Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1484 - Chương 1486: Cẩn Nguyệt

. ._743__1" class="block_" lang="en">Trang 743# 1

 

 

 

Chương 1486: Cẩn Nguyệt



Đông thần vực, tinh vực mênh mông, một huyền chu loại nhỏ phóng thích ra nguyệt mang sáng tỏ nhanh chóng bay về phương bắc.

Trong mấy ngày Hạ Khuynh Nguyệt dẫn hắn rời khỏi Ngâm Tuyết giới, giống như đang nằm mơ. Mà tạo nên cảm giác mỏng ảo này không phải là quá trình mà là kết quả.

Mặt khác, ở chung với Hạ Khuynh Nguyệt, chẳng những không kéo gần khoảng cách, ngược lại... giống như càng thêm xa lạ.

Nàng, Nguyệt Thần đế, thật sự đã không còn là Hạ Khuynh Nguyệt trước kia.

Trong huyền chu không phải chỉ có một mình Vân Triệt, một thiếu nữ mặc nguyệt thường vàng mỏng lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngọc nhan môi son của nàng, tướng mạo động lòng người, khí chất dịu dàng mềm mại, nhưng nàng giống như đang đặc biệt khẩn trương, đầu luôn cúi sâu, hai tay cũng có lúc vặn vẹo vạt áo, không dám ngẩng đầu liếc nhìn Vân Triệt.

Vân Triệt hoàn hồn lại từ trong suy tư, liếc mắt nhìn nàng, gọi:

- Cẩn Nguyệt cô nương.

Thân hình Cẩn Nguyệt run lên, đầu ngẩng lên, sau đó lại vội vàng cúi xuống, run giọng nói:

- A... a! Công... công tử... có gì phân phó?

Nhìn dáng vẻ của nàng, Vân Triệt không khỏi nở nụ cười. Mấy năm trước hắn đã từng gặp nàng, Cẩn Nguyệt khi đó đặc biệt nhát gan, nàng xuất thân Nguyệt Thần giới, nhưng khi đối mặt với huyền giả hậu bối xuất thân tinh giới trung vị này lại khẩn trương sợ hãi, mắt không dám nhìn thẳng, kể cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Khi đó nàng là tỳ nữ duy nhất bên người “Thần hậu”, có thể là tỳ nữ duy nhất của “Thần hậu”, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được thực lực, địa vị của nàng cũng không tầm thường, nhưng mà... nàng thủy chung đều có tư thái mềm mại, đối với người nào đều kính cẩn, kể cả là người thêm mười cái đầu đều thật sự không cách nào liên hệ nàng với thân phận “Nguyệt thần sử”.

Mềm mại như con mèo nhỏ, vô tội như con sóc nhỏ... Nếu như là Vân Triệt bảy tám năm trước, đoán chừng đều không nhịn được muốn khi dễ nàng.

Nhưng thân phận chân thật của nàng chính là nguyệt thần sử thuộc riêng Nguyệt Thần đế, một Thần Chủ cấp năm... Chỉ riêng tu vi huyền đạo đã đáng sợ hơn Hỏa Phá Vân từng trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm, một đầu ngón tay nhỏ đều có thể đâm chết hắn một trăm tám mươi bận.

- Mấy năm nay Khuynh Nguyệt sống như thế nào? Với tình cảnh lúc trước của nàng ấy, khi kế vị Nguyệt Thần đế nhất định thật gian nan đi?

Vân Triệt hỏi.

Hạ Khuynh Nguyệt không có ý định nói cho hắn biết chuyện này, hắn đành phải hỏi Cẩn Nguyệt.

Cẩn Nguyệt nói khẽ:

- Vài năm nay chủ nhân thật vất vả, nhưng cũng không khó khăn.

Vân Triệt:

- Hả?

- Chủ nhân là người tài ba nhất trên đời này, tất cả lực cản đều được chủ nhân dễ dàng hóa giải. Mặc dù mới ba năm ngắn ngủi, nhưng mị lực của chủ nhân đã thuyết phục được mọi người từ trên xuống dưới Nguyệt Thần giới, không có ai sẽ làm trái với chủ nhân.

Giọng nói của Cẩn Nguyệt êm dịu chậm rãi, nhưng lúc nói chuyện, trong đôi mắt nàng như có ánh trăng chớp động, đó là một loại kiêu ngạo với sùng kính vốn từ sâu trong linh hồn.

“...” Vân Triệt sửng sốt hồi lâu.

Khi ở Lam Cực tinh, hắn thường xuyên tiếp xúc với hoàng thất. Tuy rằng ở quốc gia hạ giới, tân đế đăng cơ, muốn thu được lòng của quốc gia đều phải cần thời gian rất dài, yên ổn mối loạn một nước lại khó càng thêm khó.

Năm đó ở Huyễn Yêu giới, tiểu Yêu Hậu có được các gia tộc thủ hộ và các vương tộc, cuối cùng đều suýt bại, còn Hạ Khuynh Nguyệt... tình cảnh khi đó của nàng, nói là một người đối mặt với toàn bộ Nguyệt Thần giới đều không hề khoa trương chút nào.

Bởi vì trừ bỏ Nguyệt Vô Nhai ra, không ai sẽ tiếp nhận để nàng kế vị Nguyệt Thần đế... cho dù có di mệnh của Nguyệt Vô Nhai.

Chỉ cần có người dẫn đầu, sẽ gặp cục diện phản đối lập tức bùng nổ toàn giới.

Ba năm... thật sự không cách nào tưởng tượng.

- Chắc nàng ấy đã giết rất nhiều người nhỉ?

Vân Triệt hỏi.

Cẩn Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

- Quả nhiên mà.

Trong lòng Vân Triệt rất phức tạp.

Cẩn Nguyệt không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng... khi ở hạ giới, Hạ Khuynh Nguyệt là người nhìn như mặt lạnh bạc tình, nhưng thật ra đặc biệt mềm lòng, chưa bao giờ chân chính lấy tính mạng của bất cứ kẻ nào.

- Ta nhớ được, Nguyệt Thần giới các ngươi có một thái tử khâm định, hình như tên là Nguyệt Huyền Ca, hắn đã có cái danh “Thái tử”, còn có uy vọng tích lũy vạn năm, lúc trước chắc mang đến cho Khuynh Nguyệt lực cản rất lớn đi?

Vân Triệt lại hỏi, mặc dù hắn chưa từng gặp Nguyệt Huyền Ca, nhưng tràn đầy ấn tượng... Năm đó Nguyệt Huyền Ca đã mượn tay hai vương đệ phát ra cảnh cáo đối với hắn, cũng không phải là kẻ dễ đối phó dễ chọc.

Cẩn Nguyệt rất nhẹ nhàng đáp lại, lại rất nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ừm... nhưng mà cũng không tính là lực cản rất lớn, lúc hắn làm khó dễ, chủ nhân chỉ ra hơn ba mươi trọng tội của hắn ở trước mặt mọi người, vả lại đều có bằng chứng. Sau đó, hắn bị chủ nhân... tự tay xử quyết ngay tại chỗ, có người bảo vệ cũng bị giết chết toàn bộ.

Vân Triệt: “...”

Vân Triệt biết Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn luôn có cảm kích và áy náy thật sâu đối với Nguyệt Vô Nhai, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng nguyện ý kế vị Nguyệt Thần đế. Nhưng mà, Nguyệt Huyền Ca là nhi tử của Nguyệt Vô Nhai, còn là trưởng tử, nàng thế mà lại...

Nàng bây giờ thật sự đã ngoan tuyệt đến như vậy?

Vân Triệt trầm mặc tiếp, sau đó sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị:

- Trong vài năm này Khuynh Nguyệt không đi lại cực gần với nam nhân nào chứ? Khụ khụ, ta và nàng ấy cưới hỏi đàng hoàng... À, nàng là lão bà ta cưới hỏi đàng hoàng, ta quan tâm một điểm này là đương nhiên!

Cẩn Nguyệt vụng trộm liếc nhìn Vân Triệt, lại vội vàng cúi đầu:

- Cái này... Bên người chủ nhân vẫn luôn là tỳ nữ và hai vị tỷ tỷ Ngọc Nguyệt, Liên Nguyệt, chưa bao giờ có nam tử tới gần. Những năm này tẩm cung của chủ nhân cũng chỉ có Vân công tử một nam tử tiến vào.

Vân Triệt thỏa mãn gật đầu:

- Ừm. Như vậy mới đúng. Về sau nếu như có tình huống như vậy, nhớ lập tức nhắc nhở nàng ấy là một phụ nhân có chồng!

-... Dạ.

Cẩn Nguyệt rất nhu thuận lên tiếng trả lời.

Cẩn Nguyệt cứ đáp ứng không hề kháng cự như vậy, ngược lại khiến Vân Triệt rất kinh ngạc, hắn nhìn dáng vẻ tràn đầy khẩn trương co quắp của nữ hài, nói:

- Ngươi dường như có vẻ sợ ta? Ngươi sẽ không phải ở trước mặt ai đều như vậy đó chứ? Ngươi chính là nguyệt thần sử thuộc riêng Nguyệt Thần đế, địa vị ở trong nguyệt thần sử chắc xem như cao nhất đi?

Lời nói phen này của Vân Triệt khiến đầu Cẩn Nguyệt nhất thời cúi thấp hơn, ngón tay quấn trên vạt áo trong lúc khẩn trương càng gần như muốn kéo rách vạt áo:

- Tỳ nữ... tỳ nữ không phải người nhát gan, chính là... chính là không có mặt mũi nào đối diện với Vân công tử.

Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc và suy tư:

- Hả? Vì sao? Ta chưa từng khi dễ ngươi mà?

Cẩn Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói trong mềm nhẹ mang theo e sợ:

- Không, không phải là lỗi của công tử, là... là... chẳng lẽ công tử đã quên, bốn năm trước, hôn thư công tử giao cho tỳ nữ, là... là vì tỳ nữ sơ sẩy, mới khiến cho người ngoài cướp đi, do đó... do đó... càng bởi vì vậy làm hại chủ nhân và công tử gặp phải độc thủ của Phạm Đế thần nữ.

Vân Triệt: “...”

- Tất cả đều là lỗi của tỳ nữ. Cũng may chủ nhân và công tử cát nhân thiên tướng, bằng không... tỳ nữ muôn lần chết đều không thể bù lại lỗi lầm lớn như vậy.

Nàng vừa nói, hai tay vặn vẹo, mặt trở nên trắng bệch, lã chã chực khóc.

Năm đó trong đại điển ở Nguyệt Thần giới, hôn thư đột nhiên bị Tinh Tuyệt Không truyền ra, lúc đó hắn rất khiếp sợ, nhưng sau đó nghĩ đến khả năng lớn nhất đó là do Thiên Diệp Ảnh Nhi gây nên. Thiên Diệp Ảnh Nhi muốn mượn vậy đẩy hắn và Hạ Khuynh Nguyệt vào tuyệt cảnh.

Mà hôn thư bị yên lặng cướp đi từ trên tay Cẩn Nguyệt, đây tự nhiên khiến trong lòng nàng từ đó có xấu hổ và tự trách vĩ đại.

Vân Triệt đột nhiên hiểu vì sao Hạ Khuynh Nguyệt lại để cho Cẩn Nguyệt đưa hắn về, hóa ra là vì để cho mình cởi bỏ khúc mắc cho nàng. Hiển nhiên, những năm qua chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng.

Nhưng mà cũng bởi vì tính tình này của nàng, mới có thể trở thành người bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt đi.

Vân Triệt mỉm cười:

- Cẩn Nguyệt cô nương, ta đột nhiên đã rõ vì sao Khuynh Nguyệt lại coi trọng ngươi.

- Hả?

Cẩn Nguyệt hơi ngẩng đầu, thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Con người luôn có lòng hiếu kỳ, nhất là nữ tử. Mà khi đó thứ ta cố ý giao cho chủ nhân của ngươi, đổi lại là bất cứ kẻ nào đều sẽ vạn phần tò mò. Ta nhớ được khi đó cái hộp đặt hôn thư vào cũng không phải loại đặc thù gì, càng không có huyền lực cách trở, lấy tu vi của ngươi, chỉ cần thoáng đảo linh giác qua đã có thể biết được đó là cái gì, lại sẽ không để cho bất cứ kẻ nào biết được, nhưng ngươi lại không làm vậy, kể cả nó biến mất lúc nào đều không biết, hiển nhiên, linh giác của ngươi không xâm nhập vào nó chút nào.

Vân Triệt cười lắc đầu:

- Một điểm này, thật sự quá ít người có thể làm được, đổi lại thành ta... ta có thể nói tuyệt đối không làm được. Cho nên, ta nghĩ, chủ nhân của ngươi nhất định không bởi vì chuyện này mà trách cứ ngươi, đổi lại bất cứ kẻ nào đều không thể trách cứ, ngược lại sẽ càng thêm tán thưởng và quý trọng.

Cẩn Nguyệt ngước mắt lên, ngơ ngẩn thật lâu...

- Bên người có một người như ngươi làm bạn, Khuynh Nguyệt thật sự có phúc khí, thật sự làm cho người ta yên tâm.

Vân Triệt cười nói.

Cẩn Nguyệt cuống quýt lắc đầu:

- Không... có thể hầu hạ chủ nhân là phúc khí của Cẩn Nguyệt.

Vân Triệt nhìn nàng, đột nhiên tỏ vẻ thành thật nói:

- Ừm... Cẩn Nguyệt cô nương, nếu như có một ngày ngươi ở bên cạnh Khuynh Nguyệt không vui, nhất định phải nhớ tới tìm ta, ta nghĩ có một người giống như ngươi ở bên cạnh, ngủ đều có thể cười tỉnh.

Lời này dường như có ý tứ kỳ quái khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn Nguyệt đỏ bừng lên, nói khẽ:

- Tỳ nữ... tạ ơn ý tốt của công tử. Chính là tỳ nữ đã quyết định cả đời hầu hạ chủ nhân, cùng sống chết với chủ nhân, cùng chung vinh nhục, cho dù phát sinh cái gì đều sẽ không rời khỏi chủ nhân.

“...” Ánh mắt Vân Triệt trợn trừng, đưa tay sờ cằm, rất chua chát nói:

- Khuynh Nguyệt đây là dùng biện pháp hay gì, lại để cho ngươi nguyện ý đối xử với nàng ấy như vậy... ừm, xem ra lần sau đi Nguyệt Thần giới phải để nàng ấy chỉ giáo một chút cho, về sau lừa gạt nữ hài tử sẽ tiện hơn.

- Phụt...

Cẩn Nguyệt cuống quýt đưa tay che miệng, rặng mây đỏ trên ngọc nhan cũng cấp tốc lan đến gáy tuyết.

Vân Triệt cũng bật cười, ánh mắt nhìn Cẩn Nguyệt tràn đầy thưởng thức:

- Ha ha ha ha, trách không được bình thường ngươi chưa bao giờ cười, cười rộ lên đẹp mắt như vậy... thật quá nguy hiểm.

Cẩn Nguyệt không dám trả lời, mặc dù vẫn khẩn trương như trước, nhưng cảm giác bất an ngượng ngùng trong lòng cho tới nay đã tiêu tán không tiếng động, qua một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói:

- Vân công tử, cám ơn ngươi.

- Hả? Cám ơn ta, vì sao?

Cẩn Nguyệt lắc đầu:

- Công tử, ngươi thật sự là một người rất tốt, trách không được...

Dường như nghĩ tới điều gì, nàng không tiếp tục nói hết.

- Trách không được cái gì?

Vân Triệt lập tức hỏi tới.

Cẩn Nguyệt lại lắc đầu, nàng cắn cánh môi, nổi lên dũng khí nói:

- Thật ra, mặc dù chủ nhân rất lạnh lùng với công tử, nhưng chủ nhân kỳ thật... kỳ thật thực sự rất quan tâm đến công tử, chính là bây giờ chủ nhân là Nguyệt Thần đế, rất nhiều chuyện chủ nhân đều không thể làm theo ý mình được.

- Hơn nữa, tỳ nữ cảm thấy... Vân công tử và chủ nhân rất xứng đôi, cho nên... cho nên... xin công tử cố lên.

Lời nói này, nói đến khiến trong lòng Vân Triệt rất thoải mái, u uất vì Hạ Khuynh Nguyệt mà sinh ra đều tiêu tán không ít. Hắn cười nói:

- Cho dù nàng biến thành cái gì, trừ phi ta chủ động hưu nàng, bằng không, cả đời nàng đều chỉ có thể là nữ nhân của Vân Triệt ta... A đúng rồi, liên đới cả ngươi, câu nói sẽ hầu hạ nàng cả đời là ngươi chính miệng nói ra, ha ha ha ha.

Cẩn Nguyệt đỏ bừng mặt cúi đầu, không dám trả lời, nhưng trong lòng lại không vì câu nói ngả ngớn này của hắn mà sinh ra bất cứ phản cảm gì.

Tuy rằng năm đó bởi vì Vân Triệt, danh dự của Nguyệt Thần giới bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng ở trong mắt Cẩn Nguyệt, hắn thế mà lại là một người mang đến cho nàng nhiều ấn tượng tốt.

Ít nhất hiện giờ nàng cho rằng như thế, cũng nói như thế.

Thậm chí còn chờ mong phát triển giữa hắn và chủ nhân.

Nhưng vận mệnh chính là biến hóa vô thường lại tàn khốc vô tình như vậy.

Nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, lần sau bọn họ gặp lại, nam tử trước mắt để cho nàng buông bỏ áp lực nặng nề trong tâm linh mấy năm, trong lòng sinh ra gợn sóng ấm áp này lại thành kẻ địch không chết không ngừng...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment