.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1483" class="block_" lang="en">Trang 742# 1
Chương 1484: Thiên Diệp làm nô (hạ)
- Rất tốt.
Hạ Khuynh Nguyệt nhàn nhạt gật đầu.
Hạ Khuynh Nguyệt là người báo thù, cũng là người thắng, nhưng nàng lại không hề có thái độ vui sướng kích động.
Thiên Diệp Ảnh Nhi sắp đối mặt là nô ấn vô cùng tàn khốc, sẽ khiến cho nàng làm nô ngàn năm, càng phá hủy đi tôn nghiêm cả đời, nhưng nàng lại luôn bình tĩnh lạ thường, không cảm thấy bi ai hay phẫn nộ gì.
Trụ Thiên thần đế luôn luôn trầm mặc nhìn hai người ở khoảng cách gần, hắn đã sống mấy vạn năm, lần đầu tiên cảm thấy rõ ràng như thế, rất nhiều khi nữ nhân còn đáng sợ hơn nam nhân... không, là đáng sợ hơn nhiều.
Nhất là Hạ Khuynh Nguyệt, Nguyệt Thần tân đế mới kế vị ba năm, hắn cũng chỉ mới gặp mấy lần, hình tượng và vị thế ở trong lòng hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Trụ Thiên thần đế, lúc Vân Triệt hạ nô ấn cho nàng ta, còn làm phiền ngươi cùng với bổn vương, ở trình độ lớn nhất áp chế huyền khí của nàng ta, để đề phòng nàng ta đột nhiên ra tay công kích Vân Triệt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh:
- Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi cũng quá coi thường ta.
- Là ngươi không xứng để bổn vương tín nhiệm.
Hạ Khuynh Nguyệt trào phúng ngược.
- Phạm Đế thần nữ, nếu như ngươi quyết định như thế, lại không đổi ý, vậy theo lời Nguyệt Thần đế đi.
Trụ Thiên thần đế bình tĩnh nói.
Khi hạ nô ấn, hai người phải gần trong gang tấc, giờ phút này, nếu như Thiên Diệp Ảnh nhi hơi sinh ý niệm khác, trong nháy mắt đã đủ để diệt sát Vân Triệt. Hắn cũng sẽ không cho phép tồn tại khả năng như vậy.
- Được...
Thiên Diệp Ảnh Nhi không kháng cự, cũng không phẫn nộ, khóe miệng đang nhếch lên nụ cười thê lương lạnh lẽo kia không biết đang cười Hạ Khuynh Nguyệt hay cười chính mình:
- Đến đây đi, tất cả như các ngươi mong muốn!
Hai cánh tay của nàng chậm rãi dang ra, huyền khí trên người hoàn toàn thu lại.
Nàng vốn không có đường lui, Hạ Khuynh Nguyệt đều đáp ứng hết điều kiện của nàng, thời gian cũng từ ba ngàn năm biến thành một ngàn năm, còn tốt hơn rất nhiều so với kết quả mà nàng dự tính.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn như thoái nhượng, thật ra cũng không tiếng động cắt đứt tất cả đường lui về sau của nàng.
Bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt lóe lên, đã đứng ở bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, bàn tay chìa ra, chưa chạm vào thân thể nàng, một chút tử mang phóng thích, áp xuống ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đình trệ ngắn ngủi, xâm nhập thẳng vào trong cơ thể Thiên Diệp Ảnh Nhi, cứng rắn áp chế ở trên huyền mạch của nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự không có cơ hội kháng cự.
Trụ Thiên thần đế tiến lên trước, đứng ở một bên khác của Thiên Diệp Ảnh Nhi, một đường bạch mang phủ xuống, cũng áp chế ở trên huyền mạch của Thiên Diệp Ảnh nhi. Lực lượng của hai đại thần đế áp chế huyền mạch, kể cả là Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng đừng mong bất ngờ tránh thoát.
- Phạm Đế thần nữ, tuy rằng tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, kể cả lão hủ đều không thể đồng tình, nhưng mà, lấy tính tình của ngươi, có thể làm được đến mức độ như vậy vì phụ vương ngươi, cũng khiến lão hủ nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trụ Thiên thần đế có phần cảm khái nói.
- Vân Triệt, đi lại đi.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Vân Triệt đi ra khỏi huyền trận, bước chân thong thả đi tới, đi tới trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi, đối diện với nàng.
Chiều cao bảy thước rưỡi của hắn, chỉ cao hơn Thiên Diệp Ảnh Nhi không đến nửa ngón tay, mà linh áp vô hình thuộc về Phạm Đế thần nữ này khiến Vân Triệt đã quen đối mặt với Mộc Huyền Âm và Hạ Khuynh Nguyệt đều sinh ra cảm giác hít thở không thông thật sâu với áp bách.
- Vân Triệt...
Thiên Diệp Ảnh Nhi phát ra âm thanh trầm thấp, Vân Triệt vốn tưởng rằng nàng dưới khuất nhục cực độ lại tức giận mắng hắn, nhưng lại nghe nàng chậm rãi nói:
- Nô ấn trả lại phạm hồn cầu tử ấn, coi như là nhất báo trả lại nhất báo. Nhưng mà... ngươi tốt nhất nên cẩn thận với nữ nhân ở bên cạnh ngươi. Khi nàng ta đối xử tốt với ngươi, có thể không chút do dự hiến ta làm nô cho ngươi, nhưng nếu như có một ngày nàng ta muốn hại ngươi... mười cái mạng của ngươi cũng không đủ để chết!
- Nói rất hay, hy vọng những lời này, chủ nhân tiếp theo của ngươi có thể nhớ được đủ rõ ràng lâu dài.
Hạ Khuynh Nguyệt nhàn nhạt nói, nhìn Vân Triệt:
- Bắt đầu đi. Ngươi sẽ không phải định cự tuyệt chứ?
Cự tuyệt? Trừ phi đầu Vân Triệt bị lừa đá đi!
Nhưng mà, người trước mắt là Thiên Diệp Ảnh Nhi... là nữ nhi của Phạm Thiên thần đế, Phạm Thiên thần đế tương lai, là thần nữ hạng nhất đông vực cùng hạng với “Thần Hi”!
Xuất thân của nàng, địa vị của nàng, thực lực của nàng, tâm cơ thủ đoạn của nàng, tất cả của nàng đều được đứng ở trên đỉnh núi cao nhất đương thời, mà chỉ cần với dung nhan phong tư của nàng... khiến ca ca của Mạt Lỵ Khê Tô cam nguyện vì nàng chịu chết, keeu thần đế hạng nhất nam vực đều thần hồn điên đảo.
Đồng thời, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng là người để lại bóng ma sợ hãi sâu nhất, nặng nhất trong cuộc đời của hắn.
Mà một người như vậy, lại... để cho hắn hạ nô ấn, trong vòng một ngàn năm tiếp theo, rơ thành nô bộc của một mình hắn, đối với hắn nói gì nghe nấy, không có chút ngỗ nghịch!
Nếu nói không kích động, đây tuyệt đối là giả dối. Đừng nói Vân Triệt, bất cứ một người nào trên thế gian này đối mặt với cảnh này, trong lòng đều sẽ có hư ảo vô tận và cảm giác không chân thực... thậm chí sẽ cảm thấy cho dù là cảnh trong mơ ly kỳ nhất cũng không đến mức vớ vẩn như thế.
Cánh tay Vân Triệt chìa ra, không nói gì... cũng gần như nói không ra lời, bàn tay rất cứng ngắc nâng lên, đặt lên trước trán Thiên Diệp Ảnh Nhi, cẩn thận đụng chạm lên che mắt màu vàng của nàng.
Hắn chưa từng nhìn thấy dung nhan chân thật của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Đồng thời hắn có phần hoài nghi, trên thế giới này thật sự tồn tại một người có dung nhan có thể so sánh với Thần Hi sao?
- Ngươi còn đang chần chừ cái gì?
Một câu nói nhàn nhạt của Hạ Khuynh Nguyệt gọi hồn Vân Triệt lại từ trong thất thần rất nhỏ, hắn thở nhẹ một hơi, nô ấn cấp tốc kết thành, xâm nhập thẳng vào chỗ sâu trong tâm hồn Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Ngăn cách che mắt, không cách nào nhìn thấy tròng mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi rung chuyển vào lúc này... Nhưng cánh môi hình dạng sắc màu đều xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi của nàng vẫn luôn luôn run rẩy rất khẽ, khoảnh khắc khi nô ấn của Vân Triệt kết thành xâm nhập vào trong linh hồn, thân thể của Thiên Diệp Ảnh Nhi run run, nô ấn lập tức vỡ vụn đi.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Thiên Diệp Ảnh Nhi, nếu như ngươi muốn đổi ý, hiện giờ bổn vương có thể thả ngươi về nhặt xác cho phụ vương ngươi.
Trụ Thiên thần đế quay mặt sang chỗ khác, không nói gì, trong lòng phức tạp trước nay chưa từng có.
- Không cần ngươi vô nghĩa!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng lên tiếng, hai hàm răng khẽ cắn... Chậm rãi nhắm mắt lại.
Hạ Khuynh Nguyệt dùng ánh mắt báo cho Vân Triệt biết, thế tay của Vân Triệt nhất thời thay đổi, nô ấn mới cấp tốc kết thành, lại xâm nhập vào trong tâm hồn của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Một lần này, nô ấn xâm nhập vào không hề nhận lấy ngăn cách gì... Chỉ có gáy tuyết và non nửa ngọc nhan lộ ra ra ngoài của Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện lên rùng mình rất nhỏ...
Nô ấn vào hồn, sau đó khắc thật sâu vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của Thiên Diệp Ảnh Nhi... Trừ phi Vân Triệt chủ động thu hồi, hoặc hoàn toàn phá hủy tâm hồn nàng, bằng không gần như không có khả năng giải trừ.
Thành... rồi...?
Cảm giác nô ấn của bản thân kết thành đánh thật sâu vào trong tâm hồn của Thiên Diệp Ảnh Nhi, liên hệ linh hồn đặc thù này vô cùng rõ ràng. Bàn tay Vân Triệt vẫn dừng lại ở giữa không trung, thật lâu không buông xuống, ánh mắt cũng giật giật thời gian dài.
Bởi vì cảm giác không chân thật này, thật sự quá mãnh liệt.
Hạ Khuynh Nguyệt buông bàn tay ra, tử quang trôi đi, lực lượng của Trụ Thiên thần đế cũng đồng thời thu hồi, Thiên Diệp Ảnh Nhi không còn bị lực lượng áp chế trong người bình tĩnh đứng ở đó... giờ phút này, chỉ cần nàng muốn, thoáng điểm ngón tay sẽ khiến Vân Triệt đang đứng gần ngay trước mắt hài cốt không còn.
Nhưng mà Hạ Khuynh Nguyệt lại không hề lo lắng chút nào, bởi vì khoảnh khắc nô ấn khắc vào hồn, Thiên Diệp Ảnh Nhi trở thành người không có khả năng tổn thương đến Vân Triệt nhất trên đời này.
Ngược lại, ai dám tổn thương Vân Triệt, cho dù là ai, đều sẽ trở thành kẻ địch không chết không ngừng của nàng.
- Haizzz --
Trụ Thiên thần đế lại thở dài thật dài, hắn thế mà lại ngầm đồng ý, chứng kiến, thậm chí trở thành tham gia nô ấn, trong lòng phức tạp có thể nghĩ.
- Thiên Diệp Ảnh Nhi, còn không nhanh chóng đi bái kiến chủ nhân của ngươi.
Hạ Khuynh Nguyệt giống như mềm như lạnh nói.
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng tuyệt đối:
- Hừ! Hạ Khuynh Nguyệt, ta còn không tới lượt ngươi quản giáo!
Nàng đưa mắt về phía Vân Triệt, trong nháy mắt, tất cả lạnh như băng với hận ý khi đối mặt với Hạ Khuynh Nguyệt toàn bộ tiêu tán, tất cả khí tức phóng ra ngoài đều thu liễm toàn bộ, thay vào đó là một loại cẩn thận với sợ hãi... Cả đời nàng đã chỉ lạy, cũng thề chỉ quỳ lạy Thiên Diệp Phạm Thiên đã quỳ gối bái lạy ở trước mặt Vân Triệt:
- Thiên Diệp Ảnh Nhi... bái kiến chủ nhân.
Lời của nàng vẫn lạnh như băng theo thói quen, nhưng không hề có vẻ lãnh ngạo uy lăng khi đối mặt với người khác, cho dù là Hạ Khuynh Nguyệt hay là Trụ Thiên thần đế đều nghe ra được một loại thành kính cung kính.
“...” Nhìn Phạm Đế thần nữ cung kính quỳ gối ở trước mặt mình, trước mắt Vân Triệt hoảng hốt một trận.
Trên đời này có mấy người nhìn thấy dáng quỳ của nàng?
Tóc vàng thật dài của nàng nhẹ quét trên đất, chiếu lên ánh sáng đẹp đẽ quý giá nhất trên đời. Thân thể dưới kim giáp hoàn mỹ đến không cách nào dùng lời nói gì để hình dung, không cách nào lấy màu sắc gì để miêu tả, bằng tư thái cung kính hèn mọn quỳ gục ở đó... Trước khi hắn nói gì, đều không dám ngẩng đầu đứng dậy.
Vân Triệt cũng không biết, cho dù Thiên Diệp Ảnh Nhi ở trước mặt Thiên Diệp Phạm Thiên, nhiều nhất chỉ biết quỳ gối ngắn ngủi, mà sẽ không cúi đầu khom người.
- Trụ Thiên thần đế, cứ như vậy, bên người Vân Triệt sẽ nhiều thêm một bùa hộ mạng trung thành nhất, thiếu đi một người có khả năng hại hắn nhất, kể cả Phạm Đế thần giới cũng không thể dám làm chuyện gì gây bất lợi cho Vân Triệt, có thể nói một lần đếm không hết. Nói như vậy ngươi cũng có thể yên tâm hơn.
Hạ Khuynh Nguyệt bình tĩnh nói.
Trong lòng vẫn phức tạp khó đặt tên, nhưng Trụ Thiên thần đế vẫn tán thành gật đầu:
- Ngươi nói không sai, cục diện hiện giờ, an nguy của Vân Triệt thật sự còn hơn tất cả.
Nhìn thoáng qua sắc mặt của Trụ Thiên thần đế, Hạ Khuynh Nguyệt khuyên lơn:
- Nô ấn thật sự là hành vi ngỗ nghịch nhân đạo, trong lòng Trụ Thiên thần đế nhất thời khó tha thứ, nhưng lần này hai bên đều nguyện, đã xem như thoáng cởi bỏ thù hận ngày xưa, cũng là hành vi trăm lợi mà không có một hại, vả lại Trụ Thiên thần đế chỉ là người chứng kiến, vẫn chưa tham dự vào trong đó chút nào, cho nên cũng đừng quá mức chú ý.
Trụ Thiên thần đế cười nhẹ:
- Ha ha, ngươi yên tâm, tuy rằng lão hủ ghét ác, nhưng không phải người cổ hủ. Đã nguyện làm người chứng kiến, sẽ không có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa, lời ngươi nói thật sự không sai, không bàn đến ân oán gì khác, chỉ bằng nàng ta đã từng hạ phạm hồn cầu tử ấn cho Vân Triệt, cái giá như vậy... có thể nói phải làm!
Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì nữa, khẽ thi lễ với Trụ Thiên thần đế.
....
Cùng một thời gian, Phạm Đế thần giới.
Ở Phạm Đế thần giới, Cổ Chúc là một tồn tại đặc thù, hiếm có người biết được tên của hắn, càng gần như không có ai biết được thân phận lai lịch thật sự của hắn, chỉ biết hắn thường làm bạn bên người thần nữ, thần đế cũng đặc biệt coi trọng hắn, địa vị ở trong giới cao đến không thua bất cứ một phạm vương nào.
Cổ Chúc thân như u hồn, không tiếng động đi đến Phạm Thiên thần điện, không thông báo đã đi thẳng vào, giống như u hồn thoáng hiện ở trước mặt Thiên Diệp Phạm Thiên.
- Chủ nhân, lão nô có việc muốn báo.
Hắn phát ra giọng nói trầm thấp, khó nghe tới cực điểm.
Thiên Diệp Phạm Thiên toàn thân quấn quanh lấy kịch độc và ma khí mở to mắt, chậm rãi nói:
- Tất cả các ngươi lui ra.
Các phạm vương thủ hộ ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều, kể cả ác phạm vương trúng độc đều toàn bộ rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong điện chỉ còn lại hai người Thiên Diệp Phạm Thiên với Cổ Chúc.
Cổ Chúc chìa đôi tay già nua khô héo, một đường kim mang lóe lên, giữa lòng bàn tay hắn hiện ra phạm hồn linh, vô cùng cung kính hiện đến trước Thiên Diệp Phạm Thiên:
- Tiểu thư phó thác, kêu lão nô giao thánh linh cho chủ nhân.
Sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên trầm tĩnh lạnh như băng, nhưng không hề kinh ngạc dù chỉ một chút, trong miệng nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, ngón tay điểm nhẹ, phạm hồn linh đã trở lại trên người hắn, tan biến trong tay hắn.
Sau đó cả người hắn trở nên bình tĩnh, còn vì sao Thiên Diệp Ảnh Nhi lại thông qua Cổ Chúc trả lại phạm hồn linh, còn có hướng đi của nàng, không hề hỏi đến một chữ.
Dưới áo bào tro rộng rãi, vẻ mặt già nua còn khô héo hơn vỏ cây khô của Cổ Chúc không tiếng động rung chuyển, hắn vốn không nói nhiều vào lúc này lại cuối cùng hỏi ra tiếng:
- Chủ nhân, hình như ngươi sớm biết tiểu thư sẽ trả nó lại?
Thiên Diệp Phạm Thiên nở nụ cười, tuy rằng cười rất nhẹ, nhưng phối hợp với gương mặt xanh đen dưới kịch độc của hắn có vẻ càng lành lạnh đáng sợ:
- Ha ha, phạm hồn linh là tâm nguyện và mục tiêu cả đời nàng ta, nếu ta không dùng phạm hồn linh đẩy một phen, sao nàng ta sẽ ngoan ngoãn đi cứu mạng ta!
“...” Cổ Chúc khựng lại ở đó, hồi lâu không tiếng động, dưới áo bào tro, đôi tròng mắt mãi mãi không sóng gió đang kịch liệt co rúm lại... một hồi lâu mới chậm rãi bình ổn.