Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1489 - Chương 1491: Tàn Phiến Thiên Thư

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1490" class="block_" lang="en">Trang 745# 2

 

 

 

Chương 1491: Tàn phiến thiên thư



- Ta cùng với Thiên Lang Khê Tô cùng phá kết giới, cũng như nguyện lấy được tàn phiến nghịch thế thiên thư. Bởi vì hắn ở phía trước, khi kết giới vỡ vụn đã bị thương nặng, sau khi trở lại Tinh Thần giới không lâu thì mất mạng.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.

Vân Triệt biết một điểm này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạt Lỵ cực kỳ hận Thiên Diệp Ảnh Nhi:

- Thiên Lang Khê Tô trước khi chết, có nói cho người khác biết ngươi lấy được nghịch thế thiên thư không?

- Không có.

Thiên Diệp Ảnh Nhi hờ hững trả lời.

“!” Vân Triệt chợt đứng dậy, hai tay siết chặt, nhìn gương mặt vô cùng lạnh lùng kia của Thiên Diệp Ảnh Nhi, lại một bụng tức mà không phát tiết ra được, chỉ có thể điên cuồng mắng trong lòng: Thiên Lang Khê Tô ngươi má nó là kẻ ngu ngốc hả!! Ngươi chỉ cần thêm chút đầu óc sẽ biết được Thiên Diệp Ảnh Nhi đang lợi dụng ngươi, thậm chí ước gì ngươi chết, ngươi má nó chẳng những bán mạng cho nàng ta, bị hại đến chết còn giữ bí mật thay nàng ta!!

Thiên Lang tinh thần cái gì! Chính là đồ cặn bã háo sắc hết thuốc chữa vì nữ nhân ngay cả mạng đều không để ý đến! Nói không chừng đến chết cũng không oán không hối.. Ngươi đồ cặn bã như vậy chết thì chết đi, nhưng ngươi có biết ngươi làm hại Mạt Lỵ với Thải Chi thương tâm bao nhiêu không!!

Vân Triệt điên cuồng thóa mạ trong lòng, sau khi bình ổn lại... đột nhiên không hiểu sao lời mình thầm mắng Thiên Lang Khê Tô có phần quen tai??

Phi!

Vân Triệt lắc lắc đầu, nếu là vì Mạt Lỵ, vì sư tôn các nàng... ta thật sự có thể không để ý đến tính mạng, nhưng ta sẽ không ngu xuẩn đến mức vì một nữ nhân rõ ràng đang lợi dụng mình mà không hối hận bán mạng.

Nhưng mà... vào lúc này trong đầu Vân Triệt lại hiện lên dung nhan chân thật của Thiên Diệp Ảnh Nhi sau khi tháo mặt nạ xuống...

Hắn yên lặng thở ra một hơi.

Thần Hi và Thiên Diệp Ảnh Nhi, “Long hậu thần nữ” mà thần giới không ai không biết.

Thế gian tao nhã mười phần, Long hậu thần nữ độc chiếm sáu phần, thiên hạ tổng cộng còn bốn phần.

Mặc dù là lời nói khoa trương, nhưng mà, nhìn thấy dung nhan chân thật của các nàng, cho dù là ai đều sẽ không hoài nghi, sự hiện hữu của các nàng là may mắn rất lớn cũng là tai họa rất lớn đối với nam tử đương thời.

Người đời đều biết Thần Hi là Long hậu, nhưng ngoài bọn họ, Vân Triệt là người duy nhất biết chân tướng.

Thân là đế của long tộc, chí tôn hỗn độn, Long hoàng dưới trạng thái biết rõ Thần Hi không có, cũng vĩnh viễn không có khả năng ái mộ mình, nhưng trước giờ không nạp phi, chẳng sợ không có con nối dòng, cho dù nhất định là trống không, lại hơn mười vạn năm không hối hận không oán.

So với Long hoàng, Thiên Lang Khê Tô cam nguyện chết đi vì Thiên Diệp, lại ngược lại không khó tiếp nhận như vậy.

Có lẽ, ở trong thế giới của Thiên Lang Khê Tô, bị Thiên Diệp lợi dụng, hắn ngược lại vui vẻ chịu đựng, ít nhất, Thiên Diệp Ảnh Nhi chủ động xin hắn giúp đỡ, chủ động nhìn nhiều hắn vài lần, ít nhất ở bên trong bí cảnh, cho dù lấy cái chết làm cái giá, chí ít có được ở cùng một chỗ ngắn ngủi như vậy.

Thần Hi và Thiên Diệp, hắn đều có ở khoảng cách gần, thậm chí tiếp xúc gần gũi.

Tiên nhan của Thần Hi, xinh đẹp huyền ảo như tiên.

Còn dung nhan chân thật của Thiên Diệp, nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung, từ đầu tiên mà Vân Triệt nghĩ đến đó là “Vực sâu”.

Nàng sẽ khiến cho người ta cam nguyện vì nàng muôn lần ngàn lần chết, cho dù vặn vẹo ý chí và linh hồn của mình.

Vân Triệt liếc mắt nhìn về phía nàng, cũng chỉ có khi nàng mang theo mặt nạ, hắn mới dám nhìn thẳng vào nàng:

- Ảnh nô, ngươi nghe đây, ngươi nên rõ người Mạt Lỵ hận nhất là ai. Sau khi ta tìm được nàng ấy, nếu nàng ấy muốn đả thương ngươi, nhục nhã ngươi, cho dù muốn giết ngươi, ngươi đều không được chạy trốn, càng không thể đánh lại, hiểu chưa?

-... Dạ.

Phản ứng của Thiên Diệp Ảnh Nhi thật bình tĩnh, nàng không hề kinh ngạc và ngoài ý muốn đối với mệnh lệnh này của Vân Triệt.

Nàng biết được quan hệ giữa Vân Triệt và Mạt Lỵ, biết chắc Mạt Lỵ hận mình bao nhiêu.

Vân Triệt đột nhiên hỏi:

- Ngươi trả lời ta một vấn đề. Nghịch thế thiên thư, rốt cuộc là thứ gì vậy?

Thiên Diệp Ảnh Nhi bình tĩnh đáp lại:

- Căn cứ vào ghi chép lại từ thời viễn cổ và truyền thuyết trong thượng cổ, nguồn gốc sinh linh của hỗn độn là Thủy tổ thần, bởi vì thân tập trung và nối liền tất cả khí tức sinh mệnh của thế giới hỗn độn, nếu như tồn tại, hỗn độn vĩnh viễn không có khả năng kết hợp các sinh linh khác, cho nên Thủy tổ thần ngã xuống mà hóa vạn sinh, trước khi tiêu tán, đặt các phần ký ức của mình vào trong tám mảnh nhỏ sinh mệnh, mà tám mảnh nhỏ sinh mệnh này chia ra rơi vào cực nam hỗn độn và cực bắc hỗn độn, sinh ra tứ đại sáng thế thần dẫn dắt thần tộc và tứ đại ma đế dẫn dắt ma tộc.

Vân Triệt nhíu nhíu mày, năm đó khi hắn ở hạ giới đã từng nghe linh hồn kim ô thuật lại những chuyện này, nhưng hắn không cắt ngang mà im lặng nghe tiếp, trong lòng đã nghĩ tới khả năng kỳ dị kia.

- Trước khi Thủy tổ thần tiêu tán đã để lại một bộ thần quyết đặc thù.

- Vạn linh vì Thủy tổ thần mà sinh, thần đạo của thế gian cũng do Thủy tổ thần sáng chế. Tục truyền, thần quyết mà Thủy tổ thần lưu lại đó là khởi nguyên của huyền đạo. Nhưng mà có lẽ bởi vì Thủy tổ thần quá mức cường đại, hoạc là không thích hợp để người đời tu luyện, mặc dù Thủy tổ thần không đành lòng phá hủy, nhưng lại không lưu truyền hoàn chỉnh mà chia ra làm ba phần, phân tán ở không gian hỗn độn.

- Mà bộ thần quyết đặc thù đến từ Thủy tổ thần được thế gian gọi là Thủy tổ thần quyết.

Vân Triệt hỏi tới:

- Ta biết những điều này. Cái đó và nghịch thế thiên thư ta hỏi rốt cuộc có liên quan gì?

Thiên Diệp Ảnh Nhi giải thích:

- Thủy tổ thần quyết này dùng một loại “Thái sơ thần văn” đặc thù ghi lại, có thể xem hiểu “Thái sơ thần vặn’ chỉ có bốn sáng thế thần với bốn ma đế kế thừa phần ký ức của Thủy tổ thần, cho nên trừ bỏ sáng thế thần và ma đế ra vẫn luôn không có ai biết được cái tên chân thật của thủy tổ thần quyết, thời đại thượng cổ chắc cũng gần như không có ai biết được.

- Khi ta chạm đến mảnh nhỏ ký ức của Tru Thiên thần đế mới biết được, hóa ra thủy tổ thần quyết trong truyền thuyết có tên là “Nghịch thế thiên thư”.

“...” Vân Triệt khựng lại ở đó, hồi lâu không nói gì.

Thủy tổ thần quyết, trước khi Vân Triệt đến thần giới đã biết được cái tên này từ chỗ linh hồn kim ô, thủy tổ thần quyết tổng cộng chia làm ba phần, từ thời đại xa xưa có hai phần chia ra ở trong tay Tru Thiên thần đế Mạt Ách và Kiếp Thiên ma đế Kiếp Uyên.

Lúc trước khi Mạt Ách trục xuất Kiếp Uyên, đó là lấy lý do xem thêm thủy tổ thần quyết của nhau.

Hiển nhiên, kể cả Kiếp Uyên đều không thể kháng cự được sự hấp dẫn của thủy tổ thần quyết...

Mặt khác, Vân Triệt thật sự tin tưởng, từ thời viễn cổ đến giờ, tuyệt đối không có một ai từng nhìn thấy thủy tổ thần quyết hoàn chỉnh... Bởi vì một phần ở trên người Kiếp Uyên kia, từ khi nàng bị trục xuất ra ngoài hỗn độn, trước đó thủy tổ thần quyết chưa từng hoàn chỉnh, sau đó thủy tổ thần quyết chỉ còn lại hai phần.

Hiện giờ Kiếp Uyên trở về, phần thủy tổ thần quyết ở trên người nàng không biết có còn hay không.

Mà nghịch thế thiên thư...

Năm đó ở thí nguyệt ma quật dùng tất cả diệt sát thí nguyệt ma quân mà không biết vì sao vẫn còn có thể sót lại, để lại một viên hắc ngọc thần bí, viên hắc ngọc kia ngay cả Mạt Lỵ đều không biết là gì, thăm dò khí tức gì vào trong đó đều không hề phản ứng, nhưng lại vì Tiêu Linh Tịch tới gần mà sinh ra cảm ứng kỳ dị, cũng theo đó phóng xuất ra một mảnh minh văn kỳ dị lơ lửng trên không trung.

Mà minh văn kỳ dị này, Tiêu Linh Tịch rõ ràng chưa từng thấy, nhưng có thể không hề trở ngại mà đọc hiểu.

Cái tên mà nàng đọc ra, đó là... nghịch thế thiên thư!

Sao lại thế này?

Bộ “Nghịch thế thiên thư” mà ta ngẫu nhiên lấy được từ trên người thí nguyệt ma quân thật sự là thủy tổ thần quyết?

Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:

- Ảnh nô, “Nghịch thế thiên thư” trong tay ngươi có được giải mã ra chưa?

Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề do dự lắc đầu:

- Không có. “Thái sơ thần văn” khắc ấn nghịch thế thiên thư chỉ có bốn sáng thế thần và bốn ma đế nhận biết, các thần ma khác đều khó có khả năng xem hiểu, đừng nói đến phàm linh hiện thế.

Thái sơ thần văn... chỉ có ma đế và sáng thế thần mới có thể xem hiểu...

Vì sao Linh Tịch lại...

Quỷ dị hơn chính là nàng nói mình chưa từng thấy văn tự này, vừa liếc mắt đã có thể xem hiểu.

Chân mày Vân Triệt nhíu chặt, trong tâm hồn rung chuyển hỗn loạn.

- Ta nghĩ tất cả các biện pháp, tìm tòi đủ loại sách cổ và trí giả nghiên cứu lượng lớn đồ cổ, cũng miễn cưỡng dịch ra được bốn chữ “Cửu huyền linh lung”, còn bởi vậy lộ ra một chút tiếng gió, đưa tới một ít phán đoán đồn đại mà ta không muốn nghe.

Vân Triệt hít sâu một hơi, liếc mắt nói:

- Là nguyên nhân vì sao... ngươi sẽ ra tay với Khuynh Nguyệt vào năm đó?

- Dạ.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.

- Hừ! Minh văn không hề giải ra được, cũng vốn không có khả năng xem hiểu, còn chỉ là một mảnh nhỏ, ngươi lại vẫn ra tay với Khuynh Nguyệt được... ngươi thật đúng là kẻ điên.

Thiên Diệp Ảnh Nhi bình thản nói:

- Ta theo đuổi huyền đạo và tín ngưỡng cuộc đời đều như thế.

Vân Triệt hừ lạnh một tiếng nói:

- Nghịch thế thiên thư tàn phiến mà ngươi lấy được hiện giờ đang ở chỗ phụ vương ngươi đi?

Hắn dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ ra được, thứ quan trọng như thế, trước khi nàng ôm giác ngộ đi đến Nguyệt Thần giới, chắc chắn cố ý lưu lại cho người tín nhiệm nhất... nghịch thế thiên thư, nếu như nó thật sự là thủy tổ thần quyết, vậy chính là thứ quan trọng không gì sánh bằng ở trong mắt sáng thế thần và ma đế.

Nhưng để cho hắn nhất thời hoang mang chính là Thiên Diệp Ảnh Nhi lại nói:

- không, phần tàn phiến của nghịch thế thiên thư kia ta không giao nó cho bất kỳ ai, bây giờ đang ở trên người ta.

“...” Hai mắt Vân Triệt trợn trừng vài giây, đột ngột đứng dậy, đưa tay nói:

- Cho ta xem.

- Dạ.

Cho dù là thứ quan trọng cỡ nào, cấm kỵ cỡ nào, Thiên Diệp Ảnh Nhi đều sẽ không kháng mệnh. Ở trong tầm mắt rất khẩn thiết của Vân Triệt, cánh tay Thiên Diệp Ảnh Nhi chìa ra, trong lòng bàn tay là một mảnh đá hình vuông màu xám trắng.

Mảnh đá này không hề có linh khí, nhìn giống như là một mảnh đá bình thường đến không thể bình thường hơn, hình dạng cũng coi như ngay ngắn, trên mặt hiện đầy một ít lỗ thủng lớn nhỏ... không hơn.

- Đây là tàn phiến của nghịch thế thiên thư mà ngươi lấy được?

Vân Triệt có phần khó mà tin được.

Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa lật bàn tay, một đường kim mang lóng lánh, một luồng Phạm Đế thần lực cực kỳ mạnh mẽ không tiếng động rót vào bên trong mảnh đá.

Thoáng chốc, mảnh đá màu xám trắng đột nhiên lóng lánh lên một chút quang hoa màu bạc mãnh liệt, đường quang hoa màu bạc này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, rồi đột nhiên nổ tung, sau đó tán loạn tứ tung.

Mà vào lúc này Vân Triệt như có điều nhận biết, chợt ngẩng đầu, sau đó tầm mắt trợn trừng thật lâu.

Ngay phía trên hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi, một mảng lớn quang hoa màu bạc bỏng mắt đang cấp tốc trải rộng ra, sau đó dần dần khuếch tán, phân chia, vặn vẹo, cho đến hình thành mấy trăm hình dạng kỳ dị lớn nhỏ tương đối, nhưng đều không giống nhau.

Rõ ràng là hàng loạt văn tự hình thù kỳ lạ!

Chiếu lên trên bầu trời màu xám trắng, những văn tự hình thù kỳ lạ màu bạc này lại vô cùng rõ ràng, ánh mắt dừng lại ở trên đó, bầu trời màu xám giống như biến mất, trừ bỏ những văn tự hình thù kỳ lạ này ra, không còn màu sắc gì khác.

Nhìn chằm chằm vào những văn tự hình thù kỳ lạ này hồi lâu, tầm mắt của hắn khựng lại thật lâu... thật lâu.

Cách thức xuất hiện của những văn tự hình thù kỳ lạ này gần như giống với phương thức viên hắc ngọc thần bí chiếu ra văn tự kia như đúc.

Tuy rằng hắn không hề nhận ra một chữ nào trong những văn tự hình thù kỳ lạ này. Nhưng so sánh với văn tự mà hắc ngọc thần bí kia chiếu ra, cảm giác tương đồng này rõ ràng hết sức mãnh liệt.

Đây là tàn phiến của nghịch thế thiên thư mà Thiên Diệp Ảnh Nhi đoạt được, cũng là tàn phiến của thủy tổ thần quyết!

Như vậy viên hắc ngọc thần bí kia... thật sự cũng là tàn phiến của thủy tổ thần quyết!?

Nếu tất cả đều là sự thật... trên tay Thiên Diệp là tàn phiến của Mạt Ách, trên người Kiếp Uyên có một tàn phiến, như vậy bản thân lấy được là tàn phiến thứ ba, cũng là mảnh cuối cùng!?

Thủy tổ thần quyết là thần vật trên thần vật như vậy, tại sao lại ở trên người thí nguyệt ma quân?

Hình như địa vị của hắn ở trong ma tộc cũng rất cao, nhưng quả quyết không thể nào ở cấp bậc như ma đế.

Còn có, hắn có thể tránh được kiếp nạn diệt thế còn sống đến hiện thế vốn vô cùng quỷ dị... chẳng lẽ có liên quan đến cái này sao?

Trong đầu Vân Triệt lóe lên vô số ý niệm, nhưng để cho hắn dưới không cách nào giải thích được không thể nghi ngờ là...

Vì sao Linh Tịch lại có thể xem hiểu thủy tổ thần quyết!?

- Vật này, ta muốn.

Vân Triệt đưa tay, cầm lấy mảnh đá, trực tiếp thu hồi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề kháng cự, sau đó nói ra:

- Dạ. Nếu như chủ nhân muốn xem thêm thì có thể thỉnh giáo Kiếp Thiên ma đế. Nàng là sinh linh duy nhất trên đời có thể đọc hiểu thái sơ thần văn.

Vân Triệt cười như không cười:

- Thì ra là thế. Đây là nguyên nhân ngươi mang nó trên người.

Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment