Chương 1483: Thiên Diệp làm nô (trung)
So với chuyện Thiên Diệp Ảnh Nhi hạ phạm hồn cầu tử ấn cho Vân Triệt, cái giá của nô ấn chỉ nhẹ không nặng... nếu như nàng làm nô cho Vân Triệt, sẽ thiếu đi một người đáng sợ muốn hại hắn, nhiều thêm một cường giả tuyệt thế liều chết thủ hộ hắn....
Hai lý do này của Hạ Khuynh Nguyệt đã... trực tiếp hàng phục Trụ Thiên thần đế từng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho nô ấn!
- Phạm Đế thần nữ, xem ra ngươi cũng không cự tuyệt việc này, vả lại giống như đã sớm biết như thế.
Trụ Thiên thần đế nói, thần thái, giọng điệu đều có biến hóa vi diệu so với trước.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh:
- A, ta cự tuyệt có tác dụng sao!
- Nếu ngươi thật sự đã quyết định...
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng cắt ngang lời Trụ Thiên thần đế:
- Đừng vô nghĩa! Hôm nay ta đã đến đây, đã biết sẽ có kết quả gì, ngươi cứ làm chứng kiến là có thể, đừng ngang ngược xen vào và chõ mõm nhiều!
Kể cả đối mặt với Trụ Thiên thần đế, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không hề tỏ vẻ hòa nhã gì, thậm chí từ trước đến nay khinh thường hắn theo lẽ công bằng chính đạo, nhưng người chứng nhận, nàng có thể nghĩ đến lại chỉ có Trụ Thiên thần đế.
Chỉ có Trụ Thiên thần đế làm chứng, nàng mới có thể chân chính yên tâm Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt sẽ không “Bội ước”.
Trụ Thiên thần đế cũng không giận, thở dài rất nhẹ, nói:
- Được... tuy rằng lão hủ bài xích nô ấn, nhưng mà... lần này cứ làm một người chứng kiến thuần túy đi.
Ít nhất, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ chứng kiến hạ “Nô ấn”, hơn nữa hai bên chính là...
Cục diện như thế, đừng nói người phàm, kể cả Thần Chủ thần đế đều nằm mộng cũng không thể nghĩ đến, hiện giờ lại cứ hiện ra ở trước mắt hắn như vậy.
- Trước tạ ơn Trụ Thiên thần đế.
Hạ Khuynh Nguyệt thoáng thi lễ với Trụ Thiên thần đế, sau đó ánh mắt nhìn thẳng vào Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Ngươi có thể nói “Điều kiện” của ngươi, cần phải nghĩ cho thật kỹ rồi hẵng nói. Nhưng mà ngươi đừng quên, đáp ứng hay không, quyền chủ động ở chỗ ta, chứ không phải ngươi nói là được tính.
Thiên Diệp Ảnh nhi lạnh lùng hừ khẽ, dù sao nàng không phải người thường, đối mặt với nô ấn tàn khốc còn đáng sợ hơn tử vong đối với nhiều người mà nói, nàng lại hiện lên vẻ bình tĩnh đáng sợ:
- Hừ! Thứ nhất, sau khi hạ nô ấn, trong vòng năm canh giờ các ngươi cần phải giải trừ kịch độc trên người phụ vương ta và các phạm vương!
- Được.
Hạ Khuynh Nguyệt trực tiếp đáp ứng.
Khóe miệng Vân Triệt giật giật... lại còn chừng ba bốn canh giờ nữa, độc lực của Thiên Độc châu sẽ cấp tốc biến mất, năm canh giờ nha...
- Thứ hai., không được làm tổn thương tính mạng và huyền lực của ta.
Hạ Khuynh Nguyệt giễu cợt nói:
- Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngươi đừng coi bất cứ kẻ nào đều ti tiện không chịu nổi giống như ngươi. Bổn vương đã nói sẽ không tổn thương tính mạng và huyền lực của ngươi, sẽ nhất định làm được. Dù sao, mấy ngàn năm tiếp theo ngươi chính là nô bộc trung thành nhất của Vân Triệt, hắn còn phải dựa vào ngươi che chở, sao lại nỡ hạ lệnh cho ngươi chết đi hoặc tự phế.
- Ta chỉ tin tưởng Trụ Thiên thần đế!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh giọng nói.
Trụ Thiên thần đế thở dài một tiếng, nói:
- Haizzz, Nguyệt Thần đế, Vân Triệt, trong thời gian nô án, không được để Phạm Đế thần nữ chết đi hoặc tự phế, trừ phi là ngoài ý muốn do ngoại lực tạo thành, bằng không, cần phải cam đoan khi nô ấn kết thúc tính mạng và huyền lực của nàng hoàn hảo... Như thế, các ngươi có dị nghị gì không?
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Đa tạ Trụ Thiên thần đế. Bổn vương đáp ứng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh giọng cường điệu:
- Thứ ba, không được để cho ta làm chuyện gì giết hại Phạm Đế thần giới! Đây là điểm mấu chốt.
- Được.
Hạ Khuynh Nguyệt vẫn trực tiếp đáp ứng giống như trước, ngay cả một chút do dự đều không có:
- Nhưng nếu như Phạm Đế thần giới chủ động trêu chọc, vậy lại là chuyện khác, Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngươi dù sao cũng phải tính vào đi?
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Hừ! Thứ tư...
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên cắt lời, hờ hững nói:
- Thứ tư... cái gọi là chuyện bất quá tam, bổn vương đã theo ý nguyện của ngươi, mời Trụ Thiên thần đế đến làm chứng, lại hoàn chỉnh đồng ý ba yêu cầu của ngươi, ngươi lại còn không biết đủ? Ngươi sẽ không phải thật sự quên đi mất bây giờ là ai đang cầu ai đó chứ?
Nhưng mà, không chờ Thiên Diệp Ảnh Nhi đáp lại, Hạ Khuynh Nguyệt lại đột nhiên thay đổi giọng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng chậm chạp:
- Cũng đúng. Dù sao ngươi cũng là thần nữ hạng nhất đông vực đại danh đỉnh đỉnh, Thiên Diệp Ảnh Nhi cao quý ngạo mạn nhất trên đời, khiến tất cả nam nhân kính sợ thèm nhỏ dãi. Bổn vương sẽ đồng ý nhiều thêm một điều kiện của ngươi... ngươi nói đi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không cao giọng, vào lúc này ánh mắt cuối cùng chuyển hướng sang phía Vân Triệt, giọng nói trong lạnh như băng mang theo sát ý khó kiềm chế:
- Không được để cho bất cứ kẻ nào, ô uế cơ thể của ta!
Vân Triệt: “...”
Một lần này, nàng nhận được không phải là đáp ứng của Hạ Khuynh Nguyệt, ngược lại là một tiếng cười nhạt, ánh mắt đột nhiên trở nên châm chọc, như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nực cười:
- Bổn vương thật sự không nhìn ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi làm cho người ta vừa kinh lại sợ, khiến bổn vương đã từng kề cận tử cảnh hóa ra lại cũng sẽ hồn nhiên đến làm cho người ta bật cười.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
- Bổn vương có thể cam đoan, Vân Triệt sẽ không để cho nam nhân hoặc nữ nhân khác làm ô uế thân thể của ngươi, nhưng bản thân hắn... bổn vương có đáp ứng hay không có gì khác nhau? Nam nhân là sinh vật như thế nào, Thiên Diệp Ảnh Nhi ngươi không phải không biết, ta có thể khống chế ý chí và hành vi của hắn, nhưng có thể khống chế thú tính của hắn hay sao?
Vân Triệt: ⊙⊙∥
(Đây là lời Khuynh Nguyệt nói ra sao? Chúng ta lập gia đình mười mấy năm nhưng ta ngay cả đụng chạm cũng chưa chạm vào nàng... nàng nói lời này không đuối lý sao! Không đuối lý sao!!)
- Chứ đừng nói chi là, ngươi là thần nữ hạng nhất khí thế không ai không biết, bao nhiêu người vì thu được một cái liếc mắt của ngươi mà ngay cả mạng đều có thể không cần, kể cả thần đế hạng nhất nam thần vực kia đều hận không thể quỳ gối dưới quần của ngươi. Ngươi kêu một nam nhân có thể làm gì thì làm đối với ngươi đối mặt với ngươi ba ngàn năm lại không động không chạm? Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngươi đang nói giỡn với bổn vương sao!
“???” Vân Triệt trợn mắt há hốc mồm: Không đúng! Tiết tấu không đúng! Về thân phận, ta là phu quân của Hạ Khuynh Nguyệt, còn Thiên Diệp Ảnh Nhi là người nàng hận nhất, theo lý thuyết, nàng nên nghiêm lệnh ta không thể chạm vào nàng ta, sao ngược lại...
Có âm mưu!?
Hay là... nàng đang làm nhục Thiên Diệp Ảnh Nhi?
- Được... rất tốt.
Cánh môi Thiên Diệp Ảnh Nhi nhếch lên một độ cong lạnh như băng, nàng mới vừa nói ra lời đã bị Hạ Khuynh Nguyệt cắt ngang:
- Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngươi nên rõ ràng chuyện này không có khả năng thực hiện, ngươi nói ra nghe giống như đứng đắn, thật ra là một yêu cầu buồn cười, chẳng qua là để cho bổn vương cự tuyệt, do đó để bổn vương không tiện cự tuyệt một yêu cầu tiếp theo, cũng là yêu cầu cuối cùng ngươi đưa ra đi?
- Ngươi thật đúng là thông minh đến làm cho người ta chán ghét.
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên lạnh lùng.
Hạ Khuynh Nguyệt hơi nheo mắt đẹp, lông mi dài như sương:
- A, đa tạ ca ngợi. Chỉ tiếc một đoạn thời rất dài tiếp theo, sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội nói như thế với bổn vương đâu. Nói đi, để bổn vương nghe thử một yêu cầu cuối cùng của ngươi là cái gì, nhưng đừng nhàm chán đến khiến bổn vương thất vọng!
Không chỉ có Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng quả quyết không cách nào liên lạc Nguyệt Thần đế gần trong gang tấc với Hạ Khuynh Nguyệt yếu đuối bất lực năm đó ở thái sơ thần cảnh vào cùng nhau, hoàn toàn, giống như là hai người có túi da giống nhau.
Tuy rằng nhân tố tạo nên cục diện hiện giờ là Thiên Độc châu của Vân Triệt, Hắc Ám với Quang Minh huyền lực, uy hiếp của Kiếp Thiên ma đế cùng với sơ hở duy nhất của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng hòa tan hoàn mỹ những yếu tố này với nhau chính là Hạ Khuynh Nguyệt.
Hôm nay hai người mặt đối mặt giao phong, nàng thủy chung đều bị áp ở thế hạ phong... Đến giờ phút này, thậm chí còn có một cảm giác đáng sợ hít thở không thông chưa bao giờ có.
Từ Hạ Khuynh Nguyệt mê man đến trở thành Nguyệt Thần đế hiện giờ, Thiên Diệp Ảnh Nhi là nguyên nhân đã chiếm ngoài bảy phần!
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói ra một điều kiện cuối cùng:
- Hai ngàn năm, đây cũng là điểm mấu chốt của ta!
Giọng nói của nàng thong thả mà kiên cường, giống như đang cảnh cáo Hạ Khuynh Nguyệt, sẽ không cho Hạ Khuynh Nguyệt cơ hội cự tuyệt.
Hai ngàn năm, rút ngắn hơn ba thành so với ba ngàn năm theo lời Hạ Khuynh Nguyệt.
Lấy tu vi của Thiên Diệp Ảnh Nhi, tuổi thọ đủ để đạt tới chừng năm vạn năm, ba ngàn năm chiếm thời gian chừng nửa thành trong cuộc đời nàng. Ý nghĩa nàng có nửa thành cuộc đời làm nô cho Vân Triệt.
Nhưng mà, đối với nhân vật ở cấp bậc như Thiên Diệp Ảnh Nhi mà nói, không phải là thời gian không thể tiếp nhận nhát, mà là khuất nhục vì làm nô cho người!
Nhiều thêm mỗi một ngày, đó là nhiều thêm sỉ nhục lớn lao một ngày!
Nhưng một kiếp này, nàng đã nhất định không cách nào tránh được. Không chỉ vì độc của Phạm Thiên thần đế chỉ có Vân Triệt có thể giải... năm đó nàng hạ phạm hồn cầu tử ấn cho Vân Triệt, chẳng những không thể ép hắn vào tuyệt cảnh, ngược lại để cho nàng hôm nay rơi vào bị động hoàn toàn triệt để.
Việc đã đến nước này, hối hận đã muộn. nàng có khả năng tranh thủ đến cùng chỉ có thời gian.
Đừng nói giảm bớt ngàn năm, cho dù giảm bớt trăm năm mười năm đều được.
Nàng vốn tưởng rằng, Hạ Khuynh Nguyệt nghe vậy chắc chắn không chút do dự cự tuyệt, sau đó cùng nhau tranh luận, “Cò kè mặc cả”, nhưng mà, phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt lại một lần nữa hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt nở nụ cười, nụ cười không hề có chút tình cảm nào... Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất thời có một cảm giác: Hạ Khuynh Nguyệt đã sớm nghĩ tới nàng sẽ đưa ra yêu cầu này.
Cánh môi Hạ Khuynh Nguyệt hé mở, nói ra ba chữ khiến Trụ Thiên thần đế vì vậy mà kinh ngạc:
- Một ngàn năm.
Kim mi của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên cau lại.
Hạ Khuynh Nguyệt thoáng nghiêng mặt:
- Vân Triệt, một ngàn năm, vậy là đủ rồi chứ?
Vân Triệt hiểu được ý của nàng, khẽ gật đầu:
- Ừm, vậy là đủ rồi.
Trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt vẫn là nụ cười lạnh lùng hơn bất cứ gì:
- Tốt. Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngươi cũng nghe thấy. Ngươi định rút ngắn thời hạn lại một ngàn năm, bổn vương đáp ứng, còn tặng kèm ngươi một ngàn năm, như thế, ngươi còn gì muốn nói nữa không?
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh ra tiếng:
- A ha ha.. Hạ Khuynh Nguyệt, bản lĩnh đùa bỡn tâm cơ của ngươi còn cao minh hơn phế vật Nguyệt Vô Nhai kia.
- Bổn vương tạm cho rằng là khen ngợi.
Hạ Khuynh Nguyệt không hề tức giận.
- Được, một ngàn năm... Một ngàn năm...
Đôi mắt của nàng xuyên qua mặt nạ, đảo qua Vân Triệt... cái giá để cứu phụ vương của nàng và tám đại phạm vương, là làm nô cho Vân Triệt một ngàn năm, đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi mà nói, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên nàng hy sinh vì người khác, hơn nữa còn hy sinh tàn khốc như vậy, gần như không người nào có thể thừa nhận.
Nếu không phát sinh chuyện như vậy, chính nàng cũng tuyệt đối không tin tưởng được, bản thân lại có thể làm đến mức độ thế này.
Cũng như theo lời Hạ Khuynh Nguyệt nói với Vân Triệt, khi một người cực kỳ tuyệt tình chỉ biết bản thân, như vậy, chỉ có quan hệ tình thân, ngược lại sẽ là thứ mà người này không thể mất đi.
Ai sẽ nghĩ tới, ai sẽ tin tưởng, Thiên Diệp Ảnh Nhi thần nữ hạng nhất ở trên cung trời cao trong mắt người đời, cả đời theo đuổi cảnh giới tối cao của huyền đạo, đối với tất cả, nhất là tình cảm đều lạnh nhạt tới cực điểm nhưng lại sẽ vì cứu phụ thân của mình... cam chịu làm nô cho người khác.
Ít nhất, Vân Triệt thật sự không ngờ, Trụ Thiên thần đế thật sự không ngờ -- mà hắn vốn cho rằng bản thân hiểu biết về Phạm Đế thần nữ còn hơn Vân Triệt kinh sợ không biết bao nhiêu lần.
- Trong năm canh giờ giải độc trúng ngoài ý muốn cho Phạm Thiên thần đế và tám đại phạm vương, không chủ động để cho ngươi làm chuyện thương hại đến Phạm Đế thần giới, thời gian từ ba ngàn năm giảm xuống một ngàn năm.
Hạ Khuynh Nguyệt không nhanh không chậm nói những điều này ra:
- Yêu cầu của ngươi, bổn vương đã đáp ứng toàn bộ, có Trụ Thiên thần đế làm chứng, ngươi cũng đừng lo lắng bổn vương hoặc Vân Triệt đổi ý. Đương nhiên... bây giờ ngươi đổi ý cũng hoàn toàn còn kịp. Dù sao, chính là tính mạng của một thần đế và tám phạm vương, lại sao bằng tự do một ngàn năm của Phạm Đế thần nữ ngươi chứ.
Hai tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi siết chặt, cánh môi hoàn mỹ hơn cả hoa tươi đẹp nhất trên đời này đang phát run rất nhỏ:
- Hừ, ngươi đừng dùng thủ đoạn ngây thơ này kích ta. Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt... nhớ kỹ lời các ngươi nói cho ta, nhớ cho kỹ... hôm nay!
- Đương nhiên, một ngày tốt đẹp như vậy, nếu quên đi, chẳng phải đáng tiếc.
Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười.
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhắm mắt, ngực phập phồng, giữa cánh môi tràn ra giọng nói vô cùng thong thả, vô cùng thê lương lạnh lẽo:
- Bắt... đầu... đi!
Nàng đương nhiên không có khả năng gấp gáp, mà là... độc của Thiên Diệp Phạm Thiên, không thể kéo dài.