.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1488" class="block_" lang="en">Trang 744# 2
Chương 1489: Dung nhan thật của Thiên Diệp
- Ngươi... hạ nô ấn cho nàng?
Mộc Huyền Âm cuối cùng lên tiếng... Đây là khả năng duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến, tuy rằng câu nói này vốn là chuyện vớ vẩn nhất, không có khả năng nhất ở trên đời.
- Ừm, hi hi.
Vân Triệt không khỏi đắc ý cười cười, phản ứng vặn vẹo tới cực điểm ở chung quanh kia, ở trước mặt chuyện Thiên Diệp Ảnh Nhi bị hắn hạ nô ấn đều có vẻ không hề khoa trương chút nào:
- Sư tôn thật thông minh.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn chợt giật mình, vội vàng sửa lại:
- Đệ tử... đệ tử nói là sư tôn cơ trí.
Có Phạm Đế thần nữ làm nô, còn vẫn “Sợ” nàng như thế, trong băng mâu của Mộc Huyền Âm xẹt qua một chút khác thường, vào lúc này trong lòng cuối cùng bình tĩnh lại:
- Đây là mục đích mà Hạ Khuynh Nguyệt mang ngươi đi?
Vân Triệt có bao nhiêu phân lượng, nàng rõ ràng nhất. Nàng tuyệt đối không tin tưởng đây là chuyện mà dựa vào lực lượng của bản thân Vân Triệt có thể làm được.
Vân Triệt đàng hoàng nghiêm túc nói:
- Dạ. Nếu sư tôn muốn biết, đệ tử sẽ bẩm báo kỹ càng.
Mộc Huyền Âm xoay người sang chỗ khác, nói:
- Đã không có chuyện gì, toàn bộ lui ra đi.
- A... Dạ.
Một tiếng ra lệnh này của Mộc Huyền Âm, mọi người phản ứng thật lâu mới vội vàng đáp lại, tuy rằng cuối cùng bọn họ đều hoàn hồn, nhưng kinh hãi trong lòng vẫn như vạn trượng sóng lớn, lúc lui xuống, ánh mắt không ngừng quét nhìn về phía Vân Triệt và Phạm Đế thần nữ, tim gan phèo phổi đều run rẩy lợi hại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi, Phạm Đế thần nữ bao nhiêu anh kiệt thần giới liếc mắt một cái đều là hy vọng xa vời, kể cả thần đế hạng nhất nam vực cầu mãi nhiều năm đều không thể đụng đến nửa ngón tay lại... cam chịu làm nô cho Vân Triệt!?
Đây tuyệt đối là chuyện bọn họ... Không, nếu như truyền ra, tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng được nhất, khó tin nhất, phát rồ nhất mà bất cứ kẻ nào, bất cứ sinh linh gì nghe được.
Long hậu thần nữ, nghe đồn chiếm sáu phần tao nhã đương thời, hai nữ tử chói mắt nhất thế gian! Long hậu là thê tử của Long hoàng, còn chốn thuộc về của thần nữ, ở trong mắt người đời cho dù không bằng Long hoàng cũng nên là nhân vật cấp bậc thần đế, ai có thể nghĩ đến lại sẽ thuộc về sở hữu của Vân Triệt... còn là nô của Vân Triệt!
Kể cả bỏ qua danh hiệu vinh hạnh đặc biệt thần tử cứu thế này ra, chỉ bằng một điểm hắn được đến thần nữ đã khiến Vân Triệt ở trên rất nhiều ý nghĩa trở thành nam nhân đủ để cùng xưng với Long hoàng ở trong mắt người đời.
Có thể nghĩ... không, không cách nào tưởng tượng được, sau khi các Giới Vương thần tử thần đế tham luyến, ái mộ, thèm nhỏ dãi Phạm Đế thần nữ biết được tin tức này sẽ ghen ghét nổi điên cuồng loạn như thế nào.
Vân Triệt thản nhiên nói, nhưng không để cho nàng đi đến:
- Ảnh nô, đứng lên đi. Ngươi ở lại chỗ này, không có mệnh lệnh của ta, không được đi đâu!
- Dạ.
Ánh mắt, khuôn mặt của Thiên Diệp Ảnh Nhi đều mang theo lạnh lùng với ngạo nghễ trời sinh, làm cho người ta ngay cả nhìn thẳng đều không thể, lại không dám tới gần. Nhưng âm thanh trả lời lại hết sức nhu thuận.
Trở lại thánh điện, Vân Triệt thuật lại rất kỹ càng chuyện đã tính kế Thiên Diệp Phạm Thiên và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Trong số những người hắn tín nhiệm nhất, không giấu giếm nhất trên đời này, Mộc Huyền Âm tuyệt đối là một trong số đó.
Nhất là sau khi hắn biết được bốn năm trước Mộc Huyền Âm đã mạo hiểm phiêu lưu vĩ đại Ngâm Tuyết giới bị liên lụy đi cứu hắn chạy ra tìm đường sống từ chỗ Hạ Khuynh Nguyệt, rung động trong lòng càng không cách nào diễn tả được.
Khi Vân Triệt thuật lại, Mộc Huyền Âm không cắt ngang, cũng không nói gì, chính là trong mắt từng có biến ảo mấy lần... Nhất là Hạ Khuynh Nguyệt thế mà lại dễ dàng đoán được Vân Triệt có thể khống chế được Hắc Ám huyền lực như vậy.
Mộc Huyền Âm nhíu mày nói nhỏ:
- Thần đế hạng nhất đông vực và thần nữ hạng nhất đông vực, hai người này có thể nói là nhân vật đáng sợ nhất đông thần vực, lại dễ dàng bị nàng đùa bỡn trong tay như vậy. Lưu ly tâm trong truyền thuyết, thật sự kinh người như thế...
Ngẫm nghĩ, Vân Triệt vẫn nói ra:
- Khuynh Nguyệt biến hóa thật sự rất lớn, lớn đến để cho ta có phần sợ hãi.
- Trên thế giới này nàng là người không có khả năng hại ngươi nhất, ngươi lại có cái gì mà sợ hãi. Cũng như lần này, nàng gánh vác rất nhiều phiêu lưu, ưu việt lại đưa hết cho ngươi.
Mộc Huyền Âm như có phần kích động nói:
- Ngươi cũng đúng là nên may mắn rằng nàng không phải là kẻ địch của ngươi.
Vân Triệt:
- Ặc...
Mộc Huyền Âm chậm rãi nói:
- Tuy rằng hành động lần này nhất định dẫn đến trên đời kinh sợ, nhưng thật sự là kết quả vô cùng tốt đối với ngươi. Thế giới này không có người thủ hộ nào hoàn mỹ hơn nô ấn, càng làm cho người ta yên tâm, huống chi thực lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi có thể so với thần đế, còn có Trụ Thiên thần đế làm chứng. Có nàng che chở cho ngươi, cho dù là ai đều có thể yên tâm an nguy của ngươi.
Tuy rằng Vân Triệt có Kiếp Thiên ma đế che chở, nhưng mà Kiếp Thiên ma đế không có khả năng che chở cho hắn bất cứ lúc nào, nếu có vài người không để ý tới hậu quả muốn hại hắn, rất nhiều người đều có thể dễ dàng đắc thủ.
Nhưng hiện giờ bên người Vân Triệt có được một Thiên Diệp bị hạ nô ấn, kia quả nhiên làm cho người ta muốn lo lắng cũng khó.
- Hiện giờ ngươi có Phạm Đế thần nữ làm nô, có Trụ Thiên, Nguyệt Thần hỗ trợ, cho dù không có uy hiếp của Kiếp Thiên ma đế, đông thần vực này ngươi có thể đi ngang.
Mộc Huyền Âm hừ nhẹ một tiếng, khó có thể phân ra được khi nói lời nói này nàng có cảm xúc như thế nào.
Vân Triệt lập tức nói:
- Còn có sư tôn mà. Sư tôn mới là thần thủ hộ lớn nhất, quan trọng nhất của ta... Vẫn luôn là vậy.
“...” Băng mâu của Mộc Huyền Âm lay động, theo tròng mắt Vân Triệt nhìn thẳng vào nàng, không muốn tránh đi, nàng cảm giác được hắn đã biết chuyện của bốn năm trước.
Mộc Huyền Âm quay lưng đi, lạnh lùng nói:
- Vân Triệt, ta nói lại một lần nữa, đệ tử thân truyền hiện giờ của ta chỉ có một mình Mộc Phi Tuyết, ngươi đã sớm không phải là đệ tử của ta!
“...” Vân Triệt không trả lời.
Ánh mắt Mộc Huyền Âm phức tạp... vẻ phức tạp mà có lẽ ngay cả chính nàng đều mê man không hiểu, nàng thở khẽ một tiếng, nói
- Ngươi nên đi làm chính sự. Bên chỗ Kiếp Thiên ma đế kia liên quan đến an nguy của toàn bộ hỗn độn, cho dù chỉ vì bản thân cũng phải dốc toàn lực làm.
Vân Triệt đáp:
- Đệ tử đã rõ. Nhưng mà trước đó đệ tử muốn đi một chỗ trước.
Mộc Huyền Âm: “?”
Ngực Vân Triệt phập phồng, nhẹ nhàng nói:
- Thái sơ thần cảnh. Ta muốn... ta nhất định, muốn tìm nàng về.
Mộc Huyền Âm khẽ nhắm mắt, trong giây lát, nàng không ngăn cản mà vô cùng bình thản nói:
- Bắt đầu từ ngày ma đế về thế, thế giới này đã thành thế giới lấy ma làm chúa tể, chính là Kiếp Thiên ma đế còn chưa chiếu cáo thiên hạ mà thôi.
Những lời này của Mộc Huyền Âm là sự thật, là sự thật mà tất cả mọi người đã ngầm hiểu sau khi biết được Kiếp Thiên ma đế về thế.
- Như vậy, Tà Anh trước kia không thể tha cho, có lẽ có thể vì vậy mà tha cho, hoặc là nói khả năng không thể không tha cho có khả năng rất lớn. Đây đối với nàng mà nói, đối với ngươi mà nói đều là một cơ hội rất lớn. Ngươi... đúng là nên đi tìm nàng về.
Lời Mộc Huyền Âm nói gần như hoàn toàn giống với Hạ Khuynh Nguyệt.
Vân Triệt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bóng lưng Mộc Huyền Âm, nhất thời nói không ra lời.
Hạ Khuynh Nguyệt không bài xích Hắc Ám huyền lực và Tà Anh là vì nàng xuất thân hạ giới, không có nhận thức ăn sâu bén rễ giống như ở thần giới. Còn Mộc Huyền Âm... nàng bao dung cho hắn có Hắc Ám huyền lực, hiện giờ không ngờ lại chủ động để cho hắn đi tìm Tà Anh mà người đời kinh sợ không tha.
- Nàng cũng vì ngươi mà hóa thân Tà Anh, lực lượng của nàng cũng sẽ nguyện ý vì ngươi mà không hề giữ lại. Nếu ngươi có thể tìm nàng về, bên người nhiều hơn nàng lực lượng ở cấp bậc kia, cho dù sự tồn tại của nàng vẫn không thể được người đời tha cho, nhưng ngươi cũng sẽ trở thành nhân vật không thể trêu chọc nhất trên đời này.
- Ngươi muốn đi, hiện giờ đi luôn đi.
Thái sơ thần cảnh là một nơi cực kỳ nguy hiểm đối với Vân Triệt, nhưng trong lời nói của Mộc Huyền Âm lại không hề có bao nhiêu lo lắng, bởi vì hắn có Phạm Đế thần nữ bảo hộ.
Mà Phạm Đế thần nữ là người quen thuộc thái sơ thần cảnh nhất trong truyền thuyết, số lần nàng ra vào thái sơ thần cảnh còn nhiều hơn các thần đế đông vưc.
....
Không gian hỗn độn, độn nguyệt tiên cung bay nhanh về phía trung tâm hỗn độn, tuy rằng không phải dốc hết tốc độ, nhưng tuyệt đối đủ để cho đại bộ phận Thần Chủ đều theo không kịp.
Muốn vào thái sơ thần cảnh, huyền lực Thần Quân cảnh là giới hạn thấp nhất... Không sai! Thần Quân hùng bá nhất vực ở thần giới, chính là bậc cửa bước vào thái sơ thần cảnh, kể cả Thần Vương tiến vào đều chính là thuần túy tìm chết không gì khác.
Lần này Vân Triệt tiến vào đây, không phải vì lịch lãm và kỳ ngộ, chỉ vì tìm được Mạt Lỵ.
Sau khi biết được nàng nhất định ở thái sơ thần cảnh từ chỗ Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt đã một ngày đều không thể chờ đợi.
Mạt Lỵ, ta vốn cho rằng đã vĩnh viễn mất đi nàng. Mà tin tức nàng còn sống là tiên âm tốt đẹp nhất đời này ta từng nghe được, cái gì mà Tà Anh họa thế... chỉ cần nàng còn sống, tất cả những thứ khác đều không hề quan trọng.
Từ vừa mới bắt đầu nàng đã biết được trên người ta có ngọn lửa niết bàn do phượng hoàng thần linh ban cho, cho nên nàng nhất định biết được thật ra ta vẫn còn sống... Nhưng vài năm nay, nàng lại không hề đi tìm ta, thậm chí chưa từng xuất hiện ở trước mặt người đời.
Ta biết vì sao...
Trên thế giới này, còn có ai có thể hiểu được nàng hơn ta.
Một lần này, cho dù như thế nào, ta đều sẽ không để cho nàng chạy trốn.
Không gian mờ mịt cấp tốc lui lại phía sau, thái sơ thần cảnh càng ngày càng gần. Bên trong độn nguyệt tiên cung, Thiên Diệp Ảnh Nhi yên tĩnh đứng bên cạnh hắn, tóc vàng phất phơ phủ lên đường cong eo lưng xinh đẹp như ma của nàng.
Đây xem như là lần đầu tiên Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi ở cùng một chỗ, nhưng mà khí tức đáng sợ vốn đến từ huyết mạch và huyền mạch của nàng vẫn để cho hắn thỉnh thoảng run rẩy.
Vai diễn chủ nhân thần nữ này, có khi hắn còn cần một thời gian tương đối dài đến thích nghi.
Vân Triệt đột nhiên lên tiếng, giọng điệu mệnh lệnh tương đối kiên cường uy nghiêm:
- Ảnh nô, gỡ mặt nạ của ngươi xuống!
Hắn chưa từng thấy dung nhan chân thật của Thiên Diệp Ảnh Nhi, hình như cũng đã rất nhiều năm không có ai thấy.
Từ rất nhiều năm trước Thiên Diệp Ảnh Nhi đã luôn lấy mặt nạ che nhan, chỉ lộ ra môi cằm và non nửa dung nhan. Sở dĩ như thế, là nghe đồn vì dung nhan chân thật của nàng rước lấy rất nhiều phiền toái, cũng có nghe đồn là Thiên Diệp Ảnh Nhi cảm thấy dung nhan của mình không xứng để nam nhân nhìn thấy.
Cho dù là nguyên nhân gì, ít nhất ở trong nhận thức của người đời, nàng là nữ tử duy nhất có thể cùng nổi danh với Thần Hi trên dung nhan đương thời.
Mỗi lần đối mặt với Thần Hi, Vân Triệt đều có một cảm giác hư ảo như rơi vào trong tiên cảnh trong mộng thật sâu.
Thần Hi thật sự là nữ tử đẹp đến hư ảo, đẹp đến làm cho người ta cảm thấy toàn bộ trần thế đều không xứng, kể cả cảnh trong mơ cũng không xứng, trừ phi tận mắt nhìn thấy, bằn không cực kỳ tuyệt đối không có khả năng tin tưởng một nữ tử có thể đẹp đến mức độ như vậy...
Từng thấy dung nhan Thần Hi, bất cứ kẻ nào đều sẽ không nghi ngờ vì sao chí tôn đương thời Long hoàng lại có thể mê luyến nàng đến mức độ như vậy.
Mỗi một lần khi Vân Triệt đè nàng dưới thân đều sẽ đặc biệt điên cuồng... Thậm chí mỗi một lần đều có một cảm giác muôn lần chết đều không tiếc.
Thần Hi chính là người “Đáng sợ” như vậy.
Nếu như nàng ở ngoài trần thế, nữ tử ở ngoài cảnh trong mơ, Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự có thể so sánh được với nàng sao?
Nói thật, Vân Triệt tương đối hoài nghi.
- Dạ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, cánh tay nâng lên, ngón tay ngọc khẽ chạm, nhất thời mặt nạ màu vàng của nàng không tiếng động rơi xuống trong tay nàng.
Dung nhân chân thật đã lâu không lộ ra của nàng hoàn chỉnh vả lại gần trong gang tấc hiện ra ở trong tầm mắt Vân Triệt.
Vào một khắc này thế giới của độn nguyệt tiên cung trở nên không tiếng động, bởi vì hô hấp, tim đập thậm chí máu chảy của Vân Triệt đều hoàn toàn dừng lại trong khoảnh khắc.
Nguyệt mang chiếu rọi không gian độn nguyệt một mảnh sáng ngời không tiếng động mờ đi, cho đến không còn ai cảm giác được sự tồn tại của chúng.
Vân Triệt yên lặng, ngơ ngác nhìn, giống như trúng nguyền rủa, trên dưới toàn thân vẫn không nhúc nhích, đôi mắt càng hoàn toàn triệt để trợn trừng... Mỗi một ánh mắt, mỗi một linh hồn của hắn đều bị một luồng lực lượng không thể kháng cự hấp dẫn lấy, sau đó rơi vào vực sâu vô cùng vô tận...
Thời gian giống như triệt để dừng lại.
Rầm!
Độn nguyệt tiên cung như đụng phải một tảng vẫn thạch, truyền đến tiếng nện vang nặng nề.
Tròng mắt Vân Triệt hơi co lại, đầu của hắn càng cố gắng nghiêng đi, hai mắt khép chặt lại, trong miệng thở dốc ồ ồ, ngực càng phập phồng một trận vô cùng kịch liệt... Giống như mới vừa trải qua ác chiến liều chết mấy ngày mấy đêm.
Vân Triệt thở hổn hển nói:
- Đeo mặt nạ vào. Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ lúc nào đều không được lấy xuống!