.
._749__2" class="block_" lang="en">Trang 749# 2
Chương 1499: [Vô Tâm lưu ly] (hạ)
- Nguyệt Thiền, Vô Tâm rốt cuộc đang chuẩn bị lễ vật gì cho ta?
Vân Vô Tâm vừa chạy đi không lâu, Vân Triệt lập tức tiến đến trước mặt Sở Nguyệt Thiền, không kìm nén được hỏi.
Sở Nguyệt Thiền liếc nhìn hắn:
- Ngươi sẽ thích.
- Ừm...
Vân Triệt đành phải không hỏi nữa, nhưng vẫn lòng ngứa ngáy khó chịu.
Sở Nguyệt Thiền hỏi:
- Chuyện ngươi đang làm, tình hình như thế nào rồi? Từ đầu đến cuối ngươi đều không cẩn thận nói rõ, hiển nhiên không muốn chúng ta lo lắng... Chắc là chuyện nào đó thật sự nghiêm trọng đi.
Vân Triệt gật đầu, sau đó lại mỉm cười:
- Ừm... thật sự là đại sự, hơn nữa nhất định còn lớn hơn suy nghĩ của các nàng. Nhưng mà đừng lo lắng, cho dù là kết quả cực kỳ tệ hại, cũng sẽ không thể thương tổn đến ta, càng sẽ không ảnh hưởng đến tinh cầu này.
- Hả?
Mắt đẹp của Sở Nguyệt Thiền thoáng nghi ngờ.
Trên mặt Vân Triệt lộ ra vẻ kỳ vọng:
- Nàng nhất định không tưởng tượng nổi, chỗ tinh cầu nho nhỏ này của chúng ta là tồn tại đặc thù như thế nào ở thế giới khổng lồ này, cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng. Nếu như có thể nhận được đến một kết quả tương đối tốt, như vậy... thời cơ chín muồi tới, ta sẽ có thể mang Vô Tâm, mang các nàng đi du ngoạn thần giới. Nhất là Ngâm Tuyết giới, Vô Tâm thích Băng Vân tiên cung như vậy, nhất định sẽ hết sức yêu thích Ngâm Tuyết giới.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, lại có một tháng sẽ có kết quả.
- Nếu như thế, vì sao ngươi lại trở về vào lúc này?
Vân Triệt chuyển mắt nhìn về phương xa:
- Đương nhiên là bởi vì đại sự. Còn mười ba ngày nữa chính là ngày sinh nhật bảy mươi tuổi của gia gia.
- Ngày sinh nhật sáu mươi tuổi của gia gia, ta bị nhốt trong thái cổ huyền chu, chẳng những không thể ở bên, ngược lại để cho gia gia thừa nhận bi thống vĩ đại. Một lần này, cho dù như thế nào cũng phải cẩn thận tự mình chuẩn bị chuyện này.
- Thì ra là thế...
Sở Nguyệt Thiền nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng Tiêu Liệt không phải là tổ phụ thân sinh của Vân Triệt, nhưng tất cả người ở bên cạnh Vân Triệt đều biết Tiêu Liệt có địa vị như thế nào ở trong sinh mệnh của Vân Triệt... Tuyệt đối không chỉ là công ơn nuôi dưỡng.
- Vừa rồi nữ tử tên Thiên Diệp kia, nàng ta...
Chân mày Sở Nguyệt Thiền khẽ động, khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá đáng sợ, cảm giác hít thở không thông với tim đập nhanh này cho tới bây giờ đều không nhạt đi.
- Nàng ta chính là... Thiên Diệp Ảnh Nhi lúc đầu ta đã nói với nàng.
Vân Triệt nói.
- Cái gì!?
Sở Nguyệt Thiền rõ ràng cả kinh. Năm đó khi Vân Triệt thuật lại với nàng, đã từng nói với nàng rằng nàng ta là nữ tử đáng sợ nhất thần giới, và nàng ta lúc trước thiếu chút nữa đã đẩy hắn vào tử cảnh triệt để.
- Nàng yên tâm, bởi vì một vài nguyên nhân, nàng ta đã bị ta hạ nô ấn, từ người đáng sợ nhất trở thành người nghe lời nhất.
Vân Triệt cười an ủi, khi nói ra cái tên “Thiên Diệp Ảnh Nhi”, Sở Nguyệt Thiền rõ ràng nhận lấy kinh hãi... bởi vì bây giờ Thiên Diệp đang ở bên cạnh Vân Vô Tâm.
Sở Nguyệt Thiền càng kinh ngạc,nhưng nàng cũng không phải là người mềm lòng cổ hủ, sau đó tuyết nhan lạnh đi:
- Nô... ấn? Hồn ấn làm trái với nhân đạo này, dùng ở trên người nàng ta lại quá mức thích hợp.
Lúc này Sở Nguyệt Thiền đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thay đổi, nhìn hắn khẽ nói:
- Ngươi... chưa chạm vào nàng ta chứ?
Vân Triệt lập tức lắc đầu, vẻ mặt thuần khiết chân thành, tràn đầy tự tin nói:
- Không có không có! Tuyệt đối không có!
Nhìn Vân Triệt không hề có dáng vẻ chột dạ, Sở Nguyệt Thiền ngược lại có phần ngoài ý muốn:
- Thật sao? Này giống như không phù hợp với bản tính của ngươi.
Vân Triệt tiến lên phía trước, giơ cánh tay ôm lấy thân hình mềm mại của Sở Nguyệt Thiền:
- A ha ha, ta có tiểu tiên nữ của ta, sao lại sẽ đi chạm vào nữ ma đầu ác độc chứ.
“...”
....
Thời gian tiếp theo, Vân Triệt thật sự bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi cho Tiêu Liệt. Hắn biết Tiêu Liệt không thích toan tính thiệt hơn và huyên náo, cho nên mặc dù cực kỳ coi trọng chuyện này, nhưng vẫn không hề gióng trống khua chiêng, càng không hề phát thiệp mời rộng khắp, chuẩn bị đơn giản, vả lại công việc tự làm, hết sức cẩn thận.
Đây là lần đầu tiên hắn chuẩn bị tiệc mừng thọ cho Tiêu Liệt. Coi như thoáng hồi báo công ơn nuôi dưỡng của Tiêu Liệt.
Ban ngày bận rộn với Tiêu Vân, buổi tối ngược lại sẽ lập tức lộ ra bản tính hoang dâm vô độ, hàng đêm sênh ca, không có một ngày an phận. Chính hắn từ lâu đã có phát hiện, khả năng rất lớn là có liên quan đến huyết mạch Long thần của bản thân.
Đại khái đi...
Hắn không để Thiên Diệp Ảnh Nhi ở bên cạnh, đoán chừng một nguyên nhân rất lớn là không muốn bị nàng rình coi và bại lộ “Bản tính” của bản thân... dù sao, trong những ngày Thiên Diệp Ảnh Nhi đi theo bên người hắn, hắn vẫn luôn thành thật vô cùng tẻ nhạt!
Thế nhưng hắn lại không biết giữa Vân Vô Tâm và Thiên Diệp Ảnh Nhi, mỗi ngày đều sẽ phát sinh đủ loại hội thoại kỳ quái.
Vân Vô Tâm:
- Thiên Diệp a di, vì sao ngươi luôn gọi phụ thân là “Chủ nhân” vậy? Rất kỳ quái.
Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Bởi vì ta bị chủ nhân hạ nô ấn, phải tuyệt đối trung thành với chủ nhân trong vòng một ngàn năm.
Vân Vô Tâm:
- Nô ấn? Đó là cái gì? Nghe có vẻ như là thứ không tốt. Thiên Diệp a di, ngươi có phải thật ra... thật ra không thật sự nguyện ý gọi phụ thân là chủ nhân không?
Thiên Diệp Ảnh Nhi:
Có thể hạ nô ấn cho ta, đây là thực lực của chủ nhân mang đến, không hề có liên quan đế tình nguyện hay không.
Có mệnh lệnh của Vân Triệt, câu hỏi của Vân Vô Tâm, nàng đều sẽ trả lời chân thật.
- Nói như vậy, ở chỗ thần giới, phụ thân cũng là người rất lợi hại?
Đôi mắt của Vân Vô Tâm chợt sáng ngời.
- Ừm, chủ nhân là người rất giỏi, cũng là người rất đặc thù... Có lẽ có thể được xưng tụng là người đặc thù nhất trên đời này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trả lời.
- Hi hi hi hi...
Vân Vô Tâm nghe mà vui vẻ khó hiểu, hình tượng phụ thân cảm nhận trong lòng đột nhiên trở nên càng cao lớn thần bí hơn, nàng chắp hai tay của mình, tràn đầy chờ mong khát khao nói:
- Ngươi nói, phụ thân sẽ thích lễ vật ta chuẩn bị cho chứ?
Thiên Diệp Ảnh Nhi trả lời không hề ngập ngừng.
- Sẽ thích. Chủ nhân là người quá mức chú trọng tình cảm ràng buộc, lễ vật của tiểu chủ nhân, cho dù là cái gì, chủ nhân sẽ đều thích tất cả, huống chi đã trút xuống nhiều tâm huyết với tình cảm của tiểu chủ nhân như vậy.
- Ừm! Nương và sư phụ cũng đều nói như vậy!
Vân Vô Tâm nhìn mặt nạ màu vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói:
- Thiên Diệp a di, ta muốn nhìn dáng vẻ của ngươi như thế nào, có được không?
- Chủ nhân có lệnh, không có mệnh lệnh của chủ nhân, ta không thể tháo mặt nạ xuống.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
- Chỉ một chút, ta thật sự cực kỳ tò mò.
- Ta không thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.
-... Keo kiệt.
Vân Vô Tâm hơi thất vọng chu môi, sau đó lại nói:
- Vậy... phụ thân nói ngươi lợi hại, ngươi còn lợi hại hơn phụ thân sao?
-... Đúng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
Vân Vô Tâm thét lên một tiếng kinh hãi:
- Wow! Có thể để cho ta xem ngươi lợi hại bao nhiêu không!
- Ta không cách nào làm được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
- A? Vì sao?
- Tinh cầu này quá mức nhỏ yếu, nếu như ta thi triển toàn lực, nhất định sẽ bị hủy.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trả lời rất thẳng thắn.
Vân Vô Tâm: “???”
....
- Như thế này đã hoàn toàn làm xong.
Hai tay Vân Vô Tâm khép chặt lại với nhau, giữa ngón tay lộ ra một chút ánh sáng nhạt màu sắc rực rỡ, chiếu rọi ánh sao tràn đầy trong đôi mắt của bé.
Vật trong tay có thể nói đã trút xuống tất cả tâm huyết của bé trong khoảng thời gian này, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời bé để tâm chuẩn bị một món lễ vật như thế.
- Ngày mai chính là ngày sinh nhật của thái gia gia, phụ thân rất coi trọng chuyện này, bây giờ ta đưa cho phụ thân hay là đến ngày sinh nhật đây?
Vân Vô Tâm bắt đầu rối rắm.
Thiên Diệp Ảnh Nhi ở bên người nàng nói:
- Chậm sẽ sinh biến, vẫn đưa sớm cho thỏa đáng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi là người cực kỳ lạnh lùng thận trọng, khó có cảm tính gì, càng sẽ không dốc sức dỗ nữ hài vui vẻ. Nhưng mà những ngày chung đụng này, Vân Vô Tâm đã sớm nghe thành quen, bé ngẫm nghĩ, nói:
- Ừm! Ngươi nói đúng! Mấy lần trước phụ thân đều đột nhiên rời đi, lỡ như lại... bây giờ chúng ta sẽ lập tức đi tìm phụ thân.
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ gật đầu, ngón tay vừa điểm, mang Vân Vô Tâm lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Không gian của Lam Cực tinh yếu ớt giống như tờ giấy mỏng đối với nàng, chỉ trong nháy mắt đã dẫn Vân Vô Tâm đến trước mặt Vân Triệt.
Cảm nhận được khí tức, Vân Triệt xoay người, vừa định mở miệng, Vân Vô Tâm đã gấp gáp nâng hai tay lên:
- Phụ thân! Đưa lễ vật cho phụ thân!
Lời nói vừa định nói ra lập tức nuốt vào, ngũ quan của Vân Triệt đã trong cảm giác chờ mong kéo dài mười ngày nay không tự chủ thả lỏng:
- Hả? Đã làm xong rồi? Phụ thân thật chờ mong đó... Hử?
Theo bàn tay của Vân Vô Tâm mở ra, ba ánh sáng nhạt màu sắc không giống nhau, nhưng đều đặc biệt tinh thuần lộ ra trong mắt Vân Triệt.
Trong lòng bàn tay của Vân Vô Tâm là ba viên ngọc thạch lớn chừng mắt rồng hiện lên hình dạng khác nhau, màu sắc của chúng khác nhau, hơi lộ trong sáng, cũng lóng lánh ánh sáng lấp lánh mỏng manh, giống như ba viên ngọc thạch lưu ly màu sắc.
Mà Vân Triệt vừa liếc mắt đã nhận ra, ba viên ngọc thạch lưu ly này thật ra là ba viên lưu âm thạch.
Lưu âm thạch, một loại ngọc thạch có thể dùng để khắc ấn và phóng thích âm thanh, nó tồn tại phổ biến ở các vị diện, mức độ trân quý còn thấp hơn huyền ảnh thạch bình thường nhất nhiều lần... dù sao huyền ảnh thạch có thể đồng thời khắc ấn hình ảnh và âm thanh, còn lưu âm thạch chỉ có thể khắc ấn âm thanh.
Hơn nữa rất nhiều khi nó chính là kết quả phụ trong quá trình chế tác truyền âm thạch và truyền âm ngọc.
Ở vị diện Lam Cực tinh này, lưu âm thạch người ta thường thấy đều có màu xám đen, vả lại không có huyền quang. Nhưng ba viên trong tay Vân Vô Tâm, lại chia ra ba màu sắc vàng nhạt, xanh lam, đỏ đậm, hơn nữa sáng bóng hết sức tinh thuần.
Ở thần giới, lưu âm thạch màu sắc sặc sỡ có thể tùy tiện thấy được, ném xuống đất đều sẽ không có huyền giả nhìn nhiều vài lần. Nhưng mà Vân Triệt lại biết được sâu sắc, bởi vì do nguyên tố vị diện và mức độ phát triển, ở Lam Cực tinh, lưu âm thạch màu sắc sặc sỡ cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa sẽ chỉ xuất hiện trong hoàn cảnh cực đoan nguyên tố cực kỳ phát triển.
Ví dụ như núi lửa, biển sâu, hoang mạc...
Ba viên lưu âm thạch màu sắc rực rỡ chẳng những lớn nhỏ tương đương, vả lại màu sắc đều cực kỳ tinh thuần, hiển nhiên, Vân Vô Tâm đã tự mình lần lượt đi các nơi hoàn cảnh cực đoan, tìm thật lâu thật lâu...
- Lưu âm thạch thật xinh xắn.
Vân Triệt mỉm cười, hắn chìa tay, nhẹ nhàng nhận lấy từ trong tay Vân Vô Tâm, nâng lên trong lòng bàn tay mình.
Ba viên lưu âm thạch dùng một sợi tơ màu đen bóng xuyên vào với nhau, xuyên thành một vòng cổ rất đơn giản. Khi ngón tay chạm vào sợi tơ, Vân Triệt lập tức hiểu ra là cái gì, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng “Sợi tơ” lên:
- Đây là... tóc của Vô Tâm?
Vân Vô Tâm cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy! Độ dài vừa vặn! Con rót rất nhiều phượng hoàng thần lực vào trong đó, chỉ cần phụ thân không cố ý, chắc chắn sẽ không đứt.
- Ha ha, sao phụ thân lại nỡ làm đứt nó chứ.
Vân Triệt cười nói.
Vân Vô Tâm tiến lên một bước nhỏ, trong mắt lấp lóe ánh sao, tràn đầy chờ mong nói:
- Chuyện này không quan trọng, mau nghe giọng nói con lưu lại cho phụ thân, rất quan trọng đó nha!
- Được.
Vân Triệt mỉm cười gật đầu, ngón tay chạm lên viên lưu âm thạch ở chính giữa kia.
Đây là một viên lưu âm thạch màu vàng nhạt, hiện lên hình dáng trái tim coi như tiêu chuẩn, bên trên lưu lại dấu vết huyền khí, chứng minh đây là hình dáng do Vân Vô Tâm tự tay cẩn thận nặn lên, theo huyền khí từ đầu ngón tay của hắn chạm vào, trong lưu âm thạch truyền đến giọng nói của Vân Vô Tâm:
- Phụ thân, Vô Tâm nhớ phụ thân.
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại ngọt ngào, lại mang theo tâm ý ngây thơ hồn nhiên nhất của bé, đừng nói Vân Triệt, kể cả Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng ở bên cạnh, trong lồng ngực đều dâng lên một cảm giác bị hòa tan trong chớp mắt.
- Đây là nhắc nhở phụ thân, phụ thân là một người đã có nữ nhi, không thể luôn luôn chạy loạn bên ngoài, phải thường xuyên trở về đó nha!
Vân Vô Tâm nhếch đuôi chân mày lên, nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy nghiêm cẩn.
Môi Vân Triệt mấp máy mấy lần, nhẹ nhàng nói:
- Được... phụ thân cam đoan với Vô Tâm, giải quyết xong chuyện lần này, phụ thân sẽ ở bên cạnh Vô Tâm mỗi ngày.
Vân Vô Tâm đảo tròn ánh mắt:
- Hì hì, phụ thân nói chuyện nhất định phải giữ lời! Còn có hai viên khác, cũng đều rất quan trọng!
Vân Triệt chạm ngón tay lên trên viên lưu âm thạch bên trái, lưu âm thạch này hiện lên màu lam nhạt, hình dáng tam giác, mang theo một cảm giác bén nhọn dốc sức phóng thích:
- Phụ thân, không thể làm chuyện nguy hiểm!
Một lần này, bên trong truyền đến giọng nói thiếu nữ hết sức nghiêm túc!
Vân Triệt cười nói:
- Một viên này, nhất định nhắc nhở phụ thân phải bảo vệ tốt cho mình, đúng không?
Chóp mũi và cánh môi của Vân Vô Tâm đồng thời nhếch lên:
- Hừ, phụ thân biết là tốt rồi. Mẫu thân sư phụ các nàng đều nói phụ thân luôn nguyện ý tỏ vẻ anh hùng, làm một vài chuyện rất nguy hiểm, có rất nhiều lần thiếu chút nữa ngay cả mạng đều mất!
Vân Triệt: “...”
- Chuyện trước kia không quản nữa! Nhưng mà, bây giờ phụ thân đã là người có nữ nhi! Phụ thân để nữ nhi mất đi phụ thân là phụ thân ác độc nhất trên thế giới này! Cho nên!! Về sau phụ thân tuyệt đối ~~ tuyệt đối ~~ tuyệt đối ~~ không thể làm chuyện gì nguy hiểm nữa! Một chút nguy hiểm đều không được!!
- Kể cả bị người nói thành nhát gan, cũng không thể làm!
Vân Triệt đưa tay che ngực, rất nghiêm túc nói:
- Được... được. Phụ thân đáp ứng Vô Tâm, về sau cho dù ở nơi nào đều sẽ cẩn thận bảo vệ mình, không làm bất cứ chuyện nguy hiểm gì.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên viên lưu âm thạch thứ ba.
Viên lưu âm thạch này hiện lên màu đỏ tươi, trong đó bao hàm khí tức hỏa diễm tương đối nồng liệt, rất có thể do tìm được ở nơi dung nham gì đó. Khiến Vân Triệt kinh dị chính là hình dáng của nó, rất không theo quy tắc, đổi lại góc độ đến nhìn... dường như là hình nắm tay nhỏ nắm chặt?
- Đây là... nắm tay?
Vân Triệt hỏi.
Vân Vô Tâm gật đầu:
- Đúng vậy! Chính là nắm tay! Thứ này khó làm đó, con phải dùng thời gian thật lâu mới nặn thành hình dáng như vậy, còn thiếu chút nữa làm hư nó nữa! Âm thanh bên trong cũng rất quan trọng đó nha!
Ừm... nắm tay...
Vân Triệt hơi tò mò suy nghĩ của nữ nhi, ngón tay khẽ điểm.
- Phụ thân! Không thể hái hoa ngắt cỏ!
Vân Triệt: (w;)
Vân Vô Tâm híp mắt, cười như trộm:
- Hi hi hi hi! Đây cũng không phải một mình con nói nha! Mẫu thân, còn có sư phụ đều không phản đối!
- Kể cả từ kỳ quái “Hái hoa ngắt cỏ” này đều dạy cho con, nương của con cũng nên đánh đòn!
Vân Triệt tỏ vẻ cắn răng nghiến lợi nói.
- Mẫu thân còn kêu con nói với phụ thân, về sau khi ở bên ngoài vụng trộm làm chuyện kỳ quái với các a di khác, ngàn vạn lần cẩn thận không thể đụng tới viên lưu âm thạch này nha.
“~!@#$%...” Vân Triệt đưa tay vỗ trán Ông trời của ta! Tiểu tiên nữ của ta! Thế mà lại cũng học xấu...
Vân Vô Tâm chớp chớp mắt:
- Hả? Phụ thân! Vẻ mặt của phụ thân rất kỳ quái, là không thích lễ vật này sao?
Vân Triệt lắc đầu, mỉm cười:
- Đương nhiên không phải! Đây là lễ vật trân quý nhất cả đời phụ thân nhận được, sao có thể không thích.
Nói xong, hắn cầm lấy chuỗi lưu âm thạch, rất dịu dàng đeo lên trên cổ mình.
Lấy hiểu biết và cấp bậc của Vân Triệt, lưu âm thạch là phàm vật phổ thông đến không thể phổ thông hơn, nhưng mà ba viên lưu âm thạch này lại chứa đầy tâm niệm với tâm ý vô giá của nữ nhi.
- Phụ thân sẽ vĩnh viễn đeo nó, như vậy, cho dù ở nơi nào, phụ thân đều có thể nghe được giọng nói của Vô Tâm mỗi ngày.
Hắn tiến lên trước, cánh tay mở ra, nhẹ nhàng ôm nữ nhi vào trong lòng, không tự chủ, cánh tay thoáng ôm chặt.
Vân Vô Tâm kêu lên một tiếng:
- A... phụ thân, nhịp tim của phụ thân thật nhanh.
Vân Triệt nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nhất, không tạp chất nhất cả đời hắn:
- Ừm. Vô Tâm, nữ nhi của ta, cám ơn con.
Mấy chữ nhẹ nhàng nói đến khiến Vân Vô Tâm hơi ngượng ngùng:
- A nha a nha, chỉ là một lễ vật nho nhỏ mà thôi, phụ thân đừng nói lời kỳ quái như vậy.
- Không chỉ cám ơn lễ vật của con, càng thêm cám ơn Vô Tâm của ta để cho phụ thân trở thành người may mắn nhất trên đời này?
- Hả?
Vân Vô Tâm ngẩn ra.
Vân Triệt nhẹ nhàng nói bên tai bé:
- Vô Tâm, cha hy vọng con nhớ được, cho dù từng phát sinh chuyện gì, cho dù tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ cần con vĩnh viễn vui vẻ khỏe mạnh, cha đều là người may mắn nhất trên đời này.
-... Ừm!
Vân Vô Tâm trả lời rất nhẹ, bé lặng lẽ vòng tay ôm lại phụ thân, đầu rúc vào trên vai phụ thân.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt qua, một cái nhìn này lại giật mình thật lâu thật lâu... Đợi đến khi nàng cuối cùng nhìn đi chỗ khác, trong đôi mắt màu vàng lại thoáng qua mê man với giá lạnh thương tổn mà chính nàng đều không hiểu và thấy xa lạ.