Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1488 - Chương 1490: Vực Sâu Vô Tận

. ._745__1" class="block_" lang="en">Trang 745# 1

 

 

 

Chương 1490: Vực sâu vô tận



Thái sơ thần cảnh.

Đây là lần thứ hai Vân Triệt tiến vào thái sơ thần cảnh, lần đầu tiên bị Thiên Diệp Ảnh Nhi đẩy vào, một lần này cũng có Thiên Diệp Ảnh nhi ở bên cạnh, nhưng vai diễn của nàng lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Không có nguy hiểm và cấp bách giống như lần trước, Vân Triệt có thể tĩnh tâm quan sát thế giới thần bí này. Giống với lần đầu tiên đến đây, trong nháy mắt khi tiến vào, cảm giác như đột nhiên bước vào viễn cổ vô cùng rõ ràng.

Trước mắt là một thế giới xám trắng, cho dù bầu trời, mặt đất, núi cao giống như tro tàn dựng lên, trong không khí càng lộ ra cảm giác trầm trọng với thê lương thật sâu.

Vân Triệt đứng tại chỗ, ngắm nhìn bốn phía, cảm giác mình triệt để mất phương hướng.

Lần trước Hạ Khuynh Nguyệt đã nói với hắn, mặt đất dưới chân là nơi bắt đầu của thái sơ thần cảnh, từ cửa vào chỗ trung tâm hỗn độn đi vào nơi này đều sẽ rơi vào nơi bắt đầu này, cũng là chỗ an toàn nhất của toàn bộ thái sơ thần cảnh.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Chủ nhân, thái sơ thần cảnh có vô số mãnh thú và ác linh thượng cổ, nếu chủ nhân muốn thăm dò, ngàn vạn lần không thể rời khỏi bên người Ảnh nô, càng không thể xâm nhập quá sâu.

Lấy thực lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nếu xâm nhập đều phải vô cùng cẩn thận. Mà với lực lượng hiện giờ của Vân Triệt, cho dù chỉ bước vào bên cạnh đều sẽ đặc biệt nguy hiểm.

Vân Triệt hờ hững nói, hắn nhìn bốn phía:

- Hừ, ta cũng không phải tới lịch luyện. Giúp ta tìm một chỗ an toàn không có người ngoài quấy rầy.

- Dạ.

Vì tìm kiếm kỳ ngộ và theo đuổi cực hạn huyền đạo, Thiên Diệp Ảnh Nhi ra vào thái sơ thần cảnh quá nhiều lần, càng đặc biệt quen thuộc với nơi bắt đầu này. Nàng mang Vân Triệt lên, xẹt qua từng mảnh thế giới xám trắng, gần nửa canh giờ sau, rơi lên một đỉnh núi cao cao.

Đỉnh núi đâm thẳng trong mây, mà mây mỏng trong đó đều là màu tro tàn.

Đứng ở trên đỉnh núi, nhìn thế giới xám trắng không có giới hạn chung quanh, một cảm giác cô quạnh thật sâu đánh úp về toàn thân. Nhưng hắn không có lòng thưởng thức phong cảnh nơi này và cảm nhận khí tức của nơi này, mà chậm rãi giơ tay trái lên, lòng bàn tay lóng lánh lên quang mang tinh lọc màu xanh biếc của Thiên Độc châu.

Mạt Lỵ, nàng nhất định cảm thụ được... Nhất định sẽ!

- Chủ nhân, ngươi định làm gì?

Trong lòng Vân Triệt truyền đến giọng nói của Hòa Lăng.

Vân Triệt nhẹ nhàng nói:

- Hòa Lăng, dốc mức độ lớn nhất, phóng xuất khí tức tinh lọc của Thiên Độc châu ra ngoài... càng xa càng tốt.

- Hả?

Hòa Lăng không hiểu.

- Năm đó, khi nàng cùng với ta, linh hồn của nàng vẫn luôn ở bên trong Thiên Độc châu. Khi đó, độc nguyên của Thiên Độc châu bị mất, không có độc lực mà chỉ có tinh lọc lực. Trong tám năm kia, nàng không có lúc nào không đắm chìm trong khí tức tinh lọc của Thiên Độc châu, linh hồn của nàng quen thuộc và mẫn cảm với khí tức tinh lọc của Thiên Độc châu hơn bất cứ thứ gì... cho dù chỉ có một luồng xa xôi, nàng cũng nhất định cảm nhận được.

Hòa Lăng nói:

- Nhưng mà... tuy rằng ta chưa từng tới nơi này, nhưng đã từng nghe Thần Hi chủ nhân nói đến, thái sơ thần cảnh cực kỳ khổng lồ, chưa từng có ai có thể đến cạnh ranh giới, có khả năng còn lớn hơn thế giới hỗn độn, khí tức tinh lọc của Thiên Độc châu cho dù như thế nào đều không thể kéo dài đến thế giới rộng lớn như vậy đi.

Vân Triệt khẽ cười:

- Không, nàng cách ta nhất định cũng không xa.

- Vì sao chủ nhân lại cho là như vậy?

Hòa Lăng nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt Vân Triệt hơi mông lung:

- Bởi vì ta hiểu nàng. Người người sợ hãi tên của nàng, cho dù ở Tinh Thần giới hay ở bên ngoài, nàng không ai dám gần, cũng càng không nguyện gần người khác. Nhưng ta biết, nàng thật ra là một người rất sợ cô độc.

Hòa Lăng: “...”

- Thái sơ thần cảnh là một thế giới quá mức hoang vắng, nàng sẽ không thích. Cho nên nàng sẽ không nguyện xâm nhập quá sâu, càng nhiều hơn là sẽ im lặng quan sát người đến khu vực bên cạnh này lịch lãm, vừa có thể bớt cô độc, lại vừa có thể biết một chút tin tức bên ngoài... nhất là tin tức liên quan đến ta.

Người âm sát tuyệt tình, lại thân mang ma lực Tà Anh kia sẽ có sợ hãi cô độc? Có lẽ người từng tiếp xúc với Thiên Sát tinh thần đều sẽ cảm thấy câu nói này buồn cười tới cực điểm. Nhưng Vân Triệt lại nói khẳng định như vậy.

Cảm nhận được nhịp tim hơi hỗn loạn và khẩn trương của Vân Triệt, Hòa Lăng ôn nhu nói:

- Ừm, ta sẽ nỗ lực phóng thích khí tức tinh lọc đến lớn nhất. Ta tin tưởng, nàng nhất định cảm nhận được... Cho dù không cảm nhận được khí tức tinh lọc, cũng nhất định có thể cảm nhận được đầy đủ tâm ý của chủ nhân.

Theo năm ngón tay của Vân Triệt xòe ra, trên lòng bàn tay chậm rãi hiện ra hình ảnh của Thiên Độc châu, sau đó nó phóng xuất ra quang mang tinh lọc mạnh nhất từ trước đến nay, từ xa nhìn lại giống như một ngôi sao màu xanh biếc lóng lánh trong không trung.

Vân Triệt ngồi xếp bằng trên mặt đất, rung động trong lòng thật lâu không cách nào bình ổn.

Đã từng coi là vĩnh biệt, hiện giờ có thể gặp lại, có lẽ nhanh chóng có thể gặp lại nàng... Khi cảm giác này gần trong gang tấc, mỗi một khí tức trên người hắn đều không khống chế được run run.

Mạt Lỵ... ta còn sống, nàng cũng còn sống, ta nhất định phải tìm được nàng, xin nàng... cũng nhất định phải tìm được ta!

Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng không tiếng động, thế giới xám trắng nhiều thêm một ngôi sao xanh biếc hồi lâu không rơi.

Khí tức tinh lọc đặc thù của Thiên Độc châu không thể nghi ngờ dễ dàng đưa đến mãnh thú, nếu chỉ có một mình Vân Triệt, quả quyết không dám như thế, nhưng có Thiên Diệp Ảnh Nhi ở đây, hắn không hề lo lắng chút nào.

Khu vực hắn đang ở thuộc về bên rìa, tuyệt đối không có huyền thú nào Thiên Diệp Ảnh Nhi không ứng phó được. Thiên Diệp Ảnh Nhi có thực lực như thế nào, khi khí tức nguy hiểm này xuất hiện ở trong linh giác của nàng, còn chưa tới gần đã bị nàng trực tiếp gạt bỏ... Kể cả một chút tro bụi cũng không bắn tới bên chỗ Vân Triệt.

Kim ảnh lóe lên một cái, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại một lần nữa nữa trực tiếp diệt sát nguy hiểm rồi về bên cạnh hắn, lúc này Vân Triệt yên tĩnh hồi lâu đột nhiên mở miệng:

- Ảnh nô, Khê Tô ca ca của Mạt Lỵ, đã từng là Thiên Lang tinh thần là bị ngươi hại chết?

Thiên Diệp Ảnh Nhi trả lời:

- Thiên Lang Khê Tô không phải Ảnh nô làm hại, nhưng thật sự vì Ảnh nô mà chết.

Hiện giờ, khi Thiên Diệp Ảnh Nhi đối mặt với câu hỏi của hắn không thể nào nói dối. Câu trả lời của nàng khiến Vân Triệt khẽ nhíu mày, nghiêm nghị nói:

- Thiên Lang Khê Tô này rốt cuộc chết như thế nào? Nói tường tận một lần cho ta.

Thiên Diệp Ảnh Nhi thuật lại:

- Dạ. Năm đó trong một lần Ảnh nô vào thái sơ thần cảnh, vô tình phát hiện ra một bí cảnh giấu ở bên cạnh [Vực sâu vô tận]...

Vân Triệt cắt ngang lời nàng:

- Vực sâu vô tận? Đây là nơi nào?

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:

- Vực sâu vô tận, là chỗ đặc biệt nhất của thái sơ thần cảnh, hoặc là toàn bộ thế giới hỗn độn, nó kéo dài trăm triệu dặm, là một vực sâu quy tất cả về [hư vô]. Ở trong rất nhiều ghi chép lại, giả tưởng là nơi trung tâm của thái sơ thần cảnh.

- Quy tất cả về... hư vô?

Vân Triệt nhíu nhíu mày.

- Vực sâu vô tận không thấy độ sâu của nó, mà che phủ một tầng sương mù xám vĩnh hằng, mà một khi rơi vào trong đó, tất cả đều sẽ hoàn toàn triệt để biến mất. Cho dù sinh linh, tử linh, kể cả linh hồn với huyền khí, thậm chí linh giác với ánh sáng lọt vào trong đó.

- Ảnh nô tới vực sâu vô tận mấy lần, lấy lực lượng của Ảnh nô, cho dù toàn lực đánh huyền khí ra, một khi đụng chạm đến vực sâu vô tận, sẽ bị biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, kể cả một chút khí tức đều sẽ không lưu lại.

- Mạnh như Thần Quân Thần Chủ, nếu như rơi vào trong đó, thân thể này, linh hồn này, lực lượng này, khí tức này, cũng sẽ hóa thành hư vô trong nháy mắt.

- Đối với vực sâu vô tận này, trong một vài điển tịch thượng cổ có ghi chép lại, nhưng không ai có thể giải thích được sự tồn tại này. Mà không chỉ phàm linh hiện thế, kể cả ở thời đại thượng cổ, cho dù là thân thể thần ma hay lực lượng thần ma, đụng chạm đến “Vực sâu vô tận” cũng đều lập tức quy về hư vô.

- Trên đời này lại còn có một chỗ như thế.

Vân Triệt khẽ lẩm bẩm. Thế giới lớn, thật đúng là cái gì cũng có, lại còn tồn tại một thế giới quy về hư vô tất cả tồn tại trong nháy mắt.

Quy về hư vô...

Vô...

Ong...

Vân Triệt chấn động toàn thân, trong đầu giống như bị thứ gì đó mãnh liệt va chạm, hoàn toàn hỗn loạn.

Vạn... vật... khởi... đầu... hư... vô...

Cuối... cùng... quy... về... hư... vô...

Bên trong hỗn loạn giống như vang lên một âm thanh vô cùng xa xôi.

Vân Triệt chợt giơ tay lên, đặt lên trên đầu mình... qua một hồi lâu, trong lòng cuối cùng mới lắng xuống.

- Chủ nhân, chủ nhân làm sao vậy?

Ý thức tỉnh táo, sau đó truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng vội vàng của Hòa Lăng.

- Không có việc gì, chính là giống như đột nhiên ngộ ra điều gì.

Vân Triệt vừa nói, chân mày vô ý thức nhíu lại.

Vừa rồi... ta nhất định đã ngộ ra điều gì.

Nhưng vì sao lại đột nhiên tiêu tán vô tung, hoàn toàn không nghĩ ra.

Đây là có chuyện gì...

- Nói tiếp, Thiên Lang Khê Tô chết như thế nào?

Vân Triệt hòa hoãn tâm tư nói.

Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục thuật lại:

- Dạ. Ảnh nô vô tình phát hiện ra một bí cảnh ẩn sâu ở bên cạnh vực sâu vô tận, sau khi tiến vào bí cảnh, Ảnh nô tìm được một mảnh ký ức, mới biết được ở thời đại xa xưa, bí cảnh này do Tru Thiên thần đế Mạt Ách lưu lại trước khi lâm chung, dùng để lưu giữ một mảnh tàn phiến của nghịch thế thiên thư ở trong tay hắn.

“...!?” Vân Triệt chợt ngẩng đầu:

- Ngươi nói... nghịch thế thiên thư!?

Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:

- Vâng, trước khi Mạt Ách chết già, vốn định đưa tàn phiến nghịch thế thiên thư vào trong vực sâu vô tận, để đề phòng đời sau vì tranh đoạt mà sinh loạn, nhưng cuối cùng nhớ đến nó là vật Thủy tổ thần lưu lại, sau cùng không lựa chọn quy về hư vô, mà ẩn vào trong bí cảnh mà hắn tự mở ra.

Vân Triệt: “...” (Mạt Ách... tàn phiến nghịch thế thiên thư... Thủy tổ thần lưu lại!?)

Đợi chút... vì sao tất cả đều phù hợp với “Thủy tổ thần quyết” mà linh hồn kim ô và linh hồn băng hoàng nói vậy?

- Bí cảnh do Tru Thiên thần đế tự mình mở ra, kể cả là chân thần cũng không có khả năng phát hiện ra được, nhưng bởi vì thời đại xa xưa, thêm với có lẽ bị vực sâu vô tận ảnh hưởng, xuất hiện không gian vỡ vụn rất nhỏ, mới để cho Ảnh nô biết được. Ảnh nô cũng tìm được mảnh nhỏ ký ức nói đến tàn phiến “Nghịch thế thiên thư” ở trong đó, chính là chung quanh có kết giới ngăn cách, mặc dù đã trải qua vô số năm, lực lượng kết giới rất lỏng lẻo, nhưng vẫn không phải lực lượng của một mình Ảnh nô có thể bài trừ, cho nên Ảnh nô đã cầu Thiên Lang Khê Tô trợ giúp.

Vân Triệt nhíu mày nói:

- Vì sao ngươi lại xin hắn giúp đỡ? Phạm Đế thần giới các ngươi có phạm thần phạm vương cường đại, ngươi lại muốn... xin Thiên Lang tinh thần của Tinh Thần giới giúp đỡ?

Thiên Diệp Ảnh Nhi rất bình thản nói:

- Bởi vì hắn đủ cường đại, càng vì... kết giới kia quá mức cường đại, cố tình phá vỡ sẽ bị thương thậm chí có khả năng bỏ mạng. Mất đi một tinh thần với mất đi một phạm vương, đương nhiên lựa chọn vế trước.

Vân Triệt: “...”

Tuy rằng sắc mặt của Vân Triệt biến hóa mấy lần, nhưng giọng điệu vẻ mặt của Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn bình thản, hiển nhiên, ở trong thế giới của nàng, trước giờ nàng vẫn không hề cảm thấy mình làm sai, mà là lựa chọn chính xác, vả lại quá mức bình thường:

- Còn có một nguyên nhân quan trọng khác, hắn sẽ giữ bí mật cho Ảnh nô, sẽ không tiết lộ Ảnh nô lấy được cái gì từ trong đó.

Khóe môi Vân Triệt co giật, khẽ cắn răng nói:

- Sau đó nữa?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment