Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1486 - Chương 1488: Ngâm Tuyết Thần Nữ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1487" class="block_" lang="en">Trang 744# 1

 

 

 

Chương 1488: Ngâm Tuyết thần nữ



Mặc dù về bản chất hằng ảnh thạch chỉ là một loại huyền ảnh thạch cao cấp, nhưng chỉ cần khí tức quá mức thần bí kia đã chứng minh nó không phải vật thường. Mộc Phi Tuyết nói số lượng nó ít ỏi, vả lại đều đến từ thời viễn cổ mà không phải hiện thế tạo ra, tuyệt đối không giả dối.

Cảm nhận khí tức của nó một hồi lâu, Vân Triệt đã thận trọng thu hồi nó lại.

Hắn không thăm dò bên trong hằng ảnh thạch, chính là bỏ qua một chi tiết... Đó chính là khi Mộc Phi Tuyết đưa hằng ảnh thạch cho hắn, cũng không có động tác xóa đi hình ảnh có khả năng đã tồn tại ở trong đó.

Mặc dù Mộc Phi Tuyết nói là vì trả ơn cứu mạng của hắn, nhưng lại để lại một tâm sự ở trong lòng Vân Triệt... Thứ trân quý như vậy, lại nên lấy cái gì để hoàn lại đây?

Chuyện này quả nhiên thật nóng ruột.

Lúc này, không gian xa xa đột nhiên truyền đến dao động không bình thường, tuyết vực yên tĩnh cũng vào lúc này truyền đến tiếng vang hỗn loạn từ xa xa.

Vân Triệt và Mộc Phi Tuyết đồng thời cảnh giác, mà đúng vào lúc này, một âm thanh khí bạo nặng nề truyền đến... Tuy rằng cực xa, nhưng mang theo một luồng cảm giác áp bách lớn đến không thể nào tin được, khiến Vân Triệt và Mộc Phi Tuyết đồng thời cả kinh.

- Có người cố tình xông vào Băng Hoàng giới!

Vân Triệt nhíu mày... Ở dưới cục diện hiện giờ, Vương giới đều khách khí với Ngâm Tuyết giới, tinh giới thượng vị hận không thể quỳ liếm, là ai lại dám can đảm cố tình xông tới!?

Hơn nữa cảm giác áp bách kinh khủng như thế...

Đợi chút! Chẳng lẽ là...

Lúc này, phía trước hai người chợt lóe lên lam ảnh, hiện lên một bóng dáng lạnh như băng và mộng ảo.

- Sư tôn.

Vân Triệt và Mộc Phi Tuyết đồng thời gấp giọng gọi ra, hiển nhiên, nàng đã bị kinh động đầu tiên.

Mộc Huyền Âm nhìn phương xa, băng mi đột nhiên nhíu lại, trên môi ngâm khẽ ra hai chữ lạnh như băng:

- Thiên... Diệp!

Mộc Huyền Âm than nhẹ không thể nghi ngờ đã chứng minh người tới là Thiên Diệp Ảnh Nhi! Điều này khiến cho trong lòng Vân Triệt không cách nào không kinh ngạc... Khi hắn ở Nguyệt Thần giới, phát ra chỉ lệnh cho Thiên Diệp Ảnh Nhi là muốn nàng đưa “Thiên độc đan” cho Thiên Diệp Phạm Thiên xong, xử lý xong “Hậu sự” rồi tới Ngâm Tuyết giới tìm hắn, nhưng không nghĩ tới nàng lại tới nhanh như vậy!

Hắn hạ lệnh cho Thiên Diệp Ảnh Nhi xong, đã nhanh chóng từ Nguyệt Thần giới về Ngâm Tuyết giới. Hắn mới tới đây không lâu, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại gần như đồng thời đã đến!

Cũng không phải Vân Triệt quá chậm, huyền chu của Nguyệt Thần giới có thể chậm đi đâu được? Mà là thực lực và tốc độ của Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá mức khủng bố, lúc trước chính là bằng thực lực của bản thân đuổi kịp độn nguyệt tiên cung, thêm với khi Vân Triệt truyền đạt mệnh lệnh cho nàng thuận miệng mang theo hai chữ “Lập tức”, Thiên Diệp Ảnh Nhi tự nhiên dốc hết tốc độ toàn bộ quá trình.

Cho nên đã nhanh đến Vân Triệt thật sự trở tay không kịp.

Vân Triệt vội vàng đứng lên:

- Sư tôn, ngươi đừng lo lắng, nàng bây giờ là...

Mộc Huyền Âm lạnh giọng thấu xương:

- Hừ! Kết cục hiện giờ, kể cả Phạm Thiên thần đế đều phải lấy lễ tới chơi, nàng ta lại vẫn dám xông vào! Ta ngược lại muốn nhìn xem nàng ta định như thế nào!

- Vân Triệt, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này, trước khi ta xác nhận tình huống, không được rời đi nửa bước! Phi Tuyết, nhìn hắn!

- Sư tôn nàng...

Vân Triệt nói nhanh nữa cũng làm sao so được với thân hình của Mộc Huyền Âm, hắn vội vàng lên tiếng, bóng dáng của Mộc Huyền Âm đã biến mất ở trước mặt hắn.

Da đầu Vân Triệt nhất thời run lên, cuối cùng bất chấp gì khác, bằng tốc độ nhanh nhất nhào thẳng ra ngoài điện, Mộc Phi Tuyết định ngăn cản hắn đều không kịp.

Ngoài Băng Hoàng giới, không khí lạnh như băng mà đè nén, mỗi một bông tuyết đều gắt gao dừng lại trong không trung, mơ hồ sợ run.

Mộc Hoán Chi và Mộc Băng Vân ở phía trước, một đám Băng Hoàng cung chủ và trưởng lão gần như xuất hiện toàn bộ, mà phía trước của bọn họ là một bóng dáng màu vàng phóng thích ra uy áp khủng bố.

Trong khoảng thời gian này tới nay, vô số lão đại tranh nhau bái phỏng Ngâm Tuyết giới, cũng có thần đế đích thân tới, bọn họ khiếp sợ vô tận rất nhiều, dần dần cũng bắt đầu có phần chết lặng.

Nhưng mà đối mặt với Phạm Đế thần nữ đột nhiên giáng xuống, mỗi một người bọn họ không khỏi da đầu run lên, tay chân lạnh lẽo.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chìa tay ra, lòng bàn tay chỉ về phía dân đen chắn ở trước người nàng trong tầm mắt... Không sai, ở trong thế giới của nàng, sinh linh của tinh giới trung vị chỉ xứng với hai chữ “Dân đen”.

Nô ấn chỉ biết gia tăng một ý chí “Tuyệt đối phục tùng Vân Triệt” cho nàng, nhưng sẽ không sửa đổi tính tình của nàng, càng sẽ không thay đổi nhận thức khác của nàng. Mà nếu không phải nàng biết được những người này là đồng môn của “Chủ nhân” nàng, kể cả nhẫn nại giằng co ngắn ngủi với bọn họ nàng đều sẽ không có.

- Toàn bộ cút ngay!

Bốn chữ ngắn ngủi, như thiên dụ không thể kháng cự, mà kim mang chớp lên trong lòng bàn tay nàng càng làm cho trái tim mọi người đột nhiên dừng lại, có vài Băng Hoàng cung chủ thậm chí không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, toàn thân không thể khống chế phát run.

Mộc Hoán Chi dùng hết khả năng hòa hoãn giọng điệu nói:

- Thần nữ... điện hạ. Chúng ta đã bẩm báo tông chủ rằng điện hạ đến, kính xin chờ một chút.

Kim mi của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi trầm xuống, kim mang trong lòng bàn tay đâm vào chỗ sâu trong đôi mắt mọi người:

- Nếu như làm lỡ thời gian ta tìm kiếm chủ nhân... tội không thể tha!

Ong!!

Một tiếng trầm đục, kim mang đầy trời, các trưởng lão, cung chủ vốn không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, kể cả tiếng kêu sợ hãi đều không kịp phát ra đã như bị tỷ quân nện vào người, toàn bộ bay tứ tung lên.

Băng Hoàng giới phía sau bọn họ cũng bị phá vỡ ra một lỗ hổng vĩ đại.

Lấy độ cao của Thiên Diệp Ảnh Nhi, thực lực và phong cách hành sự, giết một đám người tinh giới trung vị vốn chớp mắt đều sẽ không. Nhưng lần này chính là các trưởng lão bị đánh bay và Băng Hoàng cung chủ chỉ bị đánh văng ra xa xa, không có một ai bị chết, kể cả bị thương đều rất nhỏ.

Cũng không phải vì nàng nhân từ, mà chỉ bởi vì bọn họ là đồng môn của Vân Triệt.

Trước kia, nàng làm chuyện gì đều lấy lợi cho mình làm đầu. Mà bây giờ lại sẽ suy nghĩ cho lợi ích của Vân Triệt làm đầu.

Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa định tiến vào Băng Hoàng giới, một lam ảnh ngay mặt mà tới, mang theo một luồng băng hàn phong kết trời đất, cứng rắn bức lui nàng, sau đó, chỗ hổng trên kết giới vừa mới phá vỡ lập tức phong bế.

- Mộc... Huyền... Âm!

Bóng dáng nữ tử đột nhiên hiện lên trước mắt làm cho nàng than nhẹ ra tiếng, mắt vàng biến ảo một trận phức tạp, lạnh lùng nói:

- Cho dù ngươi là sư tôn của chủ nhân, nhưng làm trễ nải thời gian ta tìm hắn, ngươi cũng không đảm đương nổi! Cút ngay!

Đuôi chân mày của Mộc Huyền Âm giật giật kịch liệt.

Hai chữ “Chủ nhân” được nói ra từ trong miệng Phạm Đế thần nữ, cho dù là ai phản ứng đầu tiên đều sẽ cho rằng bản thân nghe lầm.

Mộc Huyền Âm quét thần thức ra bốn phía, phát hiện mọi người rõ ràng nhận đến công kích, nhưng không có một ai bị thương, trong lòng nàng kinh hãi rất nhiều, giọng nói băng hàn cũng ít đi vài phần sát ý:

- Phạm Đế thần nữ, kể cả phụ thân ngươi tới đây đều phải khách sáo bảy phần, hôm nay ngươi xông vào Băng Hoàng kết giới ta, muốn như thế nào!

- Hừ, mệnh lệnh của chủ nhân, đừng nói xông vào một Băng Hoàng giới nho nhỏ, kể cả diệt hết Ngâm Tuyết giới này của ngươi thì như thế nào!?

Mộc Huyền Âm: “...?”

Đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện giờ mà nói, quay về bên người Vân Triệt là nhiệm vụ cần thiết hàng đầu, nàng nhẫn nại như vậy đã là cực hạn:

- Cút ngay cho ta!!

Bàn tay Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ đẩy, tuy chỉ là nhẹ nhàng đẩy, nhưng lại như vạn sao trời rơi xuống, uy áp hãi thế kia khiến các trưởng lão cung chủ nhất tề biến sắc, từ xa sợ hãi gầm lên:

- Tông chủ cẩn thận!

Mộc Huyền Âm không hề sợ hãi, cũng chìa bàn tay ra, một chút băng mang như hào quang nơi cực địa, nháy mắt lan khắp trời, trong khoảnh khắc thay đổi màu sắc toàn bộ thế giới... Nhưng vào lúc này, băng mi của nàng chợt nhíu lại.

Nàng cảm giác được khí tức của Vân Triệt, hơn nữa đang cấp tốc tới gần.

Ngọc thủ của nàng bị kìm hãm, thế tay thay đổi, chuyển thủ thành công, muốn hoàn toàn áp chế lực lượng của Thiên Diệp Ảnh Nhi... Mà vào lúc này, từ xa xa phía sau truyền đến tiếng gầm to dồn dập của Vân Triệt:

- Ảnh nô dừng tay!!

Gầm rú đột nhiên mà đến, bất cứ kẻ nào đều nghe thấy bốn chữ không hiểu ra làm sao, nhưng lại khiến toàn thân Thiên Diệp Ảnh Nhi cứng đờ, liều mạng nguy hiểm tự tổn hại mình, cứng rắn thu hồi Phạm Thần thần lực sắp đánh ra.

Cùng lúc đó, Băng Hoàng thần lực Mộc Huyền Âm vội vàng đánh ra nhằm thẳng vào trước người nàng, Thiên Diệp Ảnh Nhi rên khẽ một tiếng, bị đẩy lui hơn mười trượng, trên mặt lóe lên trắng như băng trong chớp mắt, sau đó khôi phục như thường.

Với thực lực của nàng, tự nhiên không có khả năng dễ dàng bị thương tổn. Nhưng cố tình thu hồi lực, lại bị Mộc Huyền Âm đánh trúng, khí huyết toàn thân nàng xuất hiện hỗn loạn trong thời gian ngắn, thở dốc mấy hơi cuối cùng mới áp chế được.

- Sư tôn, ngươi không bị thương chứ?

Vân Triệt bước nhanh về phía trước, vội vàng hỏi, nhìn thấy Mộc Huyền Âm hoàn hảo không tổn hao gì, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

“...” Mộc Huyền Âm liếc nhìn hắn, chỗ sâu trong đôi mắt là kinh ngạc thật sâu.

Vân Triệt lại quay đầu, linh giác cấp tốc quét qua chung quanh:

- Các vị trưởng lão, cung chủ có ai bị thương không?

Mộc Băng Vân vội la lên:

- Chúng ta không có chuyện gì. Vân Triệt, ngươi lập tức lui xuống! Nơi này quá mức nguy hiểm.

Vân Triệt lắc đầu, không kịp giải thích cái gì, mắt nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát:

- Ảnh nô! Nơi này là sư môn của ta, là ai cho phép ngươi làm càn động thủ ở đây!

Thiên Diệp Ảnh Nhi mới vừa bình ổn khí huyết, đột nhiên nghe thấy lời ấy, trên mặt hiện vẻ kinh hoàng:

- Ảnh nô nhất thời tìm chủ nhân sốt ruột, mới...

Sau đó, nàng ý thức được không nên biện giải với chủ nhân, nhanh chóng quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu nói:

- Ảnh nô biết sai, xin chủ nhân trách phạt.

Lạch cạch!

Chúng quanh vốn là tuyết vực đặc biệt yên tĩnh, truyền đến một loạt tiếng tròng mắt và cằm hung hăng nện đất.

Bọn họ trợn mắt nhìn về phía Vân Triệt, nhìn Phạm Đế thần nữ đang quỳ xuống đất cúi đầu, nghe được “Ảnh nô” và “Chủ nhân” được gọi ra từ trong miệng hai người... mỗi người đều lồi hai mắt ra ngoài, miệng càng há to đến có thể nhét được nhiều Vân Triệt, giống như gặp quỷ vào ban ngày ban mặt.

“~!@#$%...” Mộc Huyền Âm nhìn Vân Triệt, lại nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi quỳ xuống đất, động tác quay đầu vô cùng thong thả và cứng ngắc.

Vân Triệt lạnh lùng nói:

- Ảnh nô, ngươi nghe cho ta, Băng Hoàng thần tông là sư môn của ta, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được có bất cứ lỗ mãng gì ở đây! Không thể bất kính với trưởng bối sư môn! Tất cả quy củ của nơi này, ngươi cũng phải đàng hoàng tử tế tuân thủ, không được có vượt qua và xúc phạm, nghe hiểu không!

Vừa nói, trong lòng hắn còn có phần nghĩ mà sợ. Lấy thực lực đáng sợ tuyệt luân này của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nếu như nàng có phần không giữ được đúng mực, không biết có bao nhiêu người nơi này bị chôn sống.

- Vâng, Ảnh nô cẩn tuân mệnh lệnh của chủ nhân.

Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn quỳ trên đất cúi đầu, không dám đứng dậy.

Vân Triệt xoay người nói:

- Sư tôn, đây là do đệ tử sơ sẩy, không thể kịp thời báo cho biết chuyện này. Chắc là... chắc là không có chuyện gì.

“...” Mộc Huyền Âm quay mắt lại, im lặng nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.

Bốp!

Trong không khí yên tĩnh truyền đến một tiếng bạt tai vô cùng vang dội.

Mộc Hoán Chi sờ gò má bị tát đỏ của mình, cảm nhận được đau đớn nóng bừng, ngược lại càng thêm mơ hồ.

Đây... đây đây... đây đây đây đây... đây là có chuyện gì!???

Phạm Đế thần nữ... Vân Triệt... thế mà lại thế mà lại thế mà lại...

Đó chính là Phạm Đế thần nữ! Phạm Thiên thần đế tương lai, được công nhận là thần nữ hạng nhất đông vực! Nhân vật đáng sợ kể cả các Vương giới đều không dám trêu chọc... Nhưng lại quỳ gối ở trước mặt Vân Triệt, còn gọi hắn là “Chủ nhân”!?

Là ta đang nằm mơ hay là ta đã điên rồi hoặc là cả thế giới đều đã điên rồi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment