.
._743__2" class="block_" lang="en">Trang 743# 2
Chương 1487: Hằng ảnh thạch
Nguyệt Thần giới, tẩm điện thần đế.
Vân Triệt do Cẩn Nguyệt đưa đi, đã trên đường quay về Ngâm Tuyết giới.
Ban đầu ở Trụ Thiên thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt đã đoán được trên người Vân Triệt có khả năng có Hắc Ám huyền lực, sau đó ma đế về thế, chuyện Vân Triệt thân mang Thiên Độc châu cũng đã bại lộ trong cùng một thời gian... Từ lúc đó trở đi, phương thức đặc thù trả thù Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng đã thành hình ở trong lòng nàng.
Sau khi Vân Triệt trở về, nàng đã trực tiếp mang hắn đi.
Hiện giờ tất cả đều như ý nguyện của nàng, Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng cường đại, lại âm độc không ai hơn kia trở thành nô bộc ngàn năm của Vân Triệt.
Chỉ cần nàng nguyện ý lại không để ý đến hậu quả, trong ngàn năm này, bất cứ lúc nào nàng đều có thể muốn mạng của Thiên Diệp Ảnh Nhi, triệt để báo thù rửa hận.
Nhưng hiển nhiên, nàng chưa tính toán làm như thế.
Tuy rằng tất cả đều do nàng bố trí mưu kế, nhưng cho dù là độc lực của Thiên Độc châu hay khống chế của Hắc Ám huyền lực hoặc uy hiếp của Kiếp Thiên ma đế đều đến từ Vân Triệt. cho nên lần này càng nhiều hơn là trả mối thù “Phạm hồn cầu tử ấn” năm đó của Vân Triệt thêm với tìm một bùa hộ mạng cực kỳ cường đại cho hắn, còn chính nàng nhiều lắm chỉ là tiết hận mà thôi.
Trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Hạ Khuynh Nguyệt. Rõ ràng tất cả thuận lợi, nhưng không biết vì sao nàng lại có phần tâm thần không yên.
Trong yên tĩnh, nàng thong thả dạo bước, lúc tới gần cửa điện, nàng đột nhiên dừng bước, sau trầm mặc ngắn ngủi, chậm rãi xoay người lại.
Một bóng dáng tối đen không tiếng động đứng ở trên mặt đất nơi nàng vừa mới bước qua, thân hình cao lớn, trên mặt tràn đầy vết khắc, đôi mắt hiện lên hắc quang giống như đêm đen vô tận có thể cắn nuốt vạn vật.
Kiếp Thiên ma đế!
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi khom người vái:
- Nguyệt Thần đế Hạ Khuynh Nguyệt, bái kiến ma đế tiền bối.
“...” Gương mặt Kiếp Uyên lạnh lùng, sự tồn tại của nàng làm cho không gian cả tẩm cung trở nên vô cùng âm trầm yên lặng, nàng nhìn nữ tử trước mặt, lạnh lùng nói:
- Giả uy hiếp của bản tôn tính kế người khác, hiện giờ thấy bản tôn, ngươi lại không sợ?
Kiếp Uyên có linh giác như thế nào, nàng cảm giác nữ tử trước mắt cũng không phải đang cố nén cố giả bộ, mà thật sự không hề có ý sợ hãi, hờ hững kinh người.
- Nhiều nhất chẳng qua là chết, có gì phải sợ.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Kiếp Uyên híp măt lại, hắc mang đông lạnh, ngoài Vân Triệt, nàng lần đầu tiên sinh ra hứng thú với một con người:
- Cửu huyền linh lung thể và băng tuyết lưu ly tâm đồng thời xuất hiện trên người một người, quái thai như vậy, kể cả ở thời đại kia của bản tôn đều chưa bao giờ xuất hiện, ở nơi hiện thế khí tức đục ngầu nhạt nhẽo này lại xuất hiện ở trên người một nữ tử phàm nhân, thật sự khiến bổn vương mở rộng tầm mắt.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Nàng chậm rãi chìa tay về phía Hạ Khuynh Nguyệt, trong miệng phát ra âm thanh lạnh như băng đâm vào tâm:
- Tuy rằng Nguyệt Thần thần lực ở trên người ngươi khiến bản tôn rất chán ghét. Nhưng đối với cá nhân ngươi... hiện giờ bản tôn thật sự cảm thấy hứng thú!
Hắc mang trong lòng bàn tay đột nhiên lóe lên, một luồng hắc khí từ trên trời giáng xuống, gắn vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt.
Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời như rơi vào trong ngục băng, thân hình giãy giụa trong run rẩy, nhưng trong lòng nàng lại vang lên giọng nói của Kiếp Uyên:
- Muốn linh hồn bị thương, vậy dốc sức mà giãy giụa đi!
“...” Hạ Khuynh Nguyệt giãy giụa chậm lại, sau đó nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Linh hồn của nàng bị một luồng khí tức hắc ám cấp tốc đảo qua... nhưng lập tức, luồng khí tức hắc ám này xâm nhập thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng lại chợt đông lạnh sau đó lại tán loạn vô tung trong nháy mắt.
- Ngươi...
Bàn tay Kiếp Uyên vẫn dừng lại giữa không trung như trước, nhưng khuôn mặt của nàng đã xảy ra biến đổi, ma đồng tối đen càng khựng lại khá lâu.
“?” Hạ Khuynh Nguyệt vô lực lui về phía sau một bước, thở dốc liên tục.
Nàng rõ ràng Kiếp Thiên ma đế đang đọc ký ức của nàng, cũng không rõ ràng vì sao Kiếp Thiên ma đế lại lộ ra phản ứng như vậy.
Kiếp Uyên gọi tên của nàng:
- Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi xem như là người có vận mệnh bi ai nhất mà cả đời bản tôn từng gặp... Kể cả bản ôn từng trải qua kiếp nạn ngoài hỗn độn cũng bi ai thay ngươi!
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Sáng rọi trong ma đồng của Kiếp Uyên càng âm u:
- Càng bi ai chính là khi ngươi cuối cùng có điều phát hiện lại lựa chọn thuận theo? Là cảm thấy mình vốn không có khả năng kháng cự, hay là...
Nàng không tiếp tục nói hết, Hạ Khuynh Nguyệt đứng thẳng người, thấp giọng nói:
- Tiền bối đang nói cái gì? Khuynh Nguyệt không cách nào nghe hiểu.
Kiếp Uyên cười nhạt một tiếng:
- Hả, ngươi thật sự không hiểu, hay không muốn biết? Nhưng mà nhờ ngươi ban tặng, bản tôn lại biết được một bí mật chắc không nên biết... ha ha, vận mệnh thứ này thật sự là kỳ diệu, thật sự là kỳ diệu.
Hạ Khuynh Nguyệt: “??”
Bí mật chắc không nên biết? Câu nói này của Kiếp Uyên, Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn mờ mịt.
Kiếp Uyên xoay người sang chỗ khác, ngay khi Hạ Khuynh Nguyệt cho rằng nàng định rời đi, lại nghe thấy nàng phát ra một tiếng thở dài bao hàm ý tứ cảm xúc khó hiểu, giọng nói cũng nhẹ nhàng chậm chạp đi:
- Ngươi theo ta đi một chỗ.
....
Quay về Ngâm Tuyết giới, Cẩn Nguyệt đưa Vân Triệt xuống huyền chu, nhìn thế giới tuyết trắng vô tận trước mắt, nàng nhất thời ngớ ra, hồi lâu không chớp mắt.
Vân Triệt cười tủm tỉm nói:
- Cẩn Nguyệt, chắc ngươi là lần đầu tiên đến Ngâm Tuyết giới đi? Không bằng lưu lại chơi vài ngày được không? Dù sao Khuynh Nguyệt cũng không nói muốn ngươi trở về sau bao lâu.
Cẩn Nguyệt thu hồi ánh mắt, ôn nhu lắc đầu:
- Tỳ nữ tạ ơn ý tốt của công tử, nhưng không ở bên người chủ nhân lâu dài, trong lòng tỳ nữ thấy bất an.
- Tỳ nữ cáo từ... mong Vân công tử vạn an.
Cẩn Nguyệt hơi lưu luyến, nhưng lại không hề do dự rời đi, trong lòng Vân Triệt hơi chua chát... Mới rời đi như vậy đã lập tức trong lòng bất an, Hạ Khuynh Nguyệt dạy dỗ những thị nữ này như thế nào?
Cũng may bên người ta có một Tiên Nhi, hừ, không cần phải hâm mộ!
Nghĩ tới Phượng Tiên Nhi ngoan ngoãn phục tùng, xinh đẹp câu người, luôn luôn sùng bái hắn vô tận, Vân Triệt không tự kiềm chế được nhếch miệng cười cười, mặc dù mới rời đi Lam Cực tinh không được mấy ngày, nhưng đã rất muốn trở về.
Vả lại cục diện hiện giờ, hắn đi tới đi lui Lam Cực tinh cũng không cần cẩn thận tới cực điểm giống như lúc trước.
Trở lại Băng Hoàng thần tông, đi thẳng vào thánh điện.
Trong điện chỉ có Mộc Phi Tuyết, không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Huyền Âm.
Mộc Phi Tuyết tĩnh tọa trong điện, như một đóa tuyết liên ngạo nghễ nở rộ, xinh đẹp đến hít thở không thông, lại lạnh thấu xương. Đối với Vân Triệt trở về, nàng tỏ ra rất lạnh nhạt, chính là thoáng liếc mắt nhìn hắn, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Vân Triệt nhìn chung quanh hỏi:
- Phi Tuyết, sư tôn đâu?
Mộc Phi Tuyết nói:
- Sư tôn đang tu luyện, ngươi phải sau hôm nay mới thấy được sư tôn.
- Nha.
Vân Triệt lên tiếng, sau đó tùy ý ngồi xuống, yên lặng tiêu hóa tất cả đã phát sinh trong những ngày này, rất nhiều suy nghĩ cùng nhau dâng lên, để cho trong đầu hắn nhất thời hoàn toàn hỗn loạn, hồi lâu mới thoáng bình ổn.
Ma đế về thế...
Mạt Lỵ và Thải Chi đang ở thái sơ thần cảnh...
Nên đối mặt với Mạt Lỵ đã hóa thân thành Tà Anh như thế nào, cùng với để cho nàng được người đời tiếp nhận như thế nào...
Bên chỗ Thần Hi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Sẽ không phải bị Long hoàng phát hiện ra “Bí mật” chứ? Nhưng nếu Thần Hi không chủ động nói ra, Long hoàng không thể nào biết được.
Còn có trước mắt, nên giải thích với sư tôn chuyện về Thiên Diệp Ảnh Nhi như thế nào...
....
Trừ bỏ những chuyện này ra, còn có một chuyện khác dường như còn lớn hơn nữa...
Rốt cuộc nên chuẩn bị lễ vật gì cho Vô Tâm!
Dáng vẻ mất mát thật sâu lúc trước của con bé, Vân Triệt không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
Hơn nữa cảm giác thất hứa với con bé này, còn khó chịu hơn bất cứ một lần thất hứa nào trong quá khứ... Quả thật giống như phạm vào lỗi lầm lớn mà bản thân cũng không cách nào tha thứ được.
Cho nên rốt cuộc nên đưa cái gì mới được đây...
Linh ngọc, bảo khí hoặc là thần tinh của thần giới?
Nhưng đây đều là thứ có thể mua được, cũng quá tầm thường...
Không huyễn thạch?
Vừa nghĩ, Vân Triệt vô ý thức lấy không huyễn thạch ra, sau đó lại yên lặng thu về... Mặc dù là vật bảo mệnh, thích hợp đưa cho Vô Tâm nhất, nhưng không huyễn thạch này là do Thải Chi đưa cho, tặng nó cho Vô Tâm, nếu Thải Chi biết được còn không nện chết hắn sao.
Đưa cho con bé một thanh vũ khí?
Linh giác quét qua Thiên Độc châu một phen... kiếm hiếm quý, đẹp mắt này đã sớm bị Hồng nhi ăn sạch, thừa lại là thứ có vẻ ngoài không thích hợp với nữ hài, hơn nữa cũng đều không phải Vô Tâm hiện giờ có thể khống chế được.
Nếu không ngày khác lại đi Nguyệt Thần giới một chuyến, bên kia luôn nên có một vài thứ kỳ diệu gì đó đi?
Hoặc là đào chút gì đó từ trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi? Ừm... không thực tế! Trước khi Thiên Diệp Ảnh Nhi đi Nguyệt Thần giới xác định vững chắc đều lưu những thứ tốt lại ở Phạm Đế thần giới, có khả năng rất lớn kể cả ký ức liên quan đến bí mật cấm kỵ đều “Khóa” lại.
Tuy rằng Mộc Phi Tuyết luôn luôn trầm tĩnh không tiếng động, nhưng ánh mắt của nàng vẫn luôn không ngừng lặng yên liếc nhìn về phía Vân Triệt, nhìn hắn khi thì nhíu mày, khi lại nhe răng trợn mắt, lúc thì rung đùi đắc ý, quái dị nói không nên lời, giống như đang rối rắm gì đó thật sâu.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Lời của nàng gần như nói ra trước ý thức, muốn thu hồi lại đều đã không kịp.
Vân Triệt đảo mắt, đáp lại:
- Trước khi ta về đây, đã cam đoan với nữ nhi của ta lúc trở về nhất định phải mang về một món lễ vật của thần giới cho con bé. Nhưng mà, lần trước vì Kiếp Thiên ma đế mà về trước thời gian, cũng quên sạch chuyện này luôn.
Mộc Phi Tuyết: “...”
Vân Triệt gãi gãi đầu:
- Lần này lại trở về, cho dù như thế nào cũng không thể quên mất, chính là... Rốt cuộc nên mang cái gì cho con bé mới được đây?
- Ta cũng là lần đầu tiên làm phụ thân, thật sự không nghĩ ra được nữ hài bằng tuổi con bé sẽ thích cái gì.
Vân Triệt trong rối rắm, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn Mộc Phi Tuyết:
- Đúng rồi, Phi Tuyết, ngươi hiểu thần giới hơn ta, ngươi có ý kiến gì hay không?
Ngọc nhan của Mộc Phi Tuyết hơi nghiêng đi, không đối diện với ánh mắt của hắn, nói:
- Ngươi từng nghe nói đến hằng ảnh thạch chưa?
Vân Triệt lắc đầu:
- Hằng ảnh thạch? Không có.
Trong mắt đẹp của Mộc Phi Tuyết lưu chuyển băng mang, lạnh lùng nói:
- Hằng ảnh thạch là một loại của huyền ảnh thạch, có thể dùng để khắc ấn hình ảnh. Huyền ảnh thạch phổ thông tuổi thọ có hạn, huyền ảnh thạch cao cấp nhất, huyền ảnh khắc ấn trong đó lâu nhất chỉ có thể tồn tại ngàn năm, từ phi trước khi nứt vỡ lại khắc ấn lại, bằng không hình ảnh sẽ mất đi sau ngàn năm. Mặt khác, cho dù ở dưới tình huống không có ngoại lực, huyền ảnh thạch bình thường cũng có một chút khả năng nứt vỡ, khiến cho hình ảnh khắc ấn tiêu tán như vậy.
Nghe Mộc Phi Tuyết nói, Vân Triệt như có đăm chiêu:
- Hằng ảnh thạch mà ngươi nói, từ cái tên đến xem, chẳng lẽ có thể thực hiện khắc ấn vĩnh cửu?
Mộc Phi Tuyết khẽ gật đầu:
- Con người mỗi ngày đều thay đổi, nhất là nữ hài ở độ tuổi kia, một khi trưởng thành sẽ không có cách nào quay về. Quan hệ cha con các ngươi tốt như vậy, nếu có thể vĩnh viễn lưu lại dáng vẻ mỗi một ngày giữa ngươi với con bé... đối với con bé mà nói, sẽ là một lễ vật rất tốt đẹp đi.
“...” Vân Triệt ý động, vừa nghĩ, ánh mắt nhất thời chợt sáng ngời, hỏi:
- Vậy có thể mua được hoặc tìm được hằng ảnh thạch này ở nơi nào?
- Hằng ảnh thạch là một thứ đồ viễn cổ, không phải hiện thế có thể có khả năng ngưng tụ thành, cho nên số lượng nó tồn tại trên thế gian cực nhỏ, khó có thể tìm thấy.
Mộc Phi Tuyết liếc nhìn hắn.
Lấy đặc tính của hằng ảnh thạch, người lấy được cũng gần như không có khả năng chuyển cho người khác, cho nên muốn được đến một viên quả thật vô cùng khó khăn. Vân Triệt ngẫm nghĩ:
- Ta đây đi Thiên Cơ giới thử xem.
Mộc Phi Tuyết nói:
- Không cần. Chỗ của ta vừa khéo còn lại một viên.
Nàng chìa ngọc thủ, trong lòng bàn tay trắng như tuyết là một ngọc thạch sáng trắng trơn tròn xinh xắn, khác với huyền ảnh thạch bình thường khác, nó hiện lên màu trắng như băng kỳ dị, cũng che phủ băng mang, lại sáng long lanh như tuyết cơ ở trong lòng bàn tay của Mộc Phi Tuyết.
Ánh mắt chạm đến, Vân Triệt đã cảm nhận được một khí tức rất đặc thù, đó là một cảm giác “Vĩnh hằng” mông lung, xa lạ, đặc thù, lại tồn tại chân thật.
Vân Triệt vừa định hỏi, đầu ngón tay Mộc Phi Tuyết đã gảy nhẹ, nhất thời, một đường cong sáng trắng xẹt qua, hằng ảnh thạch đã nhẹ nhàng rơi vào trong tay Vân Triệt.
- Đưa cho ngươi.
Nói xong, nàng lại ngưng thần nhắm mắt, giống như vừa làm một chuyện không đủ để nói là chuyện nhỏ.
Xúc cảm đặc thù, khí tức thần bí, còn mơ hồ mang theo nhiệt độ cơ thể của Mộc Phi Tuyết... Vân Triệt theo bản năng nhắm mắt: Hằng ảnh thạch có thể khắc ấn vĩnh cửu hình ảnh này...
- Phi Tuyết, hằng ảnh thạch đã trân quý như vậy, ta có thể nào...
Mộc Phi Tuyết nói:
- Nó vô dụng với ta. Lúc trước ngươi đã cứu mạng ta, đây xem như báo đáp lại.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, thu hồi hằng ảnh thạch, mỉm cười nói:
- Được, ta đây thu lại. Tin tưởng Vô Tâm con bé nhất định sẽ rất thích.
Mộc Phi Tuyết không trả lời, lại quay về yên lặng không tiếng động.