.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1497" class="block_" lang="en">Trang 749# 1
Chương 1498: [Vô Tâm lưu ly] (thượng)
Rời khỏi Tuyệt Vân vực sâu, Vân Triệt bay về phía Thiên Huyền đại lục, tốc độ không nhanh, luôn cau mày, giống như tâm sự nặng nề.
Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn duy trì khoảng cách đều đều theo ở phía sau, linh giác quết qua thế giới hèn mọn đặc biệt thấp hơn trong nhận thức của nàng.
- Chủ nhân, chủ nhân đang nghĩ gì vậy?
Hòa Lăng ân cần hỏi.
Vân Triệt hồi hồn lại, nói:
- Vài lần tiếp xúc, ngươi cảm thấy Kiếp Thiên ma đế là người như thế nào?
Hòa Lăng rất nghiêm túc nghĩ một lúc, đáp lại:
- Lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, ta thật sợ hãi, sợ hãi không cách nào khống chế. Nhưng mà thông qua chủ nhân vài lần gần gũi với nàng, ta ngược lại không bao giờ cảm thấy sợ hãi nữa, ngược lại... Bởi vì nàng, cũng bởi vì chủ nhân đã thay đổi nhận thức về “Ma” với “Hắc Ám huyền lực” trước kia.
- Hơn nữa ta cảm nhận được nàng vô cùng... cô độc, một sự cô độc không nói lên được. Hơn nữa mỗi một lần nhìn thấy nàng, cảm giác này đều sẽ càng thêm mãnh liệt.
Ánh mắt Vân Triệt phức tạp:
-... Hóa ra không chỉ có một mình ta cảm thấy vậy. Trên đời này có rất nhiều người đến hết cuộc đời đều theo đuổi quyền lợi, địa vị và lực lượng vô thượng, người càng đứng ở chỗ cao càng như thế.
- Mà Kiếp Thiên ma đế, lực lượng của nàng không người có thể nghịch, sự tồn tại của nàng còn hơn xa tất cả đương thời, nàng có thể hiệu lệnh, sử dụng bất cứ sinh linh gì, có thể tùy ý làm chuyện muốn làm, thứ muốn tìm, chỉ cân tồn tại đều có thể tùy tay mà được, có thể quyết định vận mệnh tồn vong của sinh linh gì, thậm chí có thể dễ dàng thay đổi tất cả quy tắc, pháp tắc, kết cục.
- Độ cao và quyền lợi tuyệt đối này, kể cả Long hoàng chí tôn hỗn độn, cho dù mười Long hoàng đều khó có khả năng có được. Cho dù là cường giả chí tôn dồn hết cả đời theo đuổi vị diện rất cao, bọn họ cũng tuyệt đối không dám hy vọng xa vời như thế.
- Nhưng mà, Kiếp Thiên ma đế có được tất cả, trong khoảng thời gian nàng về thế, lại lạnh nhạt đến kinh người. Nhìn không thấy giận hận, nhìn không thấy vẻ kiêu ngạo lăng nhiên nhìn xuống vạn sinh, càng không có hiệu lệnh, sử dụng, đòi lấy gì, cũng không cảm thấy hỉ nộ ái ố, thậm chí chưa bao giờ công khai, cũng không để cho số lượng người có hạn biết được chân tướng công khai sự tồn tại của nàng ra thế nhân.
Vân Triệt lắc lắc đầu:
- Không chỉ có như thế, nàng lại không hề có hứng thú đối với Tà Anh vạn kiếp luân, đối với thủy tổ thần quyết, khó giải đó...
- Thời gian Kiếp Thiên ma đế tồn tại vô cùng lâu dài, cả đời nàng đã trải qua cũng không phải sinh linh đương thời nào có thể sánh bằng. Cho nên tâm tình và lối suy nghĩ của nàng, chúng ta khó hiểu cũng là chuyện quá mức bình thường.
Hòa Lăng nhẹ nhàng nói.
Cũng như... nàng ở bên cạnh Thần Hi đã nhiều năm, nhưng từ trước đến giờ đều không cách nào chân chính biết được Thần Hi đang nghĩ cái gì, càng không cách nào lý giải nổi chuyện Thần Hi đã làm đối với Vân Triệt.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Ừm, ngươi nói đúng. Cảm giác duy nhất mà ta có thể xác định giống với ngươi như đúc. Nàng thật cô độc, hơn nữa còn là cô độc mà có khả năng cả đời chúng ta đều không thể lý giải được.
Hai hàng chân mày của Vân Triệt trầm xuống, trong mắt lóe lên quang mang kỳ lạ:
- Nàng để cho ta một tháng sau lại đi tìm nàng, sau đó sẽ nói cho ta “Đáp án”... Ta có cảm giác, “Đáp án” mà một tháng sau nàng nói với ta, rất có thể sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh của hỗn độn sau này!
....
Trở lại Thiên Huyền đại lục, linh giác của Vân Triệt đảo qua... Vân Vô Tâm quả nhiên đang ở Băng Vân tiên cung.
Đi thẳng tới Băng Vân tiên cung, Vân Vô Tâm cũng không phải đang tu luyện mà đi theo Sở Nguyệt Thiền học viết chữ, bé học cực kỳ nghiêm cẩn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn giống như đang nhẹ nhàng bay múa trên cuộn giấy, độ mạnh yếu không nặng không nhẹ, chữ viết hết sức xinh đẹp, vả lại không hề có cảm giác non nớt.
Vân Triệt yên lặng nhìn, ban đầu không muốn quấy rầy, đến phía sau, tầm mắt và tinh thần của hắn không tự chủ đắm chìm vào trong nét bút của bé, không muốn dời đi.
Lại viết xong tràn đầy một trang, ngước mắt nhìn thành quả của mình, bé rất vui vẻ cười đắc ý, vừa định xin khích lệ từ phía mẫu thân, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vân Triệt không biết xuất hiện ở đó từ lúc nào đang mỉm cười nhìn bé.
- Phụ thân!
Đôi mắt Vân Vô Tâm sáng ngời, kêu to một tiếng rồi bay tới. Vào lúc này Sở Nguyệt Thiền cũng mới phát hiện ra sự tồn tại của Vân Triệt, thân thể thần tiên khẽ chuyển:
- Ngươi đã trở lại.
Nàng nhìn nữ tử kim y ở phía sau Vân Triệt, mắt đẹp nhất thời khựng lại.
Trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề phóng thích ra huyền khí, nhưng mà khí tức vô hình ở cấp bậc thần giới đều uy lăng vạn sinh mang đến cho Sở Nguyệt Thiền là một cảm giác áp bách đáng sợ vượt trên nhận thức của nàng vô số lần.
Vân Triệt ôm lấy nữ nhi... Chính là thân hình của Vân Vô Tâm mười bốn tuổi rưỡi đã thon dài rất nhiều, chiều cao đã thoáng lướt qua bờ vai của hắn, đã không cách nào giống như vài năm trước đây một tay ôm vào trước ngực, để cho hắn có một cảm giác tiếc nuối là lạ, trong miệng cũng bật thốt lên nói:
- Ha ha, mới hơn nửa tháng không gặp, sao lại giống như cao lớn hơn?
Bất tri bất giác, lại có hai năm đã đến tuổi lập gia đình rồi. Hạ Khuynh Nguyệt chính là vào năm tròn mười sáu tuổi đã gả cho hắn.
Thời gian thật sự tàn khốc mà...
Vân Vô Tâm vui cười bổ nhào trên người hắn hồi lâu, lực chú ý đột nhiên chuyển hướng sang trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi đang yên tĩnh đứng ở đó, dáng người đẹp đến ngây thơ như Vân Vô Tâm đều cảm thấy xinh đẹp kỳ quái:
- Phụ thân, vị tỷ tỷ này là ai vậy? Sẽ không phải...
- Nàng là... tùy tùng của phụ thân!
Vân Triệt bằng tốc độ nhanh nhất cắt ngang lời bé nói, sau đó dùng ánh mắt tinh thuần, kiên định nhìn về phía Sở Nguyệt Thiền.
Sở Nguyệt Thiền: “...”
Vân Vô Tâm rõ ràng có phần hoài nghi:
- Tùy tùng? Thật sự không phải là quan hệ kỳ kỳ quái quái gì? Hơn nữa vì sao vị tỷ tỷ này lại đeo mặt nạ vậy? Nhưng mà, mặt nạ này thật đẹp nha.
- Đương nhiên bởi vì dáng vẻ của nàng khó coi, cho nên phải che giấu đi rồi.
Vân Triệt mặt không đỏ tim không đạp mạnh nói.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ quay mặt đi một chút, giống như rất không thích đánh giá này của Vân Triệt.
- Hả?
Vân Vô Tâm rất nghiêm túc quan sát Thiên Diệp Ảnh Nhi hồi lâu, non nửa dung nhan dưới mặt nạ, mỗi một tấc đều giống như mỹ ngọc tạo hình, tinh xảo, hoàn mỹ đến mức độ làm cho không người nào có thể không kinh thán, bé nhỏ giọng nói:
- Nhưng mà, thoạt nhìn dáng dấp của nàng có vẻ thật đẹp mắt nha.
- Ừm, thật ra ở trong mắt của người khác thì dáng vẻ của nàng có thể là rất đẹp mắt. Nhưng mà so với nương của con, còn kém rất xa rất xa rất xa, cho nên ở trong mắt của phụ thân đương nhiên thuộc về khó xem rồi.
Vân Triệt cười híp mắt nói.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi rất nghiêm túc liếc nhìn Sở Nguyệt Thiền, sau đó quay cả khuôn mặt đi.
- Ừm.
Vân Vô Tâm giống như đã hiểu.
- Ảnh...
Mới vừa nói ra khỏi miệng, Vân Triệt đột nhiên ý thức được ở trước mặt nữ nhi danh hiệu “Ảnh nô” dường như không thích hợp đề cập đến, nhanh chóng sửa lời:
- Thiên Diệp, đây là nữ nhi của ta. Sau này mệnh lệnh của con bé chính là mệnh lệnh của ta, khi ở bên người con bé phải không tiếc tất cả che chở chu toàn cho con bé.
- Dạ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lên tiếng trả lời.
Vân Vô Tâm khẽ lẩm bẩm một tiếng:
- Thiên... Diệp? Tên kỳ quái.
Thân thể Vân Triệt hơi cúi xuống, cười nói:
- Đừng nói đến nàng ấy nữa. Vô Tâm, con đoán xem lần này cha mang theo lễ vật gì cho con!
Vân Vô Tâm lộ ra không phải là kinh hỉ và tò mò, ngược lại là dáng vẻ rất hoài nghi:
- Hả? Một lần này phụ thân lại không quên?
Khóe mắt Vân Triệt giật giật, buồn bực nói:
- Lần trước thật sự chỉ vì ngoài ý muốn đột nhiên trở về, tuyệt đối không quên. Chuyện cha đã đáp ứng Vô Tâm, mỗi một chuyện nhất định đều sẽ làm được.
Mày nguyệt của nữ hài khẽ cong, thản nhiên cười, chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết ra:
- Hi hi hi hi, lễ vật lễ vật!
Trên mặt Vân Vô Tâm cuối cùng là vẻ hưng phấn và chờ mong không cách nào che giấu, mãnh liệt đến tràn đầy ra tới.
Trước mặt Vân Triệt chợt lóe lên sáng rọi, trong tay đã nhiều thêm một món quần áo mỏng trắng như tơ, phía trên tràn đầy ánh sáng nhạt tinh thuần mà thần bí, giống như khói nhẹ, lại giống như ánh trăng.
- Wow! Xiêm y thật đẹp.
Ánh mắt Vân Vô Tâm lập tức bị hấp dẫn.
Vân Triệt đặt nó vào trong tay Vân Vô Tâm, mỉm cười nói:
- Nó tên là “Nguyệt hoàn thần y”, đến từ Nguyệt Thần giới của đông thần vực. Chẳng những đẹp mắt, hơn nữa có thể bảo hộ tốt cho con, mặc nó lên người, trên tinh cầu này không có bất cứ người nào có thể tổn thương tới con.
Nguyệt hoàn thần y không chỉ thuộc riêng về Nguyệt Thần giới, hơn nữa vô cùng trân quý, ở Nguyệt Thần giới ít nhất phải cấp bậc nguyệt thần sử mới có tư cách vào tay...
Vân Triệt thuận tay cầm đến từ trong tẩm cung của Hạ Khuynh Nguyệt... Còn không chỉ có một bộ, Hạ Khuynh Nguyệt tìm hắn đòi vài lần nhưng hắn đều mặt dày không trả, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
- Wow!
Vân Vô Tâm kêu lên một tiếng, nâng niu nguyệt hoàn thần y trong tay, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng như không, một khí tức say mê hết sức thần bí đã trong lặng yên bao phủ toàn thân:
- Đây là lần đầu tiên con nhìn thấy xiêm y đẹp mắt như vậy, nhưng mà, nếu mẫu thân mặc vào nhất định sẽ càng thêm đẹp mắt.
- Yên tâm đi, nương của con cũng có.
Vân Triệt lại chìa bàn tay ra, lòng bàn tay nhiều thêm một viên ngọc thạch sáng trắng óng ánh, ngọc thạch tinh xảo đẹp đẽ, lại phóng thích ra khí tức càng thêm thần bí hơn nguyệt hoàn thần y:
- Còn có đây nữa nè!
Khí tức đặc thù kia khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt qua, lưu lại ngắn ngủi trong lòng bàn tay Vân Triệt.
Hằng ảnh thạch? Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ lẩm bẩm.
Nàng tự nhiên biết được sự thưa thớt với trân quý của hằng ảnh thạch.
- Đây là cái gì?
Vân Vô Tâm cầm lấy ngọc thạch, rất tò mò nhìn.
- Đây là một viên huyền ảnh thạch.
- Hả? Huyền ảnh thạch?
Vân Vô Tâm rõ ràng rất kinh ngạc.
Vân Triệt mỉm cười giải thích:
- Ừm, nhưng mà nó cũng không phải là huyền ảnh thạch bình thường, hình ảnh mà nó khắc ấn vào có thể tồn tại vĩnh cửu, vĩnh viễn không cần lo lắng biến mất hoặc vỡ vụn. Nói cách khác, có được nó, về sau con muốn lưu hình ảnh nào, cả đời, bất cứ lúc nào đều có thể nhìn thấy nó.
- Cho nên nó có một cái tên đặc thù là hằng ảnh thạch.
Miêu tả về hằng ảnh thạch của Vân Triệt khiến Sở Nguyệt Thiền vẫn luôn tính tình cực lạnh thoáng thay đổi sắc mặt.
Vân Vô Tâm hiển nhiên không hiểu rõ khái niệm về “Khắc ấn vĩnh hằng” này, nhưng vẫn vì vậy mà phát ra tiếng kêu hưng phấn, bé cẩn thận mân mê một hồi lâu, lóe ra ánh sao hỏi:
- Wow! Vậy... phải dùng như thế nào đây?
- À... bởi vì là lễ vật đưa cho Vô Tâm, cha cũng không thử thăm dò nhiều, nhưng mà cha nghĩ phương pháp sử dụng chắc giống như huyền ảnh thạch bình thường.
Vân Triệt suy nghĩ một chút nói.
- Con thử một chút.
Vân Vô Tâm cầm lấy hằng ảnh thạch, chỉ về phía Vân Triệt, huyền khí rót vào, nhanh chóng, trên hằng ảnh thạch lóe lên một chút ánh sáng nhạt thần bí.
Linh giác của Vân Vô Tâm thăm dò vào trong hằng ảnh thạch, sau đó vui vẻ nở nụ cười:
- Đây là dáng vẻ của phụ thân... thật sự có thể vĩnh viễn mãi mãi đều không biến mất sao?
- Ừm!
Vân Triệt thật khẳng định gật đầu.
- Con đây muốn khắc ấn mẫu thân, sư phụ, gia gia nãi nãi... thật nhiều người, thật nhiều nơi vào.
Vân Vô Tâm hưng phấn kêu lên, vào lúc này tay nhỏ bé cầm hằng ảnh thạch của bé đột nhiên cứng đờ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt vi diệu.
- Hả? Sao vậy?
Vân Triệt hỏi.
Huyền lực và linh giác chìm vào trong hằng ảnh thạch vội vàng thu hồi, hai tay cũng không biết vì sao “Vụt” cái chắp ra phía sau, Vân Vô Tâm cười tủm tỉm nói:
- Con rất thích lễ vật này, cám ơn phụ thân!
- Ừm, con thích là được rồi.
Dáng vẻ vui vẻ của Vân Vô Tâm luôn khiến cho hắn vô cùng vui vẻ thỏa mãn... đồng thời trong lòng cũng nghĩ phải tìm một phương thức cảm tạ Mộc Phi Tuyết.
Vân Vô Tâm hơi thắc thỏm nói:
- Nhưng mà, lễ vật con chuẩn bị cho phụ thân vẫn còn chưa làm xong. Phụ thân có thể chờ thêm một thời gian ngắn nữa không?
Lần trước khi về, Sở Nguyệt Thiền nói cho hắn biết Vân Vô Tâm đang chuẩn bị một lễ vật thần bí cho hắn, vì vậy còn đích thân chạy đi rất nhiều nơi trên Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới... chính là không chịu nói cho hắn biết lễ vật kia rốt cuộc là cái gì.
- Được.
Vân Triệt mỉm cười trả lời.
- Vậy phụ thân có việc gì cần làm không?
Vân Vô Tâm hỏi.
- Không có...
- Vậy... một lần này, khi nào phụ thân phải đi?
- Ừm... đại khái nửa tháng sau đi.
Vân Triệt nói.
- Nửa tháng...
Vân Vô Tâm lẩm bẩm một tiếng, rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó ánh mắt kiên định nói:
- Lần này trước khi phụ thân rời đi, con nhất định sẽ làm xong lễ vật... Ừm! Con sẽ đi ngay bây giờ! Phụ thân không thể nhìn lén!
- Được, tuyệt đối không nhìn trộm.
Vân Triệt cười nói.
Nói xong, Vân Vô Tâm đã vội vàng chạy đi, vừa rời đi không bao xa, lại đột nhiên xoay người lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc:
- Phụ thân! Tối hôm nay không thể đi nơi khác, chỉ có thể ở bên cạnh mẫu thân! Kể cả sư phụ cũng không thể.
Vân Triệt: “...”
Nữ nhi tự nhiên luôn thiên hướng nghiêng về mẫu thân, Vân Triệt lắc đầu mà cười, nói với Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi không cần đi theo ta, đi che chở cho Vô Tâm, con bé nói gì, ngươi nhất định phải nghe theo.
- Dạ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lên tiếng trả lời, lập tức đi theo Vân Vô Tâm.