.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1492" class="block_" lang="en">Trang 746# 2
Chương 1493: Tà Anh chi linh
- Nàng có còn nhớ rõ, ban đầu khi chúng ta mới vừa gặp nhau nàng đã nói... nàng nói, nàng là “Mạt Lỵ nhiễm máu”, nàng từng giết vô số người, từng nhiễm vô số máu, cũng có vô số người cần phải giết. Mà khi đó, sát ý nàng lơ đãng phóng ra luôn để cho ta cảm giác được khiếp sợ và sợ hãi.
- Sau khi ta đến thần giới cũng từng nghe nói đến, sau khi nàng thành Thiên Sát tinh thần, đã từng vì xả hận, tàn sát một tinh giới phụ thuộc Nguyệt Thần giới, trong một đêm, tàn sát hơn mười vạn người.
Mạt Lỵ: “...”
- Nhưng mà, sau này Thiên Sát tinh thần trở về Tinh Thần giới, rõ ràng càng thêm cường đại, lại chưa hề phóng thích sát ý và hận ý lên trên người vô tội. Sau này, nàng bị phụ thân lừa gạt tổn thương, bị Tinh Thần giới vứt bỏ hiến tế, lại vì cái chết của ta mà thức tỉnh Tà Anh ở trong cơ thể... nàng bị tổn thương, phản bội như thế, có tư cách căm phẫn thế gian và trút xuống tất cả oán hận.
- Nhưng mà nàng lại không có. Rõ ràng có được lực lượng đủ để áp đảo tất cả, nhưng ba năm này, nàng lại chưa từng xuất hiện trong mắt người đời, giống như cũng chưa từng lại giết một người.
- Vì sao ban đầu nàng có thể không hề cố kỵ chiến với bốn Vương giới, giết Nguyệt Thần đế, đánh bị thương nặng ba thần đế khác, sau đó lại đột nhiên trốn đi, chưa hề hiện thân, cũng không vì oán hận mà lấy lực lượng Tà Anh tạo nên tai họa gì? Bởi vì... khi đó nàng cho rằng ta đã chết, mà sau đó, nàng nghĩ đến ta có được ngọn lửa niết bàn do phượng hoàng thần linh cho, biết được ta sống lại, đây là nguyên nhân duy nhất.
Tròng mắt Mạt Lỵ rung động, không thu tay về, cũng không nói gì.
Trên mặt Vân Triệt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Mạt Lỵ của ta thay đổi, nàng không còn là Thiên Sát tinh thần tràn đầy sát niệm với hận ý, giết sinh linh như cỏ rác, mà đã trở nên nhân từ, do dự, thậm chí có phần mê man với yếu đuối, mà những điều này cũng không phải thay đổi trên tính tình, mà nàng đang mạnh mẽ, vô cùng nỗ lực khắc chế... bởi vì ta.
- Nàng đặt ta ở trên vị trí còn cao hơn cả oán hận, thù hận, sát niệm của nàng, trong tiềm thức nàng sợ sát nghiệt của bản thân sẽ ảnh hưởng đến ta, bởi vì nàng biết, cho dù nàng làm cái gì, ta nhất định đều sẽ gánh vác cùng nàng.
Năm đó khi bọn họ gặp nhau, Mạt Lỵ tràn ngập oán hận với sát ý... Hận của mẫu thân, hận của ca ca, hận vì bản thân suýt chút nữa bị độc chết.
Nàng mới thành Thiên Sát tinh thần không cách nào giết Nguyệt Vô Nhai, không cách nào giết Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng nàng lại không hề cố kỵ và thương hại tiết hận về phía tinh giới phụ thuộc vào Nguyệt Thần giới với Phạm Đế thần giới, nhiễm vô số máu tươi, tạo thành vô số khủng hoảng với bóng ma... Nhưng mà, ở chung tám năm với Vân Triệt rồi lại quay về Tinh Thần giới, Mạt Lỵ lại chưa hề xuống tay với tinh giới phụ thuộc.
Nàng thề giết Nguyệt Vô Nhai với Thiên Diệp Ảnh Nhi, lại sẽ không tiết hận về phía người vô tội có liên quan tới bọn họ.
Tinh thần bị đội lấy hai chữ “Thiên Sát” vốn là người lạnh nhạt và đam mê giết hại nhất, nhưng nàng lại trở nên nhân từ...
Bởi vì vào thời điểm kia, ở trong sinh mệnh của nàng, báo thù và giết hại đã không còn là thứ quan trọng nhất.
Sau này, Tà Anh thức tỉnh trong cơ thể nàng, nàng có lực lượng cường đại đến ngay cả chính bản thân nàng đều sợ hãi, cũng tự nhiên có năng lực và tư cách báo thù... Là lực lượng còn cường đại hơn nàng tha thiết ước mơ trong quá khứ.
Nàng có thể giết Thiên Diệp... giết Nam Minh... diệt hết tinh thần.
Nhưng ba năm này nàng có được lực lượng như vậy đồng thời triệt để kích phát cảm xúc tiêu cực lại chưa từng hiện thân.
Bởi vì nàng sợ lực lượng và cảm xúc mà bản thân không cách nào khống chế được sẽ tạo thành tai họa thật lớn ở thần giới... Mà nàng sợ không phải là tai họa cho bản thân, lại càng không phải hậu quả mà mình sẽ phải chịu, mà là nàng biết, cho dù như thế nào, Vân Triệt nhất định sẽ cùng gánh vác với nàng...
Cũng như lời Vân Triệt nói, trong lúc bất tri bất giác, trong thế giới tiềm thức của Mạt Lỵ, sự tồn tại của Vân Triệt đã vượt qua... thậm chí còn xa hơn mối hận của nàng, vượt xa trên ý niệm của bản thân nàng, cho dù chính nàng có thừa nhận hay không.
Nhất là một màn năm đó khi Vân Triệt một mình đi Tinh Thần giới, cuối cùng chết trước mặt nàng, khiến cho nàng không còn cách nào tiếp nhận và thừa nhận Vân Triệt nhận đến bất cứ tổn thương nào... nhất là tổn thương của bản thân đối với hắn.
Tinh thần lấy Thiên Sát làm tên, thừa nhận lực lượng Tà Anh ác nhất, Mạt Lỵ lại lựa chọn yên lặng.
Mạt Lỵ biến hóa đều không ở trong nhận thức được.
Năm đó các đại Vương giới ở ba thần vực đông, tây, nam đều dốc toàn bộ lực lượng, Long hoàng tự mình dẫn đầu, thậm chí không tiếc hiệu lệnh thượng, trung, hạ ba cấp tinh giới không tiếc tất cả đều phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Mạt Lỵ, bởi vì bọn họ sợ một khi thương thế và lực lượng của Mạt Lỵ khôi phục, thần giới chắc chắn gặp đại nạn.
Mà ròng rã ba năm, bọn họ không tìm được Mạt Lỵ, càng không phát sinh kết cục mà bọn họ e ngại kia.
Kể cả khi Hạ Khuynh Nguyệt thuật lại chuyện ba năm Tà Anh chưa bao giờ xuất hiện cho hắn, đều rõ ràng mang theo một chút nghi hoặc không hiểu.
Ba ngày này, Mạt Lỵ thủy chung không xuất hiện, Vân Triệt cũng trầm tĩnh ba ngày, hắn hồi tưởng lại tất cả đã trải qua giữa mình và Mạt Lỵ, trong lúc lơ đãng nhận ra rất nhiều thứ trước kia bản thân đã bỏ qua... cùng với nguyên nhân nàng luôn luôn không chịu xuất hiện.
“...” Cánh môi Mạt Lỵ càng cắn chặt, lại quật cường không chịu quay đầu lại.
Vân Triệt dùng sức lắc đầu, gắt gao đan xen năm ngón tay của mình với ngón tay nàng:
- Hiện giờ, tất cả mọi người gọi nàng là “Tà Anh”, tất cả mọi người sợ hãi nàng... không sao, lực lượng của nàng, vẻ ngoài của nàng, tính tình của nàng... cho dù tất cả đều thay đổi đều không sao cả, ở trong thế giới của ta, nàng vĩnh viễn đều là Mạt Lỵ quan trọng nhất đối với ta, không thể mất đi nhất... cho dù phát sinh chuyện gì, điều này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.
Gương mặt Mạt Lỵ quay đi, hơi cắn răng, cuối cùng phát ra giọng nói run rẩy:
- Ngươi không hiểu... ngươi không hiểu Tà Anh... có ý vị như thế nào... ngươi không hiểu... nếu như ngươi ở gần ta, cũng sẽ trở thành dị đoan thế giới không tha...
Vân Triệt chìa tay kia, nhẹ nhàng nói:
- Không, ta rõ chứ. Nhưng mà cho dù người đời nhìn nàng như thế nào, lại có liên quan gì đến chúng ta chứ? Nếu như có được Hắc Ám huyền lực chính là ma, như vậy ta cũng là ma, hơn nữa nàng là người đầu tiên trên đời biết ta là “Ma”, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không chán ghét vứt bỏ ta.
Mạt Lỵ lắc đầu:
- Không giống nhau. Lực lượng của Tà Anh là cực hạn của lực lượng tiêu cực, là cực hạn của huyền lực Hắc Ám, đã từng chân chính kết thúc một thời đại, cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến người đương thời sợ hãi, bài xích Hắc Ám huyền lực. Hiện giờ Tà Anh lại được sinh ra, chỉ cần ta còn tồn tại trên thế gian một ngày, bọn họ tuyệt đối sẽ không có lúc nào an bình.
- Ta... không phải đang trốn tránh ngươi, ta biết rõ ràng, đừng nói ta thừa nhận lực lượng Tà Anh, cho dù hoàn toàn mất đi tâm trí, biến thành ma quỷ hoàn toàn, ngươi cũng nhất định sẽ tới tìm ta. Nhưng mà, lấy trạng thái hiện giờ của ngươi, ta đây hiện giờ thật sự không thích hợp ở gần ngươi, bằng không, cái tên “Thần tử cứu thế” của ngươi sẽ vì vậy mà phủ lên u ám.
Hiển nhiên, tuy rằng Mạt Lỵ luôn luôn ở trong thái sơ thần cảnh, nhưng nàng âm thầm biết được rất nhiều.
Sau khi lực lượng Tà Anh thức tỉnh, ký ức của Tà Anh chi linh cũng theo đó dần dần khôi phục, rất nhiều chân tướng viễn cổ, nàng biết còn sớm hơn, còn nhiều hơn Vân Triệt.
Vân Triệt không hề do dự nói:
- Ta không sợ, ta cũng không cần! Mạt Lỵ của ta thông minh như vậy, nhất định rất rõ ràng một chuyện, ta tình nguyện thật sự là kẻ địch của thế gian, cũng không nguyện để nàng trốn tránh không gặp. Nàng thật sự nhẫn tâm để cho ta thừa nhận cực hình tàn khốc như vậy sao?
Giọng điệu của Mạt Lỵ nỗ lực trở nên cứng rắn:
- Ngươi phải để ý! Danh vọng và địa vị ở thần giới hiện giờ của ngươi đến được không dễ, hơn nữa tất cả nhất định còn có nỗ lực của những người khác, mà hiện trạng và tương lai của ngươi liên quan đến không chỉ có một mình ngươi, đừng quên nữ nhân của ngươi, người nhà của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn vì một mình ta mà vặn vẹo tất cả sao...
Vân Triệt: “...”
- Năm đó khi chúng ta gặp nhau, ngươi chỉ có mười sáu tuổi, khi đó ngươi vẫn còn là con nít, có thể tùy hứng. Nhưng hiện giờ, cho dù chuyện gì, ngươi nhất định phải làm ra lựa chọn lý trí nhất. Nhất là... ba năm trước, ngươi vì ta tùy hứng một lần, đã đủ vừa lòng... mười đời mười kiếp đều đủ... ngươi tuyệt đối không thể vì ta mà tùy hứng nữa... bằng không, ta tình nguyện chết ở trong này, để cho ngươi vĩnh viễn đều không thể gặp lại ta!
Bả vai Mạt Lỵ nhẹ nhàng run run, hồi lâu đều không thể dừng lại.
Nàng trốn tránh không phải là Vân Triệt mà là tổn thương do bản thân tạo thành cho cuộc đời của Vân Triệt.
Nàng đã từng máu lạnh vô tình, không sợ hãi, sau khi có được lực lượng càng cường đại lại ngược lại trở nên “Sợ sệt”.
Vân Triệt nhẹ nhàng nói:
- Mạt Lỵ, ta đều biết tất cả những điều nàng nói. Nhưng ta cũng biết, sự tình thật ra cũng không đến mức tuyệt đối và bi quan giống như nàng nghĩ. Bởi vì hiện giờ chúa tể chân chính của hỗn độn đã không phải là các đại Vương giới mà là Kiếp Thiên ma đế! Là một ma!
- Khi bọn họ đối mặt với Kiếp Thiên ma đế về thế đều cúi đầu khom người, đừng nói bài xích phản kháng, kể cả một chút bất kính đều không dám có.
Mạt Lỵ nhắm mắt nói:
- Đó là bởi vì bọn họ tự biết không hề có khả năng đấu tranh với Kiếp Thiên ma đế, chỉ có một lựa chọn là thần phục. Ta sao có thể so sánh được với Kiếp Thiên ma đế.
- Như vậy nếu như Kiếp Thiên ma đế chấp nhận sự tồn tại của nàng thì sao?
Khi nói câu này, trên mặt Vân Triệt mang cười, cực kỳ có tin tưởng:
- Bọn họ tự nhiên chỉ biết đàng hoàng tử tế tiếp nhận, bất cứ kẻ nào đều sẽ không có dị nghị gì.
- Năm đó Tà Anh vạn kiếp luân vốn là khí thuộc ma tộc, Kiếp Thiên ma đế không có bất cứ lý do gì sẽ không tha cho ngươi. Hơn nữa...
Lời Vân Triệt còn chưa nói hết, bên tai hắn đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh:
- Hừ, chủ nhân nói không hề sai một chút nào, ngươi quả nhiên là đại ngu ngốc!
Giọng Vân Triệt im bặt dừng lại, ánh mắt nhanh chóng quét ngang bốn phía:
- Ai? Ai đang nói chuyện!?
Vào lúc này bên người Mạt Lỵ đột nhiên ngưng tụ một luồng hắc quang nồng đậm, giữa hắc quang là một bóng dáng vô cùng bé bỏng, đại khái chỉ cao hai thước, chính là bóng dáng này quá mức mơ hồ, không cách nào thấy rõ toàn bộ, rõ ràng chiếu ra chỉ có một đôi mắt hẹp dài thâm thúy như vực sâu:
- Hiện giờ chủ nhân lo lắng nhất chính là Kiếp Thiên ma đế, ngươi đại ngu ngốc!
- Hả...?
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào cái bóng mơ hồ trong hắc mang, sửng sốt một hồi lâu, giọng nói truyền tới bên tai non nớt lanh lảnh giống như trẻ sơ sinh, còn giống như mang theo chân chất ngây thơ chỉ thuộc về trẻ mới sinh.
- Ai bảo ngươi đi ra!
Mạt Lỵ cuối cùng xoay người, hai hàng chân mày hơi trầm xuống.
- Hu... chủ nhân lại hung ta.
Giọng nói non nớt hơi uất ức nói.
Vân Triệt cuối cùng hoàn hồn, tỏ vẻ khó có thể tin nói:
- Hắn... chẳng lẽ là...
- Nó chính là Tà Anh!
Mạt Lỵ nói.
“...” Câu trả lời của Mạt Lỵ khiến vẻ khó có thể tin ở trên mặt Vân Triệt nhiều thêm vài phần.
Tà Anh vạn kiếp luân, cực hạn của lực lượng tiêu cực thế gian, diệt thế ma luân đã từng kết thúc một thời đại. Khí linh của nó, ở trong suy nghĩ của bất cứ người nào đều phải là hung thần, khủng bố, tàn bạo vô cùng.
Nhưng “Tà Anh” đột nhiên hiện thân này, lại được Mạt Lỵ chính miệng thừa nhận, tuy rằng khí tức của nó quỷ dị, nhưng cũng không có cảm giác hung thần, mà giọng nói của nó, cho dù dùng từ hay là âm điệu càng không hề có cảm giác áp bách, làm cho người ta sợ hãi linh tinh gì đó, ngược lại... hơi đáng yêu?