Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1490 - Chương 1492: Tà Anh Mạt Lỵ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1491" class="block_" lang="en">Trang 746# 1

 

 

 

Chương 1492: Tà Anh Mạt Lỵ



Trên thế giới này, người biết được trên người hắn có một mảnh tàn phiến khác của nghịch thế thiên thư chỉ có hắn và Tiêu Linh Tịch... cùng với băng hoàng thần linh từng đọc lấy ký ức của hắn.

Nhưng theo phản ứng và thuật lại của băng hoàng thần linh đến xem, hiển nhiên kể cả nàng đều không biết nghịch thế thiên thư chính là thủy tổ thần quyết.

Mặt khác, theo Tiêu Linh Tịch đọc giải thần quyết đến xem, hắc ngọc thần bí chắc là phần thứ nhất của nghịch thế thiên thư.

Nghịch thế thiên thư... thủy tổ thần quyết do Thủy tổ thần lưu lại, nếu như có thể tu thành, thật sự có thể nghịch thế sao?

Những ký ức này hỗn loạn mà qua trong đầu Vân Triệt, nhưng nhanh chóng bị hắn bỏ qua.

Thiên Độc châu vẫn đang dốc sức phóng thích ra khí tức tinh lọc, nhưng thủy chung đều không thấy bóng dáng và khí tức của Mạt Lỵ.

- Ảnh nô, có một vấn đề, ta luôn luôn rất hiếu kỳ, ban đầu ngươi biết được mối quan hệ giữa ta và Mạt Lỵ, cùng với trên người ta có được truyền thừa Tà thần như thế nào?

Trong khi chờ đợi, Vân Triệt mở miệng hỏi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi trả lời:

- Thăm dò được từ chỗ Thiên Sát tinh thần, là nàng chính miệng nói với Thiên Lang tinh thần.

Chân mày Vân Triệt nhíu chặt:

- Ở thần giới linh giác của Mạt Lỵ được công nhận thiên hạ vô song, sao ngươi có khả năng thám thính được lời của nàng!

Thiên Diệp Ảnh Nhi bình tĩnh nói:

- Lúc đó nàng nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, trong lòng đại loạn. Mặt khác, ta có thể nặc ảnh giống như chủ nhân, cho nên đến gần, linh giác xuyên qua kết giới cách âm mà nàng bày ra, các nàng đều không phát hiện.

- Nặc ảnh? Ngươi có thể nặc ảnh?

Trong lòng Vân Triệt thoáng kinh hai.

Ở trong nhận thức của hắn, trên đời người có thể tu thành nặc ảnh chỉ có chính hắn mà thôi... có lẽ sư tôn cũng có khả năng làm được, nhưng chưa bao giờ triển lộ ra ở trước mặt hắn.

Hắn chưa từng nghe nói tới trên đời vẫn còn tồn tại một huyền kỹ thân pháp có thể nặc ảnh, thậm chí nghĩ tới “Đoạn nguyệt phất ảnh” là thần kỹ chỉ có nhất mạch băng hoàng có.

Mà trong tất cả truyền thuyết về Thiên Diệp Ảnh Nhi, cũng chưa bao giờ đề cập tới nàng có thể nặc ảnh!

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Triệt, không thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi có động tác gì, mặt nạ màu vàng của nàng lóe lên một chút ánh sáng nhạt không thể phát hiện, bóng dáng yểu điệu khẽ chuyển, sau đó cấp tốc nhạt đi, thân thể xoay một vòng trong khoảnh khắc đã biến mất vô tug, không còn dấu vết khí tức gì.

Vân Triệt: “...”

Nửa giây sau, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại lập tức hiện lên, vẫn duy trì tư thái đứng ở nơi đó như trước.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:

- Đây là huyền kỹ thân pháp hạch tâm “Hồng quang phạm ảnh” của Phạm Đế thần giới ta, sau thái tổ chín mươi vạn năm, ta là người duy nhất tu luyện tới nặc ảnh cực cảnh. Cho nên chủ nhân cũng không phải là người đầu tiên đương thời có thể nặc ảnh, mà là người thứ hai.

Vân Triệt không nói được gì thật lâu.

Hắn mơ hồ cảm giác được, dường như ngoài Phạm Đế thần giới, mình là người đầu tiên biết được nàng có khả năng nặc ảnh.

Trong lịch sử chín mươi vạn năm sau Phạm Đế thái tổ, một người duy nhất tu thành nặc ảnh. Thiên tư ngộ tính của Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề nghi ngờ là vô cùng cường đại.

Đồng thời nàng cũng che giấu cực kỳ sâu, chưa bao giờ bại lộ ra. Như thế, trong những năm này, không biết có bao nhiêu đại lão thần giới đã bị Thiên Diệp Ảnh Nhi tới gần bên người mà không biết.

Càng không biết trên người nàng còn tiềm tàng bao nhiêu bí mật và át chủ bài mà không có bất cứ người nào biết.

-... Ta hỏi lại ngươi, đại khái chín năm trước, Phạm Đế thần giới các ngươi đột nhiên vây giết bộ tộc mộc linh, người bức tử phu thê tộc trưởng mộc linh rốt cuộc là ai?

Hòa Lăng: “...”

Thiên Diệp Ảnh Nhi không trả lời ngay, giống như đang suy tư điều gì, giây lát nói:

- Ta cũng không rõ lời chủ nhân nói.

- Ngươi không biết.

Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề do dự nói:

- Không biết. Nếu như thật sự liên quan đến vương tộc mộc linh, có lẽ là phạ vương hoặc là Phạm Đế thần sử lén gây nên.

Vân Triệt tin tưởng chuyện này chắc không có liên quan gì đến Thiên Diệp Ảnh Nhi, bằng không, nếu như có nàng tham dự, với thực lực của nàng, Hòa Lăng và Hòa Lâm vốn không có khả năng chạy thoát.

Vân Triệt trầm giọng nói:

- Một khi đã như vậy, lần sau khi trở về Phạm Đế thần giới, ngươi phải điều tra rõ chuyện này! Ta muốn biết chuẩn xác người kia... những người kia là ai!

- Dạ.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lĩnh mệnh.

Hòa Lăng nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhân, hiện giờ không cần nóng lòng chuyện này. Thiên độc lực mới vừa dùng hết, khôi phục đến vừa đủ cũng cần một thời gian ngắn.

- Ngươi muốn tự mình báo thù, đúng không?

- Ừm...

Giọng nói rất nhẹ lại lộ ra kiên quyết làm cho lòng người sợ hãi.

Vân Triệt nhẹ giọng an ủi:

- Yên tâm đi, nhất định sẽ có một ngày đó.

Thời gian thong thả trôi đi, một ngày đi qua, không biết Thiên Diệp Ảnh Nhi đã không tiếng động diệt sát bao nhiêu mãnh thú thoáng tới gần, lại vẫn không đợi được Mạt Lỵ xuất hiện.

- Chủ nhân, nàng thật sự sẽ đến sao?

Hòa Lăng hỏi.

- Nhất định sẽ... nàng nhất định ở gần đây, nhất định cảm giác được.

Vân Triệt nhìn về phía trước, lại một lần nữa nói.

Hai ngày trôi qua...

Ba ngày trôi qua...

Vân Triệt vẫn luôn luôn lưu lại ở đỉnh núi thái sơ thần cảnh này, chưa bao giờ rời đi nửa bước, Thiên Độc châu cũng luôn luôn phóng thích ra quang mang tinh lọc màu xanh biếc.

Nhưng mà, ba ngày đi qua, hắn vẫn không chờ được sự xuất hiện của Mạt Lỵ.

- Chủ nhân, còn muốn tiếp tục chờ nữa sao?

Hòa Lăng khẽ khàng hỏi.

“...” Vân Triệt cúi đầu, chưa trả lời, những ngày này luôn luôn chờ đợi không kết quả, để cho hắn trong yên tĩnh dần dần ý thức được điều gì.

Cuối cùng, hắn đứng lên, nhìn về phía trước, hai tay chậm rãi nắm chặt, sau đó đột nhiên kiệt lực hét lớn:

- Mạt Lỵ! Ta biết nàng ở đây, ta biết nàng đã tới, nàng đi ra! Nàng mau ra đây!!

“...?” Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt, nàng vẫn chưa nhận ra được khí tức của bất cứ kẻ nào tới đây.

- Chủ nhân?

Hòa Lăng cũng a nhẹ ra tiếng.

Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, dùng sức kêu:

- Ta còn sống, nàng cũng còn sống. Ta chẳng những bảo vệ mạng, hơn nữa không cần giống như năm đó từng bước kinh tâm, kể cả Thiên Diệp năm đó chúng ta e ngại nhất hiện giờ đều đã bị ta hạ nô ấn, vì sao nàng ngược lại cố ý tránh ta!

“...”

- Trên đời này không có ai có thể tìm được nàng, trừ bỏ ta. Bởi vì ta biết, nàng nhất định có thể cảm nhận được ta đến, còn ta cũng biết bây giờ nàng nhất định đang ở ngay bên cạnh ta. Cho dù nàng biến thành cái gì, nàng đều là Mạt Lỵ của ta... Một điểm này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi!

- Nếu như nàng cố ý chơi trốn tìm với ta, lâu như vậy đã đủ rồi. Nếu như nàng tức giận ta rõ ràng còn sống lại lâu như vậy mới đến tìm nàng, như vậy xin nàng đi ra, muốn trừng phạt ta như thế nào đều được...

Thế giới hoang vắng, giọng nói của Vân Triệt truyền đi rất xa rất xa... Nhưng không nhận được hồi âm gì.

“...” Vân Triệt nhắm hai mắt lại, hắn nặng nề thở dốc, sau đó đột nhiên nói:

- Ảnh nô, ngươi lui ra ngoài năm mươi dặm, lát nữa, cho dù nơi này xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể tới gần... Nhớ lấy, phong bế thính giác!

- Dạ.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lĩnh mệnh mà đi.

Mở to mắt, ánh mắt của Vân Triệt đã hơi ảm đạm đi vài phần, hắn không hò hét nữa mà dùng giọng nói rất nhẹ tự nói:

- Mạt Lỵ, năm đó trước khi ta chết, lời nàng nói với ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên.

- Hiện giờ ta còn sống tốt, nàng lại muốn cách xa xôi như vậy.

- Chẳng lẽ, chỉ có ta chết... nàng mới bằng lòng gặp ta sao...

Vừa khẽ lẩm bẩm, hắn vừa nâng cánh tay lên, sau đó đột nhiên huyền khí bùng lên, hung hăng đánh lên trên ngực mình.

Rầm --

Như núi va chạm, không gian chung quanh đều có chấn động rất nhỏ, lực lượng của một kích này vô cùng ngoan tuyệt, ngực của Vân Triệt lõm xuống, một đường máu tươi điên cuồng phun ra, tròng mắt cũng xuất hiện tan rã trong khoảnh khắc.

Hòa Lăng kinh hãi kêu lên, kinh hãi đến sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch:

- A! Chủ nhân!! Chủ... chủ nhân đang làm gì vậy?

Thân thể Vân Triệt khom xuống, khóe miệng tràn đầy máu, bàn tay hắn dời khỏi ngực, huyền khí trở nên hỗn loạn lại một lần nữa ngưng tụ trong lòng bàn tay, hơn nữa còn mãnh liệt quyết tuyệt hơn một lần trước, hắn nhẹ nhàng nói:

- Mạt Lỵ, nếu như, nhất định phải kề cận cái chết... nàng mới bằng lòng gặp ta... ta đây cam nguyện... lại chết một lần!!

Giọng nói vừa dứt, bàn tay hắn lại một lần nữa hung hăng đánh xuống ngực.

- Chủ nhân đừng mà!

Tiếng kêu sợ hãi của Hòa Lăng vang vọng trong lòng Vân Triệt... Nhưng mà, âm thanh lực lượng đáng sợ nổ đùng không vang lên theo.

Một đôi bàn tay nhỏ bé tái nhợt chìa ra từ trong hư không, cầm lên trên ngón tay Vân Triệt, tan mất tất cả huyền khí, dừng động tác của Vân Triệt lại, cũng dừng ánh mắt của Vân Triệt lại.

Nàng một thân váy đỏ như máu, đó là màu nàng yêu nhất. Nhưng mà mái tóc dài của nàng lại không phải là màu đỏ mà là màu tối đen còn thâm thúy hơn đêm đen.

Tròng mắt của nàng đã từng là ngôi sao xinh đẹp nhất trong sinh mệnh của Vân Triệt, nhưng đã mất đi huyết sắc thần bí nguy hiểm kia, mà hóa thành vực sâu tối đen vô tận...

Tóc dài với tròng mắt huyết sắc đã mất đi xinh đẹp của nàng, nhưng dung nhan của nàng, sự tồn tại của nàng đã sớm quen thuộc đến mỗi một tấc xương cốt, mỗi một giọt máu đối với Vân Triệt.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, thời gian giống như dừng lại trong khoảnh khắc, không cách nào suy nghĩ, không hề có lời gì, nàng giống như muốn lạnh lùng, nhưng tròng mắt tối đen của nàng lại đang không bị khống chế run run...

Cuối cùng, bàn tay nhỏ bé của nàng đang cầm trên ngón tay của Vân Triệt bắt đầu dần dần thu về, cũng trong nháy mắt tiếp theo lại bị Vân Triệt chợt túm chặt ngược lấy, sau đó kéo nàng về phía ngực mình, ôm chặt lấy nàng.

Vân Triệt dùng hết lực lượng toàn thân ôm lấy nàng, gần như hận không thể vùi nàng vào trong thân thể mình, trái tim kinh hoàng, máu dâng trào, linh hồn điên cuồng chấn động... Cuối cùng đều quy về an tâm với cảm giác thỏa mãn mà chỉ có Mạt Lỵ mới có thể cho hắn:

- Mạt Lỵ... ta cuối cùng... tìm được nàng.

“...” Bả vai mảnh mai của Mạt Lỵ sợ run rất nhỏ, sự đáng sợ của nàng khiến cho cả thần giới phủ lên một tầng bóng ma rất nặng, vào giờ phút này lại mất đi tất cả lực lượng để giãy giụa, giữa cánh môi định phát ra lời nói băng hàn, lại trong khoảnh khắc ra khỏi miệng biến thành nức nở mềm nhẹ:

- Ngươi... đại ngu ngốc... này...

Vân Triệt nở nụ cười, kể cả trong miệng đầy máu tươi cũng làm cho hắn hơi say mê:

- Đã nhiều năm không nghe nàng mắng ta ngu ngốc, cảm giác cuộc đời đều giống như không trọn vẹn.

Mạt Lỵ: “...”

- Nhất là vài năm kia, ta cho rằng đã vĩnh viễn mất đi nàng. Sau này biết nàng còn sống... hiện giờ cuối cùng tìm lại được nàng, cảm giác mất đi mà được lại này, trên đời đã không còn gì ban ơn tốt hơn.

Vân Triệt nhẹ nhàng nói bên tai nàng.

“...” Mạt Lỵ nhắm mắt lại, hồi lâu... nàng đột nhiên đưa tay, tránh ra khỏi Vân Triệt, đẩy ra, nhưng mà tay kia của nàng lại bị Vân Triệt chộp chặt vào trong lòng bàn tay, nàng lui lại phía sau hai lần, chính là không tránh thoát.

Nàng xoay người sang chỗ khác, đối mặt với thế giới xám trắng hoang vu, lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi đã nhìn thấy ta như ý nguyện, như vậy cũng nên trở về.

Vân Triệt không kinh ngạc, không giật mình, lòng bàn tay khẽ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, nói:

- Còn nhớ rõ ba năm trước, nàng đã nói gì với ta không?

“...” Mạt Lỵ khẽ cắn môi.

- Nàng đã nói, nếu có kiếp sau, cho dù ta là người hay ma, là cỏ hay thú, nàng đều nhất định sẽ tìm được ta... hiện giờ, ta đã ở trước mặt nàng, vì sao nàng lại muốn tránh đi?

“...” Môi Mạt Lỵ khẽ động, một hồi lâu, cuối cùng mới phát ra giọng nói vô tình lạnh như băng:

- Bởi vì ta đã không còn là Mạt Lỵ. Đứng ở trước mặt ngươi là Tà Anh!

Vân Triệt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:

- Không, thật ra ta biết nguyên nhân. Mạt Lỵ, nàng thay đổi, bắt đầu từ rất sớm trước kia, nàng đã thay đổi, chính là ta lại vẫn không chân chính ý thức được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment