.
._748__1" class="block_" lang="en">Trang 748# 1
Chương 1496: Lợi thế vô dụng
Chung sống năm ngày ở trong thái sơ thần cảnh với Mạt Lỵ, Vân Triệt mới cuối cùng lưu luyến rời đi.
Năm ngày này, Vân Triệt và Mạt Lỵ gần như thời thời khắc khắc dính vào nhau.
Quan hệ giữa bọn họ luôn đặc biệt vi diệu, đừng nói Mạt Lỵ, kể cả Vân Triệt đã thê thiếp thành đàn cũng khó nói rõ tình cảm đặc thù của hắn đối với Mạt Lỵ là gì.
Cho dù ở chung một tháng ở Tinh Thần giới, cảm giác vi diệu này vẫn luôn luôn tồn tại... Mà hơn phân nửa thời gian, Mạt Lỵ còn cố tình giao hắn cho Thải Chi.
Hiện giờ không có Tinh Thần giới ràng buộc, Mạt Lỵ bị thế giới cô lập ngược lại có thể không còn cố kỵ, thỏa sức dựa vào trên người Vân Triệt, như người yêu, như người thân... thế nào đều được.
Trước khi nàng đã từng vô cùng khinh bỉ những nữ tử si luyến Vân Triệt, bị hắn dùng đủ loại “Thủ đoạn đê tiện vô sỉ hạ lưu” “Lừa gạt tới tay”, mà bây giờ, nàng đã nhận thức được, bản thân lại đã là... hơn nữa đã sớm là một trong số đó.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi rời đi, Mạt Lỵ nhìn hắn đi xa, một mực yên lặng nhìn thật lâu.
Vân Triệt, năm đó ta vì ngươi mà thức tỉnh Tà Anh, lại vì ngươi mà hoàn toàn áp chế oán hận với sát niệm đáng sợ đến mức tận cùng này...
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, ở trong sinh mệnh của ta ngươi đã quan trọng đến mức độ như vậy... thậm chí còn xa hơn ý niệm báo thù mà ta đã từng coi là toàn bộ cuộc đời.
Vân Triệt vì nàng hái bà la hoa... Vân Triệt vì nàng vứt bỏ tất cả đi tới thần giới... Vân Triệt vì nàng dùng mạng đi tới Tinh Thần giới...
Cho dù bản thân hóa thành Tà Anh cả thế giới e ngại, nhưng Vân Triệt hiện giờ làm cho nàng vui vẻ vô tận.
Bốn Vương giới đông vực, Nguyệt Thần giới và Trụ Thiên thần giới đều đứng bên Vân Triệt, Tinh Thần giới ốc còn không mang nổi mình ốc, trong Phạm Đế thần giới, Phạm Đế thần nữ nguy hiểm nhất trở thành nô bộc trung thành nhất của hắn.
Ngâm Tuyết giới chỗ của hắn, còn có một sư tôn bí hiểm, cực kỳ che chở cho hắn.
Huống chi, là hắn bình ổn nguy cơ Kiếp Thiên ma đế về thế, cũng được Kiếp Thiên ma đế chiếu cố, càng sinh mệnh tương liên với Hồng nhi.
Tinh giới thượng vị biết được chân tướng này càng phía sau tiếp trước gần sát nịnh bợ.
Vân Triệt hiện giờ đã không còn là người hạ giới năm đó cần từng bước cẩn thận ở thần giới nữa.
Những thứ này, kết hợp với lực lượng của nàng, cho dù Vân Triệt là phế nhân, ở thần giới hiện giờ cũng sắp có được quyền phát ngôn cực kỳ to lớn, không hề thua kém bất kỳ một thần đế nào, chỉ cần Kiếp Thiên ma đế tồn tại, trừ phi bị ép đến chỉ có thể đồng quy vô tận, bằng không cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào ám xúc phạm thương tổn đến hắn.
Hắn rất có lòng tin nói thân phận Tà Anh của nàng nhất định sẽ được thế gian bao dung... Cho dù không thể, chỉ cần một câu nói của Kiếp Thiên ma đế, không dung cũng phải dung.
Tất cả dường như đang phát triển về một phương hướng tốt nhất, đều đã không cần bản thân Vân Triệt tự trưởng thành.
- Vân Triệt, “Đánh cược” kia, ngươi nhất định sẽ thắng đúng không...
Nhìn phương xa, Mạt Lỵ nhẹ nhàng nói, cánh môi không tự chủ vểnh lên, trong mắt càng mông lung như trong mộng.
----
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu? Đi tìm Kiếp Thiên ma đế sao?
Rời khỏi thái sơ thần cảnh, Hòa Lăng hỏi.
Thời gian ma thần về thế dần tới gần, Vân Triệt ở thái sơ thần cảnh không muốn rời đi, trì hoãn không ít thời gian.
- Ừm, về Lam Cực tinh, đi thôi!
Gọi độn nguyệt tiên cung ra, Vân Triệt túm lấy Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhanh chóng trở lại Lam Cực tinh.
Trước kia, Vân Triệt e ngại nhất chính là bại lộ nơi mình sinh ra, bởi vì đủ thứ khác lạ quá mức ở trên người hắn khiến cho người ta liếc mắt, không hề nghi ngờ sẽ khiến cho thần giới sinh ra hiếu kỳ đối với nơi hắn sinh ra, rất có thể khả năng sẽ dẫn tai họa về nơi đó.
Cho nên những năm ở thần giới sau khi bị Thiên Diệp Ảnh Nhi để mắt đến, hắn chỉ có thể núp ở luân hồi cấm địa, không cách nào trở về.
Mà hiện giờ sự chú ý của người đời đối với hắn còn hơn xa năm đó, trừ phi hắn vĩnh viễn không đi về, bằng không cho dù hắn dè dặt cẩn trọng như thế nào, cũng nhất định có lúc bại lộ.
Nhưng cũng may, hiện giờ trên đời này, đã không có nơi này an toàn hơn Lam Cực tinh, càng không sợ bị người mơ ước.
Bởi vì nó là tinh cầu đầu tiên do Tà thần và Kiếp Thiên ma đế cùng sáng tạo ra, là tinh cầu Kiếp Thiên ma đế quyến luyến nhất trên đời này, ai dám đụng chạm đến không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới.
Mà nhân loại của Lam Cực tinh, còn có tất cả sinh linh đều không biết được tinh cầu chỗ mình ở là một tồn tại đặc biệt đặc thù, ở trong lúc vô hình đang nhận che chở lớn nhất trên đời này.
Tương lai, cho dù ma thần về thế, tai họa nhiều mấy lần, vô số tinh cầu, tinh giới, tinh vực sụp đổ, Lam Cực tinh cũng chắc chắn bình yên vô sự.
Còn nếu như công khai nguồn gốc ban đầu của Lam Cực tinh, không hề nghi ngờ, tinh cầu hạ giới hèn mọn đã từng không ai biết này sẽ trong một đêm xoay mình trở thành nơi thần thánh nhất đương thời, vạn linh đều muốn ngưỡng vọng cúng bái.
Tốc độ của độn nguyệt tiên cung cực nhanh, ba ngày sau, tinh cầu xanh thẳm trong biển sao mênh mông xuất hiện trong tầm mắt.
Trở lại Lam Cực tinh, độn nguyệt tiên cung rơi lên trên Tuyệt Vân nhai của Thương Vân đại lục. Vân Triệt kêu Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng chờ bên bờ đá, nhảy từ Tuyệt Vân nhai xuống, cho đến đáy vực.
Thế giới hắc ám, biển hoa âm u.
Đại khái vì linh hồn không trọn vẹn, phần lớn thời gian U nhi đều đang ngủ. Lúc này nàng đang yên tĩnh nằm trong biển hoa âm u, nhưng khác với mỗi lần trước khi Vân Triệt đến, thân thể xinh xắn của nàng cũng không cuộn chặt mình giống như trước kia, mà đang thật thoải mái nằm yên ở đó, ngủ đặc biệt yên ổn.
Bởi vì bên người nàng có Kiếp Uyên yên tĩnh làm bạn.
Cảm giác được Vân Triệt đến, Kiếp Uyên không tiếng động đứng dậy, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Vân Triệt, cánh tay trảo về phía sau, đã bày ra một kết giới cách âm tuyệt đối, không muốn để U nhi đang trong ngủ say nhận đến bất cứ quấy rầy gì.
Mặt Kiếp Uyên không chút thay đổi nói:
- Ngươi cuối cùng đã đến, nhưng chậm hơn dự tính của ta không ít. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như đã tìm được lý do hoặc “Lợi thế” cũng đủ.
Vân Triệt hơi xấu hổ cười cười, sau đó sắc mặt nghiêm chỉnh, nói thẳng ra:
- A... thân là người đương thời, cho dù vì chung hay vì tư, vãn bối đều có nghĩa vụ như thế... kính xin tiền bối nguyện dùng ít thời gian, nghe một lời của vãn bối.
- Ngươi nói đi, để cho ta nghe thử lợi thế hoặc lý do của ngươi.
Kiếp Uyên không cự tuyệt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Vân Triệt cảm giác được thái độ của Kiếp Uyên dường như mơ hồ có khác biệt với lần trước.
Vân Triệt thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Sau khi tộc nhân của tiền bối về thế sẽ phát sinh cái gì, tiền bối càng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Vãn bối cực kỳ lý giải vì sao tiền bối lại lựa chọn mặc kệ bọn họ, càng rõ ràng phàm linh đương thời không có bất kỳ tư cách đưa ra yêu cầu gì đối với tiền bối, với tộc nhân của tiền bối, nhưng mà, đối với tộc nhân của tiền bối mà nói, phát tiết oán hận thật sự là đối xử tốt nhất với bọn họ sao?
“...” Kiếp Uyên không hề phản ứng.
- Vận mệnh có đôi khi rất không công bằng, thật tàn khốc, nhưng cũng có lúc vô cùng tốt đẹp. Nói ví dụ như... năm đó tiền bối bị vận mệnh phụ bạc, đã thừa nhận kiếp nạn mà người thường không cách nào tưởng tượng được, nhưng mà tiền bối không vì kiếp nạn mà chết đi, ngược lại bình yên trở về, thay vào đó vì trận kiếp nạn này mà tránh được kiếp nạn che thế, thần tộc và ma tộc diệt hết, nhưng nữ nhi của tiền bối và Tà thần lại bình yên trên đời, đây chẳng phải là bồi thường của vận mệnh đối với tiền bối sao.
- Các tộc nhân của tiền bối cũng như thế. Bọn họ mang theo oán hận vô tận trở về, nhưng người năm đó hại bọn họ đều không còn trên thế gian, sinh linh đương thời đều vô tooj. Nếu như bọn họ phát tiết oán hận này lên trên người phàm linh vô tội, chẳng những không cách nào chân chính tiết hận, ngược lại sẽ gia tăng tội lỗi của bọn họ, càng thêm vặn vẹo tâm hồn của bọn họ, khiến thế giới sau này bọn họ thống lĩnh trở nên tai họa và rắc rối nổi lên bốn phía, sụp đổ.
- Mà nếu như có thể kiềm chế oán hận của bọn họ, ổn định tâm hồn của bọn họ, phân chia thế giới hỗn độn hiện giờ làm các tinh vực chia ra để cho bọn họ thống lĩnh, cũng cạnh tranh với nhau, như thế bọn họ có thể tìm được mục tiêu và theo đuổi của quãng đời còn lại, thậm chí có khả năng trở thành kính ngưỡng của vạn linh, hưởng thụ địa vị cao với vinh quang mà từ thời đại xa xưa đều không thể được hưởng thụ.
- Một điểm quan trọng nhất, có thể mượn dùng nó, từng chút từng chút một, cuối cùng triệt để thay đổi nhận thức của người đời đối với “Ma”, chân chính hoàn thành tâm nguyện lớn nhất năm đó của tiền bối với Tà thần.
- Mà nếu như có thể thực hiện được chuyện này, so với đơn thuần sa vào ma quỷ bị thù hận chế ngự, đều tốt hơn rất nhiều không gì sánh được đối với bọn họ hay đối với người đời, và đối với tiền bối.
Khi Vân Triệt nói đến “Triệt để thay đổi nhận thức của người đời đối với ‘Ma’, chân chính hoàn thành tâm nguyện lớn hất năm đó của tiền bối với Tà thần”, ánh mắt của Kiếp Uyên giật giật nhẹ không thể thấy, lúc khác vẫn không hề phản ứng chút nào.
Giọng điệu của Kiếp Uyên giống như khen ngợi, nhưng trên mặt không hề thay đổi:
- Nói xong rồi? Hừ, nói rất hay. Đáng tiếc, dường như ngươi hoàn toàn quên mất lời nói lần trước ta nói với ngươi.
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Vãn bối không quên. Vãn bối biết muốn kiềm chế oán hận mấy trăm vạn năm của bọn họ cực kỳ khó khăn. Nhưng mà, tiền bối là ma đế của bọn họ, cũng bởi vì tiền bối nên bọn họ mới tồn tại đến ngày hôm nay, cũng có thể về thế, cho nên tiền bối không phải tuyệt đối không có khả năng làm được, cũng chỉ có tiền bối mới có thể làm được... cho dù chính là thử.
Dừng lại một lúc, Vân Triệt tiếp tục nói:
- Vãn bối tự biết không có tư cách đưa ra yêu cầu này đối với tiền bối, cho nên, chỉ cần tiền bối nguyện ý thử, vãn bối... chắc chắn báo đáp cho tiền bối, hoặc là nói, là “Lợi thế” như lời tiền bối nói.
Kiếp Uyên giống như gợi lên hứng thú:
- Hả? Lợi thế gì, nói nghe một chút.
- Thủy tổ thần quyết!
Vân Triệt vô cùng nghiêm túc nói.
Kiếp Uyên liếc mắt, thản nhiên liếc nhìn hắn, hỏi:
- Thật sao? Ngươi tìm được chính là phần kia? Là phần của Mạt Ách lão cẩu, hay là phần chưa bao giờ hiện thế?
Phản ứng của Kiếp Uyên lạnh nhạt đến khiến Vân Triệt giật mình, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Trong đầu Vân Triệt nhất thời lóe lên vô số ý niệm, cuối cùng vẫn phải nói:
- Hai phần đều ở trong tay vãn bối! Cộng thêm với phần ở trong tay tiền bối, như thế, thủy tổ thần quyết trong truyền thuyết đã có thể ở trên người tiền bối, thành tựu hoàn chỉnh!
Thủy tổ thần quyết hoàn chỉnh... Mấy chữ này đặt ở thời đại xa xưa sẽ đủ để dẫn đến chấn động nghiêng trời lệch đất, đủ để cho tất cả ma với thần, kể cả sáng thế thần và ma đế đều triệt để điên cuồng.
Vân Triệt vốn tưởng rằng câu nói này chắc chắn tạo thành chấn động vĩ đại đối với Kiếp Uyên, dù sao đây là thứ năm đó nàng cầu cũng không được. Nhưng mà hắn nói xong lời này, sắc mặt của Kiếp Uyên lại không hề thay đổi, tròng mắt đen nhánh giống như vũng nước đọng u ám, một chút rung chuyển đều không có.
Kiếp Uyên vô cùng lạnh nhạt nói ra cái tên của thủy tổ thần quyết:
- Lấy thời gian tồn tại trên thế gian của ngươi, lại có thể tìm được hai phần, xem ra nghịch thế thiên thư này rất có duyên với ngươi. Nếu như thế, ngươi cứ giữ lại mà thưởng thức đi.
“...” Đừng nói đòi làm của riêng, kể cả một yêu cầu liếc mắt lật xem và hứng thú đều không có, Vân Triệt hoàn toàn sửng sốt.
Kiếp Uyên tiếp tục nói:
- Mặt khác, năm đó phần nghịch thế thiên thư mà ta đoạt được, hiện giờ đã không còn ở trên người ta.
Chân mày Vân Triệt nhảy dựng, nói:
- Chẳng lẽ, tiền bối đã bỏ quên nó ở ngoài hỗn độn?
- Ta thật sự vứt nó đi rồi.
Khi Kiếp Uyên nói câu này cười như không cười, hơn nữa giọng điệu đặc biệt lạnh nhạt, giống như chỉ thuận miệng đề cập đến một chuyện nhỏ không quan trọng không đủ để cho nàng nhập tâm.