Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1492 - Chương 1494: Đánh Cược

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1493" class="block_" lang="en">Trang 747# 1

 

 

 

Chương 1494: Đánh cược



Tà Anh giống như hơi căm giận nói:

- Nói cho ngươi biết! Những năm này, người e ngại ta không chỉ có thần tộc, kể cả ma của ma tộc này cũng đều rất sợ cực sợ ta! Luôn luôn dùng lực lượng lớn nhất phong ấn ta!

Vân Triệt há to mồm, theo bản năng nói:

- Sợ ngươi đương nhiên phải làm vậy. Để sau khi ngươi đi ra, ngươi lại tàn sát hết thần tộc với ma tộc.

Lời của Vân Triệt giống như khiến Tà Anh trở nên phẫn nộ, giương nanh múa vuốt ở giữa hắc quang:

- Đó là trừng phạt mà bọn chúng nên nhận được! Đều là Huyền Thiên chí bảo, tất cả mọi người khao khát và khát vọng được đến Thủy Tổ kiếm, còn ta, thần tộc e ngại ta, ma tộc có lực lượng cùng nguồn gốc cũng e ngại ta, phong ấn ta mấy trăm vạn năm... mấy ngàn vạn năm... để cho ta vĩnh viễn chỉ có thể bị nhốt ở trong cô độc, ở trong lồng giam hắc ám, nếu như là ngươi, khi lấy lại được tự do, có tức giận không, có phải muốn trừng phạt bọn chúng không!

“...” Vân Triệt nhất thời ngớ ra.

- Hơn nữa, ta trừng phạt chỉ có thần tộc và ma tộc, không hề tổn thương đến phàm linh, cái gọi là “Diệt thế”, vốn chính là áp đặt nói xấu! Ngược lại... năm đó ác chiến giữa thần tộc với ma tộc, lan đến gần vô số phàm linh, không biết có bao nhiêu phàm linh bị chôn diệt, bao nhiêu chủng tộc bị diệt sạch, bọn chúng nhận đến trừng phạt như vậy là nên được! Nếu không phải ta hủy diệt bọn chúng, bọn họ tiếp tục chiến nữa, còn không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh vô tội bị diệt sạch... Vì sao ta ngược lại trở thành ác nhân lớn nhất! Đáng giận!

Nghe lời nói căm giận của Tà Anh, Vân Triệt lại không có lời nào chống đỡ.

Mạt Lỵ cau mày nói:

- Đủ rồi! Trở về cho ta!

Tà Anh lại không nghe lời, tiếp tục kêu lên:

- Cho dù chủ nhân tức giận ta cũng vẫn phải nói! Khi đó một trong những lực lượng phong ấn ta chính là đến từ ma đế gọi là Kiếp Uyên! Nàng sợ ta như vậy, nếu biết đến sự tồn tại của ta, nói không chừng sẽ phong ấn cả ta và chủ nhân! Cũng rất có khả năng xác định được ta hiện giờ không hề có bất cứ lực uy hiếp gì đối với nàng, sẽ giết chủ nhân, cưỡng đoạt ta làm sở hữu.

- Hừ! Những ác nhân đã từng phong ấn ta, tham lam lại đáng giận nà, nhất định làm ra được!

- Cho dù là khả năng nào, ngươi đều sẽ bởi vì chủ nhân mà cùng Kiếp Thiên ma đế...

Mạt Lỵ triệt để nổi giận:

- Câm miệng! Cút trở về cho ta!

Giọng Tà Anh im bặt dừng lại, khẽ hu một tiếng, tràn đầy uất ức nói:

- Hu... ta... ta nghe lời là được, chủ nhân đừng tức giận.

Nói xong, hắc quang nhạt đi, mang theo âm thanh Tà Anh biến mất ở đó.

Mà lời nói vừa rồi của nó lại va chạm nặng nề vào trong tâm hồn của Vân Triệt.

Cho dù là nó căm giận nói ra nguyên nhân “Diệt thế”, hay là “Khả năng” mà nó nói ra sau đó...

- Nàng lo lắng ta bởi vì nàng, cùng Kiếp Thiên ma đế... quyết liệt?

Vân Triệt hơi sợ run nói.

Hai chữ “Quyết liệt” có lẽ cũng không thỏa đáng, bởi vì hắn vốn không có tư cách “Quyết liệt” với Kiếp Thiên ma đế.

Tà Anh vạn kiếp luân... thật sự có khả năng khiến Kiếp Uyên cũng kiêng kỵ thật sâu. Nếu như nàng muốn phong ấn nó, như vậy, không thể nghi ngờ sẽ phong ấn cả Mạt Lỵ.

Nếu muốn cướp lấy... Mạt Lỵ hiển nhiên không thể chủ động thoát khỏi Tà Anh vạn kiếp luân, bằng không đã sớm chọn lựa như vậy. Như thế nếu muốn cướp lấy, không thể nghi ngờ sẽ phải giết Mạt Lỵ trước.

Cho dù là khả năng nào...

Không! Sẽ không phát sinh chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không!

Mạt Lỵ nói:

-... Ngươi hiểu là được rồi. Cũng như ngươi mới vừa nói, Kiếp Thiên ma đế đã là chúa tể chân chính đương thời, cũng là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của ngươi. Dựa vào nàng, ngươi chính là vua không ngai, cho dù hạ nô ấn cho Thiên Diệp Ảnh Nhi, Phạm Đế thần giới cũng không dám làm gì ngươi. Còn nếu như mất đi chỗ dựa vào này, thậm chí đắc tội chỗ dựa vào này... tự mình nghĩ kỹ hậu quả!

- Kể cả ngươi kiên trì tùy hứng, ta cũng sẽ không cho phép!

Vân Triệt suy nghĩ ngắn ngủi, nói:

- Thật ra ta cảm thấy được, những lo lắng này của nàng có lẽ là dư thừa.

- Ban đầu khi biết được chân tướng Kiếp Thiên ma đế sắp về thế, ta từng vô cùng bất an kinh hãi, nhưng mà khi chân thật nhìn thấy Kiếp Thiên ma đế, lại hoàn toàn không hề giống với dự đoán của ta, chẳng những không tàn nhẫn dữ dội, ngược lại ôn hòa nhân từ đến làm cho người ta khó có thể tin. Ta còn cảm giác ra được nàng nhất định không phải là một người tham lam.

- Mặt khác, vì khí tức hỗn độn thay đổi, Huyền Thiên chí bảo hiện giờ đã hoàn toàn khác với thời đại xa xưa. Ở dưới cấp bậc pháp tắc hiện giờ, cho dù Tà Anh vạn kiếp luân khôi phục như thế nào cũng không thể lại đạt tới được trình độ năm đó, kể cả cấp bậc chân thần đều không có khả năng, tự nhiên cũng không có một chút khả năng tạo thành uy hiếp gì đối với Kiếp Thiên ma đế, cho nên, nàng không có lý do gì nhất định phải phong ấn hoặc cướp lấy.

- Huống chi, nó gọi nàng là chủ nhân, nàng mới là chủ đạo của ý chí, chính nó muốn tác loạn cũng không thể.

Mạt Lỵ: “...”

- Còn có một việc, sau khi nàng nghe xong nhất định sẽ giật mình.

Vân Triệt nói:

- Hồng nhi thật ra là nữ nhi của Kiếp Thiên ma đế và Tà thần.

Câu nói này khiến Mạt Lỵ chợt quay đầu lại, kinh ngạc thất thanh

- Ngươi nói cái gì!?

Vân Triệt không lập tức giải thích, mà nở nụ cười:

- Cho nên nàng không cần lo lắng ta sẽ cùng Kiếp Thiên ma đế “Quyết liệt” gì đó. Hơn nữa bởi vì năm đó ta cứu mạng Hồng nhi, Kiếp Uyên luôn luôn tự nhận hiếu nợ ta một nhân tình rất lớn.

- Hồng nhi... là nữ nhi của nàng và Tà thần?

Mạt Lỵ thì thầm một tiếng. Cho dù là Tà Anh có lượng lớn ký ức thời viễn cổ cũng không hề biết được chuyện này.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Mặt khác, thần giới thật ra cũng không bài xích và không tha cho sự tồn tại của nàng giống như nàng nghĩ. Nói ví dụ như... nàng chắc đã sớm biết, Khuynh Nguyệt hiện giờ đã là thần đế của Nguyệt Thần giới, năm đó ngươi giết Nguyệt Vô Nhai, ta vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ rất căm thù nàng, nhưng mà ngược lại, nàng ấy lại cổ vũ ta tới tìm nàng, cũng hy vọng ta có thể sớm tìm được nàng, càng nhắc nhở ta hiện giờ là thời cơ tốt nhất để nàng được người đời tha cho.

Trong mắt Mạt Lỵ lóe lên một chút hắc quang phức tạp, hờ hững nói:

- Nàng ấy không phải xuất thân thần giới, sẽ nghĩ như thế cũng không kỳ quái.

Vân Triệt lập tức nói:

- Sư tôn của ta cũng nói lời giống vậy. Sư tôn nói, nàng sẽ là người nguyện ý dùng tất cả lực lượng bảo hộ ta.

Mạt Lỵ đột nhiên hỏi lại:

- Vậy còn Trụ Thiên thần đế thì sao? Hiện giờ, hắn chắc xem như là người tán thành ngươi nhất. Nhưng đồng thời Trụ Thiên thần đế cũng cực kỳ chính đạo, không thể có khả năng cho phép Tà Anh tồn tại trên thế gian này nhất, càng không có khả năng cho phép xuất hiện ở đông thần vực! Nếu như biết ngươi làm bạn với Tà Anh, như vậy... Trụ Thiên thần đế đối với ngươi vĩnh viễn không có khả năng lại như lúc trước.

- Mà với uy vọng của Trụ Thiên thần giới ở thần giới, thái độ của Trụ Thiên thần giới đối với ngươi còn quan trọng hơn ngươi nghĩ!

Vân Triệt không giải thích không phản bác, cũng không nói bản thân không thèm quan tâm, mà đột nhiên nói:

- Mạt Lỵ, chúng ta đánh cược một phen được không?

Mạt Lỵ: “?”

- Nếu như ta có thể khiến Kiếp Thiên ma đế và Trụ Thiên thần đế chấp nhận sự tồn tại của nàng, nàng hãy cùng ta rời khỏi nơi này, sau đó dùng lực lượng của nàng để bảo hộ ta.

“...” Mạt Lỵ khẽ nhếch cánh môi.

- Nếu ta tạm thời thất bại, ta sẽ không ép nàng rời khỏi đây bây giờ cùng ta, cho đến khi ta thành công, hoặc là đến một ngày có bước ngoặt khác, có được không?

Mạt Lỵ ngoái đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của hắn, lời nói của nàng, lời nói của Tà Anh đều không để cho trong ánh mắt hắn xuất hiện bất cứ thất vọng, nôn nóng hay u ám gì, ngược lại là một mảnh ấm áp với bình thản, cùng với đang im lặng nói cho nàng biết kiên quyết vĩnh viễn không có khả năng buông nàng ra.

Vắng lặng, u ám trong tâm linh những năm này đã sớm hòa tan với hỗn loạn trong lúc bất tri bất giác ở trong ánh mắt của hắn. Trong lòng rõ ràng có rất nhiều điều cố kỵ, nhưng vào giờ phút này, lại không cách nào nghĩ tới, không sinh ra được một chút khí lực cự tuyệt.

Nàng nhìn cái bóng của mình ở trong mắt Vân Triệt, nhẹ nhàng gật đầu:

- Được... nếu như ngươi thật sự có thể làm được... ta sẽ cùng ngươi rời khỏi nơi đây, về sau ngươi đi đâu ta sẽ đi đó.

Nàng không hề đề cập đến Tinh Thần giới, bởi vì nơi đó đã không xứng để cho nàng có một chút lưu luyến và sầu não.

Năm ngón tay của Vân Triệt không tự chủ siết chặt:

- Đây là do chính miệng nàng nói, Hồng nhi, Hòa Lăng đều có thể làm chứng, bây giờ nàng muốn đổi ý đều không kịp!

Mạt Lỵ:

- Hòa Lăng? A...

Mạt Lỵ kêu lên một tiếng theo bản năng, đã bị Vân Triệt bất ngờ kéo tới, lại ngã vào trong lòng hắn, bị hắn ôm chặt lấy, khê khẽ chưa dứt, cánh môi hé mở đã bị nhẹ nhàng che lại.

Khí tức nam tử nồng liệt dừng ở chóp mũi. Mạt Lỵ khẽ “Ưm” một tiếng, đôi mắt đen trợn trừng, đầu óc bỗng chốc biến thành trống rỗng...

Năm đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, Vân Triệt đã từng dùng miệng độ huyết cho nàng, nhưng đó là vì cứu mạng nàng, không có bất cứ ý niệm nào khác, nhưng giờ phút này là lần đầu tiên bị Vân Triệt chân chính hôn.

Thân thể Mạt Lỵ trở nên cứng ngắc, xúc cảm quá mức kỳ dị trên cánh môi khiến cho nhịp tim của nàng như hươu chạy, cứng đờ một hồi lâu, nàng mới đột nhiên tránh ra, gò má quay đi, thở hổn hển nói:

- Vân Triệt... ngươi... ta... ngươi đừng quên... ta... chính là sư phụ của ngươi.

- Đã sớm không phải!

Vân Triệt khẽ cười một tiếng, trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại lả lướt của nàng, khi nàng một lần nữa trở tay không kịp, lại một lần nặng nề hôn lên trên đôi môi của nàng, hơn nữa không còn là môi đụng chạm đơn giản, trở nên đặc biệt tùy ý và xâm lược.

Nàng bị Tinh Thần giới ruồng bỏ hiến tế, bị trên đời không tha cho... cũng được, như vậy, vậy Mạt Lỵ có thể thuộc về hắn, cũng vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn...

Mạt Lỵ giãy giụa theo bản năng, chính là giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, dần dần, đôi mắt nàng lặng yên khép kín, cổ cao cao tinh tế ngẩng lên, từ dưới ý thức lùi bước đến vô ý thức trúc trắc đáp lại, cánh tay mềm mại ôm chặt lấy thân thể Vân Triệt, trên người lặng yên tản ra màu hồng nhạt tươi đẹp, thậm chí im lặng xua tan đi ma khí Tà Anh mà vạn linh đều e ngại.

----

Phạm Đế thần giới.

- Chủ nhân, tiểu thư đi theo Vân Triệt tới thái sơ thần cảnh, đã mấy ngày không đi ra.

Cổ Chúc khom lưng đứng sau lưng Thiên Diệp Phạm Thiên, phát ra giọng nói khàn khàn nặng nề.

- Thật sao.

Thiên Diệp Phạm Thiên thuận miệng đáp lại, giống như không hề quan tâm.

Vừa trúng ám toán, mất hết mặt mũi, còn khiến cho Thiên Diệp Ảnh Nhi bị hạ nô ấn, đổi lại là bất cứ kẻ nào khác đều sẽ bùng nổ phẫn nộ tới cực điểm, nhưng thần sắc của Thiên Diệp Phạm Thiên lại vô cùng bình tĩnh thong dong, giống như chính là xảy ra một chuyệ nhỏ không đáng nhắc tới.

Giọng Cổ Chúc tối nghĩa, nhưng ánh mắt lại đặc biệt phức tạp:

- Mấy ngày này, chuyện tiểu thư bị Vân Triệt hạ nô ấn đã truyền ra ở các đại tinh giới, kể cả hai thần vực tây nam đều gần như lan truyền người người đều biết rõ. Kể cả chuyện có Trụ Thiên thần đế làm chứng đều truyền ra hoàn chỉnh, haizzz.

Thiên Diệp Phạm Thiên nhàn nhạt hừ lạnh:

- Hừ, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao. Nếu Hạ Khuynh Nguyệt không thúc đẩy chuyện này, bổn vương ngược lại sẽ cảm thấy kỳ quái!

A... Phạm Đế thần nữ thần tư lăng thế, không người có thể gần lại trở thành nô bộc của Vân Triệt! Châm chọc lớn cỡ nào, chê cười kinh thiên động địa cỡ nào!

- Độc chủ nhân trúng đã hoàn toàn tinh lọc, tám phạm vương khác cũng đều tin tưởng toàn bộ không có chuyện gì. Như thế, đã mất hậu hoạn.

Cổ Chúc nói.

- Hả?

Thiên Diệp Phạm Thiên thoáng liếc mắt.

Cổ Chúc chậm rãi nói:

- Đã có thể cởi bỏ nô ấn cho tiểu thư. Khi tiểu thư tu thành “Phạm hồn cầu tử ấn”, phạm hồn đã dung hợp với chân hồn, nô ấn nàng bị hạ đồng thời ở trên phạm hồn và chân hồn. Lấy phạm hồn linh cố tình thu hồi phạm hồn của tiểu thư, nô ấn sẽ mất gốc tự tan.

- Chân hồn với phạm hồn tương dung hoàn mỹ, trước mắt chỉ có chủ nhân và tiểu thư tu thành, đương thời không người hiểu được, kể cả Nguyệt Thần đế và Trụ Thiên thần đế. Vả lại lão nô cũng đã “Nhốt” ký ức liên quan cho tiểu thư.

- Tuy rằng hành động lần này sẽ khiến cho phạm thần thần lực của tiểu thư phế hết, nhưng mà lấy thiên phú ngộ tính của tiểu thư, lại kế thừa rồi hoàn toàn khôi phục chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

- Không cần sốt ruột.

Thiên Diệp Phạm Thiên lại chỉ cười nhạt.

-... Trễ thêm một ngày, đó là nhiều thêm một ngày nhục nhã.

Cổ Chúc nói nhỏ.

- Mảnh đá khắc ấn nghịch thế thiên thư, Ảnh Nhi có giao cho ngươi không?

Thiên Diệp Phạm Thiên hỏi.

Cổ Chúc nói:

- Vật quan trọng như thế, sao lão nô có tư cách chạm tay.

Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhẹ, trong mắt lóe lên một chút xảo trá trong chớp mắt:

- Ha ha, đây là một phen sỉ nhục, nhưng chắc gì đã không phải là kỳ ngộ.

-... Tiểu thư quả thật định thông qua Vân Triệt, giải đọc nghịch thế thiên thư sao?

Trong lời nói tối nghĩa của Cổ Chúc giống như mang theo thở dài.

Thiên Diệp Phạm Thiên nói:

- Nghịch thế thiên thư ở trong tay Ảnh Nhi vĩnh viễn không có khả năng có ngày hiểu thấu đáo, một điểm này, trong lòng nàng biết rõ. Mà bây giờ, một người duy nhất có thể đọc giải được nghịch thế thiên thư đã xuất hiện, đó chính là Kiếp Thiên ma đế.

- Sau khi Vân Triệt được đến nghịch thế thiên thư từ trên người Ảnh Nhi, biết được nó là thủy tổ thần quyết viễn cổ, hắn nhất định sẽ đi tìm Kiếp Thiên ma đế. Vì trên thế giới này không có ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của thủy tổ thần quyết... kể cả sáng thế thần cũng không thể, huống chi là Vân Triệt.

- Nếu như tất cả thuận lợi, Vân Triệt đối mặt với Ảnh Nhi tuyệt đối trung thành, không cần bố trí bất cứ phòng vệ gì... ha ha, nói không chừng Ảnh Nhi sẽ có chút thu hoạch, cho dù chỉ có một chút cũng là cơ hội duy nhất.

- Nhưng mà...

Cổ Chúc còn định nói điều gì đã bị Thiên Diệp Phạm Thiên cắt ngang:

- Đừng nhiều lời. Khi nào nên cởi bỏ nô ấn cho nàng, bổn vương hiểu rõ trong lòng, ngươi đừng nhắc lại.

“...” Cổ Chúc cúi đầu xuống, không nói gì, chỉ có đôi mắt già nua trở nên đặc biệt đục ngầu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment