.
._747__2" class="block_" lang="en">Trang 747# 2
Chương 1495: Thải Chi dị hóa
- Mạt Lỵ, nàng rốt cuộc đã tìm được Tà Anh vạn kiếp luân ở đâu?
Vân Triệt cuối cùng hỏi vấn đề này.
Mạt Lỵ co bắp chân trắng như tuyết, như con mèo con lười nhác nằm trong ngực Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:
- Thí nguyệt ma quật.
Nàng đã không cách nào trở lại Tinh Thần giới, trên đời cũng không còn chốn đi về cho nàng... không, phải nói khi ở Lam Cực tinh, bên người Vân Triệt, đó là chốn đi về tốt nhất cho nàng.
- Thí nguyệt ma quật?
Sắc mặt Vân Triệt nhất thời kinh hãi, ký ức về khi đó cấp tốc dâng lên, sau đó khiếp sợ trên mặt hắn dần dần biến thành sáng tỏ, nói nhỏ:
- Năm đó, Tà Anh vạn kiếp luân được cởi phong ấn, lấy lại tự do là dùng thí nguyệt ma quân làm vật trung gian...
- Không trách được, không trách được thí nguyệt ma quân thế mà lại còn sống đến tận bây giờ, không trách được Tà thần chỉ phong ấn nó mà không diệt sát nó.
Câu trả lời của Mạt Lỵ khiến sương mù năm đó quấn quanh trên người thí nguyệt ma quân đã tan đi toàn bộ. Ở thời đại xa xưa, thí nguyệt ma quân bị Tà Anh vạn kiếp luân bắt cóc, trở thành vật dẫn sinh mệnh, cho nên, thần ma diệt hết nhưng nó lại còn sống. Tà thần phát hiện ra sự hiện hữu của nó, nhưng không cách nào giết nó được... Bởi vì sinh mệnh của nó đã dính liền với Tà Anh vạn kiếp luân.
Mà cho dù Tà Anh vạn kiếp luân đã hao hết lực lượng, Tà thần cũng không có khả năng hủy diệt được, chỉ có thể lựa chọn phong ấn nó cùng với Tà Anh vạn kiếp luân.
Cho đến trong phong ấn thời gian dài, lực lượng của Tà Anh vạn kiếp luân kể cả thí nguyệt ma quân bị bắt cóc đều hoàn toàn mất đi... nơi phong ấn, cũng chính là trong thí nguyệt ma quật, còn lại thí nguyệt ma quân còn sống -- đã từng là vương của Vĩnh Dạ ma tộc trong ma tộc, cùng với Tà Anh vạn kiếp luân yên lặng đi.
Tà Anh vạn kiếp luân, ma luân đáng sợ kèm theo cái tên “Diệt thế ma luân” kia thế mà lại luôn luôn tồn tại ở trên Lam Cực tinh.
Cộng thêm Thiên Độc châu, Luân Hồi kính... bảy đại Huyền Thiên chí bảo, thậm chí có ba món tồn tại ở Lam Cực tinh!
Ở trên một tinh cầu hạ giới mà thần giới cơ bản không người biết được, cho dù đi ngang qua đều lười liếc nhìn xem!
- Năm đó mảnh hắc ngọc mà thí nguyệt ma quân chết đi rồi lưu lại, ngươi có còn nhớ rõ không?
Mạt Lỵ hỏi.
Vân Triệt gật đầu:
- Hiện giờ ta mang theo trên người. Hay là nàng đã biết được đây là cái gì rồi?
- Viên hắc ngọc kia, chính là phần tàn phiến đầu tiên của “Thủy tổ thần quyết” do Thủy tổ thần thái cổ lưu lại.
Mạt Lỵ nói xong, lại phát hiện Vân Triệt cũng không có phản ứng quá mức kịch liệt:
- Xem ra, ngươi đã biết rồi.
- Ta cũng mới biết được không lâu.
Vân Triệt nói, trước khi đến thần giới, hắn đã biết được trong đó khắc ấn chính là một bộ nghịch thế thiên thư không hiểu ra làm sao từ chỗ Tiêu Linh Tịch, mà vào hai ngày trước, hắn mới từ chỗ Thiên Diệp Ảnh Nhi biết được nghịch thế thiên thư chính là thủy tổ thần quyết.
- Ta còn biết, ở thời đại xa xưa, ba phần tàn phiến của thủy tổ thần quyết, một phần ở chỗ Tru Thiên thần đế Mạt Ách, một phần ở trong tay Kiếp Thiên ma đế, còn có một phần.. lại ở trong tay thí nguyệt ma quân, có phần khó tin.
Mạt Lỵ lại lắc đầu:
- Không, viên hắc ngọc kia cũng không phải là thứ thuộc về thí nguyệt ma quân, năm đó hắn là vương của Vĩnh Dạ ma tộc, nhưng còn chưa có tư cách chạm vào thủy tổ thần quyết. Viên hắc ngọc kia thật ra là thứ thuộc về Tà Anh.
- Hả?
Vân Triệt sửng sốt.
- Căn cứ ghi chép lại, ba phần tàn phiến của thủy tổ thần quyết, một phần ở ma tộc, hai phần ở thần tộc, nhưng thật ra chính là hai phần ở ma tộc, một phần ở thần tộc, chính là không ai biết được phần thứ nhất rốt cuộc ở đâu. Thật ra phần thủy tổ thần quyết thứ nhất, từ vừa mới bắt đầu ngay ở chỗ Tà Anh.
- Sở dĩ nó ở trên người thí nguyệt ma quân là vì năm đó sau khi bắt cóc nó, lúc kiệt lực đã rơi vào trên người nó. Nhưng thí nguyệt ma quân chắc cũng không biết đó là vật gì, càng không có khả năng giải đọc. Mà kể cả Tà Anh, tuy rằng biết được đó là mảnh tàn phiến đầu tiên của thủy tổ thần quyết, nhưng cũng không cách nào giải đọc được.
- Tà Anh cũng không cách nào giải đọc?
Chân mày Vân Triệt hơi động.
- Thủy tổ thần quyết khắc ấn chính là thái sơ thần văn, trừ bỏ ma đế và sáng thế thần kế thừa mảnh nhỏ ký ức của Thủy tổ thần ra, sinh linh gì đều khó có khả năng giải đọc.
Mạt Lỵ nói.
-... Trừ bỏ sáng thế thần và ma đế ra, thật sự không có khả năng gì?
Vân Triệt hơi hoảng hốt hỏi... Mà kể cả Tà Anh, tồn tại mơ hồ còn ở trên cả sáng thế thần và ma đế này lại cũng không cách nào đọc giải được thủy tổ thần quyết?
- Ừm.
Mạt Lỵ trả lời đơn giản xác định, nàng đã nhận ra được vẻ khác thường của Vân Triệt, thoáng ngước mắt:
- Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?
Ánh mắt Vân Triệt thoáng giật giật, sau đó lại lắc đầu:
- Thật ra... cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Mạt Lỵ không hỏi tới, nói:
- Viên hắc ngọc kia ở trên người ngươi là vật vô dụng, nhưng ngươi có thể giao nó cho Kiếp Thiên ma đế. Nếu Kiếp Thiên ma đế quả thật là người không muốn thua thiệt nhân tình, nàng chắc chắn sẽ bởi vì vậy mà nợ ngươi một nhân tình vĩ đại.
Năm đó, Kiếp Uyên chính là bị thủy tổ thần quyết của Mạt Ách hấp dẫn mới trúng ám toán, hiển nhiên có khát vọng sâu đậm đối với thủy tổ thần quyết.
- Ừm, ta hiểu được.
Vân Triệt gật đầu, hắn thật sự định làm như vậy.
Hai phần thủy tổ thần quyết trong tay, hơn nữa thêm vào phần ở trong tay Kiếp Uyên, nếu như vậy... lần đầu tiên trong lịch sử quy về hoàn chỉnh.
Cho nên hai phần thủy tổ thần quyết ngoài ý muốn tới tay này khiến sự tin tưởng khi Vân Triệt đối mặt với Kiếp Uyên tăng mạnh... Bởi vì đây không thể nghi ngờ là lợi thế vĩ đại để hắn khuyên giải Kiếp Thiên ma đế quản thúc ma thần về thế, thậm chí có thể nói là lợi thế lớn nhất.
Vào lúc này, Vân Triệt đột nhiên nghĩ tới Tinh Thần luân bàn mà Tinh Tuyệt Không giao cho hắn, hắn vừa định lấy ra, nhưng trong lòng vừa động, bỏ qua suy nghĩ này.
Vẫn không nên tăng thêm gánh nặng tâm linh cho Mạt Lỵ thì hơn, nàng hiện giờ cũng nhất định không muốn nghe chuyện gì về Tinh Tuyệt Không.
Vân Triệt hỏi:
- Ta nghe nói Thải Chi đã ở bên trong thái sơ thần cảnh, vả lại vài năm nay đều có vẻ o hề rời đi. Nàng thường xuyên gặp nàng ấy không?
“...” Hô hấp của Mạt Lỵ dừng lại, sau một hồi lâu mới tĩnh mịch nói:
- Ta thật sự thường xuyên nhìn thấy con bé, nhưng con bé chưa từng gặp ta.
“...” Câu trả lời của Mạt Lỵ giống suy nghĩ của Vân Triệt như đúc.
- Năm đó ta cố tình để cho hai người kết hợp vì chính là sau khi ta ra đi, con bé có thể nhớ đến sự tồn tại của ngươi mà không đến mức lòng không chốn quay về, triệt để rơi vào vực sâu oán hận, không nghĩ tới ta chính là vẫn còn quá ngây thơ.
Tình thế biến hóa năm đó còn hơn kết quả tệ nhất mà Mạt Lỵ nghĩ đến không biết bao nhiêu lần. Kể cả nàng cũng đánh giá sai cực hạn đáng ghê tởm của tính người... Dù sao, nàng giả vờ lão luyện ở trước mặt Vân Triệt và Thải Chi như thế nào, nhưng chung quy cũng chỉ có hai mươi mấy năm lịch duyệt.
Nàng vốn định sau khi hy sinh bản thân cứu vớt Thải Chi, Thải Chi còn có Vân Triệt, Vân Triệt còn có Thải Chi. Nhưng kết quả lại là hai người các nàng cùng bị cha ruột, bị các tinh thần cùng tông cùng nguồn gốc ám toán hiến tế, cuối cùng Vân Triệt chết, Mạt Lỵ hóa thành Tà Anh, còn Thải Chi trải qua, thừa nhận, nhìn thấy tất cả này, đả kích to lớn mà Thải Chi nhận lấy không có bất kỳ ai có thể tưởng tượng được.
Vốn vì mẹ đẻ, dì, ca ca chết đi mà lòng đầy u ám, kề cận bên bờ vực sâu, một lần này Thải Chi hoàn toàn triệt để rơi về phía vực sâu...
Mạt Lỵ nhẹ nhàng nói:
- Con bé ở một nơi rất sâu trong thái sơ thần cảnh, hơn nữa càng ngày càng sâu. Vài năm này không biết con bé đã đối mặt với bao nhiêu mãnh thú thượng cổ, mỗi ngày đều sẽ chịu rất nhiều thương tổn.. Trước kia ở dưới giới nghiêm của ta, con bé cũng không phải người tay nhiễm máu tươi đoạt mạng sống, mà bây giờ, khi con bé đối mặt với mưa máu và mất mạng, lạnh lùng đến để cho ta kinh hãi.
Vân Triệt: “...”
- Tốc độ Thiên Lang thần lực của con bé thức tỉnh cũng sắp đến mức không thể tưởng tượng được. Mỗi lần ta tìm được con bé, cho dù chỉ cách một hai tháng, khí tức của con bé đều sẽ hoàn toàn khác với lần trước.
- Ca ca đã từng là Thiên Lang tinh thần mạnh nhất, nhưng tốc độ phát triển của Thiên Lang thần lực của Thải Chi lại còn vượt qua ca ca ít nhất... gấp mười lần.
Thải Chi với độ phù hợp và tốc độ trưởng thành vô cùng đáng sợ đối với Thiên Lang thần lực không khiến cho Mạt Lỵ vui vẻ, chỉ có lo lắng càng ngày càng sâu.
Vân Triệt nói:
- Chúng ta cùng đi tìm nàng ấy đi. Để cho nàng ấy nhìn thấy ta vẫn còn sống tốt, cũng để cho nàng ấy nhìn thấy nàng không hề bị ảnh hưởng đến tâm trí, vẫn là tỷ tỷ mà nàng ấy nhớ đến, nàng ấy nhất định sẽ...
Mạt Lỵ lại cự tuyệt:
- Không, chỗ con bé ở không phải ngươi có khả năng tới gần. Hơn nữa... có mấy lần, ta cảm giác được con bé đã nhận ra ta, nhưng con bé không gọi, không tìm ta, mỗi lần đều rời xa.
- Vì sao?
Chân mày Vân Triệt cau chặt.
- Chờ khi con bé muốn gặp chúng ta, muốn rời khỏi nơi này, con bé sẽ rời đi. Trước đó, đừng quấy rầy và bức bách con bé.
Mạt Lỵ nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ bổng u ám.
....
Cùng một thời gian, thái sơ thần cảnh, chỗ sâu không biết.
Tí tách.
Một giọt nước mưa hơi lạnh rơi trên khuôn mặt non mềm trắng như tuyết không tỳ vết, thiếu nữ mở đôi mắt mông lung ra, thân hình co rúc dưới cây khô ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám trắng bao la.
- Trời mưa rồi...
Nàng nhẹ nhàng tự nói, hai tròng mắt hé mở vẫn mang theo mơ màng sau khi ngủ mơ.
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi lên xiêm y nhiều màu của nàng, như một con bướm sặc sỡ nhanh nhẹn bay múa... Chính là thế giới chỗ nàng, mười dặm, trăm dặm, vạn dặm, trăm triệu dặm... đều là một mảnh xám trắng vô tận, nàng trở thành màu sắc duy nhất trong thế giới xám trắng này.
Nhưng màu sắc duy nhất này lại bao phủ cô tịch vô tận.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Đất rung núi chuyển, một con cự thú vạn trượng chui từ dưới đất lên, đánh về phía nữ hài sặc sỡ rõ ràng vô cùng nhỏ bé xinh xắn này, lại phóng thích ra khí tức khiến cho nó bất an.
Thân thể của nó hiện lên màu xám trắng, tương dung hoàn mỹ với thế giới, thân thể như đá xám trải thành, một tiếng rít gào, mang lên chính là uy thế khủng bố hủy diệt sao trời.
Thiếu nữ không hề kinh hoàng, đôi mắt vẫn mơ màng như trước, trong nháy mắt, thân thể như bướm sặc sỡ của nàng xẹt qua một bóng màu hư ảo.
Rầm ----
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn giống như băng tuyết ngưng thành của nàng chạm lên trước ngực cự thú vạn trượng, cũng đã nổ tung ra một bóng sói vạn trượng còn khổng lồ hơn thân thể của nó ở trước lồng ngực nó.
Xoẹt rẹt!!!
Như có một đường lôi quang màu xanh biếc xẹt qua trên không, trong phút chốc, trời cao màu xám trắng đột nhiên chia năm xẻ bảy, vết rách màu xanh biếc vẫn luôn kéo dài đến cuối tầm mắt, giới hạn của trời cao...
Đó là không gian của thái sơ thần cảnh, trời cao của thái sơ thần cảnh, còn cứng cỏi hơn thần giới không biết bao nhiêu lần.
Tiếng kêu của cự thú vạn trượng dừng lại, bên trong bóng sói lóng lánh, dưới trời cao phá nát, thân thể khổng lồ của nó như khựng lại giữa không trung, sau đó đột nhiên nổ tung, nổ ra vô số mảnh vụn... cùng mới một mảnh mưa máu màu đỏ tươi còn khủng bố hơn mưa gió cuồng bạo nhất.
Rào rào --
Mưa máu dội xuống, nhiễm thấu thiếu nữ sặc sỡ, một luồng khí tức tanh hôi gay mũi tới cực điểm điên cuồng tràn ngập không gian. Nàng đứng ở trong trung tâm mưa máu điên cuồng dội xuống, không tránh né, không che chắn, nàng chậm rãi chìa bàn tay nhỏ nhắn, nhìn năm ngón tay lại một lần nữa biến thành màu đỏ tươi, đôi mắt vốn như khảm ngôi sao lại lạnh lùng vô cùng làm cho người ta sợ hãi.
- Còn chưa đủ... còn chưa đủ...
Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Mưa to màu máu cuối cùng dừng lại, không gian xa xôi truyền đến lượng lớn tiếng mãnh thú đi xa... Thượng cổ mãnh thú nguy hiểm tồn tại nơi thái sơ thần cảnh, người người kinh hãi này lại sinh ra sợ hãi chưa hề có với khí tức của nữ hài.
Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, giọng nói mông lung giống như còn trong mộng:
- Tỷ tỷ... chờ muội... những người khi dễ tỷ... muội sẽ... giết sạch toàn bộ bọn họ... giết sạch toàn bộ... toàn bộ...
- Toàn... bộ...
Trong tiếng lẩm bẩm, tay nàng chậm rãi buông xuống, bên trong đôi mắt lóe lên một chút lam quang sâu thẳm... Nhưng mà lam quang đã từng tượng trưng cho Thiên Lang thần lực này lại thiếu đi vẻ tươi đẹp lộng lẫy trong quá khứ, nhiều thêm một phần u ám vô cùng đáng sợ.
U ám tượng trưng cho Hắc Ám huyền lực!