiểu biết về nàng ta nhiều lắm. Nhưng kể cả ta nhìn thấy và nghe được, nàng ta hoàn toàn khác với nữ tử tầm thường khác, có chấp nhất quá mức đối với huyền đạo, mà tất cả chuyện nàng ta làm đều không liên quan đến theo đuổi lực lượng. Cho nên, nữ tử bình thường sẽ rất nặng tình cảm, tôn nghiêm hoặc dung nhan... Có thứ thậm chí còn vượt qua cả sinh mạng, nhưng đối với nàng ta mà nói, có lẽ thứ không để mất đi nhất chính là lực lượng vẫn luôn luôn dồn hết toàn bộ để truy đuổi.

Hạ Khuynh Nguyệt nhìn ra ngoài điện, trong mắt chuyển thành ánh lạnh:

- Ngươi nói hoàn toàn không sai. Nếu ta ép nàng ta tự phế trước, lại chủ động nhượng bộ điểm mấu chốt này... như vậy cho dù điều kiện gì, cho dù là khuất nhục mà trước kia nàng ta nằm mơ đều sẽ không nghĩ đến sẽ trở nên không cách nào không thừa nhận được đối với nàng ta.

“...” Nhìn bóng lưng Hạ Khuynh Nguyệt chuyển qua, trên người Vân Triệt không hiểu sao xẹt qua rùng mình.

Mới mấy năm ngắn ngủi mà thôi, một người thật sự có thể phát sinh biến hóa khổng lồ như thế?

Tâm trí, tính tình, phương thức hành vi, không phải là thứ khó thay đổi nhất của một người sao?

Năm đó Thần Hi từng nói một câu kỳ quái -- lưu ly tâm của Hạ Khuynh Nguyệt sắp thức tỉnh. Chẳng lẽ... có liên quan đến nó?

Lúc này Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên liếc mắt, thấp giọng dặn dò lại:

- Nhớ kỹ, không được bước ra khỏi trận vực!

- Đã biết đã biết.

Vân Triệt bĩu môi. Hắn rất không thích giọng điệu răn dạy này của Hạ Khuynh Nguyệt... Quả thật giống như sư tôn của hắn vậy.

Bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt lóe lên, đã đứng ở trong thánh điện, cùng lúc đó, trước cửa điện hiện ra một bóng dáng màu vàng thon dài, một thân nhuyễn giáp vàng chói đẹp đẽ quý giá chói mắt không chỉ tượng trưng cho thân phận “Thần nữ”, càng phác họa lên dáng người tuyệt mỹ mộng ảo tươi đẹp nhất trên đời.

- Chủ nhân, Phạm Đế thần nữ đến.

Liên Nguyệt cung kính nói, sau đó toàn thân cứng đờ, hồi lâu không tiếng động động tĩnh.

Trong nháy mắt khi ánh mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên và Hạ Khuynh Nguyệt đụng chạm, không gian hoàn toàn đọng lại, cho dù là Liên Nguyệt hay là Vân Triệt đều sinh ra ảo giác đáng sợ rằng thời gian dừng lại.

- Đi ra ngoài điện coi chừng, đợi lệnh bất cứ lúc nào.

Hạ Khuynh Nguyệt nói, không để cho Liên Nguyệt rời xa, cũng không để cho Liên Nguyệt che chắn bên người Vân Triệt.

- Dạ.

Liên Nguyệt lĩnh mệnh, lui ra ngoài điện, khí tức cũng lập tức rơi vào trạng thái phóng ra ngoài, trên khuôn mặt tinh xảo mà bình tĩnh mang theo vẻ khẩn trương không cách nào hoàn toàn áp chế được.

Thân là tỳ nữ bên người Hạ Khuynh Nguyệt, các nàng rõ ràng nhất Hạ Khuynh Nguyệt oán hận Thiên Diệp Ảnh Nhi như thế nào.

Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi xẹt qua trên người Vân Triệt ngắn ngủi, sau đó đâm thẳng vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt:

- Hạ Khuynh Nguyệt... Nguyệt Thần đế! Hy vọng vẫn khỏe!

Thân kiêm lưu ly tâm và linh lung thể, thiên phú của Hạ Khuynh Nguyệt đủ để cho bất cứ kẻ nào trên thế gian ghen tỵ... kể cả Thiên Diệp Ảnh Nhi ở trong đó! Ban đầu ở trên đại điển của Nguyệt Thần giới, khi Hạ Khuynh Nguyệt hiện thân, dẫn đến oanh động vĩ đại giống như trời long đất lở.

Tương lai của nàng không có bất kỳ ai có thể đoán trước được... Giống như Vân Triệt. Nhưng mà, đó là tương lai!

Thiên Diệp Ảnh Nhi tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ nhanh chóng, hơn nữa dễ dàng như thế triệt để rơi trên thân Hạ Khuynh Nguyệt.

Hạ Khuynh Nguyệt chân thành nói:

- Bổn vương tất nhiên khỏe mạnh, nhưng sắc mặt của thần nữ thoạt nhìn không quá tốt. Không biết hôm nay bái phỏng có gì chỉ giáo đây?

Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng, có mặt nạ màu vàng che chắn, không cách nào nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng giọng nói của nàng, mỗi một chữ đều lộ ra âm hàn thấu xương:

- A, Hạ Khuynh Nguyệt! Lá gan của ngươi thật lớn, thủ đoạn ti tiện, quả nhiên để cho ta mở mang tầm mắt!

Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt hơi đổi, không hề thay đổi sắc mặt:

- Hả? Bổn vương thân là đế của Nguyệt Thần, sao sẽ làm ra hành vi ti tiện ô uế uy nghi thần đế của ta. Chẳng qua, chỉ có ngươi... thần nữ điện hạ, ngươi cảm thấy ngươi xứng để bổn vương dùng thủ đoạn chính đáng đối phó với ngươi sao?

- Đúng rồi, chợt nghe thấy Phạm Thiên thần đế trúng kịch độc, còn kéo theo tám đại phạm vương cùng nhau trúng theo. Quý giới còn bởi vì vậy mà vội vàng bế giới, xem ra tình huống đáng lo ngại. Mà thần nữ điện hạ lại vẫn có nhàn hạ thoải mái đến Nguyệt Thần giới ta vui đùa, cái danh bạc tình này quả nhiên danh bất hư truyền, bổn vương bội phục.

Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

- Bội phục? Ngươi và Vân Triệt lấy độc của Thiên Độc châu ám hại phụ vương ta, chính là vì ép ta đến đây, hiện giờ tất cả như ý nguyện của ngươi, trong lòng ngươi chính là cực kỳ đắc ý khoái trá đi!

Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên nói:

- Hả? Bổn vương nghe không hiểu lời này của thần nữ điện hạ. Phạm Thiên thần đế đột nhiên trúng kịch độc, thật là chuyện đáng tiếc. Nhưng mà, các ngươi dựa vào cái gì mà nhận định đó là độc của Thiên Độc châu chứ? Hay là thần nữ điện hạ hoặc là vị năng giả nào đó của quý giới đã từng nhận biết độc của Thiên Độc châu?

- Còn nữa, Phạm Thiên thần đế là nhân vật bậc nào, Vân Triệt chẳng qua chỉ có tu vi Thần Vương, nếu nói hắn có thể hạ kịch độc cho đường đường là Phạm Thiên thần đế, đó là tiểu nhi ba tuổi đều không thể tin tưởng. Lời thần nữ điện hạ thật sự cực kỳ buồn cười.

Vân Triệt: “...”

Thiên Diệp Ảnh Nhi dứt khoát tiến lên, lại vì mấy lời nói ngắn ngủi của Hạ Khuynh Nguyệt mà tức giận đầy lòng:

- Hạ... Khuynh... Nguyệt! Ngươi đừng có ý đồ dùng mấy lời này quấy nhiễu tâm thần của ta! Ta đã tự mình đến, đã không định sẽ toàn thân mà lui!

Nàng hơi nâng mắt, từng chữ ngoan tuyệt:

- Thiên Diệp Ảnh Nhi ta nhận tội... nói ra điều kiện của ngươi!

Vẻ mặt của Hạ Khuynh Nguyệt vẫn không hề có bất kỳ thay đổi gì, cho dù Phạm Đế thần nữ nói ra hai chữ “Nhận tội”, nàng cũng không hề có một chút vẻ mặt của người thắng, bình tĩnh có phần đáng sợ:

- Rất tốt! Điều kiện của bổn vương rất đơn giản, chỉ cần ngươi... tự phế là được!

Câu trả lời của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại là một tiếng cười lạnh khinh thường:

- A, Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi nên biết rõ, ta không có khả năng đáp ứng điều kiện này, ngươi đừng giở trò đùa giỡn ngây thơ kiểu lấy lui làm tiến ở trước mặt ta. Ta nghĩ, Nguyệt Thần đế ngươi cần phải càng sợ cá chết lưới rách hơn Phạm Đế thần giới ta, cho nên, ngươi vẫn nói thẳng ra điều kiện mà ngươi chân chính muốn đi, đừng tiêu pha lãng phí thời gian và nhẫn nại của nhau.

Vân Triệt chau mày... Tâm tư của Hạ Khuynh Nguyệt chính là bị Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa liếc đã thấy rõ, cũng mượn vậy mà đẩy Hạ Khuynh Nguyệt từ thượng phong trực tiếp xuống hạ phong.

Hai nữ nhân đáng sợ này...

- Được rồi, nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt lo hơn.

Hạ Khuynh Nguyệt hơi nghiêng người, quét nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời đuôi mắt đẹp cũng nhàn nhạt liếc nhìn Vân Triệt, hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi cảm thấy, mạng của phụ thân ngươi, còn là mạng của thần đế hạng nhất đông vực, cộng thêm mạng của tám đại phạm vương, cùng với tương lai của Phạm Đế thần giới ngươi, ngươi có thể lấy ra điều kiện trao đổi như thế nào?

Thiên Diệp Ảnh Nhi sắc sảo bức người:

- Không, dường như ngươi đã nói sót một điều. Nếu như Phạm Đế thần giới ta thật sự mất đi những thứ này, nhất định không tiếc bất cứ giá nào để cho Nguyệt Thần giới ngươi sụp đổ! Cái giá này, ngươi cũng đừng quên cộng thêm vào.

Hạ Khuynh Nguyệt cười nhạt:

- Nực cười, trận chiến với Tà Anh, Phạm Đế thần giới mất đi hai phạm vương, ma đế về thế, chôn diệt ba phạm thần. Hiện giờ Phạm Thiên thần đế và tám đại phạm vương đều trúng kịch độc, nếu không cách nào cứu giúp, một đế ba phạm thần mười bảy phạm vương trong quá khứ của Phạm Đế thần giới sẽ điêu linh tới chỉ còn chính là bảy phạm vương, Phạm Đế thần giới như thế cũng xứng để cho Nguyệt Thần giới ta sụp đổ?

- Nội tình và át chủ bài của Phạm Đế thần giới ta đâu phải ngươi có thể tưởng tượng được! Cho dù chỉ còn dư lại bảy phạm vương, hủy Nguyệt Thần giới ngươi cũng dư dả!

Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh.

Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười:

- Vậy ngươi làm sao biết được nội tình của Nguyệt Thần giới ta sâu đến cỡ nào? Cá chết lưới rách thật sự là kết quả hai bên cùng bại, nhưng Phạm Đế thần giới chỉ dư lại bảy phạm vương, ai chết ai rách còn không biết!

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt sâu xa thản nhiên nhìn nàng:

- Mặt khác, chắc ngươi còn chưa quên một chuyện, chuyện quan trọng nhất trước mắt của thế giới hỗn độn. Chủ nhân của Thiên Độc châu là Vân Triệt, sau lưng Vân Triệt là Kiếp Thiên ma đế. Oán thù giữa ngươi với Vân Triệt, trong lòng ngươi biết rõ, mà bổn vương với Vân Triệt lại đã từng là phu thê. Lỡ như bổn vương nghĩ ra biện pháp gì lấy Vân Triệt làm môi giới, kêu Kiếp Thiên ma đế tham gia việc này, như vậy, kết quả của cá chết lưới rách, sợ rằng cũng chưa có cơ hội xuất hiện... ngươi nói đúng không?

Ong...

Không gian phía sau lưng Thiên Diệp Ảnh Nhi ong ong.

Huyền khí không khống chế được, đại biểu cho tâm loạn.

Cánh môi nàng khẽ động, nhếch lên một chút độ cong thê lãnh:

- Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi nhớ kỹ! Ta không thua trên tay ngươi, mà thua trên Thiên Độc châu và Kiếp Thiên ma đế... còn có trên tay của chính ta! Không phải là ngươi!

Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười.

Ngực Thiên Diệp Ảnh Nhi phập phồng, bộ ngực sữa bị kim giáp bó chặt run run rất nhỏ:

- Nói ra điều kiện của ngươi! Ta không muốn nghe nửa chữ vô nghĩa nữa!

Trận giao phong ngắn ngủi này, cuối cùng Thiên Diệp Ảnh Nhi bại hoàn toàn... phải nói, vào khoảnh khắc nàng bước vào Nguyệt Thần giới, nàng đã bị đánh bại.

Chỗ dựa vào lớn nhất lần này của Hạ Khuynh Nguyệt, cho tới bây giờ đều không phải là Thiên Độc châu, mà là Kiếp Thiên ma đế!

Tuy rằng (có lẽ) bản thân Kiếp Thiên ma đế cũng không hề biết.

Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng không còn nửa chữ nói năng rườm rà nữa, thong thả mà bình thản nói:

- Rất đơn giản. Bổn vương có thể hứa hẹn lưu lại tính mạng và huyền lực của ngươi, còn ngươi phải làm, chỉ có một việc!

Ánh mắt nàng liếc xéo, nhìn về phía Vân Triệt:

- Để Vân Triệt hạ xuống nô ấn ba ngàn năm ở trong tâm hồn của ngươi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment