.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1496" class="block_" lang="en">Trang 748# 2
Chương 1497: Lựa chọn của Kiếp Uyên
Vân Triệt hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ hiện giờ tiền bối đã không hề có hứng thú với thủy tổ thần quyết?
Kiếp Uyên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Năm đó là vì nghịch thế thiên thư này nên ta gặp ám toán của Mạt Ách lão cẩu, cũng bởi vì quá hiếu kỳ với tham niệm đối với nghịch thế thiên thư, ta lần đầu tiên làm trái với khuyên răn của Nghịch Huyền, ta giờ ngay cả bị hắn trách cứ... đều không còn cơ hội.
Vân Triệt: “...”
- Nghịch thế thiên thư trong tay ngươi có một phần đến từ Mạt Ách lão cẩu, nhìn sẽ bẩn mắt ta, chạm sẽ bẩn tay ta! Ngươi vẫn tự giữ lấy đi! Xem cũng không cần cho ta xem!
-... Được rồi.
Trong lòng Vân Triệt hơi phức tạp.
Hắn vốn tưởng rằng thủy tổ thần quyết trong tay là thứ có thể đả động Kiếp Uyên nhất, không nghĩ tới nàng chẳng những không có dục vọng nhúng chàm nó, trong lời nói ngược lại đầy rẫy chán ghét thật sâu.
Nhưng nói đi nói lại, làm ma đế duy nhất đương thời, không có bất cứ lực lượng gì có thể tạo thành dù chỉ một chút uy hiếp đối với nàng, nàng còn muốn thủy tổ thần quyết làm gì? Mà bi kịch của nàng và tộc nhân của nàng, thủy tổ thần quyết là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến, nàng sẽ có phản ứng như thế... cẩn thận mà nghĩ cũng không quá mức đột ngột.
Chính là từ đó, “Lợi thế” duy nhất mà hắn lấy được vào tay đều triệt để vô dụng.
Kiếp Uyên đột nhiên nói:
- Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta thật sự bỏ qua nghịch thế thiên thư, nhưng không phải bỏ quên ngoài hỗn độn. Dù sao ta vì Thủy tổ thần mà sinh ra, mà đó là ban ơn lớn nhất của Thủy tổ thần, sao ta có thể đặt nó ở ngoài hỗn độn.
Khóe miệng Kiếp Uyên khẽ nhúc nhích, giống như cười lạnh, lại như trào phúng, không cách nào miêu tả được đó là một loại vẻ mặt như thế nào:
- Nếu như ngươi có chút hứng thú đối với nghịch thế thiên thư này, cũng không ngại thử tìm kiếm một phen. Chẳng qua, trong những năm ở ngoài hỗn độn, ta ngược lại hiểu ra một chuyện.
- Nghịch thế thiên thư này là khởi nguyên của huyền đạo. Thủy tổ thần lưu nó lại chỉ vì không muốn quy nó về hư vô, cũng có khả năng chính là khảo nghiệm đối với đời sau. Mà kể cả quy nó về hoàn chỉnh, vả lại giải đọc toàn bộ, trên đời này cũng vốn không có khả năng có người tu thành nó được!
- Tại sao tiền bối lại cho rằng như thế?
Vân Triệt theo bản năng nói.
- Bởi vì pháp tắc ẩn chứa trong nghịch thế thiên thư là một tồn tại đặc thù tên là “Hư vô”, “Vạn vật vạn linh thế gian đều sinh ra từ hư vô, cuối cùng cũng quy về hư vô”, đây là một câu thần quyết duy nhất mà ta ngộ ra được từ nghịch thế thiên thư trong tay, nhưng nguyên lý hư vô súc tích trong đó, cho dù như thế nào ta đều không thể đụng chạm được.
Vân Triệt: “...”
- Trừ bỏ Thủy tổ thần chân chính sống ở “Hư vô” ra, đã không còn có khả năng có sinh linh nào chân chính đụng chạm đến pháp tắc “Hư vô” được, kể cả ma đế với sáng thế thần! Tập hợp đầy đủ nghịch thế thiên thư thì như thế nào... a, nực cười cho năm đó!
“...” Vân Triệt khựng lại hồi lâu, mới nói:
- Vãn bối thụ giáo. Có một chuyện khác, vãn bối muốn thương lượng với tiền bối, còn hy vọng tiền bối có thể thành toàn.
- Về chuyện “Tà Anh” sao?
Kiếp Uyên thản nhiên nói.
Vân Triệt chợt ngẩng đầu lên, trợn mắt há hốc mồm.
- Hừ, vài ngày này không phải ngươi đều ở cùng với nàng sao.
“~!@#$%...” Tóc gáy toàn thân Vân Triệt dựng lên hơn phân nửa, Kiếp Thiên ma đế này... rình coi sao!
Tuy rằng khóe mắt kinh hoàng, nhưng lời Kiếp Uyên nói khiến bất an trong lòng Vân Triệt bỗng chốc buông xuống:
- Tiền bối đã biết đến sự tồn tại và trạng thái hiện giờ của “Tà Anh”, nói cách khác, tiền bối cũng không có ý định phong ấn Tà Anh?
Kiếp Uyên hỏi ngược lại:
- Phong ấn? Vì sao? Tà Anh hiện giờ như thế nào, có liên quan gì tới ta chứ?
Vân Triệt nghe được câu nói này mà sững sờ, nhất thời có phần khó hiểu.
Đừng nói thần với ma khác, Tà thần cũng bị chôn diệt dưới “Vạn kiếp vô sinh” đến từ Tà Anh.
Câu nói này của Kiếp Uyên ẩn chứa thâm ý đặc thù mà chỉ có chính nàng mới hiểu được:
- Tà Anh nhận chủ, chuyện này thật thú vị, nhưng mà một ~ chút ~ đều chẳng liên quan đến ta. Ngươi đừng đề cập đến với ta nữa.
- Mặt khác, chuyện về tộc nhân của ta, ngươi cũng đừng nhắc lại, cho dù ngươi lấy ra lý do tự nhận là thú vị hữu dụng gì, lợi thế hoặc thủ đoạn gì khác, đều đừng đề cập đến với ta, ta không muốn nghe một chữ.
Môi Vân Triệt khẽ nhúc nhích, định nói điều gì, lại nghe giọng nói của nàng trầm xuống, buồn bã nói:
- Một tháng sau ngươi lại đến đây tìm ta, ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án.
-... Dạ.
Vân Triệt không cách nào cự tuyệt, mà từ trong lời nói của Kiếp Uyên, hắn mơ hồ nghe ra được nàng dường như có quyết định gì.
- Ưm...
Trong biển hoa âm u, U nhi chậm rãi mở đôi mắt bốn màu của nàng ra, mơ mơ hồ hồ nhìn sang bên này.
Kiếp Uyên liếc mắt, ánh mắt nhất thời trở nên nhu hòa giống như gió nhẹ, nàng thấp giọng nói:
- Kêu Hồng nhi ra, sau đó, ngươi đi nói chuyện với U nhi.
- Dạ...
....
Ở dưới Tuyết Vân nhai một ngày, cho đến Hồng nhi triệt để mệt mỏi rã rời, bổ nhào vào trên người Vân Triệt nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Vân Triệt cuối cùng mới được phép rời đi.
Vân Triệt nhẹ nhàng ôm lấy Hồng nhi, chuyển vào trong không gian của Thiên Độc châu, động tác hết sức mềm nhẹ, trong mắt cũng mang theo vài phần cưng chiều giống như khi đối mặt với nữ nhi.
Nhìn dáng vẻ của hắn, ánh mắt Kiếp Uyên thay đổi rất nhỏ, đột nhiên nói:
- Ta cũng đã từng như ngươi.
- Hả?
Vân Triệt ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không hiểu.
- Thân là ma đế, ta từng hủy diệt không biết bao nhiêu sinh linh, cho dù xóa đi sự tồn tại của một tinh cầu đều sẽ không hề có cảm giác gì. Nhưng sau khi có nữ nhi, trở thành mẫu thân, ta không tự chủ được trở nên nhân từ, thậm chí bắt đầu không thể tiếp nhận được bản thân sát sinh... Bởi vì ta không muốn dùng đôi tay dính máu tươi của mình đi ôm ấp nữ nhi của ta.
Vân Triệt ngớ ra.
- Có nữ nhi, trở thành mẫu thân, sẽ cảm giác thế giới trước kia trở nên đẹp lắm, sau khi con người trở nên nhân từ, vạn linh trong mắt cũng đều giống như trở nên nhân từ lương thiện. Sát tâm, cảnh giác, quả quyết trước kia cũng sẽ trong bất tri bất giác lặng yên nhạt nhòa đi...
Kiếp Uyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân ta dễ dàng bị Mạt Ách tính kế... cho tới bây giờ ta đều không biết đây rốt cuộc là ưu thế hay là chỗ thiếu hụt trong tính người.
- Mà trong những năm ở ngoài hỗn độn kia, ta dần dần chân chính rõ ràng, lấy lập tức và cấp bậc của ta, chính là bởi vì có người nhà tốt đẹp, ngược lại càng trở nên thêm ngoan tuyệt hơn. Dùng đôi tay nhuốm máu đi ôm ấp người thân, cũng khiến người thân nhuốm máu... nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Vân Triệt: “...”
- Ở dưới khí tức hỗn độn hiện giờ, ngươi có thể trong khoảng thời gian nửa giáp có được thành tựu như vậy, chính là từng trải qua lượng lớn máu tươi và tôi luyện sinh tử. Nhưng ngươi bây giờ, có theo đuổi bị động đối với lực lượng, nhưng không có huyết khí với lệ khí xứng đôi với nó, ngược lại lòng tràn đầy đều là ý niệm nhân từ “Cứu thế”... Đây có lẽ là chuyện tốt đối với người khác, nhưng ngươi lại khác, ngươi cũng nên rõ ràng bản thân khác biệt.
- Ngươi kế thừa lực lượng của Nghịch Huyền, nhất định trở thành vương giả thế gian. Nhưng vương giả không chỉ khiến cho người ta kính trọng, còn khiến cho người ta sợ hãi. Ngươi cần phải có ý thức khắc chế mềm yếu trong tâm linh của bản thân.
- Mà theo cá nhân ta mà nói, ta tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy ngươi kế thừa lực lượng của hắn... biến thành người lương thiện giống như hắn năm đó.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Ừm, lời tiền bối nói, vãn bối nhớ kỹ.
Ánh mắt Kiếp Uyên liếc xéo, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, nữ nô mà ngươi thu không tệ.
- Hả?
Vân Triệt không biết vì sao Kiếp Uyên đột nhiên đề cập đến Thiên Diệp.
- Chỉ luận về dung mạo, nàng ta có thể so sánh được với cái gọi là “Thánh tiên hạng nhất thần tộc” Lê Sa năm đó! Hừ.
Kiếp Uyên luôn luôn vô cùng lãnh đạm, khi nhắc đến mấy chữ “Thánh tiên hạng nhất thần tộc Lê Sa” rõ ràng mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thoáng qua thần sắc của Kiếp Uyên, Vân Triệt lo sợ hỏi:
- Tiền bối... dường như từng có ân oán với Sinh Mệnh sáng thế thần Lê Sa?
Kiếp Uyên quay mặt sang chỗ khác, khẽ hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Năm đó, Nghịch Huyền khi còn niên thiếu ngu dốt đã từng theo đuổi Lê Sa vẻn vẹn trăm vạn năm! Lại thủy chung bị Lê Sa cự tuyệt... cuối cùng dưới tan nát lòng, đi tới ranh giới ma tộc, mới gặp được ta!
- Hừ! Thánh tiên hạng nhất thần tộc gì chứ, vốn chính là nữ nhân ngu xuẩn có mắt không tròng không biết cái gì! Nghịch Huyền có chỗ nào không xứng với nàng ta!
- Tiền bối... nói rất đúng.
Vân Triệt cúi đầu thật sâu, trên gương mặt thoáng run rẩy... Quả nhiên, cho dù nữ nhân ở cấp bậc nào, về điểm này hoàn toàn giống nhau!
- Đáng tiếc, Hồng nhi lại cứ nhận ân huệ của nàng ta.
Kiếp Uyên lẩm bẩm một tiếng, xoay người sang chỗ khác:
- Ngươi đi đi... Nhớ kỹ lời của ta, một tháng sau lại đến đây tìm ta, trong thời gian này, lý do gì cũng không được đến quấy nhiễu!
....
Vân Triệt rời đi, thế giới hắc ám dưới Tuyệt Vân nhai lại quay về yên tĩnh.
Từ sau khi Kiếp Uyên đến đây, âm thanh cự thú rít gào không ngừng vang vọng trước kia đã chưa hề vang lên nữa, ở dưới khí tức hắc ám như có như không của Kiếp Uyên, những cự thú hắc ám kia không lúc nào không trong sợ hãi run rẩy.
Nhìn U nhi lại bình yên ngủ thiếp đi, Kiếp Uyên đứng trong biển hoa âm u, cặp mắt khiến vạn linh kinh hãi kia vào lúc này lại che phủ mê man với buồn bã thật sâu.
Nàng nhẹ nhàng tự nói:
- Nghịch Huyền... vì sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ta vẫn không cách nào quen được với thế giới không có chàng...
- Ta sống chấp nhất như vậy, vội vã trở về như vậy... cho tới bây giờ muốn nhất không phải là báo thù, mà là nhìn thấy chàng, nhìn thấy nữ nhi của chúng ta...
- Tất cả tộc nhân, bạn bè, kẻ địch, kẻ thù đều đã không còn, hỗn độn cũng đã trở nên vô cùng xa lạ. Nhưng nữ nhi của chúng ta vẫn còn ở đây, tuy rằng con bé từ “Nghịch Kiếp” của chúng ta biến thành Hồng nhi với U nhi, nhưng ít ra, sự tồn tại của con bé bị “Xé nhỏ”, nhưng cũng không thiếu hụt.
- Hồng nhi vĩnh viễn vui vẻ không lo như vậy, U nhi chỉ cần có người làm bạn sẽ thỏa mãn như vậy, hơn nữa, ta cuối cùng đã tìm được phương pháp để cho con bé trở thành hoàn chỉnh, cũng vĩnh viễn có người làm bạn.
- Vận mệnh hủy diệt tất cả, nhưng lưu lại nữ nhi của chúng ta, ta rốt cuộc nên oán hận vận mệnh, hay là nên cảm ơn vận mệnh...
Nàng nhắm mắt lại, thì thầm như mộng:
- Nghịch Huyền, ta biết chàng muốn ta làm cái gì, nhưng mà tha thứ cho ta lại một lần nữa vi phạm ý nguyện của chàng, bởi vì ta tìm được một... lựa chọn còn tốt hơn.
Nàng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt có vô số vết khắc lại xao động lên nụ cười mà bất cứ sinh linh nào nhìn thấy đều không thể tin nổi:
- Nghịch Huyền, chàng chờ ta... tìm được chốn đi về thích hợp nhất cho U nhi, cũng là nơi con bé thích nhất, ta cuối cùng... có thể gặp lại chàng...